Chương 907: Ngầm giúp khổng kinh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình giơ tay ngăn ngôn ngữ của Đại Bảo lại, nói:

– Ta nhớ người đã từng nói muốn đem địa cấp thượng phẩm Nạp nguyên thạch để lại cho ngươi, chẳng qua là ta không biết người muốn Nạp nguyên thạch này là muốn dung luyện lần thứ hai linh vật, hay là lần thứ ba linh vật?

Lục Bình dùng một chút, không đợi Đại Bảo trả lời, lại nói:

– Nếu là dung luyện lần thứ ba linh vật, như vậy Hắc du thạch bây giờ thì có thể cho ngươi. Nếu là ngươi còn muốn thử thăng tiến pháp tướng kỳ, như vậy Nạp nguyên thạch chính là vật mà người cần thiết để lần thứ hai dung luyện thiên địa linh vật lên cấp đoán đan hậu kỳ!

Lục Bình nói xong một đầu liền đâm vào trong trận pháp hộ bích. Hộ sơn đại trận của cô phong mặc dù xuất hiện triệu chứng hỏng mất, những trận pháp khổng lồ như vậy, tất nhiên bố trí cực kỳ phức tạp hơn nữa nội bộ cầu liên lỗi tiết, căn bản không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn toàn giải tán.

Đại Bảo ở phía sau trong lúc nhất thời còn không phản ứng qua ngôn ngữ của Lục Bình, trong lòng của Đại Bảo, lấy loại tư chất cùng trạng thái này của hắn, sau khi lên cấp đoán đan kỳ cơ hồ đã đạt đến điên phong, kế tiếp chính là loại hình ngồi ăn chờ chết.

Những ngôn ngữ của Lục Bình trước đó cũng minh xác báo cho Đại Bảo, hắn thậm chí còn có một tia cơ hội lên cấp pháp tướng kỳ!

Đại Bảo cả người đánh một cơ trí, thấy Lục Bình đã đụng vào trong trận pháp hộ tráo, vội vàng đuổi theo, trong miệng hô lớn:

– Lão đại, chờ ta một chút!

Đại Bảo hoảng đầu hoảng não đụng vào trong trận pháp hộ bích, lại bị một cái cánh tay gắt gao giữ lại, bên tai truyền tới thanh âm của Lục Bình nói:

– Chớ có lên tiếng! Tới đất đi xuống!

Đại Bảo không nói hai lời cả người đột nhiên bạo tán thành một chùm hoàng vụ thẳng đi về phía dưới đất, trong chớp mắt không thấy tung tích.

Trong phút chốc Lục Bình đụng vào trong trận pháp hộ tráo, Lục Bình dùng thần niệm tựa hồ bắt được khí tức của người nào đó. Tuy nhiên người này cẩn thận dị thường, chẳng qua là chút thời gian liền biến mất không thấy trong thần niệm của Lục Bình.

Lúc này đại trận mặc dù không hỏng mất, nhưng đại trận lại cũng mất đi nghiêm cẩn lúc trước, không ít chỗ sơ hở bạo lộ ra. Nếu không phải Lục Bình có thần niệm khác hẳn với thường nhân, có lẽ mới vừa cũng không phát hiện chút động tĩnh này.

Nhưng cũng chính là bởi vì động tĩnh chỉ thoáng hiện là biến mất này, cũng khiến cho Lục Bình biết rõ, người ẩn giấu này là hướng về phía Lục Bình mà đến.

Sẽ là ai chứ?

Nếu là pháp tướng trung kỳ lão tổ, căn bản không dùng loại trò chơi méo tránh mèo cùng Lục Bình tới đây như vậy, chính là thẳng tới đây lấy tánh mạng của Lục Bình.

Lại nói lúc này pháp tướng trung kỳ lão tổ sợ rằng đều tụ tập ở đỉnh núi cô phong. Bất kể là cố ý tranh đoạt Thương Hải chung, nhưng đại quy mô pháp tướng lão tổ hỗn chiến như thế này, nếu không tham dự một phen, thật sự là chuyện ăn năn chung thân.

Như vậy thì chỉ có thể là pháp tướng sơ kỳ hoặc là những đoán đan kỳ tu sĩ khác thù địch với nhau!

Nhưng nếu là nói pháp tướng sơ kỳ lão tổ, mới vừa cho dù là có chỗ sơ hở ở trận pháp, cũng chưa chắc sẽ lộ ra sơ hở lớn như vậy trước mặt Lục Bình. Như vậy thì chỉ có một loại khả năng, thực lực ẩn giấu có lẽ là đoán đan kỳ tu sĩ thù địch với nhau.

Nếu mà như thế, mai phục chỉ sợ cũng không là một người rồi!

Lục Bình cũng không tin lấy thực lực của hắn bây giờ biểu hiện ra, Bắc Hải còn có người đoán đan kỳ tu sĩ nào dám một người một ngựa tới giết hắn.

Nếu là tới cùng hắn quang minh chánh đại tranh tài một cuộc, có lẽ còn là có người. Nói thí dụ như con hán tử hùng tráng kia đi theo sau lưng cự kình yêu vương Khổng Kinh lão tổ.

Sau khi ở trận pháp hỗ tráo trước mặt Lục Bình, Âu Dương Duy Kiếm mím miệng thật chặt môi.

– Âu Dương tiểu tử, ngươi xác định Lục Huyền Bình kia sẽ đi ngang qua nơi này chứ?

Một tên tu sĩ đen khỏe vạm vỡ hai tay xách như chơi một đôi thiết chùy, hỏi Âu Dương Duy Kiếm phía trước mình.

Âu Dương Duy Kiếm căng thẳng gật đầu một cái, nói:

– Dĩ nhiên, nếu không lúc trước lão sư của ta cùng lệnh tôn sao lại trước khi chuyện xảy ra đã đoán chắc vị trí của Thiên Khang lão tổ cùng Lục Huyền Bình để tiến hành đánh lén? Đáng tiếc thất bại trong gang tấc!

– Là ăn trộm gà bất thành phần thực một thanh thước chứ? Nghe nói lệnh sư bây giờ đã trọng thương rút đi, Âu Dương huynh lại như cũ dám ở lại trên cô phong. Sự can đảm như thế này thật làm cho bọn ta khâm phục!

Một đạo thanh âm giễu cợt từ phía bên phải Âu Dương Duy Kiếm truyền tới. Âu Dương Duy Kiếm ngẩng đầu nhìn lại, chính là Chu Đồng đệ tử của Thương Hải tông Trương Hi Di!

Âu Dương Duy Kiếm trên mặt thoáng qua một tia tức giận, nói:

– Ai có thể đủ nghĩ đến Thiên Khang lão tổ trong tay không ngờ lại sẽ có một cái nhị kiếp linh bảo. Chu huynh, ngươi cũng không nên thái quá!

Chu Đồng kia tựa hồ đối với Âu Dương Duy Kiếm tức giận nhìn mà không thấy, ngược lại tiếp tục liêu bát nói:

– Nghe nói Âu Dương huynh đã từng mấy lần thua dưới tay của Lục Huyền Bình kia, nhưng thủy chung có thể thoát được tánh mạng. Điều này trong mắt rất nhiều tu sĩ Bắc Hải, chỉ sợ cũng đã coi là dữ dội lắm rồi ha?

Âu Dương Duy Kiếm đột nhiên giận dữ. Một người trung niên tu sĩ sau lưng Chu Đông vội vàng hé mồm nói:

– Hai vị, hiện nay bọn ta liên thủ đối phó Lục Huyền Bình kia mới là đúng đắn, chuyện tư hạ còn đợi đến chuyện này sau khi hoàn thành rồi hãy nói!

Chu Đồng cười cười, không nói nữa. Âu Dương Duy Kiếm là cố nén tức giận lại có chút chán ghét nhìn trung niên tu sĩ một cái. Nếu không phải không Tráng Cự Kình yêu tộc kia đột nhiên trở quẻ, hắn cũng không tìm tới người này cho đủ số.

Tuy nói người này trong yêu tộc cũng coi là lão bài đoán đan kỳ tu sĩ, hơn nữa cùng hắc tráng khổng vũ yêu tu kia đều là đồng lứa tu sĩ cùng lão sư Phùng Hư Đạo, nhưng Âu Dương Duy Kiếm đối với thực lực của người này lại thật không tin được. Mới vừa nếu không phải sai lầm của hắn, rất có thể nghiệm đưa tới Lục Huyền Bình kia cảnh giác, Âu Dương Duy Kiếm là biết được Lục Huyền Bình này có thần niệm tu vi cực cao.

Bốn người này dựa theo bốn phương vị chiếm cứ bốn chỗ trận pháp không gian này. Như vậy vô luận Lục Bình từ đầu xông tới, đều sẽ lâm vào bốn người bao vây. Mà bốn người cũng đang có thể bày trận pháp này vây giết Lục Huyền Bình.

Lúc này nếu là Lục Bình tại chỗ, nhìn một cái thì có thể nhận ra hắc tráng khổng vũ tu sĩ kia chính là Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc tu sĩ năm đó ở biển sâu yêu vực đuổi giết Lục Bình, tên là Ngao Lực. Y chính là đệ đệ của Kim Giao đảo chủ Ngao Sấm, hiện nay cũng đem tu vi để thăng tới đoán đan điên phong, chỉ thiếu chút nữa thì có thể lên cấp pháp tướng kỳ.

Mà tên trung niên tu sĩ kia, Lục Bình lại còn quen thuộc hơn. Người này là yêu tộc tu sĩ Mặc Ngư Tinh Mặc Uy năm đó thiết trận ý đồ vây giết Khúc Huyền Thành, sau lại bị Lục Bình làm hư chuyện tốt. Thời gian gần trăm năm trôi qua, người này chưa đột phá pháp tướng kỳ, nhưng mà khoảng cách pháp tướng kỳ cũng chỉ còn lại có một bước không xa.