Chương 489: Đánh cuộc cùng thăng bằng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diêu Dũng thấm dĩ vì nhiên gật đầu một cái, nói:

– Hậu lễ ngươi nhất định là phải dâng lên, ngươi tuy là Trùng Hoa phủ nhất mạch, nhưng cũng cùng chư vị sư tỷ của người bất đồng. Môn phái cũng có ý để cho người tự thành nhất mạch, đến lúc đó dĩ nhiên là muốn lấy danh nghĩa động phủ của mình tham gia pháp tướng hội.

Lục Bình thần sắc không thay đổi, nhưng trong lòng thì tâm tư bách chuyển, trên mặt vẫn cười như cũ hỏi:

– Sao lại nói như vậy?

Diêu Dùng thần thần bí bí nói:

– Quách sự bá lên cấp pháp tướng kỳ chỉ sợ cũng ở trong hai năm này. Quách sư bá tu vi cùng lão sư ta xê xích không nhiều. Nhưng mà Quách sự bá tích lũy phải phong phú hơn một ít, sợ rằng sẽ một bước lên cấp pháp tướng kỳ trước. Cũng vì như thế, vị trí chấp sự của môn phái sẽ phải nhường lại, mà vị trí chấp sự mới, mấy vị lão tố không biết nghĩ như thế nào, bảo là muốn để cho Thiên Linh sư bá lần nữa chấp chưởng.

Lục Bình trợn mắt hốc mồm chốc lát, tựa hồ đang suy tư tin tức này của Diêu Dũng có thể đáng tin hay không, sau đó lại thẩn thờ lắc đầu, nói:

– Điều này không thể nào, bổn phái chưa từng có quy củ do pháp tướng lão tổ đảm nhiệm môn phái chấp sự. Lại nói lão sư năm đó cũng đã từng đã làm môn phái chấp sự, sao hiện nay đã thành lão tổ, còn phải xoay người làm tiếp chấp sự là đạo lý gì?

Diêu Dũng cười “hắc hắc” nói:

– Ta khi nghe nói tin tức này cũng cho là không thể nào, nhưng nói lời này là lão sư của ta, ngươi nói ta tin hay là không tin đây?

Lục Bình trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói:

– Vì sao là lão sư của ta, vì sao là pháp tướng lão tổ chứ?

Diêu Dũng gãi gãi đầu, nói:

– Điều này ta làm sao biết được. Bất quá khi lão sư trong lúc vô tình nói ra, sắc mặt cũng lộ ra vẻ ngang trọng, nhưng nhìn qua tựa hồ lại có chút dáng vẻ mong đợi.

Lục Bình cười lạnh nói:

– Vậy có ý để cho ta tự thành nhất mạch, vậy là đạo lý gì?

Diêu Dũng vẫn như cũ lắc đầu, nói:

– Đừng hỏi ta, ngươi cũng biết ta một mực không muốn những chuyện tình ngổn ngang này. Nhưng mà lão sư lại nói qua, môn phái chấp sự cho tới bây giờ sẽ không do tu sĩ ở trong cùng một mạch tiếp lực truyền thừa.

Lục Bình như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, bất quá hắn lại đối với nửa câu đầu của Diêu Dũng chẳng tin cho lắm. Diêu Dũng bề ngoài nhìn như thật thà, thật sự là cất giấu một cái tâm cực kỳ tinh minh. Nếu không những lời này Khúc Huyền Thành chân nhân cũng không nói cho hắn biết, và Sử Linh Linh cũng không bị tên khốn này quyến rũ đến mức đầu mày cuối mắt liếc mắt đưa tình như hiện nay.

Mặc dù hắn suy đoán đây là Khúc Huyền Thành chân nhân cố ý thông qua Diêu Dũng nói cho hắn nghe, trong lòng cũng suy đoán ra chút ít, nhưng vẫn là không cách nào nắm bắt được toàn cảnh.

Dù sao Lục Bình bây giờ đứng ở vị trí còn chưa đủ cao, mặc dù hắn dựa vào tự thân cố gắng đã có thể tham dự vào trong một số chuyện cao cấp của môn phái, nhưng chân chính có thể quyết định vận mạng của môn phái lại là tám vị pháp tướng lão tố cùng mấy vị đã thành tựu thất phẩm kim đan nửa bước pháp tướng kỳ chân nhân trở lên.

Trùng Hoa, Tiêu Dao hai mạch mặc dù là một nhà, môn hạ đệ tử đời thứ ba của hai vị lão tổ thành tựu đoán đan kỳ cộng lại đã có hơn mười vị. Trùng Hoa nhất mạch mười vị đệ tử kể cả Khương Huyền Huyên bên trong, trừ Đại đệ tử cùng Ngũ đệ tử vẫn lạc, những người còn lại toàn bộ lên cấp đoán đan kỳ, trong đó đạt tới đoán đan trung kỳ thì có bốn vị; Tiêu Dao nhất mạch mặc dù không thịnh vượng bằng Trùng Hoa nhất mạch, nhưng sáu vị đoán đan kỳ đệ tử cũng khiến cho rất nhiều Đệ tử đời thứ hai đóng vai trò sư tôn tự thẹn không bằng.

Toàn bộ Chân Linh phái tổng cộng mới có bao nhiêu đoán đan kỳ tu sĩ?

Hai mạch đệ tử đời thứ ba cộng lại nhân số cơ hồ chiếm được một phần mười tất cả đoán đan kỳ tu sĩ của Chân Linh phái. Đây tuyệt đối là một cỗ lực lượng có thể ảnh hưởng, có thể nói là chế ước tương lai của môn phái.

Tưới dầu lên lửa chính là, Trùng Hoa nhất mạch đệ tử thứ chín rốt cuộc là một tên yêu nghiệt như thế nào? Ở chung quanh hắn bao quanh một cỗ lực lượng tinh anh trong đệ tử đời thứ ba của Chân Linh phái. Ở vùng đất thọc sâu vào thâm hải, đối kháng yêu tộc mười mấy năm, giúp cho Chân Linh phái để dành được một khoản gia nghiệp thật là lớn, đoán đan trung kỳ tu vị có thể chém chết đoán đan hậu kỳ yêu tu, đối kháng được với đoán đan hậu kỳ Đệ tử đời thứ hai mạnh mẽ nhất của bốn phái… Trên người kẻ này hào quang đã quá nhiều!

Chân Linh phái cao cấp tu sĩ cẩn thận suy nghĩ, tính lên trên tới pháp tướng lão tổ, ví dụ như Thiên Khang, Thiên Linh, Thiên Lâm; trung gian có Lương Huyền Phong, Khúc Huyền Thành, Quách Huyền Sơn, Huyền Sâm, còn có Lý Huyền Âm đã chết, xuống chút nữa trong đệ tử đời thứ ba thì càng không cần phải nói. Tất cả một nhóm người tinh anh nhất của Chân Linh phái cơ hồ hoặc nhiều hoặc ít đều ở thời khắc vô cùng trọng yếu nhận được vị đệ tử này trợ giúp hoặc là hiệp trợ.

Bọn họ ở trên người của Lục Bình nhìn thấy một loại xu thế, một loại ở trong tình huống và điều kiện thành thục kéo theo đại thể của toàn bộ môn phái!

Loại xu thế tiềm tàng này, Chân Linh phái nên đối đãi như thế nào?

Môn phái sẽ trải qua sự đánh cuộc hoặc sự cân bằng như thế nào đây? Lục Bình dĩ nhiên cũng không biết, nhưng hắn biết ở tình thế Chân Linh phái đang bắt đầu đại thế quật khởi ở Bắc Hải, sẽ không có ai đi làm chuyện người thân thì đau còn kẻ thù thì mừng rỡ cả. Nhưng cũng không đại biểu là không có ai không tính kế. Cho dù môn phái đối đãi Ân Huyền Sở đều cũng chuẩn bị hai tay, ngoài sáng thì lùng bắt để cho Bắc Hải các phái nhìn, trong tối thì có Lưu Huyền Viễn chân nhân mật báo tin tức. Dù cho là thời khắc tối hậu, Huyền Thuật chân nhân cũng không hạ sát thủ, nhưng chẳng qua là trở tay một cái liên âm thầm chơi Lục Bình một vố.

Chính diện đối kháng Huyền Thuật chân nhân, thực lực thật là uy phong!

Trên thực tế điều này gọi là thổi phồng để giết kẻ địch bằng viên đạn bọc đường!

Trên người của Lục Bình hào quang đã quá nhiều, nhiều đến một số người khác không thể không cố kỵ, không thể không chọn lựa một ít thủ đoạn, mặc dù phòng bị cái chuyện vạn nhất.

Huyền Thuật chân nhân rút người ra trở lui, đi bế quan, lưu lại Lục Bình phải đối mặt với hậu quả đánh cuộc và thỏa hiệp của các vị cao tầng của môn phái.

Thiên Linh lão tổ năm trở lại vị trí Chân Linh phái chấp sự, cũng phá vỡ toàn bộ thể chế truyền thừa của môn phái. Đoán đan hậu kỳ chấp sự là quản gia, quyền quyết định của môn phái thủy chung không hề nắm trong tay chấp sự. Nhưng một khi pháp tướng lão tổ trở thành chấp sự, còn ai dám xem nàng là quản gia?

Đây là một cái chức chẳng khác gì chưởng môn rồi!

Để cho Lục Bình độc lập với Trung Hoa phủ, ở bên ngoài lập một mạch khác, đem truyền nhân y bát của Trùng Hoa phủ, Tiêu Dao phủ hai mạch có tiềm lực nhất độc lập đi ra ngoài, làm suy yếu lực lượng hợp lực của hai mạch, ít nhất cũng sau này làm cho lực lượng hai phái suy yếu, có lẽ chính là điều kiện thỏa hiệp để Thiên Linh lão tổ trở lại nắm quyền quản lý môn phái.

Hiện nay Trung Hoa, Tiêu Dao hai mạch ở Chân Linh phái cường thế đã là sự thật không thể tranh cải.

Lục Bình có lập một mạch khác hay không sẽ không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hai mạch quật khởi. Bởi vì Lục Bình thủy chung đều là đệ tử của Liễu Thiên Linh lão tổ, chịu ơn trị ngộ của Thiên Lâm lão tổ.

Nhưng mấy trăm năm sau, vào thời điểm đệ tử của Lục Bình bắt đầu đi lên võ đài của Chân Linh phái, một mạch đệ tử này của Lục Bình, hoặc là tái truyền đệ tử sẽ có ý kiến hay cách nghĩ gì, thì cũng không thể nói chính xác được nữa.

Thật ra thì đạo lý rất đơn giản. Lục Bình rất tôn kính Thiên Lâm lão tổ, nhưng cùng Tiêu Dao nhất mạch đệ tử lại cũng không có bao nhiêu giao tình.

Nghĩ tới đây, Lục Bình vừa sợ vừa kinh: chẳng lẽ năm đó lão sư cùng sư công trở mặt nhau, khai mở ra Trùng Hoa phủ cũng là hậu quả của thủ đoạn như vậy?

Chẳng qua là một câu “Môn phái chấp sự cho tới bây giờ không do tu sĩ cùng trong một mạch tiếp lực” của Khúc Huyền Thành chân nhân lại là có ý gì, là đang ám chỉ cái gì?

Chân Linh phải chấp sự là một vị trí thay phiên chấp chưởng, cái môn phái muốn chính là trăm hoa đua nở, phòng bị chính là một nhà độc quyền. Thiên Linh lão tổ làm chấp sự xong, như vậy sau khi Thiên Linh lão tổ lui ra, Trùng Hoa cùng Tiêu Dao nhất mạch đệ tử lại không thể tiếp tục tiếp chương vị trí này, chỉ có chờ đến lần sau mới có cơ hội.

Nhưng nếu Lục Bình không ở Trùng Hoa nhất mạch thì sao đây?

Lục Bình cười cười, hắn mặc dù không có ý tưởng mó tay nhận lấy vị trí chấp sự, nhưng có lẽ có thời điểm quả thật sẽ thân bất do kỷ, khi một ít người quan hệ thân cận cần hắn đi che chở, hắn có thể có lựa chọn gì?

Chẳng qua là cái loại số mạng không do mình nắm trong tay mình, bị người an bài khiến cho Lục Bình rất là không thích!

Mặc dù người an bài đường đi này cho mình có lẽ là xuất phát từ hảo ý, có lẽ là từ yêu mến, hoặc là từ sự kỳ vọng, nhưng Lục Bình cảm thấy, ít nhất tự mình phải nguyện ý!

***

– Tiểu tử, ngươi nhờ Huyền Điển đem lão phu gọi tới, chính là vì nói lão phu cho ngươi giết người của Thủy Tinh cung?

Thiên Lô lão tổ nhìn một cái thượng cấp luyện đan lô theo chế thức Thủy Tinh cung trong tay Lục Bình, hai mắt không khỏi tản mát ra từng đạo một hàn quang. Nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng cảm giác được Thiên Lô lão tổ cũng không trách cứ bao nhiêu, ngược lại đối với thượng cấp luyện đan lô trong tay hắn thậm chí còn vui mừng nhiều hơn.

Lục Bình cười “hắc hắc” nói:

– Dĩ nhiên không phải vậy, sư thúc tổ, ngài nhìn cái luyện đan lô này môn phái dám đem ra dùng sao? Nếu là không dám, đệ tử tự mình thu lại vậy.

Lục Bình làm bộ muốn đem luyện đan lô cầm trong tay thu hồi, Thiên Lô lão tổ thở dài một cái, nói:

– Tiểu tử, nói đi, ngươi muốn cái gì?

Lục Bình nghiêm túc nói:

– Sư thúc tổ, Huyền Cảnh sư thúc bây giờ thế nào? Thiên Lô lão tố liếc hắn một cái, nói:

– Bây giờ đang bế quan tự hối cải quá. Môn phái cấp cho hắn nhiệm vụ luyện chế một trăm hai mươi lò dung huyết kỳ đan dược cùng sáu trăm lò luyện huyết kỳ đan dược. Hiện nay hắn mặc dù lên cấp đoán đan hậu kỳ, nhưng mấy vị lão tổ một mực không cho phép hắn tham dự vào bàn luận quyết sách của môn phái cao tầng.

Lục Bình không nhịn được rùng mình một cái. Hơn bảy trăm lò đan dược, cho dù chẳng qua là đan dược cấp thấp, vị luyện đan đại sư Huyền Cảnh chân nhân này coi như là năm ngày luyện chế một lò, cũng phải mất mười năm thời gian.

Thật may là thuật luyện đan của Lục Bình bây giờ ở trong Chân Linh phái được xem là đệ nhất nhân dưới Thiên Lô lão tổ. Coi như là dù hắn muốn luyện chế những thứ cấp thấp đan dược này, sợ rằng môn phái cũng không để cho hắn đem thời gian lãng phí ở mặt này. Nhưng khi trấn áp địa hỏa khẩu trong mấy năm này, môn phái cũng không để cho hắn thanh nhàn, cơ hồ mỗi khi qua nửa tháng, môn phái lại đưa xuống một nhiệm vụ luyện đan luyện chế đoán đan trung kỳ hoặc là hậu kỳ cho hắn. Điều này làm cho Lục Bình trong lúc nhất thời có chút không hiểu rõ vì sao linh thảo của Chân Linh phái từ lúc nào trở nên thừa thải như vậy.

Dĩ nhiên, Lục Bình tự nhiên cũng không quên ở trong những nhiệm vụ này kiếm chút đỉnh, ví dụ như luyện chế đoán đan trung kỳ đan dược, Lục Bình có thành đan suất có thể đạt tới bảy tám thành. Hắn thường thường sẽ từ trong này giữ lại một viên. Nếu là thỉnh thoảng vận khí tốt, luyện ra chín viên, hắn cũng không khách khí, trực tiếp đem hai viên giữ lại.

Dĩ nhiên, đối với những chuyện này, môn phái thường đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Không nên xem thường một hai viên đan dược này, lấy thân phận luyện đan đại sư của Lục Bình bây giờ, tu luyện đan dược cũng đã bắt đầu trở nên đứt quãng, chứ không cần nói những tu sĩ bình thường khác.

Lục Bình nguyên tưởng rằng là môn phái ở trong mấy năm này phát hiện ra cái viễn cổ di tích gì.

Nhưng mới vừa nghe nói Huyền Cảnh chân nhân bế quan hối cải không ngờ lại bị phái xuống nhiệm vụ luyện đan cấp thấp lớn như vậy, Lục Bình trực tiếp cảm giác chuyện chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.

Điều này nghe thế nào đều giống như là đang làm một loại chuẩn bị.

Lục Bình mặc dù có tư cách tham dự môn phái quyết sách, chẳng qua là chân chính có thể nói cũng ít nhất phải đạt tới như Huyền Thuật chân nhân, độ cao như Huyền Xương chân nhân vậy. Giống như Lục Bình như vậy, nói trắng ra chính là dự thính, chỉ có biết tình hình, không có quyền đề nghị cùng lựa chọn.

Huống chi mấy năm này Lục Bình bị phạt trên địa hỏa khẩu điều tiết hỏa mạch. Trong thời gian này cũng chỉ có Diêu Dũng thỉnh thoảng đến xem hắn. Hồ Lệ Lệ ngược lại thường xuyên đến, chẳng qua là nàng ở trong môn phái địa vị xa không bằng Diêu Dũng. Huyền Thần chân nhân cũng không so được với Khúc Huyền Thành chân nhân, đối với tin tức bí mật của môn phái cũng nắm bắt không được nhiều lắm. Hắn cũng không cách nào từ nàng lấy được bao nhiều tin tức.

Về phần nhưng đồng bạn của hắn, đường đường đoán đan kỳ tu sĩ, tinh anh trong đệ tử đời thứ ba, bây giờ đều ẩn tính mai danh trà trộn ở trong cấp thấp tu sĩ, kẻ đốn củi thì đốn củi, kẻ đào mỏ thì đào mỏ, kẻ quét đại viện thì quét dọn đại viện. Không ai nhận biết bọn họ, cũng không ai nguyện ý đáp lý bọn họ, thì có thể biết được bao nhiêu?

Ngược lại Chân Linh phái tám thiên tài tu sĩ này bởi vì mấy năm nay ở trong Bắc Hải biệt vô âm tín, Bắc Hải tân tủ bảng trừ Lục Bình năm đó một kiếm chém chết Lục Hải chân nhân sự tích vẫn như cũ đứng ở vị thứ thứ nhất không người dám khiêu chiến ra. Những người khác ví dụ như Cơ Huyền Hiên, đám người Đỗ Phong đều lọt ra hàng ngoài năm mươi trở xuống.

Ngược lại Diêu Dùng sau khi thương thế lành, một lần trong dịp núi lửa ở đáy biển phun trào, dùng lực chém một đoán đan trung kỳ yêu tu, đoạt được một đóa địa cấp hạ phẩm thiên địa linh hỏa, sau khi dung luyện nhất cử lên cấp đoán đến trung kỳ, phách lối vô cùng, bây giờ đã ở trên tên tủ bảng đã vọt vào hàng hai mươi lăm người trước.