Chương 1441: đấu kiếm ( tái tục )

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liệt Thiên kiếm trong tay Tiêu Bạch Vũ đâm ra cũng không nhanh, trong phút chốc chẳng qua là chia ra bất đồng phương hướng đâm ra hai kiếm thôi. Nhưng tổng cộng tám kiếm đâm ra cũng mang khí thế hủy diệt tê liệt hết thảy trở ngại.

Chỉ là thế nào lại hướng về bốn phương hướng, trên sân chỉ có sáu người sao lại sẽ là tám kiếm?

Trong lúc tất cả mọi người bao gồm Lục Bình trong đó đều có chút không rõ, duy chỉ có Tử Dương cung Vương Huyền Thanh lão tổ sắc mặt biến đổi.

Làm Tử Dương cung đời thứ nhất Thuần Dương giống vậy chưởng khống “Viên Nguyệt kiếm quyết” trong lục đạo khai thiên kiếm thuật, Vương Huyền Thanh đương nhiên hiểu được phương thức vận chuyển của bộ khai thiên kiếm trận. Một kiếm không cần thiết nhìn như không giải thích được đó của Tiêu Bạch Vũ thực là cũng lập tức cắt trúng một chỗ mấu chốt vận chuyển kế tiếp của bộ kiến trận.

Quả nhiên, kiếm quang còn lại chia ra đâm về phía sau người khác bị sáu người hai hai hợp lực chặn. Trong đó Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt hai người liên thủ ngăn cản dễ dàng nhất. Liệt Thiên kiếm khí thậm chí cũng không thể đến ba trượng gần trước người bọn họ cũng đã bị tiêu nhị.

Trong đó hai đạo Liệt Thiên kiếm khí đâm về phía Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương rất nhanh sau đó liền bị Tạ Thiên Dương dễ dàng hóa giải. Những Điền Bá Lương thì kém một bậc. Nếu không phải Tạ Thiên Dương tương trợ, đạo kiếm khí ấy thậm chí có thể đâm rách hộ thân thần thông của hắn. Tuy nhiên cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm.

Còn Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh hai người khi ngăn cản hai đạo Liệt Thiên kiếm khí đầm về phía bọn họ suýt nữa có chút luống cuống tay chân.

Tô Cẩm dù sao mới vừa đột phá pháp tướng hậu kỳ không lâu, khí tức quanh thân chưa vững chắc, các loại thần thông pháp thuật sau khi tiến cấp pháp tướng hậu kỳ đều sẽ biến hóa không cùng trình độ. Lúc này Tô Cẩm hiển nhiên vẫn không thể đủ thích ứng tốt với loại đề thăng này, vì vậy cùng Quách Loạn Tinh phối hợp cũng tỏ ra sơ xuất.

Cũng may hai người dù sao đều không phải là hạng người tầm thường, sau mấy lần hốt hoảng xuất thủ ngược lại cũng khó khăn lắm trước khi Liệt Thiên kiếm khí đâm rách hộ thân thần thông hai người đã hoàn toàn tiêu nhị nó.

Nhưng một phen loạn chiến cũng khiến cho chân nguyên trong cơ thể hai người trong lúc nhất thời tiếp tế không hơn. Bất đắc dĩ, hai người chỉ đành phải chuyển động đại trận, cố gắng để cho bốn người khác liên tiếp tiếp ứng, cũng tốt khiến cho hai người thắng được cơ hội thở dốc.

Sáu người được Tử Dương cung bồi dưỡng rất sớm, đối với kiếm trận này hai bên hiển nhiên có sự ăn ý dị hồ tầm thường. Quân cảnh của Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh rất nhanh được bốn người khác phát giác, giữa trận pháp biến ảo, bốn người tiến lên. Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh nhanh chóng lui về phía sau.

Nhưng chính là thời điểm song phương trận hình biến đổi, khóe miệng của Tiêu Bạch Vũ hơi nhếch lên. Trước khi kiếm khí đâm rách phương hướng thứ tư đúng lúc xuất hiện ở phương hướng mà Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh lui về phía sau.

Tô, Quách hai người trong giây lát lấy làm kinh hãi, chỉ đành phải hết sức xuất thủ ngăn cản kiếm khí đột nhiên xuất hiện ở phương hướng bọn hắn bây giờ lui về phía sau. Mà hai người này dùng một chút nhất thời khiến cho hai người bọn họ thoát ly tiết tấu cùng bốn người trước, làm toàn bộ kiếm trận vận chuyển xuất hiện sự sai sót.

Tiêu Bạch Vũ gào to một tiếng, Liệt Thiên kiếm trong tay vung tay lên. Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt mất đi cả tòa kiếm trận tiếp ứng chỉ đành phải độc lập chính diện cường công trước mặt Tiêu Bạch Vũ. May là hai người liên thủ thi triển hợp kích bí thuật cũng bị Tiêu Bạch Vũ một kiếm này cứng rắn đẩy ra ba trượng xa.

Một bên Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương thấy tình thế không ổn, cũng không kịp nhớ cứu viện Tô, Quách hai người đang bị kiểm khí của Tiêu Bạch Vũ trước khi chuyện xảy ra mai phục làm thảm hại không chịu nổi vội vàng tiến lên cố gắng hiệp trợ Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt ngăn cản Tiêu Bạch Vũ cường công.

Nhưng ngay vào lúc đó, Tiêu Bạch Vũ kiếm thế đột nhiên biến đổi, bất ngờ bỏ qua Nhạn Nam Phi cùng Phiên Minh Kiệt cường công, mà xoay người nhào tới hai người Tô, Quách.

Giương đông kích tây, Tô, Quách hai người vốn chính là một tổ hợp yếu nhất trong sáu người. Tiêu Bạch Vũ mặc dù cường thế, nhưng lúc trận pháp này đã bị hiện ra tán loạn, Tiêu Bạch Vũ vẫn không lấy coi thường, mà bắt được hoàn tiết yếu kém của kiến trận, muốn nhất cổ tác khí phá hỏng cả tòa kiếm trận.

Tuy nhiên ngay lúc này, Tử Dương cung Thuần Dương lão tổ Vương Huyền Thanh trước đó tỏ ra khẩn trương lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Xích Luyện Anh thấy biến hóa trong sân động tác mau lẹ, không khỏi kinh giọng nói:

– Ha, Tiêu Bạch Vũ thật lợi hại, không ngờ lại dễ dàng khiến cho Tử Dương cung kiếm trận sinh ra lung tung như vậy.

Nhưng thấy vẻ mặt Lục Bình cũng tỏ ra ngưng trọng, trầm giọng nói:

– Nhìn dáng dấp Tiêu Bạch Vũ tựa hồ rất tinh tường đối với bộ kiểm trận này, nhưng muốn vì vậy đánh tan một tòa khai thiên kiếm trận như thế chỉ sợ cũng không dễ dàng vậy đâu.

Xích Luyện Anh mang một tia ngạc nhiên nhìn về phía song phương đang giao chiến trong sân. Tiêu Bạch Vũ đột nhiên chuyển công lần nữa mang động biến hóa cả tòa kiếm trận. Tựa hồ lúc này Tiêu Bạch Vũ nắm giữ chủ động. Cả tòa khai thiên kiếm trận đã bị ông ta điều động đoàn đoàn chuyển.

Xích Luyện Anh không hiểu hỏi:

– Nếu Tiêu Bạch Vũ đối với Tử Dương cung kiếm trận rất tinh tường, sao đánh tan kiếm trận lại không dễ dàng chứ?

Lục Bình hơi hơi cười một tiếng, đáp:

– Liệt Thiên Kiếm phái cùng Tử Dương cùng đồng căn đồng nguyên. Tiêu Bạch Vũ quen thuộc một bộ khai thiên kiếm trận này, giống vậy Tử Dương cũng làm sao thường không biết.

Xích Luyện Anh kinh ngạc hỏi:

– Huynh nói đây là tương kế tựu kế sao?

Xích Luyện Anh vừa dứt lời, liền thấy biến hóa lại nổi lên trong sân đấu pháp. Nguyên vốn Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh bị Tiêu Bạch Vũ xuất kỳ bất ý chuyên tấn công mang động kiếm trận luống cuống tay chân, đối mặt Tiêu Bạch Vũ cường công, đột nhiên không hẹn nhảy qua một bước ra bên trái.

Trong sân xem cuộc chiến tu sĩ không ít người đều ảo não kinh sợ kêu thành tiếng:

– Ai nha, sao phải nhường ra. Đấy không phải là mình khai ích trận pháp muốn để Tiêu Bạch Vũ đó đi ra ngoài sao!

– Không nhường thì làm sao bây giờ? Nếu đón đỡ một kích kia của Tiêu Bạch Vũ, sợ rằng lực liên thủ của Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh cũng phải trọng thương.

– Nhưng như vậy ít nhất còn có thể vây lấy Tiêu Bạch Vũ trong kiếm trận, ít nhất còn có cơ hội đánh bại ông ta. Nếu để Tiêu Bạch Vũ đi ra ngoài, trận chiến này Tiêu Bạch Vũ chí ít cũng có thể đứng ở thế bất bại!

– Thường tình của con người mà, không người nào thời điểm đối mặt sinh tử vẫn có thể không sợ hãi chút nào,…

Đối với loại ngôn luận đó, Xích Luyện Anh chỉ thấy một tia giễu cợt trong thần sắc của Lục Bình, rồi sau đó trong miệng phun ra hai chữ:

– Ngu xuẩn!

Sắc mặt của Xích Luyện Anh hơi đỏ lên, trên thực tế nàng ngay từ đầu cũng cho rằng Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh tránh ra như vậy là bởi vì tự nghĩ ngăn cản không được một kích của Tiêu Bạch Vũ.

Nhưng trên sân ngay lập tức vạn biến. Trong lúc Tô, Quách hai người đồng thời tránh né về bên trái mà khiến cho trận pháp lộ ra sơ hở, Tiêu Bạch Vũ không ngờ lại không thấy cơ hội này, cũng không lựa chọn từ nơi đó công phá kiếm trận!

– Chuyện gì xảy ra?

– Cơ hội rất tốt nha, Tiêu Bạch Vũ xảy ra chuyện gì?

– Chẳng lẽ đường đường Liệt Thiên Kiếm Thánh không ngờ cũng xuất hiện sai lầm sao, ngay cả sơ hở rõ ràng như vậy…

Ngôn ngữ đến chỗ này trong lúc bất chợt liền dừng lại, sau đó chính là quỷ dị trầm mặc.

Mọi người trong lúc nhất thời trong lòng không hẹn mà cùng nổi lên một ý niệm như vậy: đây có thật là sai lầm của Tiêu Bạch Vũ không? Liệt Thiên Kiếm Thánh thật đúng là không nhìn ra sơ hở đó sao?

Hay hoặc là, căn bản là đám người mình ánh mắt vụng về!

Mặc dù mọi người không nguyện ý thừa nhận, nhưng trong lòng trên thực tế cũng càng nghiêng về một loại ý tưởng cuối cùng đó!

Rốt cục, không ít tông môn tu sĩ bao gồm những thánh địa đích truyền không thể không đặt xuống căng thẳng trong lòng, mở miệng thỉnh giáo tông môn tiền bối bên cạnh.

Xích Luyện Anh mặc dù không nghe được những tông môn tiền bối ấy đang nói gì, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy thần sắc trong lời nói của không ít lão tổ tựa hồ cực kỳ nghiêm túc, phảng phất thời điểm bọn họ giảng giải còn đang khiển trách cái gì đó. Còn những người đích truyền tu sĩ kia không ít người cũng đều sắc mặt đỏ lên, rũ mí mắt không nói tiếng nào.

Những lời nói đó tuyệt đại đều phát sinh trong những người có Thuần Dương lão tổ trấn giữ tông môn, còn lại một ít chẳng qua là đại tu sĩ dẫn môn hạ đệ tử tới xem cuộc chiến trong tông phái cũng chỉ có số rất ít lão bài đại tu sĩ tu vi tinh thâm có lẽ nhìn được xảy ra điều gì. Không ít đại tu sĩ còn lại đối mặt tông môn vãn bối hỏi thăm trên mặt tựa hồ cũng mang chút vẻ lúng túng, trong miệng dường như nói ngôn ngữ đường tắc gì, môn hạ đệ tử cũng ít nhiều mang một ít thất vọng.

Xích Luyện Anh tức giận ngắt một cái mạnh vào bên hông thịt mềm của Lục Bình, thở phì phò hỏi:

– Nói mau, mới vừa rồi rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Lục Bình bị đau, vội vàng xin tha cho, giải thích:

– Mới vừa Tiêu Bạch Vũ một kích nhìn như làm cả kiếm trận xuất hiện dừng lại. Tô, Quách hai người tránh né cũng khiến cho trận pháp lộ ra sơ hở. Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy chính là, vừa lúc đó, Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt, Tạ Thiên Dương cùng với Quách Loạn Tinh sau lưng Tiêu Bạch Vũ hai tổ hợp cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, cùng với chỗ Tô, Quách hai người rời đi trước đó trùng hợp tạo thành cơ giác.

Xích Luyện Anh “à” xong một tiếng, nói:

– Nhưng hai người bọn họ tránh thoát rồi nha, thế trước sau giáp công không thành hình được nữa kìa!

– Không sai!

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Trước sau giáp công không thể hình thành được, nhưng Tiêu Bạch Vũ nếu như lời từ nơi đó phá vòng vây, Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt, Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương bốn người sau lưng liên thủ một kích cũng không tránh thoát.

Lục Bình giải thích tiếp:

– Tiêu Bạch Vũ nếu chỉ là muốn phá vòng vây độn trốn, mới vừa cũng xông ra từ nơi đó. Nhưng ông ta muốn cũng không phải là trốn, đây chính là đấu kiếm dưới con mắt mọi người, Tiêu Bạch Vũ muốn là chiến thắng quang minh chánh đại. Nếu ông ta lao ra kiếm trận từ nơi đó, cho dù ông ta thân Thuần Dương dưới một kích liên thủ của bốn người sau lưng cũng không tránh được phải bị thương. Đến lúc đó vì chiến thắng ông ta còn phải quay người trở lại cùng sáu người hình thành kiếm trận chém giết. Sự trao đổi ấy thấy thế nào cũng thua thiệt lớn. Tiêu Bạch Vũ chính là trong nháy mắt nhìn thấu đây là một bẫy rập do Tử Dương cung lục kiếm cố ý bày, lúc này mới cố ý lần nữa ở lại trong kiếm trận.

Trong lúc Lục Bình giải thích với Xích Luyện Anh chuyện mới vừa trải qua, tu sĩ của các phái trong sân xem cuộc chiến đột nhiên thét kinh hãi một tiếng. Song phương đấu kiếm lại phát sinh gợn sóng!

Sau khi Tiêu Bạch Vũ bỏ qua cơ hội lợi dụng sự quen thuộc đối với khai thiên kiếm trận mà phá vòng vây ra từ trong kiếm trận, Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt song kiếm đã đánh tới sau lưng Tiêu Bạch Vũ, đồng thời dưới chân hai người khẽ nhúc nhích. Chỗ sơ hở lúc trước bởi vì Tô, Quách hai người tránh né mà lộ ra đã bị hai người lần nữa chặn lại.

Hai thanh linh bảo phi kiếm phút chốc xuất thủ. Một thanh giống như mặt trời chói chang nhô lên cao, lóe ra ánh sáng sô liệt, một thanh giống như ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo u ám.

Nhưng vừa khéo hai thanh phi kiếm mang động thiên địa dị tượng rồi lại quỷ dị cho người ta một loại cảm giác hài hòa dị thường như vậy, duy chỉ có trong đó tích chứa uy năng mạnh mẽ làm cho người ta kinh hãi.

“Nhật Nguyệt kiếm quyết”, hai người này vừa ra tay chính là Nhật Nguyệt đồng huy uy lực lớn nhất trong bộ khai thiên thần thông này!

Cùng lúc đó, Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương hai người nhảy qua một bước, từ một bên giáp công Tiêu Bạch Vũ, cố gắng vội vã sau đó lui, đồng thời giải trừ sự uy hiếp của ông ta đối với hai người Tô, Quách. Cứ như vậy, Tiêu Bạch Vũ sẽ gặp lần nữa bị vây khốn dưới sáu người khai thiên kiếm trận.

Hai thanh linh bảo phi kiếm soi che lẫn nhau. Một thanh dương cương giống như Thuần Dương Chi Khí cuồn cuộn. Một thanh âm nhu giống như mưa phùn nhuận vật không tiếng động. Hai kiếm hợp bích, chính là sát chiêu trong ”Âm dương song kiếm”, gọi là ”Âm Dương Song Sát”?!

Nhưng Tiêu Bạch Vũ lại há có thể dễ dàng để cho bọn họ như nguyện. Sau khi kinh hãi giác ngộ điều này, Tử Dương cung lục kiếm cũng nhận thấy bởi vì mình quen thuộc khai thiên kiếm trận mà không rơi vào bẫy rập, nhưng Tiêu Bạch Vũ lần nữa làm ra sự lựa chọn ngoài lục kiếm dự liệu.

Ông ta cũng không tránh né tránh lui đối với song phương tập sát từ bất đồng phương hướng, hay hoặc là mạnh mẽ ngăn cản Tô, Quách hai người một vòng yếu nhất đang tiếp tục đeo bám, mà đột nhiên xoay người vọt tới hai người Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương.

Liệt Thiên kiếm ánh sáng đại thịnh, một kiếm phá vạn pháp!

Hư không đột nhiên bị phá khai. Mấy vị Thuần Dương cùng với Lục Bình xem cuộc chiến bốn phía vội vàng liên thủ duy trì đấu pháp không gian, trong lúc mơ hồ chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm không biết phương hướng nào truyền tới. Trên mặt Lục Bình hiện lên một đạo vẻ cổ quái.

Liền thấy trong đấu pháp không gian, một đạo khe hở của không gian nứt ra lập tức nuốt mất kiếm quang của “Nhật Nguyệt Song Kiếm”. Nếu không phải là Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt cơ cảnh, vội vàng ngự sử linh bảo phi kiếm của mỗi người tránh khỏi kiếm quang hư không đó, sợ rằng ngay cả linh bảo phi kiếm của hai người cũng phải bị nuốt mất vào.

Nhưng chính vào lúc Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt bị nhục, Liệt Thiên kiếm khí trong tay Tiêu Bạch Vũ đã lại lần nữa bay ra. Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương “Âm Dương Song Kiếm” mặc dù mạnh mẽ, nhưng trong nháy mắt hai người bộc phát, toàn bộ đấu pháp không gian tựa hồ cũng phải bị ánh sáng nổ lên che giấu.

Lục Bình trong nháy mắt đã đem thần niệm của bản thân trải rộng hết toàn bộ đấu pháp không gian. Lúc này toàn bộ quá trình đấu kiếm mảy may tất hiện bên trong thần niệm của Lục Bình.

Tạ Thiên Dương Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm đủ mạnh mẽ, không biết sao tu vị của Điền Bá Lương cuối cùng kém một bậc. Trong lúc song phương đối kiếm, Điền Bá Lương Thái Âm Nguyệt Hoa kiếm đột nhiên hậu lực không đủ. Tiêu Bạch Vũ mạnh mẽ phá vỡ “Âm Dương Song Kiếm” ngăn trở, đánh thẳng tới Điền Bá Lương.

Một Tiêu Bạch Vũ rất tuyệt! Đối tượng của đủ loại bố cục trước mắt cũng không phải là một vòng Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh yếu nhất trên sân, mà là Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương!

Lần này đích xác là ngoài lục kiếm dữ liệu, cũng may khai thiên kiếm trận cuối cùng không phải là kiếm trận của một hai người, giữa sáu người tâm hữu linh tế. Vào lúc Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt thế công bị ngăn trở, kiếm trận lại biến đổi. Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh chậm tới trong sự chèn ép của Tiêu Bạch Vũ trước đó đã lại lần nữa đánh tới.

Hiển nhiên hai người cũng đã ý thức được không ổn. Nếu lần này không ngăn được Tiêu Bạch Vũ thì vô cùng có thể bị ông ta mạnh mẽ phá vỡ khai thiên kiếm trận. Vì vậy một kích băng hóa cửu trọng thiên này cũng là một kích mạnh nhất trong “Băng Hỏa Song Kiếm”!

Trong đấu pháp không gian lại là một tiếng nổ rung trời. Trong các phái đích truyền tu sĩ xem cuộc chiến cũng có một ít sự tồn tại chẳng qua là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, dưới tiếng nổ ấy đều lộ ra vẻ thống khổ.

Trước khi chuyện xảy ra Lục Bình sớm có phát hiện, chớp mặt song phương thần thông đụng vào nhau đã xuất thủ che Xích Luyện Anh bên cạnh. Nhưng trước mắt Xích Luyện Anh chỉ là một mảnh trăng xóa cái gì đều không nhìn thấy.

Các phái rất nhiều đích truyền mặc dù bởi vì trong sân biến đổi lớn trong lúc nhất thời thất thông thất minh, nhưng lão tổ của các phái lại không ít người lại một mực nắm rõ trong lòng sự biến hóa trên sân, lúc này nghe mấy tiếng kêu lên:

– Thuần Dương linh bảo!

– Thuần Dương kiếm khí!

– Đây là khai thiên kiếm khí của Tử Dương cung thừa từ Giao đạo nhân!

Trong sân ánh sáng tiêu tán, Tiêu Bạch Vũ tập sát Điền Bá Lương một kích nhưng bị Tạ Thiên Dương cản lại. Mặc dù như thế, hai người vẫn bị một kích của Tiêu Bạch Vũ đánh bay ngược về phía sau mấy trượng.

Điền Bá Lương lòng vẫn sợ hãi. Tạ Thiên Dương thì sắc mặt tái nhợt. Hiển nhiên mới vừa hiệp trợ Điền Bá Lương chặn một kích phải giết của Bạch Vũ đối với Tạ Thiên Dương mà nói là một loại áp lực cực kỳ nặng nề.

Tuy nhiên lúc này Nhạn Nam Phi cùng Phiên Minh Kiệt đã tiếp ứng tới. Sáu người lại lần nữa tạo thành trận hình của khai thiên kiếm trận, lần nữa vẫy Tiêu Bạch Vũ trong kiếm trận.

Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh vìi Ngụy cứu Triệu hợp lực một kích cũng không biết lúc nào bị Tiêu Bạch Vũ tiện tay hóa giải. Lúc này trong tầm mắt nhìn chằm chằm của Tiêu Bạch Vũ chính là linh bảo Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm trong tay Tạ Thiên Dương.

– Ha ha, khai thiên kiếm khí, Thuần Dương linh bảo! Ba thanh Thuần Dương phi kiếm mà Tử Dương cung được từ Giao đạo nhân dùng để khai thiên, xem ra các ngươi đều đã mang trên người, lúc này còn ẩn giấu sao?

Trừ Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm trong tay Tạ Thiên Dương tán dật ra Thuần Dương chi khí nồng đặc, chiêu kỳ thân phận Thuần Dương linh bảo của nó ra, Hàn Băng Miện kiếm trong tay Tô Cẩm giống vậy trong quá trình hàn quang lóe lên tán dật trừ khí tức của Thuần Dương linh bảo mới có, giống vậy giải trừ ẩn giấu còn có Bích Không Viên Nguyệt kiếm trong tay Phiền Minh Kiệt!

Tiêu Bạch Vũ thấy buồn cười, nói:

– Xem ra Tử Dương cũng vì giữ Tiêu mỗ ở chỗ này mà sát phí khổ tâm. Ngay cả bảo vật chí cao của Tử Dương cung truyền thừa đều dùng trên người bọn tiểu bối này. Chẳng lẽ không sợ bọn tiểu bối xảy ra bất ngờ, mất mác những thứ trấn phái linh bảo đó sao?

Lúc này chẳng những Tiêu Bạch Vũ, chính là tu sĩ của các phái bên ngoài sân xem cuộc chiến đều khuôn mặt vẻ khiếp sợ, ngay cả Lục Bình cũng trong miệng rù rì nói:

– Không ngờ, không ngờ! Linh bảo cầm trong tay Tạ huynh cho tới nay không ngờ lại sẽ là một trong tam đại khai thiên Thuần Dương kiếm khí của Tử Dương cung!

Trên thực tế nào chỉ có Lục Bình cùng mọi người không ngờ, chính đám người Tạ Thiên Dương trước khi biết được lần thứ hai đấu kiếm cùng Tiêu Bạch Vũ làm sao nghĩ đến linh bảo tông môn ban thưởng mình sử dụng trong tay lại có thể sẽ là trấn phái chí bảo.

Một trong Tử Dương cung chế phái lão tổ năm đó chính là thị thiếp của Giao đạo nhân. Ba thanh Thuần Dương kiếm khí này cũng là linh bảo mà năm đó Giao đạo nhân trong quá trình khai thiên đào thải, vì vậy đưa cho thị thiếp của ông ta.

Trên thực tế, ba thanh Thuần Dương kiếm khí vốn phải làm là ba đối với sáu thanh Thuần Dương linh bảo mới đúng. Chẳng qua trong tay Giao đạo nhân không có khai thiên thần khí coi là bản mệnh linh bảo trong tay sáu vị khai thiên khác, trong quá trình khai thiên phi kiếm trong tay ông ta không biết hao tổn bao nhiêu thanh.

Ba thanh Thuần Dương kiếm khí chính là ba Linh Bảo Phi Kiếm ở trong quá trình khai thiên bị tổn hủy một thanh trong đó, còn dư lại một thanh bởi vì dùng không vừa tay, liền bị Giao đạo nhân tiện tay ban thưởng cho thị thiếp của ông, cũng truyền xuống khai thiên kiếm thuật thần thông tương ứng.

Đáng tiếc chính là truyền xuống ba bộ khai thiên kiếm thuật thần thông ngự sử đều là song phi kiếm. Nhưng ba thanh Thuần Dương kiếm khí đều đơn độc một thanh, không cách nào thi triển ra khai thiên thần thông do Giao đạo nhân truyền xuống.

Vị Tử Dương cung chế phái lão tổ ngược cũng thiên tài. Bà ta cứng rắn đem ba bộ khai thiên thần thông phân chia, tạo thành đơn độc sáu bộ vô thượng kiếm thuật thần thông, dùng để đơn độc phát huy uy lực của mỗi một thanh khai thiên kiếm khí.