Chương 1018: Tân dung cựu mạo

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Khang lão tổ lúc trước còn không nhận ra được điều gì, nhưng mà sau khi trải qua Lục Bình nhắc nhở tựa hồ cũng cảm nhận được khí tức của đầu Ngọc tu la cũng không cách xa.

Huyền Vi chân nhân vừa nghe lại có một con Ngọc tu la mai phục ở bên, sắc mặt nhất thời chính là trắng nhợt. Tuy nhiên hắn rốt cuộc còn nhớ chỗ chức trách của mình, rung giọng nói:

– Nếu là theo tính toán trong quá trình di dời, linh thạch quáng mạch tất nhiên bị thương nặng. Đến lúc đó coi như lại đi bổ túc, phẩm chất của linh thạch quáng mạch cũng giảm xuống nghiêm trọng vì vậy trở thành một cái tiểu hình linh quáng mạch cũng nói không chừng.

Lục Bình hướng Huyền Vi chân nhân cười cười, nói:

– Không, mới vừa chẳng qua là ta nhắc nhở mọi người cẩn thận thôi. Nếu đã phát hiện sự tồn tại của nó, như vậy chỉ cần có một người xuất thủ kiềm chế. Nó không nắm chắc thành công dĩ nhiên là sẽ không xuất hiện!

Quả nhiên, Lục Bình từ đầu tới đuôi đều không tham dự di dời linh thạch quáng mạch, mà là hướng bắc phương hải vực một đường tiềm hành xong mấy dặm. Rồi sau đó hắn trôi lơ lửng ở giữa không trung bắt đầu ngồi tĩnh tọa, mà thần niệm lại thủy chung xa xa cảm ứng khí tức của Ngọc tu la bồi hồi ở phía xa.

Ba vị pháp tướng tu sĩ rơi vào trong Vô Danh tiểu đảo, Liễu Thiên Linh đem Ngọc Quật động thiên khai ra. Khối ngọc thạch cũ rách này mở ra cửa động nhất thời phồng lớn đến kích thước mấy trượng. Lòng đất của Vô Danh tiểu đảo nhất thời truyền tới tiếng nổ trầm muộn ầm ầm, kể cả hải vực chung quanh tiểu đảo cũng bắt đầu chấn động. Bọt sóng không ngừng nhấc lên, một đống thúc giục một đống, rất nhanh liền đồng nổi lên sóng lớn cao mấy trượng, xa xa đẩy đi trên mặt biển.

Mà thần niệm của Lục Bình lại vẫn xa xa phong tỏa khí tức như có như không của Ngọc tu la ở nơi xa. Mặc dù Lục Bình chẳng qua là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nhưng chiến tích lúc trước của Lục Bình một nhân lực địch ba đầu ma la, lại đánh chết một con huyết ma, bị thương nặng hai đầu huyết tu la còn làm Ngọc tu la nơi xa đảm hàn.

Chỉ chốc lát sau đó, có thể là thấy Lục Bình phòng thủ nghiêm mật, nhưng thừa dịp cơ hội, khí tức của đầu Ngọc tu la này rốt cục biến mất không thấy đâu nữa. Mà lúc này linh thạch quáng mạch trên Vô Danh tiểu đảo di dời cũng đã đến gần hồi cuối.

Theo linh thạch quáng mạch di dời thành công, cái hố quáng mạch phía dưới Vô Danh tiểu đảo nhất thời bị vùi lấp, cả tòa Vô Danh tiểu đảo bị nước biển che mất gần phân nửa.

Liễu Thiên Linh cũng không dừng lại lâu ở Kinh Chập đảo, sau khi biết một phen thế cục của Đông Hải liền rời đi. Lục Bình trong lúc ở chỗ này có mấy lần cơ hội nói tới chuyện của Xích Luyện Anh với bà ta, chẳng qua là cũng đến cuối cùng Lục Bình còn chưa biết phải nói từ đâu, cuối cùng vẫn nhìn Liễu Thiên Linh rời đi.

Dù sao mình chẳng qua là hoài nghi thôi, nếu vì vậy cho lão sư biết, vạn nhất nếu không phải là vậy, như thế chẳng phải là gây lên trò cười quá lớn hay sao?

Lục Bình tự tìm cho mình một lý do cho là không phải, cuối cùng an lòng lại, vì vậy hắn trở về Thính Đào đảo bắt đầu khôi phục nguyên khí một phen đại chiến này bị hao tổn.

Bởi vì Lục Bình muốn theo Thiên Khang lão tổ sau ba ngày nữa đi Huyễn Linh thành, cho nên hắn chỉ có thể dừng lại hai ngày trên Thính Đào đảo.

Lục Bình đem Linh Lung từ trong bạn sinh linh bảo của Băng tu la vẫn bạo cấp thủ một chút bản nguyên tinh khí giao cho Lục Linh nhi. Lục Bình liền bắt đầu vừa khôi phục chân nguyên trong cơ thể hao tổn, vừa dựng nuôi chữa trị linh tính của Tế Thủy kiếm bị tổn thương trong trận chiến này. Tuy nhiên trừ những thứ này, Lục Bình còn nghĩ một phần tinh lực đặt trên hai viên Nguyên Thần châu ở tâm hạch không gian.

Thành phần bên trong của hai viên Nguyên Thần châu này đối với Lục Bình mà nói ít nhiều đều có chút hết ý. Một viên trong đó dĩ nhiên là dung hợp một đóa Bích Lân Hồn Hỏa kia, hơn nữa trải qua Lục Bình nếm thử, phát hiện một đóa Bích Lân Hồn Hỏa này có thể tùy thời biến đổi hai loại hình thái giữa Nguyên Thần châu cùng với hỏa diễm.

Mà trong một viên Nguyên Thần châu khác cũng phảng phất tồn tại một cái hà lưu. Con sông này quanh co mà đi, cực kỳ giống năm đó Lục Bình đã từng từ đầu nguồn của sông Ngọc Lan phiêu lưu tiến vào cửa biển.

Năm đó Lục Bình từ Tây Hoang chi địa trở về Trung Thổ, theo sông Ngọc Lan một đường phiêu lưu, ở chỗ cửa biến lòng có sở ngộ, đem “Đại Giang Đông Khứ kiếm quyết” đẩy lên tới một độ cao hoàn mới. Mà lúc đó Lục Bình lại cũng không tùy ý đem kiếm quyết này lần nữa đưa đổi vào trong đơn hà tử vụ của tâm hạch không gian ngưng tụ thành thần thông phụ lục hoàn toàn mới, mà là hắn lấy một viên Nguyên Thần châu làm môi giới, đem đạo kiếm quyết phù lục hoàn toàn mới này khắc trong đó.

Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết hoàn toàn mới mặc dù thoát thai với Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp căn cơ mà Lục Bình tu luyện, nhưng cũng đã thoát khỏi cái thứ khuôn sáo giáo khoa mà “Đại Giang Đông Khứ kiếm quyết” đã từng có, tạo thành một loại thần thông kiếm thuật hoàn toàn mới, thậm chí hoàn toàn có thể nói là kiếm thuật thần thông do Lục Bình tự chế tạo ra cũng không quá đáng.

Nhưng Lục Bình cân nhắc đến tu luyện Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết loại vô thượng thần thông kiếm thuật này, cuối cùng vẫn còn không đem “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” hoàn toàn mới đưa đổi đi, mà là cất giữ cựu hữu kiếm quyết làm cơ sở đại thần thông, để tránh thời điểm thành tựu vô thượng thần thông kiếm thuật xuất hiện bất ngờ.

Trên thực tế loại khảo lượng này của Lục Bình hoàn toàn chính xác, Lục Bình trên cựu hữu “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” cơ sở lĩnh ngộ ra thần thông kiếm thuật hoàn toàn mới hoàn toàn do có thể ở ngày sau lên cao làm một loại hoàn toàn mới vô thượng thần thông kiếm thuật truyền thừa. Nếu là đem kiếm quyết mới đưa đổi vào trong Thập Nhị Chính Pháp, trong khoảng thời gian ngắn có thể nghiệm khiến cho uy lực của kiếm quyết tăng vọt, nhưng lúc thành tựu vô thượng thần thông sẽ tạo thành sự sụp đổ của cả một chuỗi thế hệ kết nối liên tiếp với nhau.

Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp thật ra thì hoàn toàn chính là lấy “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” cùng “Thương Hải Tang Điền Quyết” hai đại vô thượng thần thông làm mục đích truyền thừa thần thông thế hệ, cựu hữu “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” chẳng qua là một vòng trong bộ thế hệ này. Mà Lục Bình vì không tạo thành ảnh hưởng với “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết”, liền đem kiếm quyết thần thông hoàn toàn mới của mình mới chế ra rồi thác ấn vào trong Nguyên Thần châu.

Như vậy, “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” hoàn toàn mới mặc dù không cách nào trở thành bản danh thần thông của Lục Bình, nhưng lại có thể mượn bản danh pháp bảo của hắn tới đại phúc đề thăng uy lực của kiếm quyết. Đồng thời nó cũng có thể có sẵn sàng để Lục Bình sau này tiếp tục hoàn thiện và để thăng uy năng.

Hai ngày sau đó, Xích Luyện Anh đi vào trong động phủ của Lục Bình.

Lục Bình giường đôi mắt nhìn về phía Xích Luyện Anh đang mặt rất nghiêm túc, hỏi:

– Ngươi nghĩ xong chưa?

Xích Luyện Anh thản nhiên cười một tiếng, nói:

– Ta đã từng nói, dung mạo của ta luôn luôn để cho một mình ngươi nhìn thấy mới được, cũng chỉ cho phép một mình người vì ta giải trừ phong ấn này!

Lục Bình trầm mặc không nói, Xích Luyện Anh cũng không nói lời nào, sau một lúc lâu, Xích Luyện Anh lúc này mới nói:

– Ngươi hãy yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi!

Lục Bình ngớ ngẩn, cũng không biết nên nói như thế nào cho phải.

Xích Luyện Anh nhắm hai mắt lại trước, ngồi xếp bằng trước mặt của hắn.

Lục Bình nhìn dung nhan chỉ cần thổi một cái là rách trước mắt này không khỏi thầm than. Người nào lại biết dưới dung nhan tuyệt mỹ này lại còn cất giấu một khuôn mặt khác nữa chứ?

– Thời gian đã lâu, quá trình có lẽ sẽ có một ít đau đớn, thậm chí còn có thể nghiệm đối với dung mạo nguyên bản của người sinh ra một ít những thứ ảnh hưởng khác!

Xích Luyện Anh nhắm hai mắt hơi cau mày, nói:

– Hủy dung đúng không?

Lục Bình bất đắc dĩ nói:

– Ngươi cũng phải có chút lòng tin đối với ta, không đến nỗi phải hủy dung, chẳng qua là có thể nghiệm xuất hiện các loại nhăn nheo, già yếu!

Lục Bình nói xong liền biết hỏng rồi, chân mày của Xích Luyện Anh nhíu chặc hơn.

Lục Bình chần chờ một chút, nói:

– Bản phái thật ra thì còn có một vị tiền bối tinh nghiên các loại cấm chế thuật pháp, chính là Lương Thiên Phong lão tổ mà lúc trước ngươi đã thấy qua, nếu không…

– Nếu để cho ông ta giải trừ cho ta, còn không bằng người trực tiếp mang ta đi tìm Mai Thiên Cầm, như vậy trực tiếp hơn một chút!

Xích Luyện Anh không chút do dự liền cắt đứt đề nghị của Lục Bình, trực tiếp nói:

– Nếu không phải như vậy, ngày đó ta trực tiếp khẩn cầu lão sư của ngươi thay ta giải trừ cấm chế trên mặt này, chẳng phải là dễ dàng hơn rồi!

Lục Bình trong đầu chấn động cả lên. Ngày đó Xích Luyện Anh sau khi năm tên đại chiến kết thúc cũng đột nhiên không từ mà biệt, trong lòng của Lục Bình liền biết nàng cảm giác được điều gì. Chẳng qua là sau khi trở về Thính Đào đảo cũng nghe nói Xích Luyện Anh một mực đang bế quan, cho nên cũng không lại đi quấy rầy nàng.

Tính khí này, chân tướng a!

Lục Bình cố phấn chấn tinh thần, chần chờ chốc lát, còn hỏi:

– Ngươi có phải phát giác cái gì, hay hoặc là nhớ ra cái gì đó hay không?

Khóe miệng của Xích Luyện Anh lộ ra một tia nụ cười đẹp mắt, nói:

– Đúng vậy, một loại cảm giác đã lâu, cảm giác phức tạp đến mức làm ta đều không muốn đối mặt người nữa. Điều này chỉ sợ cũng như kết quả của các ngươi một mực phỏng đoán chứ?

Lục Bình không nói mà chống đỡ, Xích Luyện Anh lại thở dài một cái, thu liễm biểu lộ trên mặt, quả quyết nói:

– Động thủ đi, ta nói rồi, dung mạo của ta chỉ có thể để cho một mình người thấy!

– Tình huống của ta ở Bắc Hải xem ra người ít nhiều cũng có hiểu một chút. Ngươi cố ý như vậy, cũng khiến cho ta đối với ngươi lòng mang áy náy!

– Bởi vì đạo lữ Huyền Hồ chân nhân của ngươi sao?

Khóe miệng của Xích Luyện Anh lộ ra một nụ cười, tựa hồ ý vị còn mang theo một tia giễu cợt trong đó, nói:

– Ta nói rồi, ta sẽ không làm khó ngươi, đây chỉ là ý nguyện cá nhân của ta. Người có tiếp thụ hay không đó là chuyện của ngươi!

Khóe miệng của Lục Bình không tự chủ co quắp một cái, bất đắc dĩ nói:

– Trước hết hãy để ta giải trừ cấm chế cho ngươi!

Cấm chế này mặc dù chỉ là Mai Thiên Cầm năm đó đoán đan kỳ phong ấn, nhưng đối với Lục Bình bây giờ mà nói lại đã không chút độ khó. Dù sao ban đầu tu vi của Lục Bình ở thời điểm đạt tới đoán đan hậu kỳ đã có nắm chắc cực lớn, một mực trước đó không cơ hội đi tới Đông Hải.

Vô số ánh sáng như lưu thủy vậy che giấu toàn bộ mặt mũi của Xích Luyện Anh, hơn nữa không ngừng thấm vào từng chút một trong khuôn mặt của Xích Luyện Anh, lại tựa hồ là ở từng tầng một vén lên cái gì. Hơn nữa loại phương thức tiếp xúc cấm chế này của Lục Bình cũng tham khảo nội dung của “Sâm Thuỷ kiếm quyết”, cho người ta một loại cảm giác vô không bất nhập.

Thời gian chỉ một chun trà, ánh sáng thủy lưu tản đi, khuôn mặt của Xích Luyện Anh lại lần nữa xuất hiện trước mặt của Lục Bình.

Tức ngoài ý liệu, lại nằm trong dự liệu,…

Ngày hôm sau, sáng sớm Lục Bình liên từ giã đám người Ân Huyền Sở, Cơ Huyền Hiên, sau đó để lại cho ba người Ngô Nham, Diệp Bất Khí, Hồng Ưng một ít bảo vật, đồng thời dặn dò ba người một phen, liền thông qua Truyền tống trận đi Kinh Chập đảo.

Tiễn Lục Bình đi rồi, Cơ Huyền Hiên nhìn một chút về động phủ của hắn, nói:

– Kỳ quái, Anh tỷ sao không đi ra? Chẳng lẽ Lục sư huynh không giải trừ cấm chế trên mặt nàng sao?

Ân Huyền Sở cũng nhìn một chút về phương hướng của động phủ, lắc đầu một cái cũng không nói gì.

Cơ Huyền Hiên đột nhiên cười ”hà hà” nói:

– Ngươi nói có phải là bởi vì Anh tỷ sau khi trả lại dung mạo như cũ cũng là một người xấu xí, cho nên Lục sư huynh hôm nay mới có thể rời đi sớm như vậy hay không?

Ân Huyền Sở xoay người im lặng nhìn Cơ Huyền Hiên một cái, nói:

– Không thể nào!

– Sao lại không thể nào?

Cơ Huyền Hiên tinh thần chấn động cả lên, trong hai mắt lóe ra vẻ hưng phấn, nói:

– Có lẽ còn một loại có thể, Anh tỷ là ở một đêm trong động phủ của Lục sư huynh, người nói có phải là, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc hay không,…

Ân Huyền Sở liếc một cái về nơi xa sau lưng Cơ Huyền Hiên, trên mặt thoáng qua một đạo vẻ nghi hoặc, rồi sau đó hướng Cơ Huyền Hiên lạnh lùng nói:

– Ngươi tự cầu xin nhiều phúc đi!

Dứt lời Ân Huyền Sở cả người nổ tung một đoàn sương trắng biến mất không thấy đâu nữa. Cơ Huyền Hiên ngay cả người, nói:

– Có ý gì chứ?

Sau đó liền nhận ra được sau lưng một đạo ánh mắt hữu như thực chất đâm tới, một cổ sát ý từ sau lưng Cơ Huyền Hiên đột nhiên binh phát.

Cơ Huyền Hiên tâm tư thay đổi thật nhanh, thầm nói một tiếng hỏng rồi, thân thể liền chạy trốn về phía trước. Đồng thời lúc gã quay đầu nhìn lại liền thấy dung mạo Xích Luyện Anh không chút biến hóa đang đứng ở cửa động phủ, sát ý cả người không chút che giấu. Một đôi đoản chủy đã hoa hướng hai tay của nàng, cả người đã phi độn tới gã.

Cơ Huyền Hiên hú lên quái dị, tung người nhảy lên một mực ngốc cái đuôi mộc điểu, liều mạng chạy trong bầu trời, nhưng trong lòng thì nghi ngờ nói:

– Sao Lục sư huynh không giúp nàng giải trừ cấm chế trên mặt, trả lại dung mạo như cũ của nàng chứ?!

Vẫn Lạc bí cảnh bắc phương, hai đạo độn quang một trước một sau xẹt qua trường không, chính là hai người Thiên Khang lão tổ cùng với Lục Bình chạy tới Huyễn Linh thành.

Vào một ngày trước, ma la đại quân lần nữa phát khởi công kích, hôm nay hải ngoại các phái trong Vẫn Lạc bí cảnh bày bảy đạo phòng tuyến đã bị công phá đạo thứ năm, cách Huyễn Linh thành cũng chỉ còn lại có khoảng cách ngàn dặm.

Huyễn Linh thành cùng phần lớn Truyền tống trận của ngoại giới cũng đã bị cao cấp ma la ngay trong ma la đại quân thi triển thần thông cắt đứt không gian chi lực. Chính vì vậy, Thiên Khang lão tổ cùng Lục Bình lúc này mới không thể không mạo hiểm bay đi phương hướng của Huyễn Linh thành.

– Lần này bản phải trấn thủ đích cũng không phải là Huyễn Linh thành, mà là một tòa tụ linh đảo của Huyễn Linh đảo tây nam hải vực, cũng là một chỗ của một tòa đại hình linh thạch quáng mạch trong đó!