Chương 1270: Ma la nghịch tập (tiếp 3)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Toàn bộ bầu trời của Chân Linh phải trú địa cùng với các đạo thần niệm bốn phía quét ngang qua đua nhau tán phát ý vị sợ hãi. Nhưng mà ngay vào lúc này, Chân Linh phái trú địa ở phía dưới đạo binh đại trận đột nhiên dâng lên một trận linh khí chấn động có quy luật, hơn nữa nhanh chóng dọc theo người mà qua bốn phía. Một đạo đại trận hộ tráo rất nhanh tản ra ngũ thải quang mang phóng lên cao, thủ hộ vững vàng toàn bộ Chân Linh phái trong đó.

Ở thời điểm quan trọng này, đại trận của Chân Linh phái trú địa rõ ràng cũng thành hình!

Giỏi thật! Không ngờ nha, ngay cả nhà tông phái đó cũng giỏi thật!

Các môn các phái tu sĩ núp bốn phía hư không xem trò vui lúc này lần nữa mang một tia tâm tình mới bên trong thần niệm tán loạn, nhìn có chút hả hê!

Đạo binh đại trận cuối cùng là mấy chục đoán đan kỳ tu sĩ tạo thành một cái chỉnh thể, cục bộ vây công hai vị đại tu sĩ đối mặt. Mặc dù có đại trận phân chia tổn thương, đề thăng lực phòng ngự, nhưng Chân Linh phái đệ tử trực tiếp đối mặt hai vị đại tu sĩ không thể tránh khỏi vẫn phải xuất hiện thương thế. Trong lúc nhất thời mặc dù không ảnh hưởng đạo binh đại trận vận chuyển, nhưng thời gian dài, đại trận tất nhiên sẽ hỏng mất dưới sự giáp công cùng quấy rầy công kích trong ngoài của ba vị đại tu sĩ.

Đạo binh đại trận chậm rãi hạ xuống, hiển nhiên muốn mượn lực lượng của trí địa hộ trận. Hộ trận được Huyền Hồ chân nhân mượn linh bảo Ngũ Hành Hoàn làm trận nhãn. Hơn nữa hộ trận tham khảo Ngũ Hành đại trận của Ngũ Hành tông bày ra hiển nhiên không giống vật thường. Một khi đạo binh đại trận trở về trú địa, mượn lực lượng của trí địa hộ trận, hai vị đại tu sĩ phía bên ngoài quấy rầy công kích chỉ có thể nước không biết phải làm sao.

Nhưng nếu lúc này hai người rút đi, như vậy đại tu sĩ thứ hai trước đó bị vây trong đại trận hiển nhiên cũng chỉ còn lại có một đường bị bắt sống. Bất đắc dĩ hai người này chỉ có thể công kích trú địa đại trận, hy vọng tòa hộ trận của Chân Linh phái dưới sự hoàn thành vội vàng sẽ không cách nào bù đắp sơ hở.

Nhưng không chờ tới lúc hai người có động tác, một đạo tiếng kiếm rít bén nhọn đâm rách bầu trời từ sau lưng của hai người vang lên. Đợi đến lúc sắc mặt hai người biến đổi xoay người nhìn, một song phi kiếm đã phá vỡ hư không, lấy thẳng thủ cấp của đại tu sĩ bị hắc vụ lượn quanh.

– Chính là Lục Thiên Bình!

Đại tu sĩ bị hắc vụ lượn quanh thân kêu lên thất thanh sợ hãi, cả người giống như thấy quỷ rút người ra lập tức lui.

– Con mẹ nó, người chạy cái gì?

Nguyên vốn đại tu sĩ một bên khác cùng lão ta hợp lực đánh đại trận hộ tráo thấy vậy không khỏi mắng to một tiếng. Không biết sao dưới tình huống viện thủ của đối phương quay trở lại, bên mình lại có một người sợ run muốn chạy trốn như vậy, đương nhiên lão ta cũng không ở chỗ này lâu, cuối cùng không thể không giống vậy rút người trở lại.

Nhưng mà Chân Linh phái bình bạch ăn thua thiệt lớn như vậy không chịu từ bỏ ý đồ. Lục Bình một kiếm bức lui đại tu sĩ trong học vụ, đồng thời Thiên Sơn lão tổ gầm lên một tiếng như hổ. Khai Sơn Việt rời tay phá không tới, trực tiếp bổ về phía sau lưng vị đại tu sĩ xuất hiện cuối cùng.

Đại tu sĩ sửng sốt, nguyên vốn bởi vì đối phương chỉ là một pháp tướng trung kỳ tu sĩ nên còn có chút khinh thị. Nhưng sau khi lão ta thấy Khai Sơn Việt gào thét tới nhất thời đổi sắc mặt, lại là Nhị kiếp linh bảo!

Ngọc đái bên hông bị lão ta rút ra vung lên, nhất thời biến thành một cái ngọc tiên, rõ ràng là một món Nhất kiếp linh bảo.

Sau một tiếng roi vang lên giòn giã, ngọc tiên quấn quanh lên cán búa của Khai Sơn Việt, khiến cho thế vọt tới trước của Khai Sơn Việt hơi chậm lại. Đại tu sĩ nhân cơ hội thoát khỏi Khai Sơn Việt truy tung, lộ ra cực kỳ dễ dàng. Nhưng mà lão ta cuối cùng vẫn không dám trực diện cứng rắn đối đầu cùng Khai Sơn Việt, tuy vậy cuối cùng Thiên Sơn lão tổ vẫn không làm gì được người đó.

Ngay vào lúc người đó tránh thoát Khai Sơn Việt truy kích, hai tiếng kêu lên cơ hồ chẳng phân biệt được trước sau đồng thời vang lên.

– Vương Hi Thanh, tại sao có thể là ngươi?

Trong lòng của đại tu sĩ cả kinh, lúc xoay người nhìn lại, thấy đồng bạn bị hắc vụ vây quanh không biết lúc nào hắc vụ quanh người đã tiêu tán không còn. Bộ mặt thật nhất thời hiển lộ trước mặt chúng tu. Một tiếng thét kinh hãi trước đó phát ra đúng vào lúc hắc vụ quanh người lão ta bị đánh tan ra.

Trong khi đó, một tiếng thét kinh hãi khác chính là phát ra do Lục Bình Ngự sử Thủy U kiếm khi tu sĩ có hắc vụ lượn quanh chạy trốn hắn lập tức bộ một kiếm làm hắc vụ quanh thân cũng tan rã, khiến cho lão ta lộ ra diện mục thật sự.

Đại tu sĩ bị hắc vụ lượn quanh lại là Thương Hải Tông tu sĩ đời thứ hai Vương Hi Thanh, mà người này Lục Bình cũng nhớ thanh thanh sở sở. Ban đầu người này bị Lục Bình bắt sống, sau đó trực tiếp làm bị thương nặng bản nguyên căn cơ, kiếp này tu vi không còn một chút khả năng tiến bộ. Nhưng hiện nay, Vương Hi Thanh xuất hiện trước mặt Lục Bình rõ ràng là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ tu vi. Điều này làm sao không khiến cho Lục Bình cảm thấy khiếp sợ?

Loại chấn động này tới thật làm Lục Bình có chút ứng phó không kịp. Vị đại tu sĩ thứ ba sau khi thoát khỏi Thiên Sơn lão tổ đeo bám, kéo lấy Vương Hi Thanh rồi sau đó không cam lòng liếc mắt nhìn trong đạo binh đại trận. Sau đó hai người cùng hóa thành một đạo cuồng phong bay trốn ra phía ngoài, trong chớp mắt biến mất giữa không trung.

Sau đó Lưu Thiên Viễn, Thiên Điền, Lục Hải cùng với huynh đệ Tần Vũ, Tần Cương chạy tới, thấy Lục Bình cùng Thiên Sơn lão tổ hai người treo đứng giữa không trung bên ngoài đại trận. Trên mặt của hai người đều khuôn mặt vẻ khiếp sợ, trong lòng bốn người không khỏi trầm xuống, Thiên Điền vội vàng tiến lên hỏi:

– Lục sư huynh, tình huống, tình huống như thế nào?

Lục Bình sửng sốt, vội vàng liếc mắt nhìn “Tam Tài Ngũ Hành Đạo Binh Đại Trận” đang vận chuyển trong đại trận, miễn cưỡng cười đáp:

– Tốt tốt, tới coi như kịp thời!

Thiên Điền thấy sắc mặt hai người khác thường, biết bây giờ không phải là thời điểm hỏi điều này, vội vàng kêu Lưu Thiên Viễn tiến vào Ngũ Hành đại trận lập tức tham dự đến trong Tam Tài Ngũ Hành Đạo Binh Đại Trận.

Đạo binh đại trận chính là Chân Linh phái đích truyền trấn phái đại trận, cơ hồ tất cả Chân Linh phái đệ tử đều có thể làm được tới giá khinh thục tựu. Lục Bình cùng Thiên Sơn lão tổ liếc mắt nhìn nhau, đè xuống khiếp sợ trong lòng, cũng lập tức tiến vào trong đạo binh đại trận. Ma la đại quân mặc dù bên ngoài mấy chục dặm bị Lục Bình một chiêu vô thượng thần thông dọa sợ. Nhưng bọn nó cũng không lui, ngược lại, đợi đến thời điểm ma la lần nữa ép đi lên, sợ rằng thực lực tự tập sẽ càng cường đại hơn. Chân Linh phái nhất định phải tiêu nhị hết thảy tai họa ngầm trước khi ma la đại quân đến.

Thần niệm của Lục Bình quét ngang qua chân trời, lóe ra bích lục hồn hỏa bạo lộ ra thần niệm bị Lục Bình không một chút cất giữ. Thần niệm tu vị cơ hồ có thể sánh vai Thuần Dương tu sĩ nhất thời trong diện tích mấy dặm cuốn lên một đạo thần niệm gió lốc, các lộ tu sĩ ẩn giấu giữa không trung bị dọa sợ đến đua nhau tránh lui thật xa. Thần niệm giăng khắp bầu trời của Chân Linh phái trú địa nhất thời tiêu biến sạch.

Toàn thể Chân Linh phái đồng tâm, đại tu sĩ bị vây trong đạo binh đại trận không còn có thể giãy giụa, đặc biệt là sau khi Lục Bình cùng Thiên Sơn lão tổ gia nhập. Đường đường một vị đại tu sĩ lại làm tù binh của Chân Linh phái.

Lục Bình thừa dịp lúc lão ta tự lo không xong đột nhiên xuất thủ đánh lén. Từng đạo một kiếm mang bay ra từ đầu ngón tay của Lục Bình, lặng yên không tiếng động vào trong huyết mạch chung quanh hậu tâm của đại tu sĩ hoàn toàn ngăn chặn lại chân nguyên đang vận chuyển. Sắc mặt của đại tu sĩ biến đổi lớn, pháp tướng trong tâm hạch không gian muốn phá hạch ra.

Không ngờ một bàn tay đột nhiên xuất hiện trên hậu tâm của lão ta. Một cổ chân nguyên phái nhiên liên tục rót vào trong cơ thể lão ta, theo huyết mạch bị ngăn cản hoàn toàn phong ấn tâm hạch không gian của lão ta. Nếu lão ta cho gọi pháp tướng mạnh hơn, tâm hạch không gian không có pháp tướng chống đỡ tất nhiên sụp đổ, trong lòng của đại tu sĩ hoảng hốt, quanh thân trên dưới sẽ không dám có chút dị động.

– Đây đúng rồi!

Lục Bình nhẹ giọng nói phía sau lão ta, rồi sau đó một chưởng phủ sau ót đánh ngất xỉu lão ta, lại chỉ điểm lên trán của lão. Một cổ bích lục hỏa diễm theo đầu ngón tay rót vào trong đầu óc lão, trên mặt của đại tu sĩ trong hôn mê nhất thời thoáng qua một đạo vẻ thống khổ.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, lại một chưởng đặt ở ngực của lão. Một đạo chân nguyên nồng đặc màu lam tím theo một tiếng ngầm hống như có như không vang lên rót vào đến trong ngực. Trong miệng của đại tu sĩ hôn mê nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.

– Thế nào?

Thiên Sơn lão tổ bên cạnh nhìn thấy Lục Bình cẩn thận như vậy, thậm chí dưới tình huống lão ta hôn mê còn đả thương lão, không khỏi có chút kỳ quái hỏi.

Lục Bình cười đáp:

– Thủ đoạn áp đáy rương của những đại tu sĩ quá nhiều, làm người ta khó lòng phòng bị, cho nên dứt khoát phải làm bị thương nặng bản nguyên của lão ta. Coi như lão ta còn có chút thủ đoạn quỷ dị gì, lấy thực lực của lão ta hôm nay cũng lật không dậy nổi sóng lớn!

Khóe miệng của Thiên Sơn lão tổ vừa nhếch lên, hậu quả bản nguyên bị thương nặng là gì ông ta rất rõ ràng. Điều này xem như kết tử thù rồi, nhưng thời điểm đối phương thừa dịp cháy nhà hôi của hiển nhiên cũng không lưu một đường lui cho Chân Linh phái. Người là Lục Bình bắt giữ, Thiên Sơn lão tổ cũng không tiện nói gì. Chẳng qua ông ta có thể cảm giác đến bây giờ Lục Bình làm việc so với trước kia ít một phần vô cùng cẩn thận, cũng nhiều một tia hung ác bá đạo. Những suy nghĩ một chút thực lực thành tựu của Lục Bình hôm nay, Thiên Sơn lão tổ cũng thích ứng ngay, chân lý của tu luyện giới nguyên vốn chính là người có quả đấm lớn sẽ định đoạt tất cả.

Lục Bình quay sang hai vị lão tổ Thiên Phàm, Thiên Tuyết hỏi:

– Hai vị sư thúc tổ không sao chứ?

Thiên Tuyết lão tổ sờ sờ vết máu ở khóe miệng, đáp:

– Không sao, đều là chút vết thương nhỏ chấn động chân nguyên thôi, sau khi bình phục không gì đáng ngại!

Lục Bình gật đầu một cái, hai vị lão tổ mặc dù không còn khả năng lên cấp đại tu sĩ, nhưng một thân tu vị thực lực cũng càng lúc càng lão lạt hùng hậu. Mặc dù trước đó bị hai vị đại tu sĩ đè ép đánh cực kỳ thảm hại, trên thực tế hai người chưa hề bị thương thế quá mức nghiêm trọng.

Trên mặt của Thiên Phàm lão tổ hiện lên một đạo vẻ buồn rầu, hỏi:

– Hãy xem trước một chút người này là ai?

Lục Bình lúc này lại là nhớ ra cái gì đó, lạnh giọng đáp:

– Còn có thể là ai!

Lục Bình đưa tay lau một cái lên mặt đại tu sĩ hôn mê trên đất, một trung niên tu sĩ sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt hiển lộ mặt mũi. Hai người Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền trước đó cũng có chút kinh nghi bất định tựa hồ lập tức xác định gì đó, Lưu Thiên Viễn mở miệng nói:

– Quả nhiên là bọn họ!

Lục Bình nhìn về phía hai người. Những năm gần đây tuy rằng Lục Bình ở Trung Thổ thanh danh thước khởi, nhưng chân chính cũng là hai người Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền du lịch chung quanh. Nhắc tới tu sĩ có danh tiếng hiển hách ở Trung Thổ tu luyện giới, Lục Bình thật vẫn chưa biết được nhiều như hai người bọn họ.

Thiên Điền hít sâu một hơi, nói:

– Thái Huyền tông “Phong Vũ Song Tiên”, một người chạy trốn trước đó xem ra là Phong Tiên Hàn Vô Nhai, còn người đây chính là Vũ Tiên Hoắc Vô Ngân.

– Phong Vũ Song Tiên chính là hai vị đại tu sĩ danh tiếng rất vang của Thái Huyền tông. Phong Vũ Song Tiên trong tay chính là một món bảo vật không thấp hơn Nhị kiếp linh bảo. Hai người này năm đó liên thủ đã từng thoát được tánh mạng dưới tay của Thất Phiến lão tổ, cho nên mới có danh tiếng đại chấn ở tu luyện giới.

– Hôm nay đánh một trận, hiển nhiên hai người họ thác đại, hay hoặc là không muốn bại lộ thân phận của bọn họ. Nếu không song tiên liên thủ, chúng ta muốn bắt giữ bất kỳ một người nào trong đó sợ rằng cũng là một chuyện khó.

Thái Huyền tông!

Tông môn chiêu bài nặng nề to lớn này giống như một tảng đá lớn áp trong lòng đông đảo tu sĩ của Chân Linh phái, khiến cho mọi người trong lúc nhất thời cảm thấy thở dốc đều khó khăn.

Đây là một nhà đại hình tông môn cố lão vừa công khai vừa ngầm đấu với Thiên Huyền tông đấu không biết bao nhiều năm. Thực lực hiển nhiên không phải là thứ như Hậu Thổ tông đại phái như vậy có thể so sánh, dù sao có thể ép Thiên Huyền tông một đường thối lui, cho dù sau lưng có thánh địa làm chỗ dựa, nhưng tự thân nếu không có đủ sức mạnh, cũng không bị thánh địa dùng làm công cụ như vậy.

Lần này Lục Bình cũng không quá để ý, Thái Huyền tông có lẽ là trước đó đã cố gắng cấu kết cùng Thương Hải tông, biểu hiện ra địch ý về phía Lục Bình. Hơn nữa loại địch ý đó đối với Lục Bình mà nói mười có chín phần là bởi vì giữa hai nhà môn phái Chân Linh phái cùng Thiên Huyền tông có sự tiếp xúc.

Chân Linh phái muốn thành tựu đại hình tông môn phải chọn một nhà Trung Thổ đại hình môn phái thành lập siêu viên trình cự ly Truyền tống trận. Vô luận là Thiên Huyền tông còn Thiên Nguyệt tông đối với Chân Linh phái đều là một khảo nghiệm, vô luận là Thái Huyền tông đối thủ cũ của Thiên Huyền tông, vẫn bị Thiên Nguyệt tông một mực ngăn trở đem thực lực của mình phát triển đến Trung Thổ Thủy Tinh cung, cũng không thể không nhúc nhích đối với hai nhà môn phái này có thể đạt được sự cường viện của một nhà đại hình tông môn. Những thứ này đều là khảo nghiệm đứng đắn mà Chân Linh phái quật khởi phải đối mặt, cho dù là Lục Bình đổi lại những đại hình tông môn khác cũng sẽ gặp phải những chuyện tương tự.

Hắn càng để ý hơn chính là Vương Hi Thanh trước đó bị hắc vụ che đậy thân hình. Người đó ban đầu bị Lục Bình lấy bí thuật phá hủy bản nguyên căn cơ của lão ta, hiện giờ lại là một thân thật thật tại tại pháp tướng hậu kỳ tu vi. Thời gian ngắn ngủi gần trăm năm, Vương Hi Thanh làm sao khôi phục bản nguyên căn cơ tạm thời không bàn tới, có thể đem một thân tu vi từ pháp tướng sơ kỳ một đường đẩy lên tới pháp tướng hậu kỳ. Điều này thật làm người ta cảm thấy bất khả tư nghị, dù sao ngay cả độ hai lần lôi kiếp cũng không phải là đùa giỡn.

Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ hiển nhiên đối với sự xuất hiện của Vương Hi Thanh cũng giữ đầy đủ cảnh giác.

Dù sao ở Bắc Hải một khi xuất hiện một vị đại tu sĩ đều có thể nói là đại sự kinh thiên động địa, nhưng trước khi bọn họ tới Bắc Hải, Thương Hải tông cũng không từng có chút có tin tức truyền tới liên quan vị đại tu sĩ thứ ba. Nhưng Vương Hi Thanh lần này lấy đại tu sĩ tu vi đột nhiên xuất hiện ở Trung Thổ, điều này nếu trở lại Bắc Hải tu luyện giới tất nhiên sẽ dẫn tới toàn bộ Bắc Hải chấn động.

Lục Bình nhìn thấy sắc mặt của hai vị lão tổ khác thường, liền hỏi:

– Hai vị sư thúc tổ giao thủ cùng Vương Hi Thanh có phát hiện gì bất ngờ không?

Thiên Phàm lão tổ trầm ngâm một chút, đáp:

– Thật không thể tưởng tượng nổi. Nhưng bây giờ nhớ tới trước khi giao thủ Vương Hi Thanh đúng là cho hai người ta một loại cảm giác đã từng quen biết, không ngờ thì ra là người của Thương Hải tông, khó trách sẽ như vậy!

Sự hoài nghi của hai vị lão tổ Thiên Phàm, Thiên Tuyết hiển nhiên sau khi thân phận Thương Hải tông tu sĩ của đối phương bại lộ đã tan thành mây khói. Hai vị lão tổ ở Bắc Hải tu luyện giới tung hoành gần ngàn năm, đương nhiên rất quen thuộc Thương Hải tông truyền thừa.

Nhưng mà Lục Bình vẫn có chút hoài nghi, không khỏi hỏi:

– Hai vị sư thúc tổ chẳng lẽ không cảm thấy Vương Hi Thanh xuất hiện quá mức kỳ quặc sao? Sự tăng trưởng của tu vị cũng thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi, thời gian trăm năm, từ pháp tướng sơ kỳ vượt qua đã đến pháp tướng hậu kỳ!