Chương 1116: Linh tính bản nguyên

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ủng ùng!

Nguyên khí triều tịch ào ào kéo đến từ bốn phía rốt cục hội tụ rồi dần dần bình thường trở lại. Khi một đạo triều tịch chưa hoàn toàn thở bình thường trở lại, Lục Bình chúi đầu chui ra ngoài, rồi sau đó tiện tay vung lên, một cái vô hình tuyền qua nho nhỏ bên người nhất thời bị tiêu diệt.

Hướng về bốn phía nhìn một chút, xác nhận nơi này không có người khác chú ý, Lục Bình trước hết đem thần niệm thấu vào trên tiểu cô sơn hậu sơn ở trong Hoàng Kim Ốc, thấy toàn bộ Tam Linh Ngũ Hành Diệp đều lóe ra ngũ quang sắc hoa chói mắt, tám cái diện phiến đều ứa ra sương ngũ sắc. Tuy nhiên, cái lá thứ chín vẫn không thấy tung tích đâu.

Điều này khiến cho Lục Bình cảm thấy rất ủ rũ, mới vừa rồi hắn đã hoàn toàn giải phóng hạn chế đối với Tam Linh Ngũ Hành Diệp, trong nháy mắt bởi vì nó đại lượng thôn phệ Ngũ Hành Hà Quang mà dẫn tới toàn bộ nguyên khí trong Ngũ hành Quy tàng chấn động dẫn tới Nguyên khí triều tịch đại quy mô, nhưng vẫn không thể thôi sanh ra lá Tam Linh Ngũ Hành Diệp thứ chín.

Bên cạnh, trong Tửu Đình, Linh Lung đã bắt đầu lớn tiếng oán trách. Lần này xuyên qua Nguyên khí triều tịch, đối với cô nàng rõ ràng tiêu hao không nhỏ, vào lúc này đã la hét đòi phải trở về bên trong tâm hạch không gian để tu dưỡng.

Lục Bình đem Tửu Đỉnh thu hồi, sau đó suy nghĩ một chút rồi hướng xuống đất vung tay lên, một thiếu nữ nhất thời xuất hiện ở trên mặt đất, chính là Dương Thục Quân.

Lục Bình nhìn thấy cô gái này vẫn không tỉnh dậy, liền xoay người vòng qua trung tâm mà Nguyên khí triều tịch hội tụ, hướng tới một hướng khác đi tới, nơi đó rõ ràng chính là chỗ lúc trước Dương thị Tứ tỷ muội rời đi.

Toàn bộ nguyên khí của Ngũ hành Quy tàng bị dẫn động. Nguyên khí triều tịch đại quy mô xuất hiện tự nhiên kinh động phần lớn tu sĩ lúc này tu luyện trong quy tàng. Bất quá theo Nguyên khí triều tích bình thường trở lại, Ngũ Hành Hà Quang có các loại ngăn trở đối với thần niệm, tầm mắt của chúng tu, khiến cho rất nhiều tu sĩ chạy tới tra xét cuối cùng vô công mà phản. Ngược lại nó còn gây ra không ít hiểu lầm, đến bây giờ còn có không ít địa phương truyền đến tiếng va chạm pháp thuật cùng với pháp bảo.

Lục Bình cẩn thận vòng qua những khu vực loạn chiến này, một mặt dẫn hỏa thiêu thân, chỉ chốc lát sau, hai mắt Lục Bình lộ ra hà quang mơ hồ, tựa hồ nhìn thấy có bốn đạo thân ảnh đình đình ngọc lập cách đó không xa.

Lục Bình cố ý gây ra tiếng vang, không nhanh không chậm hướng bốn người đi ra, liền nghe trước mặt truyền đến thanh âm của Dương Như Quân:

– Trước mặt có phải là Lục đạo hữu không?

Lục Bình cười nói:

– Chính là tại hạ, khiến cho bốn vị đợi lâu!

Ngôn ngữ của Lục Bình hiển nhiên khiến cho bốn đạo thân ảnh cảnh giác trước mặt hơi buông lỏng ra. Trong lúc nói chuyện, Lục Bình đã xuyên qua hà quang, đi tới trước mặt của Tứ tỷ muội.

– Bốn vị, bọn ta lại gặp mặt!

Lục Bình khẽ mỉm cười nói.

Một bên Hòa Khổng Tước Dương Lệ Quân sớm đã không kềm chế được, gấp giọng hỏi:

– Tiểu muội của ta đâu, đại tỷ nói người trước khi chuyện xảy ra đã truyền âm cho tỷ ấy, bọn ta mới ra tay giúp người, sao không thấy tiểu muội của ta?

– Tứ muội, an tâm một chút chớ nóng!

Nói chuyện là Mộc khổng tước Dương Uyển Quân, đây là một cô gái thanh lệ nhu hòa, ở trong Dương thị năm tỷ muội có rất ít khi tỏ ý kiến của mình, nhưng mỗi khi nàng lên tiếng, cho dù là Dương Hoa Quân cũng phải nể chút mặt mũi.

– Lục đạo hữu nếu là không cứu được tiểu muội, sẽ không tới gặp chúng ta!

Lục Bình hướng Dương Uyên Quân cười cười, lần này ngược lại đã khiến cho Lục Bình cảm thấy rõ nữ tử này có một khía cạnh khác: trong chăn giấu châm!

Lục Bình hơi vung ống tay áo, Dương Thục Quân nhất thời xuất hiện tại trước mặt mấy người, bất quá vẫn là một bộ dáng hôn mê.

– Tiểu muội!

Dương Lệ Quân trước hết chạy tới ôm lấy Dương Thục Quân, không chút cố kỵ đến bên cạnh Lục Bình, nếu lúc này Lục Bình xuất thủ, dễ dàng có thể bắt giữ nàng này, quả thật là một kẻ tính nóng như lửa.

Dương Hoa Quân cùng với Dương Uyển Quân tự nhiên biết rõ lúc này Dương Lệ Quân trên thực tế nguy hiểm như thế nào. Từ lúc trước Lục Bình cứu Dương Thục Quân mà xét, khi đó Lục Bình hiển nhiên đã ẩn nấp ở bên cạnh một đoạn thời gian, hiển nhiên đã biết được mưu đồ của những người đó đối với Khổng tước ngũ nữ.

Lúc này Lục Bình tuy nói là cứu được Dương Thục Quân, nhưng ai có thể nói rõ hắn lúc mang tâm tư gì. Nếu như hắn cũng thông qua bắt giữ Dương Thục Quân lấy đó làm khó và chiếm Bản mệnh linh vũ của mấy người, thì so cùng với tu sĩ họ Diệp cùng với áo xanh tu sĩ che mặt trước đó có gì khác biệt?

Bất quá thấy Lục Bình để mặc cho Dương Lệ Quân ôm Dương Thục Quân trở về, ba người kia dù sao cũng đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn hướng về phía Lục Bình với ánh mắt tràn đầy thiện ý cùng cảm kích.

– Đa tạ Lục huynh cứu giúp!

Dương Uyển Quân nói lời cám ơn với hắn.

Một bên, Dương Hoa Quân đã nhận lấy tiểu muội từ trong tay Tứ muội Dương Lệ Quân, cố gắng phá giải phong ấn trên người Dương Thục Quân, cứu tinh lại từ trong hôn mê.

Nhưng Dương Hoa Quân liên tiếp thị triển mấy loại pháp thuật đều không có hiệu quả, Dương Uyển Quân thấy vậy cũng thử thi triển mấy bộ pháp thuật, vẫn không cách nào đem Dương Thục Quân cứu tỉnh từ trong hôn mê.

Dương Hoa Quân ngẩng đầu nhìn hướng về phía Lục Bình, trong miệng mặc dù không nói, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.

Lục Bình hai tay xòe ra, nói:

– Tại hạ cũng không hề động tay chân gì, lệnh muội được tại hạ cứu thì đã như thế rồi.

Dương Uyển Quân cũng ở một bên nói:

– Đại tỷ, Lục đạo hữu sẽ không làm như vậy đâu.

Dương Hoa Quân lắc đầu, nói:

– Ta không phải là có ý này, ta là hướng Lục đạo hữu hỏi xem có thể giúp tiểu muội một tay hay không, để cho muội ấy tỉnh lại?

Lục Bình xin lỗi cười cười, nói:

– Tại hạ quả là có chút hiểu lầm, hãy thử xem một chút rồi hãy nói, tại hạ cũng không nắm chắc mười phần.

Lục Bình tiến lên nhìn Dương Hoa Quân cười cười, sau đó mới đưa thần niệm thấu vào trong cơ thể Dương Thục Quân tra xét. Khoảng cách gần như vậy, Lục Bình cũng không sợ Ngũ hành hà quang làm vặn vẹo thần niệm.

Chỉ chốc lát sau, Lục Bình cau mày, trong thần sắc có chút ngưng trọng, bên cạnh Dương Như Quân không nhịn được hỏi:

– Thế nào, Lục đạo hữu cũng cảm thấy rất khó sao?

Lục Bình không nói tiếng nào, mà là hai tay bấm lên một đạo pháp quyết, ánh sáng màu thủy lam lóe ra quang vàng mê người, hướng đánh trên người của Dương Thục Quân.

Thân thể Dương Thục Quân đột nhiên chấn động cả lên, ngược lại dọa khiến cho những bốn nữ khác giật mình, đều đưa mắt dò hỏi nhìn về phía Lục Bình.

Lục Bình không tỏ thái độ gì chỉ vuốt càm, rồi sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, lần nữa đem hai tay bấm ra một đạo pháp quyết, chân nguyên hùng hậu ấn hướng vào trong cơ thể Dương Thục Quân truyền vào ổ ạt.

– A!

Trên mặt Dương Thục Quân hiện ra vẻ thống khổ, dáng vẻ rất động lòng người, nhưng vẫn không tỉnh lại.

– Cái này quả thật là kỳ!

Lục Bình tự lẩm bẩm:

– Dương đạo hữu lúc này rõ ràng đã khôi phục ý thức, nhưng không cách nào tỉnh lại. Vị tu sĩ họ Diệp kia có thủ đoạn cực kỳ quái dị nha, tựa hồ huyết mạch chân nguyên của Dương cô nương bị cắt đứt, tiến tới ảnh hưởng đến Pháp tướng bên trong tâm hạch không gian, cho nên mới một mực không cách nào tỉnh lại.

Đám Dương Hoa Quân đều đem ánh mắt nhìn về phía Dương Uyển Quân, dường như đang chờ đợi nàng ta giải thích cái gì vậy.

Dương Uyển Quân trầm ngâm chốc lát, nói:

– Nghe Lục đạo hữu nói, xem ra thứ phong ấn quái dị mà tiểu muội trúng có liên hệ rất lớn với “Âm huyết quát tướng thuật” của Lăng Vân Cốc!

Trong lòng Lục Bình chấn động cả lên. Đây là lần thứ hai hắn nghe nói tới danh hiệu “Âm huyết quát tường thuật”. Thời điểm đám Dương Hoa Quân nghe được tên bí thuật này, sắc mặt đều đại biến. Dương Lệ Quân thì càng cả kinh kêu thành tiếng:

– “Âm huyết quát tường thuật”, vậy chẳng phải là nói tiểu muội đã bị, đã bị…

Lời còn chưa nói hết, trong đôi mắt Dương Lệ Quân đã có nước mắt lăm le trào ra ngoài.

Dương Uyển Quân vỗ vỗ muội tử nhà mình, nói:

– Tứ muội luôn cứ nóng lòng như thế, dù sao phải nghe tỷ tỷ nói hết lời đã. Ta chỉ nói là loại phong ấn bí thuật này có lẽ thoát thai từ “Âm huyết quát tường thuật”, chứ đâu có nói người này sử dụng chính là “Âm huyết quát tường thuật” đâu. Huống chi lúc ấy chúng ta đều có mặt ở hiện trường, chưa từng thấy Tiểu Mỹ bị tu sĩ họ Diệp ấy sử dụng bí thuật ấy đâu?

Dương Hoa Quân cũng nặng nề hừ lạnh một tiếng, nói:

– “Âm huyết quát tường thuật”, còn mang họ Diệp, kẻ đó tất nhiên là một trong bảy đạo hồng quang của Lăng Vân Cốc, chanh quang Diệp Tri Thu rồi! Hay cho Lăng Vân Cốc, hay cho Diệp Tri Thu, ngay cả Khổng Tước Vương Tộc ta mà cũng dám nhắm vào!

Lục Bình đắn đo một chút, cuối cùng vẫn nói:

-Dương đạo hữu, chuyện này có lẽ cùng chanh quang Diệp Trị Thu đó có liên quan, nhưng chưa chắc là Lăng Vân Cốc đứng sau lưng chỉ điểm, có lẽ chẳng qua là do Diệp Tri Thu tự mình hành động mà thôi!

Dương Hoa Quân liếc Lục Bình một cái, nói:

– Tự nhiên không thể nào là do Lăng Vân Cốc gây nên. Những người này ít nhất chia làm ba đám, họ Diệp bất quá là người dẫn đầu một nhóm trong đó mà thôi. Nếu là Lăng Vân Cốc muốn mưu đồ chiếm Bản mệnh linh vũ của năm tỷ muội ta, tự nhiên không cần liên hiệp với những người khác. Bất quá cho dù là như vậy, Khổng Tước Vương Tộc ta vẫn phải trị cái tội quản giáo không nghiêm của bọn họ!

Lục Bình nghe xong âm thầm chắt lưỡi, dám trị tội Ngũ Đại Thánh Địa, chỉ sợ cũng chỉ có Khổng Tước Vương Tộc mới có hào khí như vậy thôi. Bất quá đây cũng là bởi vì lần này Khổng Tước Vương Tộc chiếm lấy đạo lý và đại nghĩa.

Dương Uyển Quân rất tế nhị, khi Lục Bình cùng đối thoại với Dương Hoa Quân đã từ thần sắc của hắn điều tra ra cái gì đó, vì vậy nói:

– Lục đạo hữu có nắm chắc giải cứu được xá muội hay không. Nếu là có thể được, kính xin Lục đạo hữu xuất thủ tương trợ.

Lục Bình cười khổ một tiếng, nói:

– Tại hạ đích xác là có biện pháp, chẳng qua là chỉ nắm chắc bảy thành mà thôi.

Dương Hoa Quân liền nói ngay:

– Kính xin đạo hữu hãy ra tay trợ giúp.

Lục Bình lúng túng gật đầu một cái, ngay sau đó điểm một chút vào ngực của Dương Thục Quân. Đám Dương Uyên Quân thấy vậy đều ngẩn người, chỉ có Dương Hoa Quân sắc mặt không thay đổi.

Lúc Lục Bình dùng ngón tay điểm vào ngực của Dương Thục Quân, một cổ chân nguyên nồng nặc kèm với thần niệm tự thân trong nháy mắt thấu vào bên trong tâm hạch không gian của Dương Thục Quân.

Lúc này ở bên trong tâm hạch không gian của Dương Thục Quân, một con Khổng Tước pháp tướng màu vàng quất đang uể oải trôi lơ lửng ở giữa tâm hạch không gian, nhưng trong không gian này lại tồn tại một cỗ lực lượng quỷ dị. Cỗ lực lượng này tựa như gió mang theo đao bén vậy, không ngừng thổi lất phất vào pháp tướng của Dương Thục Quân. Mỗi khi cỗ lực lượng này lất phất thổi đi qua, toàn bộ pháp tướng giống như bị một thanh đao bén cạo từ đầu tới đuôi cạo qua một lần vậy.

– Chẳng lẽ đây chính là thực chất của Âm huyết quát tướng thuật?

Trong lòng Lục Bình như có điều suy nghĩ, nhưng pháp thuật không trì trệ chút nào. Một cổ chân nguyên hùng hậu rót vào bên trong tâm hạch không gian, hóa thành một cỗ sóng thần, trong nháy mắt đánh tan cỗ lực lượng quỷ dị đó. Đồng thời, chân nguyên của Lục Bình như sóng lớn cuộn ngược lên trên không, quay trở lại bảo vệ vững vàng Khổng Tước pháp tướng.

Chính vào lúc này, thần niệm của Lục Bình đột nhiên ở bên trong tâm hạch không gian của Dương Thục Quân tạo thành một hình ảnh giống như Long Chi Pháp Tướng. Hình chiếu này há mồm rống to một tiếng, tiếng rống vang dội hư không đem một cỗ lực lượng này hoàn toàn chấn vỡ đến tận gốc. Đồng thời, nó cũng đánh thức tỉnh Khổng Tước pháp tướng uể oải mãi không tỉnh.

Hình ảnh của Long Chi Pháp Tướng sau một tiếng rống dài liền tiêu tán ở bên trong tâm hạch không gian của Dương Thục Quân. Khổng Tước pháp tướng sau khi thức tỉnh, lúc này mới nhận ra được cổ quỷ dị lực lượng kia đã bị đánh phá. Bản Nguyên Chi Khí của pháp tướng nhanh chóng cầu thông cùng chân nguyên trong huyết mạch. Trên người của Dương Thục Quân đột nhiên sáng lên mấy đạo ánh sáng quỷ dị, rồi sau đó vòng phòng hộ bị đánh nát tiêu tán không còn gì.

Hai mắt của Lục Bình đột nhiên mở ra, hắn vội vàng thu tay lại lui về phía sau khi, Dương Thục Quân liền mở mắt ra tỉnh lại.

– Tiểu muội, muội đã tỉnh!

Dương Thục Quân thức tỉnh khiến cho năm tỷ muội hưng phấn một trận. Chờ mãi cho các tỷ muội bình tĩnh lại, Dương Thục Quần giờ biết được Lục Bình cứu trị mình như thế nào, đỏ mặt hướng về phía Lục Bình nói lời cám ơn.

Lục Bình vội xưng không dám, sau đó mới nói:

– Thật ra thì tại hạ nguyên vốn cũng có điều cầu xin mà tới đây, cứu Dương đạo hữu cũng chỉ là nhân cơ hội thích hợp mà thôi.

Dương Hoa Quân vẫn giữ một sắc mặt bình tĩnh, nói:

– Đạo hữu cứ nói không sao, chỉ cần năm tỷ muội ta có thể làm được tới, nhất định sẽ không từ chối!

Lục Bình nói:

– Vậy tại hạ xin nói thẳng, thật ra thì tại hạ vốn muốn hướng năm vị đạo hữu cầu xin lấy một ít Bản Nguyên Tinh Khí.

Lục Bình nhìn thấy sắc mặt năm nữ lập tức biến đổi, vội vàng giải thích:

– Tại hạ cầu Bản Nguyên Tinh Khí cũng không nhiều. Năm vị đạo hữu nhiều nhất là tu luyện mấy chục ngày là có thể đem tinh khí tổn thất bổ sung lại, sẽ không ảnh hưởng đội với tu vi căn cơ của các vị đâu.

Lúc này sắc mặt của năm nữ mới dễ chịu hơn.

Dương Uyển Quân hỏi:

– Nếu đạo hữu cần tỷ Bản Nguyên Tinh Khí của năm tỷ muội ta không nhiều, thì cũng không phải là không có thể. Không biết đạo hữu có thể nói cho chúng ta biết, những thứ Bản Nguyên Tinh Khí này lấy đi để dùng vào việc gì hay không, chẳng lẽ đạo hữu cũng muốn luyện chế Vô hình Linh Quang Phiến kia hay sao?

Lục Bình sửng sốt, nói:

– Dùng Bản Nguyên Tinh Khí cũng có thể luyện chế được Vô hình Linh Quang Phiến sao? Tại hạ không phải là luyện chế vật này, cũng không biết phương pháp luyện chế, chẳng qua là có chỗ dùng khác thôi. Bất quá kính xin chư vị thứ lỗi, Bản Nguyên Chi Khí của chư vị dùng vào cái gì tại hạ không tiện tiết lộ.

Dương Uyển Quân quay đầu nhìn về phía Kim Khổng Tước Dương Hoa Quân, lại thấy Dương Hoa Quân đã đưa ra ngọc thủ, Bản Nguyên Tinh Khí màu vàng bắt đầu xuất hiện ở lòng bàn tay, dần dần ngưng tụ thành một giọt nước.

Dương Hoa Quân đem Bản Nguyên Tinh Khí trong lòng bàn tay bắn ra ngoài. Viên hạt châu này bay tới, Lục Bình thận trọng dùng một cái Phong Linh hạp phong ấn nó vào trong.

Bốn nữ khác thấy vậy cũng đua nhau ngưng tụ một giọt Bản Nguyên Tinh Khí ở lòng bàn tay hoặc là ở đầu ngón tay. Lục Bình chia ra dùng Phong Linh hạp nhất nhất thu thập, lúc này mới vui vẻ nói:

– Có năm vị đạo hữu tương trợ, chuyện tại hạ nghiên cứu có lẽ thành vậy, cám ơn năm vị đạo hữu.

Vẫn là Dương Uyển Quân nói:

– So với chuyện đạo hữu cứu tiểu muội, những thứ này bất quá chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.