Chương 1427: Tiền cứ hậu cung

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lưu Vân các tu sĩ bị lôi kiếp hấp dẫn cố gắng chiếm đoạt Linh Lung Tửu Đỉnh. Lục Bình ở một bên không nói một lời. Xích Luyện Anh mặc dù vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng rất kỳ quái là chính nàng cũng không ghét loại hành kính này của đối phương. Mặt khác, nàng bây giờ còn có trình độ lý giải cực lớn với loại hành kính của Lưu Vân các.

Bản thân Xích Luyện Anh xuất thân giặc cướp, năm đó ở Vẫn Lạc bí cảnh cũng có chút danh tiếng. Nàng tự nghĩ nếu giống như Lưu Vân các tu sĩ vậy, cũng sẽ ra quyết định cướp đoạt Linh Lung.

Thậm chí Xích Luyện Anh xem ra vị Lưu Vân các pháp tướng trung kỳ tu sĩ vừa lên tới chẳng qua là giảo định Linh Lung không phải vật của Xích Luyện Anh, mà là bảo vật xuất thổ tự thân cho gọi lôi kiếp, loại hành vi này đơn giản chính là quá thành thực rồi. Nếu đổi thành nàng, trực tiếp tuyên bố bảo vật chính là vật của Lưu Vân các, không phục chỉ để ý đánh tới là được, cần gì phải làm chuyện dục cái di chương, lưu lại đường để giải thích, còn nói bảo vật tự xuất thổ, suy nghĩ một chút đều làm người ta buồn cười!

Đôi mắt đẹp của Xích Luyện Anh lưu chuyển, vẫy với Linh Lung, nói:

– Linh Lung tới đây!

Linh Lung mới vừa dưới lôi kiếp đả kích còn chưa kịp lấy lại hơi, mơ mơ màng màng không rõ ràng lắm ở hiện trường đã xảy ra chuyện gì, nghe được Xích Luyện Anh gọi nàng liền đứng dậy lảo đảo lắc lư đi tới trước người Xích Luyện Anh.

Xích Luyện Anh cười duyên hài hước với Lưu Vân các tu sĩ ở cửa sơn cốc nói:

– Ngươi nói bảo vật này là tự đi xuất thổ, sao khí linh cũng cùng tại hạ quen thuộc như vậy?

Ngay từ lúc Linh Lung mơ mơ màng màng đi tới sau lưng Xích Luyện Anh, sắc mặt của Lưu Vân các tu sĩ ở cửa sơn cốc sớm đã bị căng đỏ bừng.

Vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ trong lớp đệ tử đời thứ ba của Lưu Vân cũng là đích truyền đệ tử cực giỏi, chẳng qua là hắn lớn lên trong môn phái hộ hiển nhiên rất ít trải qua tu luyện giới mưa gió lịch luyện, hoàn toàn không làm được chuyện lão gian cự hoạt chi lộc cho là ngựa của những lão bài tu sĩ đã trải qua phong sương này.

Nhưng đã đến mức cùng từ đuối lý thế này rồi, cũng đủ cho vị Lưu Vân các đích truyền tu sĩ dứt khoát quyết định e thẹn quá thành giận. Đây cũng là một bước Xích Luyện Anh giúp đỡ vị Lưu Vân các tu sĩ từ tay mơ bước ra trở thành chim già vậy.

– Các hạ nếu không biết điều, đây chớ trách Lưu Vân các ta ý lớn hiếp nhỏ!

Xích Luyện Anh vô tay một cái cười nói:

– Đúng rồi sao, nếu không làm gì có khí phách của danh môn đại phái! Tuy nhiên các ngươi muốn cướp linh bảo này còn phải hỏi qua chủ nhân chính của linh bảo mới được!

Lưu Vân các tu sĩ ngẩn ra, theo phương hướng Xích Luyện Anh chỉ thấy nếu nói chủ nhân chính bất quá là một dung huyết kỳ tiểu tiểu tu thôi, làm sao không biết Xích Luyện Anh bây giờ tiêu khiển hắn.

Lưu Vân các tu sĩ sắc mặt trầm xuống:

– Ngươi đùa bỡn ta. Nếu các ngươi muốn tìm chết, ta nhất định sẽ thành toàn cho các ngươi.

Ngay vào lúc đó, Lục Bình đột nhiên mở miệng hỏi:

– Vân Thiên là gì của ngươi?

Lưu Vân các tu sĩ mới vừa súc thế chờ phân phó nghe vậy sửng sốt, nhưng trong miệng vẫn đáp:

– Vân Thiên lão tổ chính là sư bá của Tiễn mỗ.

Nhưng tiếp theo đó vị Lưu Vân các đích truyền này liền phản ứng kịp, mới vừa gọi thẳng tục danh của Vân Thiên lão tổ lại là một tên dung huyết tiểu tu trước mắt. Hơn nữa tiểu tu này trong lúc nói chuyện thì nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, giữa sự hời hợt biểu lộ ra khí chất vô hình không ngờ lại làm hắn trong vô ý liền trả lời Lục Bình hỏi thăm.

Đệ tử đích truyền trong nháy mắt cảm thấy mình nhận lấy nhục nhã. Một dung huyết tiểu tu, đồ tôn của môn hạ mình đều cao so với tu vi của hắn, thứ đáng chết này sao dám nói chuyện với mình như vậy?

– Nguyên vốn Tiễn mỗ còn không muốn đại khai sát giới, không ngờ các ngươi không biết tiến thối như vậy, như vậy không nên trách Tiễn mô vô tình!

Đệ tử đích truyền đưa tay cách không quạt đi Lục Bình một bên, một chiêu này của hắn có một tên, gọi là “Theo gió lẻn vào đêm”. Tên mặc dù rất có ý cảnh, nhưng một chiêu giết người với thủ đoạn vô hình tàn nhẫn. Hắn nhận thấy, mình đem một chiêu này dùng trên người tên dung huyết tiểu tu trước mắt lộ ra xa xỉ.

Vẫn là lực tự khống không đủ a, khó trách sư bá một lần khích lệ mình đi ra ngoài du lịch. Nếu muốn đặt chân ở tu luyện giới này, tu vị thực lực mặc dù căn bản, nhưng cũng không là duy nhất.

Khi tên đệ tử đích truyền xuất thủ trong lòng vẫn đang cảm thán, nhưng tên dung huyết tiểu tu trước mắt sớm đã bị hắn dự định tử vong vẫn giống như một người đứng nơi đó vậy. Thần sắc lạnh nhạt phảng phất hết thảy đều không phát sinh qua một dạng, thần thông bản thân mình thử nhiều lần rất linh không ngờ giờ lại giống như đá chìm đáy biển vậy.

Đá phải thiết bàn rồi! Người này căn bản cũng không phải là dung huyết kỳ tu sĩ

Đệ tử đích truyền thần sắc trầm xuống, lạnh giọng hỏi:

– Các hạ rốt cuộc là người nào, lại khiêu khích Lưu Vân các ta như vậy, là địch với bản phái chứ gì?

– Là địch sao?

Lục Bình lạnh lùng liếc vị Lưu Vân các đích truyền tu sĩ một cái, không chút che giấu vẻ khinh miệt trong tầm mắt:

– Một pháp tướng trung kỳ tiểu tu nho nhỏ thôi, chính là Vân Thiên ở chỗ này cũng không dám nói chuyện với Lục mỗ như vậy!

Đệ tử đích truyền sắc mặt lạnh lẽo. Lời này là trước đó hắn mới vừa dùng để giễu cợt Xích Luyện Anh, lần này cũng nguyên phong bất động bị Lục Bình hồi kính trên người của hắn.

– Khẩu khí thật là lớn! Lão phu cũng muốn nhìn một chút là ai to gan như vậy, dám không coi Lưu Vân các ta vào đâu!

Một tiếng gầm lên xa xa truyền tới, một đạo độn quang từ chân trời tới sơn cốc.

Khóe miệng Lục Bình hơi lộ ra một lần giễu cợt, rốt cục đi ra rồi!

Độn quang hạ xuống, Vân Thiên lão tổ sải bước đi ra độn quang. Mấy tên Lưu Vân các đệ tử ở cửa sơn cốc vội vàng tiến lên bái kiến, Vân Thiên lão tổ gật đầu một cái, sắc mặt trầm ngưng hơi mang một tia vẻ bất mãn nhìn đích truyền tu sĩ trước đó một cái, hiển nhiên đối với hắn xử lý chuyện sơn cốc dây dưa có chút bất mãn.

Vân Thiên lão tổ cũng coi là đại tu sĩ có danh tiếng của Trung Thổ tu luyện giới. Sau một trận đánh Cửu Huyền lâu tiến vào đạo đàn thế giới, Vân Thiên lão tổ cũng được lợi ích. Sau mấy năm bế quan tu luyện rất nhanh liền đem tu vi đẩy lên tới pháp tướng hậu kỳ điên phong, thậm chí chiếc ghế Thuần Dương thứ tư của Lưu Vân các truyền thừa sử thượng đều đã vẫy phía ông ta.
Như tu luyện giới hiện nay lục đại thánh địa mỗi người gặp phải phiền toái tự lo không xong. Hai đại thánh địa tông môn Ngũ Hành tông cùng Cửu Huyền lâu phụ cận Lưu Vân các càng thêm nguyên khí tổn thương nặng nề. Hôm nay Vân Thiên lão tổ hùng tâm bừng bừng, một lòng nghĩ sau khi lên cấp Thuần Dương đem địa vị của Lưu Vân các ở tu luyện giới lần nữa để thăng một đoạn, trở thành Thiên Huyền tông, Thiên Nguyệt tông lão bài tông môn thiên tài tà nữ như vậy.

– Ai mới vừa khẩu khí lớn như vậy…

Lục Bình hơi hơi xoay người, trên mặt mang vẻ mỉm cười, nhìn đại tu sĩ trước mắt bị sợ ngây người, nói:

– Vân Thiên đạo hữu, biệt lai vô dạng a!

– Lục, Lục, Lục Thiên Bình!

Vân Thiên lão tổ kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn đề phòng chuẩn bị cho tốt. Nhưng lập tức ông ta cảm giác không chiến mà đã sợ trước như vậy tựa hồ khiến cho đệ tử nhà mình sau lưng nhìn mình cười to, vì vậy hết sức ổn định ý sợ hãi trong lòng, trầm giọng nói:

– Ngươi tới nơi này làm gì? Lưu Vân các ta không liên hệ với Chân Linh phái ngươi!

Vân Thiên lão tổ thật ra thì hoàn toàn không cần để ý tới hình tượng của mình trước mặt tông môn đệ tử bởi vì kinh hoảng vào một khắc thấy Lục Thiên Bình mà hủy sạch hay không, vì khi ông ta kêu lên ba chữ “Lục Thiên Bình”, Lưu Vân các tu sĩ sau lưng sớm đã bị nổ ổ, làm gì còn để ý tới biểu lộ trên mặt lão tổ của mình.

Lục Thiên Bình, chính là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên chém chết Thuần Dương Hỏa Loan, một thân chiến lui Thiên Ma đó sao?

Mấy tên Lưu Vân các đệ tử nhìn về phía Lục Bình không hẹn mà cùng mang vẻ sợ hãi, trước đó vị Lưu Vân các đệ tử đích truyền lúc này càng thêm sớm đã bị mồ hôi lạnh lâm ly. Tên dung huyết tiểu tu trước mắt lại là Bắc Hải tên sát thần giả trang heo ăn con cọp, mình trước đó lại còn la lối gọi hắn, thậm chí âm thầm xuất thủ với hắn, toan tính dồn hắn vào chỗ chết. Nghĩ tới những thứ này, đệ tử đích truyền cảm giác mình phảng phất bồi hồi trên Quỷ Môn quan. Ngươi đường đường Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên, ẩn nặc tu vi ám toán bọn ta, chơi rất khá sao?

Lục Bình chỉ chỉ Linh Lung Tửu Đỉnh trong sơn cốc, nói:

– Đây cũng kỳ quái, là Lưu Vân các ngươi đến tìm tại hạ phiền toái, sao nghe khẩu khí của đạo hữu, phảng phất là tại hạ cố ý gây chuyện chứ?

Lục Bình dừng một chút, trên mặt đột nhiên treo lên một đạo nụ cười, nói:

– Nếu nói tại hạ cố ý gây chuyện thật ra thì cũng không phải là không có lý do. Nếu tại hạ nhớ không sai, ban đầu người trong đạo đàn thế giới thiết cục vây giết tại hạ xem ra có Vân Thiên đạo hữu phải không?

Vân Thiên lão tổ sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, cười khổ nói:

– Chuyện đạo đàn thế giới tại hạ cũng bị Ngũ Hành tông đầu độc, tại hạ cũng không ngờ người bị mai phục lại sẽ là Lục đạo hữu ngươi. Hơn nữa ngày đó Lục đạo hữu cũng không thua thiệt, ngược lại thì Ngũ Hành tông Cốc đại tu sĩ bị Lục đạo hữu phế tu vi, bị thua thiệt nhiều.

– Ha, nói như vậy ngày đó nếu người thua thiệt là tại hạ đó chính là đáng đời rồi phải không?

Thần sắc của Vân Thiên lão tổ sửng sốt, trầm tĩnh nói:

– Nếu Lục đạo hữu cố ý muốn chiến, lão phu sẽ phụng bồi!

Lục Bình cười cười, không nói gì.

Vân Thiên lão tổ đảo qua tình cảnh trước mắt đoán được thất thất bát bát chuyện đã xảy ra, đột nhiên xoay người mắng mạnh:

– Thứ không có mắt, không biết chữ cũng không biết sờ một cái chiêu bài, Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên là người mà các ngươi dám tùy ý mạo phạm sao?

Lục Bình cùng Xích Luyện Anh không dấu vết nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn thấy ý giễu cợt trong ánh mắt đối phương. Đối phương chỉ nói mạo phạm mình, đối với chuyện cướp đoạt linh bảo cũng không hề đề cập tới, trong lời nói nâng Lục Bình lên thật cao, nhưng trên thực tế Lục Bình bất quá cũng như tên Lưu Vân các đệ tử đích truyền “mạo phạm” hắn, đều là tu sĩ đời thứ ba thôi.

Đệ tử đích truyền nọ chần chờ một chút, ngay sau đó yên lặng tiến lên, nói:

– Lúc này không biết là Lục tiền bối ở chỗ này, vãn bối có nhiều mạo phạm, kính xin tiền bối bao dung!

Đây cũng làm Lục Bình có chút bất ngờ. Với Lục Bình mà nói, đích truyền tinh anh môn phái toàn lực bồi dưỡng như vậy, người nào không phải là mắt cao hơn đầu, trông cậy vào bọn họ vì mình nói xin lỗi, thậm chí so với giết bọn họ đều khó chịu. Thế mà vị Lưu Vân các đích truyền trước mắt không ngờ lại có thể xệ mặt xuống tới nói xin lỗi. Điều này khiến cho Lục Bình không khỏi coi trọng mấy lần.

Hai mắt Lục Bình hơi híp một cái, vội vàng khai ích bên thân thể, sau đó cười nói:

– Không dám, vị Tiễn đạo huynh này chỉ có làm tổn thọ Lục mỗ như vậy. Lục mỗ cùng Tiến đạo huynh đều là đệ tử đời thứ ba. Ta và người chính là bình bối luận giao!

Vân Thiên lão tổ thấy chuyện cho qua trong lòng buông lỏng, trên mặt cười híp mắt nói:

– Đây là Lưu Vân các ta có lỗi trước, Lục đạo hữu nếu đi ngang qua, không ngại đến Lưu Vân các ta dạo chơi một phen, cũng tiện cho việc thể hiện tình địa chủ, đền bù sự mạo phạm với Lục đạo hữu lúc trước.

Lục Bình bì tiếu nhục bất tiếu cự tuyệt nói:

– Hảo ý của Vân Thiên đạo hữu tại hạ tâm lĩnh, chư vị xin mời trở về. Tại hạ còn có chuyện cần làm, cũng không cùng chư vị trò chuyện nhiều.