Chương 439: Kim kiếm - Vô hình kiếm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Thế Kiệt ở trong Thủy Tinh cung bị người ta hài hước xưng là “Đệ nhất nhân dưới tinh anh đệ tử đỉnh tiêm “!

Ở trong một nhóm đoán đan trung kỳ tu sĩ ưu tú nhất của Thủy Tinh cung, bọn họ lần đầu tiên dung luyện thiên địa linh vật ít nhất đều là hai phần địa cấp hạ phẩm linh vật trở lên. Trương Thế Kiệt cũng không ngoại lệ. Hắn tu luyện là Thủy chúc tính công pháp, mà khi lên cấp đoán đan trung kỳ, bởi vì trong thời gian ngắn không cách nào tìm được hai phần địa cấp hạ phẩm thiên địa linh vật giống nhau, dưới tình thế cấp bách chỉ đành phải dùng một loại thiên địa linh vật khác để thay thế. Loại Thiên địa linh vật như vầy mặc dù cũng là Thủy chúc tính địa cấp hạ phẩm linh vật, nhưng dù sao cũng là hai loại linh vật bất đồng.

Vì vậy, Trương Thế Kiệt sau khi lên cấp đoán đan trung kỳ, mặc dù thực lực so cùng với bổn phái kiệt xuất nhất đệ tử chênh lệch cũng không quá lớn, nhưng không ít Thủy Tinh cung tiền bối tu sĩ khi biết Trương Thế Kiệt dung luyện thiên địa linh vật như vậy đều nói đáng tiếc. Trương Thế Kiệt thủy chung không cách nào giống như những thứ kiệt xuất đệ tử này, cùng nhận được môn phái coi trọng.

Loại đồng thời dung luyện hai loại linh vật bất đồng ở trong quá trình lên cấp tu vi này, mặc dù chúc tính giống nhau, nhưng đúng là vẫn còn có ảnh hưởng đối với tu vi của tu sĩ. Bất quá loại ảnh hưởng này ở đoán đan kỳ biểu hiện cũng không rõ ràng, mà là trong khi tu sĩ lên cấp pháp tướng kỳ, cùng với sau khi lên cấp pháp tướng kỳ sẽ ảnh hưởng trở nên nghiêm trọng hơn.

Trương Thế Kiệt cũng là người tâm cao khí ngạo, mặc dù bởi vì nhất thời mất đi kiên nhẫn đi nhầm một bước như vậy, nhưng cũng không cho là mình sau này liền không bằng những thứ đồng môn kia bị môn phái coi trọng bồi dưỡng. Ngược lại, hắn càng gấp hơn trong việc ở trước mặt môn phái tiền bối tu sĩ chứng minh thực lực của mình, hy vọng có thể khiến cho môn phái sửa đổi cái nhìn đối với hắn.

Lần này trong chuyến đi Bắc Hải, một nhóm đệ tử kiệt xuất chân chính của Thủy Tinh cung cũng không thèm dời chân tới. Theo bọn họ, Bắc Hải tu luyện giới bần tích lạc hậu, sợ là cũng không tìm ra cái gì gọi là nhân tài, đi rồi đem cùng cấp tu sĩ hoành tảo hết một lần, chẳng những thu hoạch được cái gì, ngược lại ở trước mặt bốn phái tiền bối còn mang cái ấn tượng thắng mà không anh hùng.

Trương Thế Kiệt cũng không muốn buông bỏ cơ hội này. Sự thật, hắn ở trong chuyến đi đến Huyền Linh phái, cũng đúng là phát hiện một đối thủ. Đó chính là kẻ bị gọi là Huyền Linh phái hậu khởi đệ nhất kiêm tu Âu Dương Duy Kiếm. Mặc dù Huyên Linh phải xuất phát từ mục đích duy trì môn phái vinh dự, khiến cho Âu Dương Duy Kiếm tránh được đối thủ mạnh nhất là Thủy Tinh cung tu sĩ, ở thân của Tử Phù các tu sĩ tìm được một trận thắng, nhưng Trương Thế Kiệt cũng trong khi xem cuộc chiến ấy phát hiện thực lực của Âu Dương Duy Kiếm đã có thể sánh vai cùng một nhóm đoán đan trung kỳ tu sĩ đỉnh tiêm nhất của Thủy Tinh cung.

Ở đoạn thời gian dừng lại tại Huyền Linh phái này, Trương Thế Kiệt đã từng riêng tư cùng Âu Dương Duy Kiếm ước chiến một trận. Trương Thế Kiệt trải qua khổ chiến thắng Âu Dương Duy Kiếm một chiều, nhưng hắn lại hiểu rõ ràng, mình thật ra là chiếm tiện nghi tu vi cao hơn Âu Dương Duy Kiếm. Nếu là Âu Dương Duy Kiếm cùng hắn đều là một loại đoán đan tầng năm tu vi, như vậy thì Trương Thế Kiệt chưa chắc là đối thủ của Âu Dương Duy Kiếm. Đồng thời, Trương Thế Kiệt cũng từ trong miệng Âu Dương Duy Kiếm biết được ở Chân Linh phái còn có một vị kiếm tu cùng hắn nổi danh, đó chính là người lấy “Thủy Kiếm Tiên” làm hiệu: Lục Huyền Bình.

Trương Thế Kiệt mặc dù cảm thán Bắc Hải tu luyện giới cũng có người mới, nhưng đối với “Phong kiếm tiên”, “Thủy Kiếm Tiên” danh hiệu bực này rơi vào người giống như Âu Dương Duy Kiếm, Lục Bình chỉ là đoán đan trung kỳ tu sĩ, thật sự là cảm thấy rất tức cười. Ở Đông Hải, tu sĩ dám đem danh hiệu bực này treo ở đầu mình, có kẻ nào không phải là bá chủ một phương, pháp tướng trung hậu kỳ tồn tại? Một đoán đan kỳ tu sĩ liền dám xung là “Kiếm tiên”, thì chuyện này nếu là phát sinh ở Đông Hải, chỉ sợ sớm đã có vô số cùng cấp tu sĩ đánh tới cửa.

Tất nhiên hắn muốn cho bọn này một bài học, đem bọn họ hung hăng giẫm ở dưới chân. Thủy Kiếm Tiên? Đơn giản chính là chuyện đáng cười lớn nhất trong thiên hạ!

Ngay tại lúc Thủy Tinh cung đệ tử Trương Thế Kiệt cuối cùng ra sân là tuyên ngôn lời khiêu chiến, thì tu sĩ của Chân Linh phái đang xem cuộc chiến lập tức vỡ òa. Bất quá, trong lúc mơ hồ họ cũng đều lộ ra một thần sắc mong đợi, muốn nhìn một chút xem Chân Linh phái đệ nhất thiên tài Thủy Kiếm Tiên đối với cùng cấp tu sĩ của Đông Hải đệ nhất đại môn phái sẽ là một cuộc tranh đấu như thế nào..

Trước Thiên Linh điện, Quách Huyền Sơn chân nhân nhìn một chút Trương Thế Kiệt đứng ở trong quảng trường, hướng Thủy Tinh cung tu sĩ bên cạnh hỏi:

– Minh Sơn đạo huynh, không biết quý phái vị tiểu…

– A….

Thủy Tinh cung Minh Sơn chân nhân nhìn Trương Thế Kiệt một chút, cười mắng:

– Tên đệ tử này ở bốn phái mặc dù không coi là đỉnh tiêm nhất sĩ trong một nhóm cùng cấp tu, nhưng thực lực cùng bọn họ chênh lệch cũng phải không lớn. Lần trước ở trong Huyền Linh phái, trong lúc riêng tư đã cùng cái tên gọi là Âu Dương Duy Kiếm thiên tài gì đó tỷ thí một trận, ỷ vào tu vi cao hơn người ta một tầng, may mắn thắng một chiều, dưới mắt lại sắp muốn đi ra nổi điên tiếp, Quách đạo huynh xin đừng trách.

Thủy Tinh cung Minh Sơn chân nhân trong miệng mặc dù đem Trương Thế Kiệt biến chế thấp đi một trận, nhưng khuôn mặt cũng mỉm cười, nơi nào có ý trách cứ? Quách Huyền Sơn làm sao lại không hiểu Minh Sơn chân nhân suy nghĩ gì trong lòng, vì vậy cũng cười nói:

– Hậu sinh vãn bối đánh đánh quậy phá ầm ĩ, bọn ta chẳng qua là nhìn là được, cũng không cần trách cứ quá nhiều.

Lục Bình lúc này đang hướng Truyền tống trận mà đi, nghe vậy chẳng qua là một trận cười khẽ, lắc đầu một cái, tiếp tục hướng Truyền tống trận tiếp bước, trong tay mấy khối linh thạch đã bắt đầu hướng Truyền tống trận phóng ra tra lắp vào trong lỗ chứa linh thạch.

Ở trên Thiên Linh điện quảng trường, Trương Thế Kiệt chờ giây lát cũng không nhìn thấy Lục Bình xuất hiện, không khỏi cười lạnh nói:

– Sao vị Lục đạo hữu này xem thường tại hạ hay sao, hay căn bản là sợ thua? Lần trước nghe Huyền Linh phái Âu Dương Duy Kiếm đạo hữu nói, các hạ cũng là tu sĩ nắm giữ đại thần thông, càng là được xưng Kiếm tiên, cùng đồng cấp tu sĩ tranh đấu khó có một lần bại, không ngờ cũng nhát gan như vậy, thật là làm cho người ta thất vọng quá rồi!

Trương Thế Kiệt vừa dứt lời, trong quảng trường Chân Linh phái tu sĩ đã sớm một mảnh lớn tiếng trách cứ. Nhưng Trương Thế Kiệt xuất thân Đông Hải Thủy Tinh cung, đó là cự hình môn phái cùng Trung Thổ danh môn đại phái đỉnh điểm nhất không thua kém gì, làm gì sẽ đem Chân Linh phái ở toàn bộ tu luyện giới ngay cả đại hình môn phái cũng chưa phải để ở trong mắt?

Ngay tại lúc Trương Thế Kiệt gương mặt cười lạnh, muốn nói thêm gì nữa, đem Lục Bình chiết nhục một phen, thì một tiếng tiếng kiếm rít bén nhọn đột nhiên truyền tới. Trương Thế Kiệt thần sắc căng thẳng, lúc ngẩng đầu nhìn lại, một thanh phi kiếm màu vàng đã đi trước tiếng kiếm rít rất xa, hướng hắn bay đâm tới.

Trong lúc Lục Bình đem linh thạch tương khảm vào trận bàn của Truyền tống trận, đang muốn khởi động Truyền tống trận trở về Hoàng Ly đảo, Thiên Linh điện quảng trường trong lại truyền tới ngôn ngữ của Trương Thế Kiệt lần thứ hai khiêu khích. Lục Bình hừ lạnh một tiếng, hắn vốn không muốn tham dự chuyện vụn vặt như vậy, nhưng đối phương lần nữa ép buộc, Lục Bình tự nhiên cũng không phải là kẻ ủy khúc cầu toàn.

Kim Lân kiếm phá không bay tới, Trương Thế Kiệt đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó chính là giật nảy mình!

Vui chính là trong lúc phi kiếm phá không bay tới, từ tiếng kinh của Chân Linh phái tu sĩ vây xem biết được, thanh phi kiếm này chính là Kim Lân kiếmhách hách nổi danh của Lục Huyền Bình. Lục Bình rốt cục xuất thủ, Trương Thế Kiệt liền có cơ hội có thể đem Bắc Hải nổi danh nhất “Phong kiếm tiên”, “Thủy Kiếm Tiên” toàn bộ giẫm ở dưới chân.

Nhưng ngay sau đó Trương Thế Kiệt giật nảy cả mình, bởi vì khi thần niệm hướng phương hướng mà Kim Lân kiếm bay tới tra tìm, thì cũng không phát hiện ra tung tích người ngự sử Kim Lân kiếm. Chẳng qua là hắn mơ hồ cảm giác được, ở trong phạm vi mà thần niệm của mình không lan tới đó, có linh khí ba động mãnh liệt truyền tới.

Điều này nói rõ cái gì?

Vị kiếm thuật thiên tài của Chân Linh phái này theo truyền thuyết tu vi cũng chỉ có đoán đan bốn tầng, nhưng thần niệm không ngờ lại ở trên mình, có thể ở địa phương mà thần niệm của mình không vươn tới được, ngự sử phi kiếm hướng mình phát khởi công kích; Mà Trương Thế Kiệt tự thân thần niệm tu vi cũng đã đạt tới cực hạn của đoán đan trung kỳ tu sĩ. Như vậy vị Lục Huyền Bình này thần niệm tu vi không ngờ lại cùng thần niệm của đoán đan hậu kỳ tu sĩ không phân cao thấp!

Bất quá như vậy có thể như thế nào chứ?

Ngự sử phi kiếm càng xa, tiêu hao chân nguyên liền càng lớn, phi kiếm tự thân uy lực tự nhiên cũng phải giảm xuống. Coi như thân niệm không kịp ngươi, ta liền phản công quá khứ, chẳng lẽ Lục Huyền Bình người còn một đường chạy trốn?

Trương Thế Kiệt trong lòng cười lạnh một tiếng, một vòng Thủy Tinh luân to lớn từ sau lưng Trương Thế Kiệt bay lên trời. Thủy Tinh luân cấp tốc xoay tròn, hướng Kim Lân kiếm đụng mạnh tới.

Trong lúc Thủy Tinh luân sắp đụng phải Kim Lân kiếm, thì Kim Lân kiếm ở giữa không trung thân kiếm rung lên, đột nhiên chia ra làm vô số kiếm quang màu vàng, hóa thành một cái kiếm thuật hồng lưu màu vàng, vòng qua Thủy Tinh luân ngăn trở, hướng Trương Thế Kiệt vỗ đánh.

Trương Thế Kiệt hắc hừ lạnh một tiếng, bị kiếm thuật hồng lưu vòng qua Thủy Tinh luân đột nhiên chặn ngang đó. Mặt luân to lớn ở trong kiếm thuật hồng lựu cấp tốc xoay tròn, bị hồng lựu màu vàng khuấy động nổi lên một tuyền qua to lớn, hướng đến Trương Thế Kiệt vỗ đánh. Kiếm thuật hồng lưu phảng phất bị một cổ lực lượng trói buộc, bị Thủy Tinh luân khuấy động tạo thành tuyển qua, đem Kim Lân kiếm do kiếm thuật biến thành toàn bộ thu nhiếp.

Trương Thế Kiệt sau khi hóa giải kiếm thuật hồng lưu của Lục Bình, muốn truy theo phương hướng kiếm thuật hồng lựu mà đi, nhưng không đợi cho Trương Thế Kiệt cất bước, kiếm quang tuyền qua đã bị Thủy Tinh luân khuấy động đột nhiên hồi sinh gọn sóng. Lục Bình mượn Thủy Tinh luân khuấy động kiếm quang tuyền qua, đột nhiên phát động kiếm thuật đại thần thông, kiếm thuật tuyền qua khổng lồ thiếu chút nữa đem Trương Thế Kiệt cất bước tới trước cuốn vào trong. Trương Thế Kiệt chẳng những không bước tới trước, ngược lại vì tránh né “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết không thể không lui về sau hai bước.

Điều này sao có thể, người này cách mình xa như vậy, sao có thể thi triển thần thông mà không thấy có chút suy yếu nào? Chẳng lẽ người này chân nguyên đã hùng hồn đến bỏ qua khoảng cách ngự sử pháp bảo hay sao?

Trong lúc điện quang thạch hỏa, cái ý niệm này từ trong đầu Trương Thế Kiệt thoáng qua, mà lúc này kiếm thuật tuyển qua khổng lồ cũng đã ngưng tụ thành một đạo hợp lực, hướng Thủy Tinh luân ở trung tâm vòng xoáy kiếm ấy không ngừng phát động công kích. Trong hàng loạt tiếng va chạm chát chúa, mặt ngoài của Thủy Tinh luân bị kiếm quang mang đi vô số quang tiết lấm tấm thủy tinh.

Trương Thế Kiệt thấy bản mệnh pháp bảo của mình không ngờ lại bị Kim Lân kiểm áp chế, trong lòng tức giận, cáu kỉnh quát lên:

– Không phải là chỉ có một người ngươi có thể chưởng khống đại thần thông!

– Chu Thiên Tinh Luân!

Theo tiếng rống giận của Trương Thế Kiệt, Thủy Tinh luân đang ngăn cản Hải Nạp Bách Xuyên kiếm thuật tuyền qua của Lục Bình đột nhiên một hóa thành ba, ba hóa thành chín, chín hóa thành ba mươi sáu. Tổng cộng ba mươi sáu mặt Thủy Tinh luân ở giữa không trung hợp thành một cái thủy tinh cầu lui tới xuyên qua lại cực lớn. Thủy tinh cầu qua lại lăn lộn, ở trong kiếm thuật tuyền qua tả trùng hữu đột, cố gắng đem kiếm thuật tuyền qua hoàn toàn trấn áp. Đồng thời, kiếm quang đột nhập vào nội bộ của thủy tinh cầu cũng bị Thủy Tinh luân xoay chuyển qua lại ngược hướng chém diệt.

Trương Thế Kiệt trong lòng vui mừng, ngày đó ở trong Huyền Linh phái, Trương Thế Kiệt chính là bằng vào “Chu Thiên Tinh Luân” đại thần thông này, mới kích phá “Phong lưu” kiếm thuật đại thần thông của Âu Dương Duy Kiếm. Hôm nay hắn lần nữa sử dụng “Chu Thiên Tinh Luân” khắc chế “Kiếm thuật tuyền qua” của Lục Bình.

Trương Thế Kiệt cất bước định hướng về chỗ của Lục Bình mà đi tới. Hắn nhất định phải nhìn một chút kẻ có toan tính sai lầm như vậy, không ngờ ở ngoài mấy trăm trượng mà hướng mình phát khởi công kích, “Thủy Kiếm Tiên” rốt cuộc là dạng người như thế nào!

Nhưng không đợi cho “Chu Thiên Tinh Luân” đại thần thông của hắn hướng về chỗ của Lục Bình chỗ nghiền ép, thì Kim Lân kiếm giấu ở vô số đạo kiếm quang lần nữa một kiếm chém ra, Trương Thế Kiệt sắc mặt nhất thời thay đổi.

– Kiếm trận, lại là kiếm trận!

Kiếm thuật đại thần thông đạt tới viên mãn, mỗi một kiếm phát ra, đều làm ra một bộ hoàn chỉnh kiếm trận!

Trương Thế Kiệt không thể không lần nữa dừng bước, kiếm thuật tuyền qua lúc trước không bằng vào kiếm quang mà tứ ngược nữa, mà là rõ ràng từng cái vậy lượn quanh bốn phía của Kim Lân kiếm tạo thành một đạo Kiếm Trận Tuyền Qua khổng lồ dường như muốn thôn phệ hết thảy mọi thứ, thậm chí muốn đem “Chu Thiên Tinh Luân” của Trương Thế Kiệt cũng muốn thôn phệ luôn.

Trương Thế Kiệt sắc mặt đỏ bừng, hết sức lui về phía sau, đem “Chu Thiên Tinh Luân” từ lực hút mạnh mẽ của Kiếm Trận Tuyền Qua mạnh mẽ cứu vãn trở lại. Nhưng vẫn có ba mặt tinh luân không còn kịp thu hồi nữa, bị mấy đạo kiếm lưu từ Chu Thiên Tinh Luân bóc tách đi ra. Liên tiếp xảy ra mấy tiếng nổ chói tai, ba mặt tinh luân đã bị Lục Bình kiếm trận càn quét chém nát bấy. Nhưng “Chu Thiên Tinh Luân” dù sao cũng là truyền thừa đại thần thông của Thủy Tinh cung, Lục Bình lại là cách mấy trăm trượng khoảng cách thi triển “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm trận”, vốn là chiếm nhiều khuyết điểm rồi. Sau khi kiếm trận của Lục Bình thôn phệ ba mặt tinh luân xong, “Chu Thiên Tinh Luân” đại thần thông của Trương Thế Kiệt cố nhiên bị phá, nhưng kiếm trận của Lục Bình cũng không còn lực duy trì nữa, kiểm quang đầy trời bị thu nhiếp vào trong Kim Lân kiếm.

Những người ở tại tràng, vô luận là người nào, cũng có thể đủ nhìn ra hai người đánh nhau là do ai chiếm phong. Chân Linh phải tu sĩ một trận hoan hô, một ít cấp thấp tu sĩ càng là hô to danh hiệu “Thủy Kiếm Tiên”.

Trước Thiên Linh điện, Minh Sơn chân nhân mặt có chút khó coi, nhưng vẫn là hướng Quách Huyền Sơn chân nhân bên cạnh cười nói:

– Không ngờ quý phái còn có một kinh tài tuyệt diễm đệ tử như thế. Người này làm ra kiếm thuật giống như một vòi rồng hút nước, lại giống như biển nhận trăm sông. Cái tên ‘Thủy Kiếm Tiên’ này ngược lại cũng có mấy phần thực tới tên. Lão đạo mới vừa rồi nói như vậy cũng càn rỡ, kiếm thuật thần thông bực này đã hơn xa quá Huyền Linh phái Âu Dương Duy Kiếm rồi!

Minh Sơn chân nhân mặc dù thừa nhận mình nhìn lầm, nhưng ngôn ngữ vẫn giữ giọng nói cao ngạo như cũ, đối với những từ khen tặng keo kiệt vô cùng.

Hơn nữa, y cũng chỉ là nói Lục Bình kiếm thuật thần thông vượt qua Âu Dương Duy Kiếm, nhưng cũng không cùng Thủy Tinh cung nhà mình đệ tử so sánh, hiển nhiên đối với tu vi thực lực của đệ tử nhà mình rất tự tin.

Thủy Tinh luân còn sót lại ba mươi ba mặt, bị Trương Thế Kiệt lần nữa hợp làm một đạo. Nhìn bản mệnh tinh luân linh quang ảm đạm, Trương Thế Kiệt biết mình đã thua một chiêu. Điều này ở trong mắt Trương Thế Kiệt xem ra căn bản là một loại khuất nhục. Hắn cùng Chân Linh phái Thủy Kiếm Tiên Lục Huyền Bình trong truyền thuyết đại chiến một cuộc, tới cuối cùng chẳng những ngầm chịu thiệt, hơn nữa không thể ngờ rằng là thậm chí ngay cả hình dáng của người ta thế nào cũng chưa từng thấy qua. Ngay cả khí tức quanh thân của Lục Bình cũng không cách nào nắm bắt được, cũng có ý nghĩa là lần sau khi Lục Bình cùng Trương Thế Kiệt mặt đối mặt, chỉ cần Lục Bình không đem Kim Lân kiếm tế lên, Trương Thế Kiệt căn bản cũng không biết người trước mắt chính là Thủy Kiếm Tiên đại danh đỉnh đỉnh!

Vẻ không cam lòng ở mặt của Trương Thế Kiệt lưu chuyển, một tòa thủy tinh lưu ly tháp cao bảy tầng đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn. Chân nguyên cuồn cuộn không ngừng trút hướng vào trong Thủy Tinh luân. Thủy Tinh luân bị tổn thương lần nữa thay đổi quang sắc, “Ngâm” một tiếng trong trẻo, Thủy Tinh luân bị Trương Thế Kiệt lần nữa tế lên, hướng phương hướng của Lục Bình bay đi tới.

Trương Thế Kiệt có mục đích rất đơn giản: cho dù là thua, cũng phải biết là bại vào tay người nào. Lần này so tài thất lợi, Trương Thế Kiệt rất rõ ràng sau khi trở về Thủy Tinh cũng sẽ phải đối mặt với cái gì. Chỉ cần có thể thấy hoặc là dùng thần niệm nắm bắt được khí tức hình dáng của vị Thủy Kiêm Tiên đánh bại mình này, ít nhất cũng có thể giảm bớt khuất nhục mà Trương Thế Kiệt phải mang khi về Thủy Tinh cung. Mặc dù đây chẳng qua là một loại khuất nhục xét riêng đối với Thủy Tinh cung.

Ngoài mấy trăm trượng, Lục Bình tựa hồ đã phát giác ý đồ của Trương Thế Kiệt. Kim Lân kiếm ở mấy trượng trước người Trương Thế Kiệt lấy kiếm thanh làm trục, vẽ ra một đạo viên hồ. Mấy trăm thanh kiếm quang màu vàng tạo thành một kiếm luân màu vàng lớn khoảng nửa trượng, xoay lật lăn lộn chém hướng về phía Trương Thế Kiệt.

Trương Thế Kiệt tự nhiên cũng không yếu thế, Thủy Tinh luân cùng Kim Kiếm luân đánh nhau, ở giữa không trung rãi ra vô số tia lửa. Hai người giăng co nhau, Trương Thế Kiệt tự nhiên nửa bước khó mà tiến tới. Nhưng Trương Thế Kiệt tựa hồ là quyết tâm muôn đột phá ngăn trở của Lục Bình, hét lớn một tiếng:

– Cố!

Thủy tinh lưu ly tháp trên đỉnh đầu, tầng thứ nhất đột nhiên dâng lên một đạo linh quang, một đạo quang mạc lấp lóe huỳnh quang từ tháp thân rũ xuống, đem Trương Thế Kiệt vững vàng bao ở trong đó. Trương Thế Kiệt thậm chí bất chấp tất cả, toàn lực ngự sử Thủy Tinh luân, mặc cho Kim Lân kiếm tản ra kiếm khí ở trên Thủy Tinh Lưu Ly Tháp quang mạc đánh rung lên từng đạo chấn động.

Loại thủy tinh tháp này Lục Bình năm đó ở Đông Hải Bắc Minh đan hội cũng đã từng gặp. Lúc ấy luyện đan thiên tài Ninh Thế Trạch đến từ Thủy Tinh cung khi luyện chế Tồn Ý Chiến đan liền biến ảo ra một tòa Trấn Hải tháp sáu tầng. Theo truyền thuyết, Trấn Hải tháp ngưng luyện đến sáu tầng, thì có thể thi triển Thủy Tinh cung trấn phái đại thần thông: “Hải Luyến hà thanh đại thần thông”, đây chính là hoành đại thần thông so với Trương Thế Kiệt mình thành tựu “Chu Thiên Tinh Luân” có uy lực mạnh hơn rất nhiều. Truyền thuyết cho rằng Thủy Tinh cung ở “Hải Yến Hà Thanh đại thần thông” còn có vô thần thông truyền thừa, bất quá điều này đối với người ngoài thì khó có thể biết được hư thực.

Trương Thế Kiệt sử dụng ngôi Trấn Hải tháp này mặc dù chỉ ngưng luyện đến tầng bảy, nhưng trong đó bốn tầng đã luyện chế rồi ngưng luyện bảo cấm vào trong đó. Rõ ràng đây là một tòa thông linh pháp bảo, mặc dù còn không cách nào thành tựu “Hải Yến Hà Thanh đại thần thông”, nhưng chỉ tính năng lực phòng thủ đã vượt xa thông linh pháp bảo bình thường.

Kim Lân kiếm đột nhiên bỏ qua không dây dưa với Thủy Tinh luân một bên nữa, mà ở giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung quỷ dị, một con độc giác quái giao lắc đầu vẫy đuôi liền xuất hiện ở trước mặt Trương Thế Kiệt.

Quái giao đánh về phía Trấn Hải tháp trên đỉnh đầu Trương Thế Kiệt, thân thể quấn quanh ở tháp thân. Lân giáp từ kiếm quang hình thành cùng Trấn Hải tháp tháp thân ma sát, phát ra từng trận tiếng vang phảng phất như pháo nổ vậy. Trấn Hải tháp lảo đảo muốn ngã, tựa hồ như bị độc giác quái giao từ đỉnh đầu Trương Thế Kiệt đang ra sức kéo bật lên.

Trương Thế Kiệt mặt liền biến sắc, Thủy Tinh luân gào thét một tiếng, hướng quái giao quay người chém tới. Lại nghe thấy “Đinh” một tiếng trong trẻo, Trương Thế Kiệt liền cảm thấy một cổ cự lực đột nhiên đụng vào trong Thủy Tinh luân, đem Thủy Tinh luân đánh bay đi.

Đang lúc này, chỉ nghe ầm một tiếng vang thật lớn, độc giác quái giao quấn quanh ở Trấn Hải tháp tháp thân rốt cục đem nó rút ra cách khỏi đỉnh đầu của Trương Thế Kiệt.

Trương Thế Kiệt mặt liền biến sắc, một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài, ngay sau đó cô chợt lạnh, một đạo bóng kiếm u lam ở trước mắt của hắn thoáng qua, sau đó liền rời đi cổ họng của hắn không thấy tung tích đâu nữa.

Trương Thế Kiệt sắc mặt nhìn phảng phất như lập tức mất đi hết sinh khí. Nhưng ngay sau đó phảng phất lại nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu hướng Trấn Hải tháp nhìn, quả nhiên thấy quái giao trên Trấn Hải tháp đã không thấy đâu, chỉ còn dư lại Trấn Hải tháp giữa không trung phiêu diêu lơ lửng.

Trương Thế Kiệt phất tay đem Thủy Tinh luân cùng Trấn Hải tháp thu hồi, dưới chân độn quang chợt lóe lên, liền đi tới cạnh Truyền tống trận ngoài mấy trăm trượng, vừa kịp thấy Truyền tống trận ánh sáng mới vừa tản đi, làm gì còn có người nào ở đó!

Tu sĩ lui tới Hoàng Ly đảo càng ngày càng nhiều. Bởi vì có Khương Thiên Lâm lão tổ trấn giữ, thậm chí bắt đầu có đoán đan kỳ tu sĩ lui tới ra vào Hoàng Ly đảo. Bất quá những thứ đoán đan kỳ tu sĩ này phần lớn là Chân Linh phái tu sĩ, hoặc là đoán đan kỳ chân nhân của các đại gia tộc, thế lực thuộc hạ của Chân Linh phái.

Hiện nay, người bận rộn nhất trên đảo chính là Hồ Lệ Lệ. Lục Bình thường đi ra ngoài, còn Khương Thiên Lâm lão tổ không tiện hiện thân ở đại đa số tình huống, mọi chuyện lớn nhỏ của Hoàng Ly đảo đều do Hồ Lệ Lệ một mình làm chủ.

Lục Bình trở về Hoàng Ly đảo, nhìn thấy chính là một cảnh tượng vô cùng phần mang. Không ít Chân Linh phái dung huyết kỳ đệ tử ở dưới sự điều khiển của Hồ Lệ Lệ, đem các loại linh tài dựa theo phương thức đã quy định và chế tạo xong bố trí các loại trận pháp, cấm chế. Lục Bình biết đây là Hồ Lệ Lệ đang chuẩn bị cho Quách Huyền Sơn chân nhân thi triển Di Sơn Đảo Hải Thuật, bắt đầu mở rộng diện tích của Hoàng Ly đảo ra thêm!