Chương 638: Kết nối với lầu năm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Phá, phá!

Theo tiếng hô hưng phấn của Đại Bảo, cấm chế bao trùm trên lầu các bị Lục Bình cùng mọi người kích phá.

Mà Lục Bình hơi mang về kinh ngạc nhìn lầu các mới vừa hiện ra trước mắt này.

Đại Bảo giỏi nhất về nhìn mặt xét lời, thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của Lục Bình, Đại Bảo không khỏi cẩn thận hỏi:

– Lão đại, là có gì không ổn sao?

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Lúc trước khi phá cấm chế còn sợ phá vỡ lầu các này, bây giờ nhìn lại cũng kỹ nhân ưu thiên. Một món Dưỡng linh cấp bậc pháp bảo như vậy, tại sao có thể dễ dàng bị kích hủy đi chứ?

Đại Bảo kinh ngạc nhìn về phía một tòa lầu các này, nói:

– Dưỡng linh pháp bảo, lão đại nói là một tòa lầu các này sao?

Đây là một tòa lầu các cao tám trượng, hình thù của lầu các rất khác biệt, chia ra làm tám mặt, mỗi một mặt đều có một trường dài tám thước, lầu các tổng cộng có tám tầng, mỗi một tầng ước chừng cao một trượng.

Lục Bình nhìn các lối vào phía trên lầu treo một bảng hiệu ba thước, thượng thư ba chữ to “Bát Cảnh Lâu”, xem ra chính là tên của lầu các này.

Nhưng phàm pháp bảo có mang tính chất không gian lớn giống như Bát Cảnh Lâu như vậy, thường thường là không thể giống như Dưỡng Linh pháp bảo Trường Lưu kiếm, Vân Quang Ngũ Sắc Y có thể dùng chân nguyên trực tiếp luyện hóa như vậy.

Trong không gian pháp bảo này, thường thường đều có một tòa bia đá trấn phủ, hoặc là những bộ phận khác làm mấu chốt món pháp bảo này, chỉ cần đem món đồ này hoàn toàn luyện hóa nắm trong tay, như vậy món pháp bảo này có thể được tu sĩ sử dụng.

Lục Bình nhìn một chút một tòa pháp bảo thật to này, nếu muốn biết được công dụng của tòa Dưỡng Linh pháp bảo này, trước tiên còn phải hoàn toàn chưởng không mới được.

– Trước tiên vào xem một chút rồi tính sau!

Lục Bình liền đi trước tới trong Bát Cảnh Lâu, đám người Tam linh cũng đều theo phía sau đuôi.

Sau khi tiến vào Bát Cảnh Lâu tầng thứ nhất, mọi người phảng phất tiến vào một mảnh thiên địa màu vàng, toàn bộ trong thiên địa tràn đầy túc sát khí.

Lục Bình dùng thần niệm quét ngang, cơ hồ bao trùm cả tòa không gian, sắc mặt khẽ mỉm cười, nói:

– Tới!

Mọi người còn không nhận ra được cái gì, liền thấy trên bầu trời đột nhiên lóe ra một mảnh ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng chợt lóe tới trước mắt, vô số phi kiếm tản ra hàn quang rậm rạp chằng chịt cơ hồ che đậy toàn bộ tầm mắt của đám người Lục Bình.

Một tiếng nước chảy tồn tại giống như tuyến cổ tới nay vang dội thiên địa, một hoằng phi kiếm giống như thủy quang vậy từ đỉnh đầu của Lục Bình quanh quần lên. Trên trời tản ra ra vô số đạo kiếm quang, ở đỉnh đầu của mọi người tạo thành một đạo kiếm thuật hồng lựu, kiếm quang cuồn cuộn ba đào đánh vào phi kiếm màu vàng trên bầu trời rơi xuống thất linh bát lạc.

Đồng thời cảnh tượng của đạo ba đào này cũng giống như đem mọi người trước mắt lần nữa lau tắm một lần, mọi người mắt thấy một gian không gian lầu các bình thường lần nữa xuất hiện.

Lục Bình nhìn trong lầu các trung ương, lại thấy trên mặt đất để một bàn bát tiên vẽ đầy phù văn. Ngay chính giữa bàn bát tiên, một hòn đá màu vàng kim lớn chừng quả đấm trôi lơ lửng ở bầu trời mặt bàn.

Ánh mắt của Đại Bảo sáng lên, nói:

– Huyền cấp thượng phẩm kim chúc tính linh vật!

Vừa nói liền đi tới bàn bát tiên, như muốn lấy xuống, nhưng sau lưng cũng căng thẳng, quay đầu lại thấy Lục Bình đưa tay kéo lấy cổ áo của hắn, nói

– Khối đồ kia tạm thời không động được.

Lục Bình xoay người đi tới một bên lầu các, mọi người mới nhìn thấy ở đó có một đạo thang lầu nối thẳng lầu hai.

Đại Bảo có chút giận dữ bất bình, nói:

– Sao lại không động được chứ?

Nhưng người lại theo Lục Bình bước nhanh đi tới lầu hai.

– Sau khi từ thang lầu tiến vào lầu hai, mọi người lại phảng phất tiến vào trong một cánh rừng. Rừng rậm khuất bầu trời khiến người trong đó không phân biệt phương vị, trong quá trình mọi người đi lại, vô số dây leo, gai gô từ bốn phương tám hướng của rừng rậm bắn xông tới, làm người ta giật mình không kịp đề phòng.

Tuy nhiên lấy Lục Bình làm trung tâm, một đạo ánh lửa đỏ ngầu đột nhiên binh phát. Lục Cầm nhi hóa thành bản thể ré dài một tiếng, hai cánh chớp một cái, cũng một đạo hỏa quang lao ra, đồng thời còn có một cổ hỏa thế cuồng phong tới giúp.

Bốn phía rừng rậm dưới địa cấp thượng phẩm linh hỏa đốt cháy, rất nhanh liền hóa thành tro bụi. Tầng hai lầu các cũng hiển lộ ra mặt mũi thực, trên một cái bàn trung ương, một khối đồng dạng là huyền cấp thượng phẩm linh mộc trôi lơ lửng trên bầu trời.

Lần này Đại Bảo cũng nhìn ra một ít đầu mối, cảm tình trong mỗi một tầng của Bát Cảnh Lâu này công kích đều có liên quan cùng linh vật này.

Bất quá Đại Bảo lại cười nói:

– Lão đại, Bát Cảnh Lâu này mặc dù là Dưỡng linh cấp bậc pháp bảo, nhưng chúng ta thông qua cũng quá dễ dàng chứ, không phải là bởi vì duyên cớ linh vật trong hai tầng này đều là huyền cấp thượng phẩm chứ?

Lục Bình lắc đầu, nói:

– Trong mỗi một tầng gặp phải khảo nghiệm mặc dù có liên quan cùng một món linh vật trung ương kia, nhưng trọng yếu nhất chính là món pháp bảo này lúc này là trạng thái vô chủ, chỉ có thể dựa vào bản năng tới ngăn cản chúng ta. Nếu không bọn ta muốn thông qua trước hai tầng cũng không dễ dàng như vậy.

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đạt tới tầng thứ ba.

Nhìn biển rộng vô tận trước mắt, nhìn lại một chút bãi biển cô đảo dưới chân không ngừng bị nước biển cọ rửa, Đại Bảo có chút kinh hãi đảm chiến nói:

– Lão đại, cửa ải này nên cũng dễ dàng đi? Ngươi lại là Thủy Kiếm Tiên đây!

Vừa dứt lời, liền thấy phương xa chỗ tiếp giáp giữa trời và biển, dần dần dâng lên một đạo bạch tuyến, tiến tới mọi người nhìn tựa như rất chậm nhưng thực chất cực kỳ mau lẹ.

Sau khi Lục Bình nhìn đi tới gần trước nó đã hóa thành cự lãng cao ba trượng, cười nói:

– Uy lực của cửa ải này chính xác là tăng cường không ít, xem ra là một món địa cấp hạ phẩm linh vật.

Đại Bảo đang còn muốn hỏi Lục Bình có nắm chắc phá hỏng hay không, lại thấy hắn tung người nhảy vào trong nước biển biến mất không thấy. Đại Bảo sửng sờ một chút, lúc xoay người nhìn, lại thấy ba thân ảnh nhảy vào trong nước biến mất không thấy, không phải là Tam linh thì là ai!

Đại Bảo nhất thời phản ứng kịp, kêu lên:

– Đại quý, chờ ta đi cùng!

Nhưng trong tại truyền tới cũng là tiếng cười”hắc hắc” của Lục Đại Quý, một con rùa đen khổng lồ cũng theo đó chìm vào đáy biển.

Trong tiếng cười “ha ha”, Lục Cầm nhi cùng Tử Lam cũng cùng nhau bay đến trời cao, chỉ để lại một mình Đại Bảo lộ trên bờ cát của cô đảo nhìn càng ngày càng gần, đồng thời cự lãng cũng càng ngày càng cao nhào tới mình.

Đại Bảo cũng muốn phi độn lên, nhưng khi hắn đang muốn Ngự sử chân nguyên trong cơ thể, lại phát hiện trong một khoảng không gian nơi này lại là cấm phi độn. Mà thực lực của Đại Bảo lại căn bản không cách nào đột phá loại cấm chế này trói buộc.

Còn đối với Lục Cầm nhi cùng Tử Lam mà nói, phi hành cũng là thiên phú của bọn họ, chỉ cần các nàng thay đổi trở về bản thể, như vậy cấm không cấm chế không cách nào có hiệu quả đối với các nàng.

Đại Bảo khóc không ra nước mắt, mắt thấy thông thiên cự lãng đã nhào tới gần trước, chỉ cần sóng lớn rơi xuống, Đại Bảo kể cả một mảnh bờ cát dưới chân này sẽ vĩnh viễn bị cuốn vào đáy biển.

Đại Bảo trong lòng một hoành, mắt nhắm lại, trong miệng hô lớn:

– Lão đại, cứu mạng a!

Nhưng mà qua hồi lâu, trong tưởng tượng cảm giác bị cự lãng đánh ra cũng không truyền tới, trong tai lại truyền tới một trận cười hì hì ha ha.

– Đại Bảo đứng dậy giương đôi mắt, thấy mình đang đứng trên sàn nhà vừa rơi xuống lầu các, mà bốn phía cười đùa chính là đám người Tam linh. Lục Bình xòe bàn tay ra, đang có một giọt bọt nước trong lòng bàn tay quay mòng mòng loạn chuyển.

Lục Bình đem một giọt bọt nước này từ trong tay nhỏ xuống, bọt nước lại một lần nữa trôi lơ lửng trên bàn trung ương. Lục Bình vỗ tay một cái, nói:

– Đi thôi!

Một vùng nóng bức trong tầng thứ tư lầu các, khi mọi người đi vào chính là đứng trên một vùng sa mạc.

Đại Bảo sờ sờ mồ hôi trên đầu, nói:

– Lão đại, lúc này lại là linh vật gì?

Lục Bình hiển nhiên sẽ không đem điểm nóng bức này để trong lòng, ngược lại có chút kinh ngạc dưới chân giẫm một cái, một uống uống thanh tuyền từ trong sa mạc toát ra, khí trời nóng trong nháy mắt lại mát mẻ xuống.

Mà theo thanh tuyền càng ngày càng nhiều, ảo cảnh của một vùng sa mạc này cũng biến mất không thấy, lần nữa xuất hiện trong tầng lầu các thứ tư. Đại Bảo thấy trên trung ương bàn vuông trống trơn như dã, không khỏi quái khiêu nói:

– Lần này sao không có linh vật nha?

Lục Bình nói:

– Nếu là có linh vật trấn áp, cửa ải này cũng không qua dễ dàng như vậy.

Trên tầng thứ năm lầu các, mọi người vừa nhìn bình nguyên vô tận, Lục Bình nhàn nhạt nói:

– Đi thôi!

Mọi người mới vừa trên bình nguyên đi ra khỏi mấy trượng xa, Đại Bảo phảng phất phát hiện cái gì, nói:

– Không đúng, mau tránh!

Mọi người đua nhau rời đi thì ra là địa phương đứng yên, lúc quay đầu nhìn lại, liền thấy từ lòng đất của địa phương đứng yên ban đầu đột nhiên dâng lên một cây thạch truy sắc bén.

Lục Bình vào lúc Đại Bảo kêu lên cũng phát giác không ổn, dưới chân nhất thời xuất hiện một đạo vòng tròn màu tím lam, ngay sau đó dưới chân của Lục Bình rung lên, thạch truy chưa khạc ra mặt đất, lại bị hắn gắt gao chắn dưới chân.

Đang lúc này, Đại Bảo mới vừa tránh thoát thạch trùy đánh lén lại một lần nữa lớn tiếng hét lên:

– Mau tránh mau tránh, lại tới lại tới!

Thạch chùy trên mặt đất theo chỗ đặt chân của mọi người không ngừng đâm ra, mặc dù có Đại Bảo không ngừng nhắc nhở, lại là có người tránh né không kịp. Đại Quý dứt khoát lăn một vòng trên đất, rồi sau đó hóa thành bản thể, mặc cho dưới đất thạch chùy đâm vào trên bối giáp.

Lục Cầm nhi muốn bay đến giữa không trung, nhưng một cổ hấp lực to lớn từ trên mặt đất truyền tới, khiến cho thể trọng của Lục Cầm nhi lập tức phảng phất đề thăng gấp mấy lần, dưới tình huống không thể áp dụng phi độn, phi hành thiên phú của nàng cũng không cách nào thoát khỏi loại mặt đất dẫn lực này.

Lục Bình nhìn một tràng diện náo loạn của thủ hạ linh sủng, bất đắc dĩ cười cười, đưa ngón tay ra hướng trong chiếc nhẫn trữ vật một dẫn. Một cổ nước chảy màu xanh nhạt hóa thành một dòng cự lãng xoay tròn vây quanh Lục Bình.

Lục Hải thấy rõ ràng, đạo sóng nước này chính là Lục Bình cam kết khi hắn lên cấp đoán đan trung kỳ, để cho hắn dùng để dung luyện ba phần địa cấp hạ phẩm Thương Lan Thủy!

Lục Bình đem đạo sóng nước này đây một cái ra ngoài. Sóng nước thật nhỏ nhất thời hóa thành một cổ sóng lớn ngập trời, hơn nữa sóng lớn không ngừng lan tràn, chỉ chốc lát sau liền hóa thành hồng thủy phô thiên cái địa, lan tràn đi bốn bể hoang dã.

Thương Hải Tang Điền Quyết!

Đạo Bắc Hải thập nhị chính này, khó có thể luyện thành đại thần thông nhất trong pháp, cũng là pháp thuật được Khương Thiên Lâm lão tổ năm đó đánh giá cao, sau khi Lục Bình tu vi lên cấp đoán đan hậu kỳ, rốt cục coi là có chút thành tựu.

– Hồng thủy cuốn ùa đi trong bình nguyên, chỉ là chốc lát thời gian, một mảnh vùng quê này vừa nhìn vô tận lại thành một mảnh trạch quốc vô ngần.

Lần này Đại Quý rốt cục khôi phục hậu đạo bản sắc, hóa thành bản thể Đại Quý trôi lơ lửng trên mặt nước, mà phía trên quy giáp to lớn lại là Đại Bảo cùng đám người Lục Cầm nhi.

Mặt biển đột nhiên truyền tới thanh âm ầm ầm, nơi xa mặt biển đột nhiên vùi lấp xuống, phảng phất mặt đất đáy biển sập xuống vùi lấp vậy.

Lục Bình khẽ mỉm cười, đem một cái ngọc bát cầm trong tay vừa thu lại. Hồng thủy đầy trời nhất thời thu hồi trong ngọc bát lần nữa hóa thành một đạo Thương Lan Thủy, mà lúc trước vùng quê cũng lại một lần nữa thay đổi trở về một tòa lâu các bình thường. Trên cái bàn gỗ trung ương, một khối đá đen xì xì trôi lơ lửng giữa không trung, phảng phất có một loại dẫn lực khó hiểu vậy, khiến người không kìm hãm được muôn đi vào trong nó.

– Địa cấp thượng phẩm, Nạp Nguyên Từ Thạch!

Đại Bảo kinh hô một tiếng, nói:

– Lão đại, bảo bối này giữ cho ta bái, thời điểm ta lên cấp đoán đan hậu kỳ nhất định phải dung luyện linh vật này!

Đại Bảo những năm gần đây thông học Lục Bình cho hắn tìm tới các loại sự vật điển tịch liên quan tới tu luyện giới phong cảnh văn hiến sự vật, kiến thức cùng cái nhìn đều tăng trưởng rất nhiều. Mặc dù giới hạn về sự lịch duyệt, chân chính kiến thức cũng không gia tăng bao nhiêu, nhưng từ từ biểu hiện ra vẻ bác văn cường thức lại khiến cho những linh sủng thủ hạ khác của Lục Bình rất kính nể.

Nạp Nguyên Từ Thạch là một thổ chúc tính linh vật cực kỳ hiếm thấy ở tu luyện giới, tuy nói chăng qua đúng là địa cấp thượng phẩm, nhưng linh vật này có hai đặc tính khiến cho nó được hoan nghênh lớn trong tu sĩ tu luyện thổ chúc tính pháp quyết.

Đặc tính thứ nhất cùng Lục Bình dung luyện Huyền Nguyễn Trọng Thủy rất tương tự. Đó chính là trình độ có thể đại phục độ đề thăng chân nguyên hùng hậu trong cơ thể của tu sĩ. Dĩ nhiên, lượng đề thăng còn xa xa không cách nào so sánh cùng thiên cấp hạ phẩm Huyền Nguyễn Trọng Thủy, bất quá dù vậy, e rằng cũng là rất không tệ rồi.

Đặc tính thứ hai chính là giống như loại phi tường dẫn lực mới vừa có thể trói buộc Lục Cầm nhi vậy.

Thông qua một đặc tính này của Nạp Nguyên Từ Thạch, sau khi tu sĩ dung luyện xong loại linh vật này, có thể tu luyện một loại gọi là “Bàn Sơn thuật” thần thông. Mà loại thần thông này thật ra lại cùng một tờ phù khí kia ở trong tay của Đại Bảo tích chứa pháp thuật phân chúc đồng nguyên.

Nghe Đại Bảo đại khái giải thích, Lục Linh nhi đầu tiên nhảy ra đả kích Đại Bảo, nói:

– Bảo Mập, cái dáng vẻ lười của người như vậy, lên cấp đoán đan trung kỳ chuẩn bị dung luyện mới là huyền cấp thượng phẩm Hắc Du thạch, sợ rằng còn cần tiểu Đoán Linh đan của phụ thân giúp một tay mới được, như vậy người còn muốn khi lên cấp đoán đan hậu kỳ dung luyện địa cấp thượng phẩm linh vật. Ta xem thời điểm người chuẩn bị ngưng kết kim đan phẩm cấp rồi mới dung luyện linh vật này cũng sẽ rất khó khăn rồi.

Đại Bảo nghe đột nhiên giận dữ, một cái mặt mập phồng phải đỏ bừng, nói:

– Tiểu Linh nhi, ngươi không nên nói bậy. Bảo gia ta không cố gắng tu luyện lúc nào, ngươi chờ đó, Bảo gia ta nhất định trước khi lên cấp đoán đan hậu kỳ sẽ dung luyện xong Nạp Nguyên Từ Thạch này mới được.

Lục Linh nhi lộ ra một không thèm một cố biểu lộ, nói:

– Bảo Mập, chỉ có quỷ mới tin người, lại nói phụ thân có đáp ứng cho người dung luyện bảo vật này chưa?

Đại Bảo sửng sở một chút, trong ánh mắt mang theo một vẻ cầu khẩn nhìn về phía Lục Bình, Lục Bình cười nói:

-Nếu ngươi có tư cách đó, ta chẳng lẽ còn có thể ngăn ngươi hay sao?