Chương 1153: Khai Thiên Di vật

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bởi vì còn có hai vị Cửu Huyền lâu lâu chủ ở chỗ này, ba người chẳng qua là hơi hàn huyên đôi câu thì nhìn tới hai người họ.

Lục Hợp lâu chủ cười một tiếng “ha ha”, nói:

– Quả thật là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên, chính là nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay vừa thấy quả thật làm tại hạ mở rộng tầm mắt. Ngay cả Thường lão tam đều không làm gì được các hạ, thật là làm tại hạ rất bội phục!

Tam Tài lâu chủ bên cạnh phun ra một chữ ”hừ” trong mũi. Vừa rồi hai người chẳng qua giao thủ một lần, nhưng đại khái thực lực hai bên trong lòng cũng thấy rõ. Chính y không làm gì được Lục Bình, căn bản là thật thật tại tại rơi xuống thế hạ phong.

– Không dám nhận!

Lục Bình hiển nhiên sẽ không đánh nhau cùng người trên mặt này, càng không chủ động đi trêu chọc những thánh địa đích truyền, hắn khẽ mỉm cười, nói:

– Tại hạ Bắc Hải Chân Linh phái Lục Thiên Bình, hai vị này là sư huynh của tại hạ. Không biết hai vị xưng hô như thế nào, có đụng chạm gì cùng hai vị sư huynh của ta?

Tam Tài lâu chủ không biết từ đầu lại xé một cọng cỏ nhai trong miệng. Một phen mới vừa giao thủ với Lục Bình chấn đắc chân nguyên rung chuyển giữa ngực bụng của y, đến bây giờ không hoàn toàn bình phục lại, làm gì có nói chuyện được.

Một bên Lục Hợp lâu chủ bất đắc dĩ cười đáp:

– Hai chúng ta xem ra ba vị cũng rõ ràng, người của Cửu Huyền lâu, đây là Tam Tài lâu lâu chủ họ Thường, các ngươi gọi hắn Thường Tam Tài cũng được. Về phần tại hạ trước mắt chấp chưởng Lục Hợp lâu, họ Tuần, các ngươi cứ gọi tại hạ Tuần Lục Hợp!

Cửu Huyền lâu chín đại lâu chủ rất ít lấy tên họ của mình đi lại tu luyện giới, bình thường đều lấy huyền lâu mà họ chấp chưởng làm tên. Tu luyện giới tu sĩ bình thường cũng có thể thông qua cách gọi này biết được thân phận địa vị của họ trong Cửu Huyền lâu.

Tam Tài lâu chủ dĩ nhiên là người xếp hàng thứ ba trong Cửu Huyền lâu chín đại đích truyền, mà vị Tuần Lục lâu chủ này dĩ nhiên là thứ sáu đích truyền.

Lục Bình không muốn đắc tội hai người, nhàn nhạt chắp tay, nói:

– Hạnh ngộ!

Tuần Lục Hợp nhìn thấy Lục Bình biểu lộ lãnh đạm, hiểu được đây là đang chờ y nói tiếp, vì vậy nói:

– Về phần hai vị sư huynh của các hạ, bọn ta vốn không muôn làm khó. Chẳng qua là báo cho hai vị không cần nhúng tay chuyện chỗ này thôi, trên thực tế đây cũng vì hai vị sư huynh cùng với quý phái của Lục đạo hữu.

Một bên Lưu Thiên Viễn dường như không muốn Lục Bình vì như thế mà kết thù với Cửu Huyền lâu, thấp giọng nói:

– Người này đích xác một mực chưa từng hạ sát thủ!

Lục Bình ngẩn người, hỏi tiếp:

– Hai vị sư huynh của ta muốn nhúng tay chuyện gì? Tuần Lục Hợp sửng sốt, hỏi lại:

– Thế nào, Lục đạo hữu không biết sao? Lục đạo hữu tới nơi này làm gì?

Lục Bình lạnh giọng hỏi lại:

– Thế nào, chẳng lẽ tại hạ đến nơi này thì tất nhiên nghi ngờ có mục đích gì sao?

Tuần Lục Hợp đang muốn mở miệng nói chuyện, Thường Tam Tài bên cạnh tiếp lời nói:

– Nếu Lục đạo hữu không biết chuyện, như vậy chuyện này vì vậy bỏ qua đi. Tóm lại chuyện Bắc Minh bảo thuyền dính dấp quá nhiều, Ngũ Đại Thánh Địa đã đến toàn bộ. Chuyện này hoàn toàn không phải Lục đạo hữu cùng với quý phái có thể ứng phó, tùy tiện nhúng tay chỉ biết chuốc lấy cái sai, lời nói đã cạn, Lục đạo hữu hãy tự lo liệu lấy thân, lão Lục, chúng ta đi!

Tuần Lục Hợp cười cười với đám người Lục Bình, hai người họ xoay người đã biến mất trong rừng cây.

Sau khi hai người rời đi, Lưu Thiên Viễn lúc này mới hỏi:

– Sư đệ không phải đi Nam Hải sao, sao lại ở chỗ này? Bọn ta kích thích thân phận minh bài nguyên vốn bất quá chính là để gửi một phần may mắn trong lòng thôi. Không ngờ quả thật có bản phái đệ tử ở chỗ này, hơn nữa còn là sư đệ ngươi!

Lục Bình kể lại đại khái chuyến đi Nam Hải của mình, tuy nhiên những chuyện có liên quan Tam Linh Ngũ Hành Diệp, cái váy màu vàng, Chân Linh Chi Kiếm, Không Minh đảo cùng với chém chết Nam Ngọc lão tổ không nói tới. Hắn chỉ nói chỗ Không Minh di trận làm quen một vị trận pháp sư, được một vị trận tu tiền bối truyền thừa.

Mặc dù như thế, hai người nghe xong lại một trận cảm khái, thầm than Lục Bình vận khí tốt.

Thiên Điền lại nói:

– Trước đây tu luyện giới phong truyền Vũ Văn thế gia trận pháp tông sư giải khai chín đại trận pháp của Không Minh đảo, lẻn vào đến Không Minh đảo được thiên đại cơ duyên, trở ra Không Minh đảo chém giết Ngọc Lâm phái Nam Ngọc đại tu sĩ sau đó không biết tung tích. Lúc ấy sư đệ đó, có biết được chuyện này rốt cuộc trải qua ra sao hay không?

Lục Bình sững sờ một chút, hỏi ngược lại:

– Không phải nói Vũ Văn thể gia ra mặt nói rõ, Văn Uyên sớm đã bỏ mình hơn mười năm trước sao?

– Ai tin chứ?

Lưu Thiên Viễn nói tiếp:

– Nghe nói thứ mà Văn Uyên lấy được có thể là Khai Thiên Di Vật. Tu luyện giới đồn đãi hoặc là Văn Uyên lấy bảo vật thoát ly khỏi Vũ Văn thế gia, núp ở đâu đó, rồi sau đó dùng bí thuật dập tắt hồn đăng, tạo thành trạng huống giả chết; hoặc chính là sau khi Vũ Văn thế gia lấy được bảo vật muốn che lấp giếm đi. Tóm lại là không tin Văn Uyên đã bỏ mình.

– Phải biết Văn Uyên bất quá là pháp tướng trung kỳ tu vi, mặc dù ở trận pháp một đường rất có thành tựu, nhưng thực lực bản thân cũng có hạn. Nếu thật là có người giả trang, Thủy Tinh cung Lý Thế Càn, Nghiễm Pháp tông Nghiễm Vũ, Ngọc Lâm phái Nam Ngọc lão tổ đều không phải là người yếu, làm sao không nhìn ra hư thật chứ? Về phần có thể chém chết Nam Ngọc lão tổ, đương nhiên cũng bởi vì khai thiên di vật kia. Ngày đó có không ít người thấy ánh sáng ngất trời, hơn nữa cũng trong khoảng thời gian đó, toàn bộ tu luyện giới đều dị tượng liên tiếp. Nhất là dị tượng ngưng tụ ở bầu trời của Lục Đại Thánh Địa, Vũ Văn thế gia cùng với mấy chỗ yêu tộc đại hình bộ lạc thật lớn, không biết bao nhiêu người tận mắt thấy.

Hồn đăng liên kết qua lại cùng tánh mạng của tu sĩ. Sau khi tu sĩ vẫn lạc hồn đăng tất nhiên tắt, nhưng đây không nghĩa là hồn đăng tắt tu sĩ phải nhất định bỏ mình.

Không ít tu sĩ đều nắm giữ một loại bí thuật, một khi rơi vào thời điểm đối mặt sinh tử hiểm cảnh cô lập không ai giúp đều sẽ lấy bí thuật dập tắt đi hồn đăng tự thân, sau khi tu sĩ môn phái phát hiện tất nhiên sẽ phải người truy xét. Vì vậy tu sĩ đối mặt hiểm cảnh thường thường còn có một đường sinh cơ cuối cùng này.

Nếu Văn Uyên đúng thật có lòng muốn thoát khỏi Vũ Văn thế gia, lấy bí thuật chấn diệt hồn đăng, rồi sau đó trốn trong Không Minh đảo tránh được người của Vũ Văn thế gia đến Nam Hải điều tra. Thời gian lâu, Vũ Văn thế gia tất nhiên cho rằng Văn Uyên đã chết, như vậy hắn có thể tự đem bảo vật làm của riêng, rồi sau đó thay hình đối dạng tiêu dao thế gian.

Nếu không phải Văn Uyên chết bởi trong tay của Lục Bình, trong lúc nhất thời ngay cả bản thân hắn đều có chút tin tưởng Văn Uyên không vẫn lạc, mà là cầm bảo vật trốn đi.

Lục Bình dĩ nhiên rất đồng ý với tu luyện giới suy đoán như vậy, mở miệng hỏi:

– Đúng là có khả năng này, nhưng khai thiên di vật xảy ra chuyện gì?

Thiên Điền đáp:

– Đó chính là nguyên nhân chúng ta tới nơi này. Nếu nói khai thiên di vật dĩ nhiên là bảo vật do Khai Thiên Thất Tổ lưu lại. Ngày đó Văn Uyên ở Nam Hải dẫn động khai thiên di vật xem ra là mới vừa thành hình. Nghe nói Văn Uyên trước khi từ Không Minh đảo đi ra, kiếp vận trên bầu trời Không Minh đảo đã từng hội tụ suốt thời gian hơn một năm, xem ra chính là món khai thiên di vật thành hình chi kiếp. Cho nên sau khi Văn Uyên đối mặt Nam Ngọc lão tổ bức bách mới dưới sự bất đắc dĩ lần đầu tiên kích thích khai thiên di vật, chém giết Nam Ngọc lão tổ, nhưng cũng khiến cho tất cả khai thiên di vật bị phong tỏa thời gian di lưu để lại ở thiên địa này đều hưởng ứng cả. Thời điểm khai thiên di vật hưởng ứng lẫn nhau, trừ những thánh địa danh môn ra, lại còn có một cái xuất hiện trên bảo thuyền của Bắc Minh!

– Bắc Minh bảo thuyền sao?

– Đúng vậy, tu sĩ hội tụ tới nơi này nguyên vốn cũng muốn đi Nam Hải đuổi giết Văn Uyên, nhưng khai thiên di vật cũng chỉ có giờ khắc xuất thế đó mới có thể đưa tới sự ảnh hưởng của tất cả khai thiên di vật. Văn Uyên mất tích, muốn thông qua khai thiên di vật tìm kiếm tung tích của hắn lại là không thể, không ngờ cái bảo thuyền do Bắc Minh để lại sau khi vượt qua Phong Bạo Dương, cũng truyền ra tin tức có khai thiên di vật hưởng ứng thiên địa dị tượng ngày đó!

– À, thì ra là khai thiên di vật chỉ có khi lần đầu tiên xuất thế mới có thể đưa tới thiên hạ hưởng ứng nha!