Chương 1345: Thất Tổ Chân Âm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhận biết cảm giác thực tế truyền tới từ dưới chân, Lục Bình bấy giờ mới tỉnh lại từ trong trạng thái điên cuồng trước đó.

Trong nháy mắt tỉnh lại, Lục Bình cảm giác được áp lực vô thất trút xuống quanh người. Không chỉ thân thể, thần niệm của Lục Bình trong nháy mắt cũng cảm nhận được một cỗ uy áp, một cỗ uy áp cao cao tại thượng coi rẻ mọi vật trong chúng sinh vậy.

Cũng may phút chốc Lục Bình tiến vào tiểu thiên thế giới, vô luận thân thể hay thần niệm đều xuất hiện một lần tiến bộ vượt bực khiến hắn không khỏi hưng phấn không thôi. Những gánh nặng này có thể sẽ tạo thành áp lực đối với pháp tướng trung kỳ tu sĩ khác, nhưng đối với Lục Bình mà nói lại hoàn toàn không có vấn đề.

Chân nguyên màu tím lam rỉ ra từ trong da thịt, hộ thân cương khí một phát tức thu. Thân thể của Lục Bình nhất thời cảm thấy nhẹ một chút, cả người thiếu chút nữa nhảy lên trên chạm tới sao trời xa xôi không thể đụng đến.

Thần niệm của Lục Bình phủ xuống tâm hạch không gian tương hợp cùng Long chi pháp tướng. Một đạo gầm thét không tiếng động phát ra từ trong miệng Long chi pháp tướng. Uy áp đến từ thần niệm trong nháy mắt không còn cách nào tạo thành uy hiếp cho Lục Bình.

Lục Bình nhìn về bốn phía. Ân Thiên Sở sớm đã không còn bên cạnh hắn. Trong phút chốc tiến vào tiểu thiên thế giới, tất cả mọi người đã bị tách ra từng người.

Lục Bình lúc này xem ra đã rơi vào phương tiểu thiên thế giới cách chủ đạo đàn di chỉ trung ương hơi xa. Chỗ này so sánh với những cùng cấp tu sĩ khác tiến vào đạo đàn thế giới, xem ra là địa điểm gần chỗ khu vực của pháp tướng hậu kỳ tu sĩ, cũng là chỗ có thiên địa linh khí nồng đặc nhất, đồng thời cũng là khu vực Khánh Âm Thần Thạch vỡ vụn phân bố tương đối dày đặc. Vậy cũng xem như đây là tưởng thưởng không đáng được nhắc đến sau khi hắn đạt được vị trí số một trên chiến công bảng mà hắn có thể có được a!

Vậy mà chỗ này giống vậy vẫn là khu vực trong lớp đồng ấp tu sĩ ngay từ đầu đối mặt áp lực lớn nhất.

Nếu Lục Bình không cách nào ngăn cản hai tầng áp chế của nơi này, chỉ có thể lui về phía sau, lui càng xa áp lực càng nhỏ. Nhưng Khánh Âm Toái Thạch phân bố cũng càng lưa thưa, thiên địa linh khí càng mỏng manh, đồng thời cơ duyên có thể nghe được Thất Tổ chân âm cũng càng mong manh.

Lục Bình dùng thần niệm trong nháy mắt phát tán ra ngoài. Vậy mà rất nhanh sau đó phát hiện ở chỗ này Lục Bình chỉ có thể nắm trong tay khoảng cách phương viên hai mươi bốn dặm. Nói cách khác ở bên trong đạo đàn thế giới, thần niệm của Lục Bình bị áp chế gấp năm lần.

Vậy mà khoảng cách khuếch tán mười hai dặm vẫn như cũ khiến cho Lục Bình phát hiện một tên cùng cấp tu sĩ đáp xuống nơi đó bên ngoài mười bảy dặm phía sau mình.

Đó một gã trung niên tu sĩ tuổi nhìn qua ước chừng bốn mươi. Ông ta hiển nhiên không chuẩn bị được tốt đối với hai tầng áp lực gặp phải sau khi phủ xuống đạo đàn thế giới, liên tiếp đấy ra mấy bước về phía sau lúc này hai tay mới vê ra một tờ Định Linh phù ở giữa không trung, cố định thân thể mình lại, đồng thời hai tay liên tiếp bay lượn, lại là mấy tờ phù lục tự đốt quanh người. Trung niên tu sĩ bị hai tầng áp lực kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng rốt cục đứng vững vàng gót chân.

Phù lục thuật thật cao minh, người ấy không phải là Nam Hải Phù Chú môn Vu Tử Thanh xếp hạng thứ mười tám trên chiến công bảng sao?

Vu Tử Thanh hiển nhiên không có thần niệm tu vi như Lục Bình, căn bản không thể nào phát giác bên ngoài mười bảy dặm sớm đã có người đem nhất cử nhất động của ông ta nhét vào trong thần niệm cảm giác.

Lục Bình thầm nói: Vu Tử Thanh này xếp hạng thứ mười tám, cách mình có mười bảy dặm không xa, chẳng lẽ ý nghĩa là từ vị trí đầu tiên đến hàng cuối cùng, mỗi một người có ở khoảng cách đến di chỉ của đạo đàn so với người có hạng thấp hơn là một dặm?

Khoảng cách một dặm đối với đám người Lục Bình mà nói vốn không coi là gì, nhưng nếu là dưới áp lực hai tầng của đạo đàn thế giới này thì rõ ràng có thể khiến cho một kẻ vốn có thể đi về phía trước một cách dễ dàng cảm thấy không còn quá dễ dàng nữa rồi.

Mặc dù Lâm Vũ lão tổ đã từng nói cho hắn biết sau khi tiến vào đạo đàn thế giới tận lực đi tiếp tới chỗ trung tâm bảy ngọn đạo đàn di chỉ, nhưng Lục Bình vẫn quyết định trước tiên ở chung quanh đây thích ứng một phen, sau đó sẽ đi về phía trước.
Lục Bình đi về phía trước hai bước, phát hiện bên trái có một Hán Bạch Ngọc thạch bàn bị đất đá phủ kín nửa bên. Trong lòng Lục Bình chợt động, đi hai bước tới bên trái, phủi đi đất đá phủ kín trên thạch bàn, lúc này mới phát hiện nguyên vốn là một cái Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn dùng để tĩnh tọa.

Ghi lại trong trí nhớ của Phi Thiên lão tổ đã từng lưu lại, năm đó Thất Tổ khai đàn giảng đạo, mỗi một lần đạo đàn thế giới đều ngồi đây ba ngàn tu sĩ. Chỗ ngồi của ba ngàn tu sĩ đều là một cái Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn. Sau khi đạo đàn sụp đổ, ba ngàn thạch bồ đoàn cũng vỡ vụn ra, chôn vùi đi, thậm chí còn có cái mang ra khỏi đạo đàn thế giới bị các môn các phái cất giấu.

Lục Bình cũng không nghĩ tới vận khí của mình tốt như vậy, không ngờ vừa tiến vào trong đây đã phát hiện một cái hoàn chỉnh Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn như vậy. Dựa theo trí nhớ của Phi Thiên lão tổ, cái thạch bồ đoàn có công hiệu cầu thông linh mạch, thuần hóa linh khí, an thần tĩnh tâm, cũng coi là bảo vật phụ trợ tu luyện cực tốt.

Lục Bình dứt khoát ngồi xếp bằng trên thạch bồ đoàn vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, lại đột nhiên cảm giác được một cỗ linh lực nồng đặc hơn nữa tinh thuần từ thạch bồ đoàn ở bên trái mãnh liệt tới trong cơ thể. Lục Bình trong lúc nhất thời không tra ra, huyết mạch trong cơ thể ngược lại bị một cổ linh khí tràn ngập làm trưởng lên, thiếu chút nữa ý định đình chỉ vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.

Lục Bình tăng nhanh tốc độ vận chuyển “Long Đằng Tinh Hà quyết”. Chân nguyên theo huyết dịch lưu động mà vận chuyển, trong lúc nhất thời giống như giang hà mãnh liệt vậy. Trong cơ thể thậm chí truyền đến tiếng vang nước chảy đánh vào “rì rầm”. Loại căn tràn đầy ngập trong huyết mạch nhất thời tiêu tán không còn.

Lục Bình có chút kinh ngạc nhìn một chút khối Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn, hai mắt dần dần trở nên đỏ xanh. Lúc này hắn mới mơ hồ phát hiện một tòa trận pháp điêu khắc cực kỳ tinh xảo nhẵn nhụi trong thạch bồ đoàn, mà loại phục hợp trận pháp đa dạng như vậy hiên nhiên không có ở thế giới mà Lục Bình đang sống.

Mặc dù Lục Bình không tinh thông trận pháp, nhưng ở Không Minh hải lấy được chín tòa trận pháp bí truyền của Giao đạo nhân, cũng biết được trận pháp của phương thế giới này căn bản chính là đến từ chín tòa căn cơ trận pháp đó. Mà trận pháp triện khắc trong Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn hiển nhiên không có chỗ nào tương tự với chín tòa trận pháp đó. Điểm này lấy ánh mắt của Lục Bình vẫn có thể phát giác ra được.

Lục Bình tĩnh hạ tâm lại, thu lại thần niệm phát tán đi ra ngoài trước đó đến phương viên chừng năm dặm, đồng thời đem một phần thần niệm tụ tập bảo vệ quanh người, khi đó mới hoàn toàn tỉnh hạ tâm lại chuẩn bị tu luyện.

Vào lúc Lục Bình đem toàn bộ tâm thần để trong tu luyện, một trận tiếng vang huyên náo phiền loạn nhất thời tuôn tới ở bên trong thần niệm của Lục Bình. Ông ông anh anh, trong lúc nhất thời dường như cũng trăm ngàn người đang rầm rĩ kêu la bên tai Lục Bình.

Lục Bình dường như sớm có chuẩn bị. Bộ phận thần niệm rút về nhanh chóng ngăn cản loại thanh âm xâm nhập đó, đồng thời tập trung toàn bộ tinh lực bắt đầu phân biệt tiếng vang rầm rĩ hỗn tạp.

Lục Bình thở dài nhẹ nhõm, tựa hồ cũng không phải là quá khó khăn. Rất nhanh sau đó hắn từ trong tiếng vang rầm rĩ hỗn tạp phân biệt ra được bảy loại thanh âm. Đừng xem những thứ tiếng vang đó tựa hồ phiền loạn vô cùng, trên thực tế tới cuối cùng đều là do bảy loại thanh âm kia tụ lại. Mà bảy loại thanh âm kia xuất xứ từ tiếng vang của Khai Thiên Thất Tổ năm đó khai đàn giảng đạo, lưu khắc trong Khánh Âm Thần Thạch.

Vậy mà theo thần thạch sụp đổ tán loạn, trong mỗi một khối đá vụn có lẽ đều tồn tại một hai đạo ý niệm, một đôi lời chân ngôn lúc Thất Tổ giảng đạo lưu lại năm đó. Tất cả những thứ thần thạch này cùng nhau trong đạo đàn thế giới thỉnh thoảng tản mát ra loại ý niệm này, lúc hội tụ lại thành như là cãi vã lẫn nhau, giống như tiếng rao hàng của phường thị vậy.

Hết lần này tới lần khác những ý niệm tụ lại đánh vào mỗi một cái đều lộ ra mơ hồ không rõ. Cho dù tu sĩ từ trong chút thanh âm quấy nhiễu này phân biệt ra được bảy loại chân âm chia ra thuộc về Khai Thiên Thất Tổ, có thể tưởng tượng phải nghe mỗi một loại chân âm rốt cuộc nói là cái gì, nhưng vẫn như cũ còn là một loại hy vọng xa vời.

Ba ngày trôi qua, Lục Bình vẫn như cũ không thể phân biệt rõ ràng ra được trong chân âm mơ hồ này dù là một câu chân ngôn rõ ràng, không khỏi có chút nổi giận. Truyền thuyết có lúc cơ duyên đến, có lẽ sẽ có một viên đá vụn bởi vì các loại duyên cớ mà bộc phát ra một cỗ ý niệm, nhất cử đè ép đến tất cả tiếng vang rầm rĩ hỗn tạp, rõ ràng truyền tới trong tai tu sĩ.

Nhưng Lục Bình hiển nhiên không có may mắn như vậy.

Có thể xem như có ý niệm rõ ràng bị thần niệm của Lục Bình bắt được. Đạo ý niệm có thuộc về Giao đạo nhân lưu lại như cũ hay không thì vẫn không biết. Xem như là giao đạo nhân lưu lại, đối với tu vi của Lục Bình có hữu dụng hay không, có thể mang đến công hiệu xuyên suốt cơ thể hay không vẫn còn chưa biết được.

Lại nói Lục Bình đã đủ may mắn rồi, trên thực tế hắn khi chưa tiến vào đạo đàn thế giới cũng đã rõ ràng bỏ vào một cỗ ý niệm.
Mà một cỗ thần niệm khổng lồ đó vô cùng có thể tới từ Giao đạo nhân chẳng qua là hướng về phía Lục Bình chỉ ra chân tướng chân chính của công pháp tu luyện của hắn. Dù chỉ có năm chữ ngắn ngủi đó, khiến cho Lục Bình lọt vào sự ngộ hiểu, trong lúc nhất thời tu vi lấy được sự tăng trưởng đột nhiên tăng mạnh vậy.

Những tu sĩ khác cho dù lấy được sự chỉ điểm của Thất Tổ chân ngôn, cũng chưa chắc sẽ có thể có cơ duyên lớn như Lục Bình. Nói trên điểm này, cơ duyên của Lục Bình sớm đã lấy được trước khi tiến vào đạo đàn thế giới.

Xem ra vẫn không thể hy vọng xa vời quá nhiều a!

Lục Bình nghĩ hay là cắt đứt tu luyện, xoay người thu vào Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn đang ngồi. Sau khi mất đi thạch bồ đoàn, một cái linh mạch liên tiếp cùng thạch bồ đoàn trên mặt đất xông ra một đoàn linh khí nồng đặc sau đó bắt đầu tự co rúc lại. Chỉ chốc lát sau cái linh mạch đó không biết từ nơi nào bị dẫn ra ngoài biến mất không thấy trên mặt đất.

Xem ra truyền thuyết chưa từng là giả, cái Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn bên trong đạo đàn thế giới còn có tác dụng câu thông linh mạch của phương thế giới này. Truyền thuyết chỉ cần đem cái Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn để ở bất kỳ một vị trí nào của đạo đàn thế giới, ba năm sau đó có thể phía dưới bồ đoàn ngưng tụ một cái linh mạch chi mạch cung ứng cho tu sĩ tu luyện. Dĩ nhiên, cũng chỉ chẳng qua là giới hạn trong đạo đàn thế giới, hiển nhiên cái thạch bồ đoàn cùng đạo đàn thế giới này có liên hệ thần bí.

Tuy nhiên thời gian Lục Bình ở đạo đàn thế giới cũng chỉ có một năm, cái thạch bồ đoàn này mặc dù khó được, nhưng hắn hiển nhiên không nguyện ý ở chỗ này đem thời gian tu luyện một năm giao phó ra, dù là nơi này có một cái linh mạch tinh thuần đã được ngưng tụ xong.

Lục Bình đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, chỗ một dặm phía trước chính là khu vực của những đại tu sĩ trong chiến công bảng. Không biết ở nơi đó có thể gặp được cơ duyên hay không, tuy nhiên cho dù không gặp được, nơi đó hai tầng uy áp càng thêm sâu nặng đối với tu vi của Lục Bình vẫn như cũ có trợ lực cực lớn.

Về phần thiên địa linh khí bởi vì sự tổn thất của Hán Bạch Ngọc bồ đoàn, Lục Bình sờ sờ trữ vật pháp khí trong tay. Trong Linh Lung bảo đỉnh còn có hơn phân nửa cái chi mạch bị Ngũ Hành tông khai ích từ Thanh Minh Giang thủy mạch chưa từng sử dụng. Đây chính là đòn sát thủ Lục Bình dùng để đánh vào bình cảnh pháp tướng hậu kỳ, cũng là nguyên nhân căn bản Lục Bình không chút do dự liền chặt đứt sự liên lạc của Hán Bạch Ngọc bồ đoàn cùng linh mạch.

Hắn không quan tâm linh mạch ủng hộ!

Nhưng trong lúc Lục Bình cất bước đi về trước, chỗ hơn mười dặm phía sau Lục Bình, một cổ linh khí chấn động kịch liệt truyền tới. Lục Bình dùng thần niệm quét ngang qua, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Vu Tử Thanh đã gọi ra pháp tướng tự thân.