Chương 1157: Tường Vân thành phá

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trung niên nam tử mặc đồ như đi lễ đó phất phất tay sau lưng, nói:

– Động thủ đi, chỉ mong tu sĩ may mắn còn sống sót của Tường Vân thành sẽ không quá ngu xuân!

Khi Nhàn Vân lão tổ cứu Bạch Vân lão tổ ra, toàn bộ Tường Vân thành sớm đã loạn thành một đoàn. Các tu sĩ giống như con ruồi không đầu mỗi người tự chiến đấu.

Nhàn lão tổ nhanh chóng bắt đầu thu hẹp môn hạ đệ tử tạo thành đạo binh đại trận tới ngăn trở ma la đánh vào, đồng thời từng bước một phá vòng vây ra bên ngoài thành.

Nhưng ma la đại quân rất nhanh sau đó phát hiện đánh giết khắp mọi nơi. Nhàn Vân lão tổ giải cứu cũng tụ lại bản phái con em, hai con Ngọc Tu La cùng với một con Ngọc Ma lập tức chòng chọc đi lên.

Nhàn Vân lão tổ trong lúc nhất thời không thể phân thân, vô lực bận tâm đệ tử đã tụ lại sau lưng. Hơn trăm tên đệ tử thật vất vả tụ tập chỉ một thoáng lại bị ma la đại quân nuốt diệt một nửa.

Hai đạo sét đánh từ trên trời giáng xuống, chia ra lấy một con Ngọc Tu La làm trung tâm liên lụy phạm vi diện tích mười mấy trượng. Ma la bên trong phạm vi tức thì chết hơn mười con, chính là hai con Ngọc Tu La cũng bị hai đạo lôi điện thần thông đột ngột đánh choáng váng chuyển hướng.

Vũ Văn Khác cùng Vũ Văn Kinh Lôi từ sau lưng Nhàn Vân lão tổ đánh giết tiến lên chặn lại hai con Ngọc Tu La đánh vào. Sau lưng hai người cũng không có một người con em nào của Vũ Văn thế gia đi theo.

Nhàn Vân lão tổ đưa tay kéo ra một mảnh vân đóa. Trên vân đóa nhất thời xuất hiện một hình lõm rõ ràng, rồi sau đó trong tay Nhị kiếp linh bảo đánh Ngọc Ma núp đánh lén trong bầy ma la thảm hại rút đi. Ma la dùng để che chở bên cạnh tử thương vô số.

– Đa tạ Vũ Văn thế gia hai vị đạo hữu tương trợ, Tường Vân thành ta thiếu quý gia tộc một món ân tình!

Vũ Văn Kinh Lôi liên tiếp ba đạo lôi điện thần thông hạ ở xuống, đem diện tích năm mươi trượng quanh người mình toàn bộ biến thành lôi tràng. Phàm là ma la trong lôi tràng đều bị biến thành tro bụi, chỉ nghe hắn hét lớn:

– Lão gia hỏa không cần dài dòng, nếu mọi người không liên thủ thì ai cũng đừng mong sống sót!

Nhàn Vân lão tổ đánh giết trái phải, cũng may vận khí không tệ, hai con A Tu La trước sau xuất hiện qua trong ma la đại quân cùng một mực không hề xuất hiện ở phụ cận. Hai con Ngọc Tu La tiến lên chặn lại Nhàn Vân lão tổ trừ bị Vũ Văn huynh đệ ngăn lại cùng với Ngọc Ma bị ông ta đuổi chạy ra, Nhàn Vân lão tổ trong quá trình tụ lại môn hạ tu sĩ may mắn còn sống sót chỉ đụng phải một con Ngọc Tu La, còn lại dám xuất thủ về phía ông ta đều là một ít Huyết Ma La, hiển nhiên sẽ không bị ông ta coi vào đâu.

Dù vậy, ma la đại quân sau khi phát hiện Tường Vân thành tu sĩ tụ lại cũng bắt đầu có khuynh hướng xúm lại. Ngọc Ma bị Nhàn Vân lão tổ đuổi chạy lúc trước không biết vì sao khi đó lại gia nhập trong chiến đoàn của hai con Ngọc Tu La đối kháng cùng Vũ Văn huynh đệ. Đồng thời vì Tường Vân thành tu sĩ mới tụ lại tới đây chưa gia nhập vào trong đạo binh đại trận tạo thành trùng kích quá lớn, Vũ Văn huynh đệ còn hết sức ngăn lại ba con Huyết Tu La. Trong lúc nhất thời cho dù là hai người thân mang lôi thuật thần thông đặc biệt khắc chế ma la, lại là giảo giảo giả trong lớp đồng cấp tu sĩ, nhưng cũng bị mấy con ma la liên thủ đánh thảm hại vô cùng.

Cũng may Nhàn Vân lão tổ lần nữa tụ họp hai vị pháp tướng trung kỳ Tường Vân thành trưởng lão, một vị trong đó chính là Mộ Vân lão tổ người đã bị thương nặng, lại tìm được hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đời thứ hai, khiến cho thực lực tu sĩ may mắn còn sống sót của Tường Vân thành lấy được đề thắng.

Nhưng ma la đại quân lúc này hội tụ với tốc độ đã tăng nhanh, vây công mọi người cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Ngay vào lúc đó Vũ Văn Kinh Lôi lần nữa quát lên:

– Xong chưa, tiếp tục như vậy một người cũng không sống được!

Nhàn Vân lão tổ cũng biết không thể chờ đợi thêm nữa. Một lúc sau, một khi A Tu La ý thức được chuyện đã xảy ra ở nơi này chạy tới. Chỉ cần có một con xuất hiện sẽ có thể đeo bám ông ta, không có ông ta vị đại tu sĩ này dẫn dắt, hai trăm tu sĩ mới vừa tụ lại nơi này sợ không trốn thoát được hai mươi.

Trong Tường Vân thành vẫn có thể nghe được môn hạ đệ tử đánh nhau, thanh âm hò hét cùng với gào thảm, Nhàn Vân lão tổ cắn răng, hô:

– Đi!

Mộ Vân lão tổ chống mạnh thân thể trọng thương cao giọng nói:

– Sư huynh, còn có đệ tử vẫn còn sống, còn có đệ tử sống!

Nhàn Vân lão tổ gương mặt đã bị biến thành màu đỏ, đột nhiên hai mắt trợn to gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Vân lão tổ, quát:

– Đi!

Mộ Vân lão tổ còn muốn nói điều gì, cảm giác được bên cạnh có người kéo lấy vạt áo của ông ta. Khi ông ta xoay người nhìn, chính là Bạch Vân lão tổ bị trận pháp cắn trả cũng trọng thương giống vậy.

Bạch Vân lão tổ thấy Mộ Vân lão tổ xoay người lại, không tiếng động lắc đầu một cái. Mộ Vân lão tổ nhìn về Tường Vân thành đệ tử bốn phía, lại thấy bọn họ mỗi một người đều cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Vân lão tổ.

Mộ Vân lão tổ nhất thời cảm giác có người rút ra rớt cái gì đó từ trong lòng của ông ta. Nguyên vốn thân thể chống mạnh nhất thời mềm nhũn, cũng không tinh khí thần nữa.

Vũ Văn huynh đệ bên cạnh vừa đánh vừa lui, hội hợp cùng Tường Vân thành tu sĩ may mắn còn sống sót. Vũ Văn Khác trầm giọng hỏi:

– Nhàn Vân tiền bối, chúng ta phải phá vòng vây hướng nào?

Nhàn Vân lão tổ cắn răng, nhìn một chút về phía hơn hai trăm Tường Vân thành tu sĩ còn sót lại sau lưng, trầm giọng đáp:

– Về phía phương hướng Lăng Vân cốc ở tây bắc!

Tường Vân thành tu sĩ may mắn còn sống sót sau lưng truyền tới một trận nho nhỏ xôn xao, sau đó yên lặng xuống. Chỉ có Mộ Vân lão tổ thần sắc càng lúc càng ảm đạm, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Vũ Văn huynh đệ nghe Nhàn Vân lão tổ lại muốn đi về phía tây bắc nhất thời cũng đổi sắc mặt. Vũ Văn Kinh Lôi muốn mở miệng nói gì, lại bị Vũ Văn Khác lấy ánh mắt ra hiệu ngừng lại.

Hơn hai trăm người tạo thành đạo binh đại trận đột tiến về phương hướng tây bắc. Nhàn Vân lão tổ một mình đi trước, hai bên là pháp tướng trung kỳ tu sĩ Thương Vân lão tổ cùng với Vũ Văn huynh đệ vẫn duy trì chiến lực của Tường Vân thành. Hai tên Tường Vân thành pháp tướng sơ kỳ tu sĩ còn dư lại mang mấy tên đoán đan kỳ hảo thủ ở lại cuối cùng của đạo binh đại trận, đánh lén từ phía sau bên ma la.

Mọi người một đường đột tiến mấy dặm, đã đến lằn ranh của Tường Vân thành, trên đường cũng không thiếu Tường Vân thành tu sĩ bị vây hoặc là ẩn trốn gia nhập vào. Nhưng trong đạo binh đại trận cũng thỉnh thoảng có tu sĩ bị vẫn lạc dưới ma la vây công, vì vậy nhân số giữ vững đại thể không thay đổi.

Nhưng mắt thấy mọi người muốn đi ra khỏi Tường Vân thành, khi đó trước mặt mọi người quả thật đột nhiên truyền tới một tiếng hét giận dữ. Tường Vân thành tu sĩ tất cả đều hốt hoảng, cho dù là Nhàn Vân lão tổ một thời gian cũng không biết làm sao.

Lúc này phương hướng mà mọi người Tường Vân thành đi tới không ngờ lại xuất hiện một con A Tu La. Hơn nữa từ thanh âm phán đoán, A Tu La tựa hồ đã chú ý tới tình cảnh nơi này, đang đi tới bến này.

Lúc này, ma la đại quân sau lưng đạo binh đại trận đã dâng lên. Tường Vân thành tu sĩ không thể lui được nữa, lúc mọi người ở đây sinh lòng tuyệt vọng, phía nam cũng đột nhiên truyền đến tiếng nổ rung trời. Dường như có một đoàn tu sĩ từ phía sau lưng sát nhập vào bên trong ma la đại quân.

Nhàn Vân lão tổ ánh mắt sáng lên, giống như bắt được đạo thảo cứu mạng vậy, quyết định thật nhanh nói:

– Hướng nam!

Đạo binh đại trận nhanh chóng chuyển qua hướng nam. Nhưng A Tu La dường như cũng nhận ra được gì đó, nhất thời tăng nhanh tốc độ. Rất nhanh sau đó, nó lao ra từ trong ma la đại quân, đánh tới đạo binh đại trận.

Nhàn Vân lão tổ tung người lên, muốn chặn lại A Tu La.

Không ngờ hai con Ngọc Tu La đột nhiên thoát ra từ bên trong ma la đại quân, cản lại thân hình của Nhàn Vân lão tổ một cái. A Tu La sau đó vọt tới nhất cử đánh bay Nhàn Vân lão tổ.

Mắt thấy đạo binh đại trận trước mặt A Tu La tựu như giấy hồ vậy, Tường Vân thành tu sĩ trên dưới đều đợi làm thịt cao dương. Nhàn Vân lão tổ bay ngang giữa không trung cũng đột nhiên thấy một đạo thân ảnh nghiêng người xẹt qua từ bên cạnh ông ta.

Nhàn Vân lão tổ nhìn lúc nhất thời vành mắt tấn rách, hô to:

– Mộ Vân sư đệ, trở lại!

Người nhào ra chính là Mộ Vân lão tổ bị trọng thương trong người lúc trước. Một cú nhào này của ông ta căn bản như châu chấu đá xe, chịu không nổi uy lực một chỉ của A Tu La, nhưng Mộ Vân lão tổ tiến lên nguyên vốn chính là muốn chết.

Ầm!

Toàn thân thể của Mộ Vân lão tổ nổ lên, lấy thân thể tu vi tự thân làm dẫn, tự bạo sinh ra linh lực phong bạo to lớn tạo thành sóng trùng kích uy lực mạnh mẽ. Hai con Ngọc Tu La dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng nhất thời một chết một trọng thương. Còn A Tu La cũng truyền đến tiếng kêu thảm rung trời. Ma la lớn nhỏ còn lại càng thêm chết thảm trọng…

Nhàn Vân lão tổ hết sức át chế sự run rẩy trong cổ họng, bi thương hô lên:

– Hướng nam, mau hướng nam!

Vì Mộ Vân lão tổ xả thân tự bạo ảnh hưởng, trong lúc nhất thời Tường Vân thành trên dưới không ngờ lại cùng cừu địch, bạo phát ra sức chiến đấu to lớn. Ma la đại quân xông tới mặt tức thì bị đánh tan.

A Tu La có lẽ bởi vì trong khi Mộ Vân lão tổ tự bạo bị một ít thương thế, cuối cùng không đuổi theo. Vũ Văn huynh đệ cũng thở phào nhẹ nhõm, Tường Vân thành tu sĩ rất nhanh sau đó hội hợp với tu sĩ đại cử tiến công bên ngoài ma la đại quân ở phía nam.

– Yêu tộc tu sĩ!

– Khổng Tước Vương Tộc?

Nhàn Vân lão tổ sửng sốt, sắc mặt của Vũ Văn huynh đệ cũng có chút quái dị!

– Ôi chao, đoàn người xem một chút đây là người nào, đây không phải là Tường Vân thành Nhàn Vân lão hán sao? Sao nhìn qua giống như chó nhà có tang, nhìn dáng dấp Tường Vân thành người sợ rằng đã hủy rồi. Nói như vậy sau này phòng tuyến của các ngươi chẳng phải là thêm một hang sâu nữa sao?

Một tiếng quái khiếu vang lên từ trong yêu tộc tu sĩ vây công ma la, sau đó chính là một trận cười quái dị hì hì ha ha, chúng yêu tu đua nhau ồn ào lên phụ họa, nói:

– Đúng là thêm một hang sâu, thật lớn thật sâu!

– Lần này điền không đầy nữa rồi, không xong rồi phải không!

Nhàn Vân lão tổ hừ lạnh một tiếng, dẫn một trăm mấy chục đệ tử may mắn còn sống sót sau lưng đi, nói:

– Chúng ta đi!

Nhưng không chờ tới lúc Tường Vân thành tu sĩ rời đi, giọng kỳ quái trước đó vang lên lần nữa, nói

– Thế nào, muốn đi sao? Chúng ta ở chỗ này tấn công ma la đại quân, ít nhiều cũng coi là tiếp ứng các ngươi chạy trối chết. Các ngươi lại la ó, nhảy ra vòng vây không nói tiếng nào quay đầu bước đi, nhân tộc này quả thật chính là vong ân phụ nghĩa!

Nhàn Vân lão tổ đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía thanh âm truyền tới, miệng quát:

– Dương Kiệt Hi, ngươi muốn thế nào?

– Không thế quái nào cả!

Một tên trung niên tu sĩ mặc áo quần hoa lệ tách ra đám người đứng trước người của Nhàn Vân lão tổ, rõ ràng cũng là một gã pháp tướng hậu kỳ tu sĩ, hơn nữa nhìn dáng vẻ Nhàn Vân lão tổ cùng đối phương rất quen biết.

Lại nghe Dương Kiệt Hi nói:

– Chúng ta vẫn ở nơi này chém chết ma la đại quân, Tường Vân thành các ngươi ít nhiều còn có một chút chiến lực. Chẳng lẽ mối thù của Tường Vân thành các ngươi còn muốn chúng ta báo cho các ngươi nữa sao?

Dương Kiệt Hi nói tiếp:

– Xem ra nhân tộc tu sĩ các ngươi từ trước đến giờ đều như vậy, lời nói hay thì chấn vang cả núi, nhưng đến khi hành động thực tế thì một chút lợi hại cũng cầm không ra tay.

Nhàn Vân lão tổ phân phó Thương Vân lão tổ dẫn người bị thương trong hơn trăm vị tu sĩ còn sót lại đi Lăng Vân cốc trước, còn dư lại cũng có mười mấy người nguyện ý lưu lại. Nhàn Vân lão tổ mặc dù biết Dương Kiệt Hi đây là đang khích tướng, nhưng về tình về lý Tường Vân phái cũng không nên rút đi.

Lúc này ba người Lục Bình đã vòng quanh đường cũ một đường bay vọt, ngược lại trước một bước đạt tới phần giới tuyến trung du cùng hạ du của Thanh Minh Giang, hơn nữa cũng là chỗ khoảng cách gần Tường Vân thành nhất.

Thanh Minh Giang từ Bắc chảy mạnh xuống Nam, tới nơi này đột nhiên vòng vo một vòng lớn, hướng về phía Đông Nam chảy trút nghiêng đi, rót vào trong biển.

Nhưng ngoài mấy trăm chỗ dặm quẹo cua chính là Tường Vân thành, có một cái vận hà cùng Thanh Minh Giang liên kết qua lại.

Ba người Lục Bình một đường lượn quanh tới, cuối cùng không gặp phải Ngũ Đại Thánh Địa đích truyền tu sĩ quấy rầy, Lưu Thiên Viễn nghi ngờ hỏi:

– Sư đệ ngươi có thể xác nhận chuyện kế tiếp phát sinh chỗ này sao?

Lục Bình đốc định đáp:

– Coi như không phát sinh ở nơi mày, cũng tất nhiên sẽ đi qua nơi này, chúng ta hãy lau mặt mà đợi!

Ba ngày sau, Bắc Minh bảo thuyền ngược dòng mà lên rốt cục đâm rách thần ải. Thân thuyền khổng lồ giống như cự thú tới từ hồng hoang viễn cổ, cắt ra nước của Thanh Minh Giang mênh mông mãnh liệt, xa xa xuất hiện trong tầm mắt của đám ba người Lục Bình.

Trên thực tế Lục Bình đã trước một bước thấy bảo thuyền nếu so với hai người khác. Bởi vì hai mắt của Lục Bình chẳng những có Tam Thanh Chân Đồng đạo thần thông này, hơn nữa sau khi vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp, tạo thành mắt chim ưng, tầm nhìn của Lục Bình càng thêm cực xa…

Ba người lúc này trên một cái gò thấp ngoài mười dặm cách chỗ quẹo cua Thanh Minh Giang. Nguyên vốn Thiên Điền cùng Thiên Viễn hai người cho rằng nơi này có cách Thanh Minh Giang quá xa một ít hay không, nhưng Lục Bình lại nói không sợ xa chỉ sợ gần.

Mặc dù bảo thuyền khổng lồ vẫn uy vũ hùng tráng, nhưng nhiều vết ấn ký hiện lên trên thân thuyền chứng tỏ Bắc Minh bảo thuyền đoạn đường này đi tới tuyệt không phải là thuận buồm xuôi gió. Đợi đến sau khi bảo thuyền đi vào, tình cảnh trên thuyền càng thêm rõ ràng. Phù văn đầy rẫy xuất hiện trên cái khe rõ ràng ở thân thuyền, hiển nhiên bảo thuyền phòng thủ pháp trận đã bị phá hư không ít.

Ba người trên cái gò thấp che đậy thân hình nhưng chưa hề che đậy khí tức. Thời điểm bảo thuyền càng ngày càng gần, ba người có thể rõ ràng cảm giác được những tu sĩ đi theo bảo thuyền mà đến càng ngày càng nhiều người đi tới phụ cận, cũng che giấu thân hình tự thân. Có không ít người cũng coi trọng cái gò thấp chỗ của ba người, nhưng mà sau khi nhận ra được khí tức của ba người liền né tránh đi.

Chính vào lúc này, Lục Bình cũng nhẹ nhàng than thở một tiếng, thấp giọng nói:

– Thiết Tỏa Hoành Giang thuật, thậm chí ngay cả loại thiên môn thần thông đó cũng đều đem ra hết rồi!