Chương 601: Lâm Hư Thanh lão tổ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Kim Lân kiếm một kiếm đem trữ vật pháp khí bên hồng tu sĩ vớt bay đến tay Lục Bình, liền nghe bên cạnh có người quát to một tiếng, nói:

– Tiểu tử ngông cuồng, ta sẽ tới trừng trị ngươi!

Lục Bình xoay người nhìn lại, một tên đoán đan tầng bảy Thương Hải tông tu sĩ cũng đang mang theo nụ cười dữ tợn bay đến bên người Lục Bình.

Lục Bình hai mắt híp lại, người này ngược lại cũng tính toán rất giỏi, chẳng những nhìn đúng Lục Bình có đoán đan sáu tầng tu vi, hơn nữa trước khi trong miệng hét ra, thì người cũng đã đánh tới Lục Bình. Khi Lục Bình xoay người nhìn lại, pháp bảo trong tay chỉ còn cách Lục Bình gần trong gang tấc.

Ở trong mắt tu sĩ kia xem ra, lúc này Lục Bình vô luận như thế nào cũng tránh không kịp. Chỉ cần giết người này, cho dù là mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ thì đã làm sao? Đừng quên người này đã từng trạm trán và từng giết đoán đan tầng bảy tu sĩ. Mình mặc dù là Thương Hải tông Nhị đại đệ tử, nhưng lúc này xuất thủ cũng không quá đáng.

Những tên Thương Hải tông tu sĩ này mắt lại nhìn thấy Lục Bình nở ra nụ cười khinh miệt, trong lòng của hắn không khỏi trầm xuống. Sắc mặt của hắn càng phát ra lãnh lệ hơn, phi toa pháp bảo nguyên vốn sẽ đâm tới trên người Lục Bình lần nữa chợt gia tốc, thẳng tắp hướng tới tâm hạch không gian của Lục Bình mà đâm.

Lục Bình thần niệm mạnh mẽ bực nào? Tên Thượng Hải tông tu sĩ này đánh lén làm sao lại tránh qua được sự tra xét của hắn. Bất quá Lục Bình nếu như đã có thủy tinh trận pháp hộ tráo phòng thủ, cũng không đến mức tùy ý bị người công kích lãng phí linh lực dành cho trận pháp vận chuyển.

Ánh sáng màu vàng trong nháy mắt thoáng qua, Kim Lân kiếm phát sau mà tới trước, một kiếm chém vào phần đuôi của phi toa, nhất thời đem phương hướng đâm tới của phi toa lệch qua một bên. Phi toa thoát khỏi Lục Bình, trực tiếp hướng trên người một tên Lăng Cô phái đệ tử nơi xa đâm tới.

Thương Hải tông tu sĩ ngẩn ra, vội vàng vận chuyển thần niệm, định đem phi toa của mình thu hồi.

Nhưng thân niệm của hắn mới vừa phát tán ra, liền cảm giác được mình đột nhiên đụng phải một mặt thiết tường vậy. Thần niệm của Lục Bình phảng phất như một cây thiết chùy hung hăng gõ vào trên thần niệm của Thượng Hải tông tu sĩ.

Liền khi Thượng Hải tông tu sĩ bị Lục Bình thần niệm một kích đánh cho choáng váng, trong lúc mơ hồ chỉ thấy một thanh quang hoa màu xanh nhạt đột ngột ở trước mặt thoáng qua. Sau đó, tu sĩ đột nhiên cảm giác mình biến thành một quả cầu da xì hơi, toàn thân trên dưới vô luận là chân nguyên, huyết mạch, sinh mệnh lực đều với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp tiêu tán không còn gì.

Lục Bình hài lòng hướng về giữa không trung làm một động tác thu hồi. Nhưng trước mắt hắn trống trơn như dã, không có bất kỳ thứ gì xuất hiện.

Trong cái giở tay nhấc chân là chém chết đoán đan tầng bảy tu sĩ! Tất cả mọi người đều nghe nói Chân Linh phái Thủy Kiếm tiên đã từng lấy đoán đan tầng năm tu vi chém chết yêu tu mới vừa mới tiến cấp đoán đan tầng bảy. Mọi người ngay từ đầu tuy phần nhiều không tin, nhưng cuối cùng trên Hoàng Ly đảo tất cả người tận mắt nhìn thấy đều chứng minh như vậy, nên cũng buộc họ không thể không tin.

Nhưng hôm nay, bọn họ cũng chính mắt thấy Lục Bình chém chết đoán đan hậu kỳ tu sĩ. Tên Thương Hải tông tu sĩ này cũng không phải là cái loại như Lục Hải chân nhân mới vừa tiến cấp đoán đan tầng bảy tu sĩ có thể so sánh. Huống chi mấy năm trước Lục Bình chém chết Lục Hải chân nhân là mạo hiểm có thể vẫn lạc, trong khi hiện nay đã trở nên hời hợt như vậy rồi.

Lục Huyền Bình thực lực tăng trưởng rốt cuộc nhanh như thế nào?

Lục Bình hung tàn không ngờ lại trong lúc nhất thời khiến cho tu sĩ các phái từ đoán đan tầng bảy trở xuống cũng bắt đầu né tránh hắn, mà đoán đan tám chín tầng tu sĩ thì một mực đang cùng đoán đan hậu kỳ tu sĩ của phe Chân Linh phái đeo bám chung một chỗ, cũng không rãnh quan tâm đến hắn. Vì vậy, điều kiện không ngờ lại tạo cho Lục Bình một loại giá thế có thể ở trong chiến trường sống ngang đánh thắng không sợ một ai.

Tu sĩ Huyền Linh phái cùng Thương Hải tông lúc này tham dự vây công Chân Linh phái với số lượng ước chừng nhiều hơn gấp đôi so với Chân Linh phái.

Nhưng Chân Linh phải dựa vào trận pháp chi lực, cũng chặn lại sau nhà môn phái này liên thủ vây công. Đặc biệt là dựa vào Huyền Thần chân nhân thiết kế Huyền Băng Đại Trận có thể đem trận pháp chi lực tăng thêm vào trên người tu sĩ, tất cả Chân Linh phái tu sĩ không có nỗi lo ở phía sau, trong lúc nhất thời ngược lại tạo thành nghịch tập với đối phương.

Lục Bình dựa vào tốc độ của Dưỡng Linh pháp bảo Việt Dương chu dưới chân, ở bên ngoài Chân Linh phái thủ hộ trận pháp nhanh chóng xuyên qua lại, cứu được ba tên tu sĩ phe mình, đồng thời chém giết hại tên đoán đan trung kỳ tu sĩ phe địch, làm bị thương nặng một tên đoán đan sáu tầng tu sĩ.

Nhưng lúc này, rốt cục có tu sĩ không sợ chết lần nữa đem pháp bảo cầm trong tay chém về phía huyền bằng hộ tráo tế ti từ trong trận pháp truyền dọc ra theo người.

“Băng!”

Tu sĩ pháp bảo mặc dù bị văng ra, nhưng mà lần này phản lực phía trên đó căn bản không cách nào tạo thành thương thế gì cho hắn.

Lục Bình để ý chuyện này ở trong mắt, sắc mặt lạnh lẽo nhất thời càng lạnh lên, muốn tiến lên đem tên này đánh chết, nhưng người này cũng rất cơ cảnh, vừa nhìn thấy Lục Bình đánh tới liền nhanh chóng lui về trận doanh phe mình. Lục Bình đối với bản thân mình cũng không tự tin có thể công khai xông đến trong doanh địa của người ta, để cho mọi người vây công mà mình còn có thể toàn thân lui về.

Tên Lăng Cô phái đệ tử kia lui đến trong trận doanh, thấy Lục Bình quả nhiên không đuổi theo, nhất thời yên lòng, đồng thời kêu lớn:

– Cũng không phải là tất cả trận pháp tơ tuyến dọc theo người đều vô kiên bất tồi. Tơ tuyển bền bỉ hay không là tương ứng với tu vi của tu sĩ đó.

Song phương đại chiến kéo dài đến bây giờ, phe Chân Linh phái ở trong tranh đấu dựa vào trận pháp hộ tráo cũng không rơi vào thế hạ phong. Mà sau khi tên Lăng Cô phái tu sĩ đó đoán được chức năng của tổ tuyển, tu sĩ của đối phương đua nhau xông lên, chuẩn bị công kích trận pháp tơ tuyến, trước hết đem những huyền băng hộ tráo của các tu sĩ khác đánh nát xong rồi hãy tính.

Chủ trì mọi chuyện của đoán đan kỳ tu sĩ là Huyền Câu chân nhận thấy đối phương đã phát giác ra tác dụng của tơ tuyến, lúc này cũng không thiếu tu sĩ đối với tự thân trận pháp hộ tráo tiêu tán coi như không thấy gì. Vì vậy, Huyền Câu chân nhân luôn miệng hô hào:

– Đệ tử bị chém đứt tơ tuyến nhanh chóng trở về trong trận pháp, tất cả đoán đan trung kỳ trở xuống tu sĩ nhanh chóng trở về môn phái. Trận pháp vận chuyển đã quá mức cật lực. Trận pháp cũng đã bị suy yếu rồi.

“Băng băng băng!”

Một số vị đoán đan trung kỳ tu sĩ có tơ tuyến sau lưng bị người ta chặt đứt, không có trận pháp hộ tráo ngăn che, tu sĩ phe Chân Linh phái liền nhanh chóng có thương vong.

Một tên Hải Diễm môn tu sĩ sau khi tránh khỏi mấy tên Chân Linh phái đệ tử đuổi rát không buông, lạnh lùng nhìn vào trong vòng bảo hộ trận pháp trước mắt, pháp bảo trong tay gào thét bay ra, liền đem toàn bộ đại trận đánh cho lung lay một cái.

Hải Diễm môn tu sĩ ánh mắt sáng lên, nhất thời điên cuồng la lớn:

– Công kích trận pháp của bọn họ, không cần lo những người đi ra ngoài trận pháp! Tu sĩ đi ra càng nhiều, trận pháp của bọn chúng liền bị suy yếu.

Lúc này, phe Chân Linh phái cũng đã ý thức được vấn đề ở chỗ nào. Những đoán đan trung kỳ tu sĩ lập tức nghe theo lời của Huyền Câu chân nhân, sau khi Hải Diễm môn tu sĩ hò hét xong, liền đua nhau trở về trong Huyền Băng Đại Trận. Không có những tu sĩ này làm cho trận pháp suy yếu, Huyện Băng Đại Trận uy lực lại một lần nữa tăng cường. Một tên Thủy Yên các tu sĩ đột phá được sự ngăn chặn của phe Chân Linh phái, đem pháp bảo cầm trong tay đánh trên Huyền Băng Đại Trận, nhưng chỉ đánh ra một đạo sóng gợn nhàn nhạt, không hề có hiệu quả lớn như khi Hải Diêm môn tu sĩ công kích.

Chính vì như thế, tu sĩ phe Chân Linh phái đi ra ngoài tác chiến chỉ có bốn vị lão tổ, đoán đan hậu kỳ tu sĩ cùng với Lục Bình mà thôi. Những tu sĩ khác ngoan ngoãn trở lại trong Huyền Băng Đại Trận, dựa vào trận pháp bảo vệ, ngăn cản thế công của đối phương.

Trong lúc song phương lại một lần nữa lâm vào thế giằng co, thì từ trong trận doanh bên phía Huyền Linh phái đột nhiên dâng lên một cổ uy áp tuyệt mạnh, phô thiên cái địa chèn ép tới tu sĩ trong Huyền Băng Đại Trận thuộc phe Chân Linh phái.

Mặc dù có trận pháp bảo vệ, tất cả đoán đan trung tiền kỳ tu sĩ vẫn bị cổ uy áp này chèn ép sắc mặt tái nhợt!

Pháp tướng kỳ tu sĩ!

Ở trong Huyền Linh phái lại còn cất giấu một tên pháp tướng kỳ tu sĩ! Chẳng những phe Chân Linh phái tu sĩ sắc mặt khó coi, ngay chính là Thượng Hải tông tu sĩ cũng sắc mặt rất khó nhìn. Huyền Linh phái lại thêm một vị pháp tướng tu sĩ, như vậy nguyện vọng Thương Hải tông muốn thay thế Huyền Linh phái trở thành Bắc Hải đệ nhị đại môn phái phải lần nữa kéo dài ra sau rồi. Nhưng người này là ai?

Lúc mọi người ở đây suy đoán, một đạo thanh kiếm quang màu xanh biếc phá không tới, nhất cử đem một đạo tơ tuyển chặt đứt.

– Không xong, tơ tuyến bị chặt đứt chính là Huyền Băng Hộ Tráo của Thiên Lô sư thúc, Quách sư huynh!

Huyền Câu chân nhấn gấp giọng hướng Quách Huyền Sơn chân nhân kêu cứu, hiển nhiên là muốn ông ta buông bỏ phong ấn tu vi. Nhưng Quách Huyền Sơn chân nhận lại phảng phất không nghe được vậy, vẫn ở chỗ cũ lấy đoán đan điên phong tu vi chuyên tâm đối chiến cùng Trương Hi Di trước mắt.

Đang lúc này, một tiếng rít gió truyền tới, một tên trung niên tu sĩ dưới càm râu dài ba chỏm, mặt mũi thanh gọn từ trong trận doanh của Huyền Linh phái phi độn tới. Thanh kiếm quang màu xanh biếc theo ngón tay của trung niên tu sĩ chỉ ra một cái, nhất thời hướng một đạo tơ tuyến khác chém tới, đó là Huyền Băng Hộ Tráo của Ngọc Kiếm phái Đồng Kiếm lão tổ.

“Lâm Hư Thanh!”

Chẳng những Huyền Câu chân nhân kinh hãi gầm lên, mà chính là Lục Bình cũng nhận ra Huyền Linh phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ này năm đó ở trên Thiên Linh lão sư pháp tướng hội làm khó dễ mình, không ngờ lại nhanh nhanh chóng thành tựu pháp tướng như vậy.

Lâm Hư Thanh đã thành tựu pháp tướng, Huyền Linh phải lúc này cũng đã có bảy vị pháp tướng lão tổ!

Ngay một khắc Lâm Hư Thanh xuất hiện, Huyền Linh phái tu sĩ một trận hoan hô, sĩ khí đại tăng, ngược lại tu sĩ phe Chân Linh phái mặt lộ vẻ tuyệt vọng. Dưới tình huống này, ở bên trận doanh nào xuất hiện một vị pháp tướng kỳ lão tổ, ý vị như thế nào thì tất cả đoán đan kỳ tu sĩ đều rất rõ ràng.

Trong lúc phi kiếm màu xanh lá cây của Lâm Hư Thanh sắp chém đến tơ tuyến liên tiếp giữa Đồng Kiếm lão tổ và Huyền Băng Hộ Tráo, Quách Huyền Sơn chân nhân đang cùng đối chiến với Trương Hi Di trên thân người đột nhiên bạo phát ra một đạo khí thế so với uy áp của Lâm Hư Thanh còn thịnh hơn.

Pháp tướng kỳ, bổn phái cũng ẩn giấu pháp tướng kỳ tu sĩ!

Ý chí suy sụp của Chân Linh phái tu sĩ nhất thời lại dâng cao ngất trời!

Quách Thiên Sơn lão tổ lần này rốt cục không hề giấu giếm để dành tu vi của mình nữa. Song chương của ông ta hướng Trương Hi Di trước mặt đây một cái. Hai bàn tay các hóa thành một tòa núi nhỏ, hướng Trương Hi Di đụng tới. Sau khi hướng Trương Hi Di phát ra một chiêu này, đỉnh đầu Quách Thiên Sơn lão tổ đột nhiên dâng lên một pháp bảo như ngọn núi, hướng cây phi kiếm màu xanh lá của Lâm Hư Thanh đụng mạnh vào.

– Thì ra là ngay cả ngươi cũng thành tựu pháp tướng!

Trương Hi Di hú lên quái dị, trong thanh âm không biết là mất mát hay là hâm mộ. Nhưng trong tay của hắn cũng không dám chậm trễ chút nào. Mặc dù đối mặt là một vị pháp tướng lão tổ công kích, nhưng Trương Hi Di không hề sợ hãi, trong hai tay đột nhiên chia ra ngoài người một đôi pháp bảo giống như đao mà không phải là đao, giống như kiếm mà không phải là kiếm. Hai thanh pháp bảo này bị Trương Hi Di chân nhân ném vào giữa không trung, nhất thời cấp tốc vũ động quanh hai ngọn núi giữa không do chân nguyên của Quách Thiên Sơn lão tổ ngưng tụ mà thành.

Nhìn mà không thấy đó là Di, nghe mà hiểu đó là Hi!

Hai đạo lưỡi dao sắc bén cấp tốc vũ động không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, cũng không có bất kỳ thần thông từ hai thanh lưỡi dao sắc bén này phát ra. Nhưng hai ngọn núi trong mỗi lần hai lưỡi dao sắc bén xoay tròn, liền gặp có một mảnh góc núi từ trên ngọn núi bị chém rơi xuống. Hai lưỡi dao sắc bén vũ động càng cấp tốc, từng phiến núi đá từ trên ngọn núi chân nguyên bị đánh bay đi, hai ngọn núi cấp tốc thu nhỏ lại.

Nhưng hai ngọn núi này dù sao cũng là thần thông pháp thuật do pháp tướng lão tổ phát ra, mặc dù Trương Hi Di tu vi ở trong đoán đan kỳ tu sĩ cơ hồ không muốn làm người thứ hai, nhưng theo thể tích ngọn núi không ngừng thu nhỏ lại này, hai thanh dao sắc bén muốn tiếp tục tước giảm ngọn núi chân nguyên thì liền lộ ra vẻ chật vật.

Cây phi kiếm màu xanh lá của Lâm Hư Thanh bị Quách Thiên Sơn lão tổ dùng Dưỡng Linh pháp bảo Phi Lai phong đánh tới ngăn chặn, vội vàng ỷ vào phi kiếm nhẹ nhàng tránh ra. Nhưng Phi Lai phong không biết từ lúc nào đã ngưng luyện đạo Dưỡng linh bảo cấm thứ hai, thanh lục phi kiếm mặc dù cũng là một thanh Dưỡng linh pháp bảo, nhưng không đợi nó tránh qua, thì Phi Lai phong nguyên bản cao một thước đột nhiên phồng lớn đến ba trượng. Một đạo màu vàng ánh sáng từ trên Phi Lại phong chiếu nghiêng xuống, nhất cử đem cây phi kiếm màu xanh lá này chụp vào trong.

Cây phi kiếm màu xanh lá ở trong luồng ánh sáng tả xung hữu đột, nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi bị Phi Lai phong giam cầm.

Một bên kia, Trương Hi Di mắt thấy sẽ bị hai ngọn núi bị tước giảm một nửa đụng vào, liền dùng hai tay hợp lại, hai thanh phi kiếm giống như đà loa ở giữa không trung vũ động, nhất thời cũng hợp chung một chỗ, hóa thành một lưỡi dao sắc bén. Trong lưỡi dao sắc bén bắn ra một đạo nhận quang dài mười tám trượng, rộng ba thước.

Trương Hi Di hai tay giơ lên cao, hướng hai ngọn núi gần trong gang tấc đột nhiên bỏ ra một cái, nhận quang to lớn trong bầu trời vô thanh vô tức chém xuống phía dưới một phát.