Chương 1160: Thuần Dương Thuần Dương (hạ)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chân Linh phái mà Lục Bình xuất thân, mặc dù sáu bảy ngàn năm trước đã từng xuất hiện qua một vị Thái Sâm lão tổ công có thể nang bằng tạo hóa. Nhưng mà vị lão tổ đó có lẽ bởi vì quá mức kinh sắc tuyệt diễm, sau khi thành tựu Thuần Dương không lâu liền thân hóa Chân Linh phá vỡ phương thiên địa này biến mất không thấy đâu nữa, vì vậy đối với sự ghi lại sau Thuần Dương cơ hồ không rõ ràng.

Thế nhưng Lục Bình năm đó cũng lấy được Doanh Thiên phái Phi Thiên lão tổ Thuần Dương Chi Hồn trong Doanh Thiên đạo tràng. Phi Thiên lão tổ mặc dù đã vẫn lạc, nhưng ký ức tích chứa trong Thuần Dương Chi Hồn cũng không biết bị Phi Thiên lão tổ dùng loại bí thuật nào để giữ lại.

Mặc dù năm tháng qua đi, ký ức tích chứa trong Thuần Dương Chi Hồn trôi qua phần lớn, sau khi Lục Bình tiếp nhận Thuần Dương Chi Hồn lần nữa có điều tán thất. Sau đó Lục Bình vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp, pháp tướng cùng thần niệm chân chính bắt đầu bởi vì Thuần Dương Chi Khí dung hợp mà hòa làm một thể. Trước đó Thuần Dương Chi Hồn sau khi được Lục Bình luyện hóa thành mình sử dụng mới bắt đầu chân chính cùng Long chi pháp tướng dung hợp hóa thành một thể. Ký ức trong này lần nữa tán dật, lưu lại chỉ còn có những thứ thâm căn cố đế chân chính đối với Phi Thiên lão tổ đã nói.

Trước đây Đặng Minh đã từng kinh ngạc khi Lục Bình có sự nhận biết rõ ràng như thế đối với tất cả tin tức bí mật của tu luyện giới, trên thực tế là bởi vì duyên cớ Thuần Dương Chi Hồn. Chẳng qua Thuần Dương Chi Hồn chính là một trong những bí mật khẩn yếu nhất của Lục Bình, hiển nhiên sẽ không dễ dàng để lộ ra.

Lúc này tất cả tu sĩ ẩn giấu ở hai bờ sông của Thanh Minh Giang làm sao không biết bây giờ tràng diện đã không phải là bọn họ có thể ứng phó rồi. Thậm chí có tu sĩ nhát gan đã lặng lẽ rời đi, nhưng tu sĩ còn lại càng bị hấp dẫn tâm thần nhiều hơn đối với loại tràng diện lớn khó gặp này của tu luyện giới.

Mặc dù bọn họ căn bản không thể nào nhận ra được chuyện gì xảy ra trong cho không gian sương mù mông lung, nhưng mà vẫn không cách nào ngăn cản sự nhiệt tình của đông đảo tu sĩ đối với Thuần Dương lão tổ xuất hiện. Thậm chí có tu sĩ cố gắng đến gần hôi vụ không gian giữa bầu trời, cho đến từ trong hôi vụ không gian bay ra một vòng, trăng sáng? Một kích chém chết một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ phụ cận, đông đảo tu sĩ lúc này mới đua nhau tránh lui, nhưng như cũ không muốn vì vậy rời đi.

Hôi vụ không gian giữa bầu trời kịch liệt lăn lộn rung chuyển, hiển nhiên bên trong đang tiến hành một cuộc đại chiến làm động tới toàn bộ tu luyện giới.

Trên thực tế đại chiến trong hôi vụ không gian đúng là đã tiến vào bạch nhiệt hóa. Vương Huyền Thanh lấy một loại điên cuồng gần như quyết tử rốt cục đỡ được một nửa thế công của Tiêu Bạch Vũ.

Cũng chỉ có một nửa, nhưng mà đã đủ rồi. Bởi vì đây là một lần vây giết, còn có bốn vị Thuần Dương lão tổ khác khi đó đang dòm ngó Tiêu Bạch Vũ trong vòng vây của mọi người, tùy thời chuẩn bị vào phút chốc ông ta lộ ra sơ hở cho ông ta một kích trí mạng.

Tiêu Bạch Vũ rốt cục cũng không còn thần thái dễ dàng chuyện trò vui vẻ trước đó nữa. Lúc này ông ta đã hoàn toàn rơi vào hạ phong, thế nhưng một tia ý giễu cợt cũng thủy chung đều treo ở khóe miệng.

– Tiêu Bạch Vũ, còn nhớ năm đó người cho ta lý do là gì không?

Trong tiếng cười “ha ha” của Chu Bát Tả cuối cùng cũng cất giấu một tia âm trầm. Cách nói năng nhìn như thô tục cay cú nhưng thủy chung có một loại cảm giác làm cho người kinh hãi đảm chiến.

– Môn phái, lại vì Liệt Thiên Kiếm phái của ngươi! Ha ha, từ nay về sau, thế gian cũng không còn Liệt Thiên Kiếm phái, ngươi sống là vì người nào. Ngươi hãy dứt khoát thúc thủ chịu trói đi, hoặc lão nương nhìn trên tình nhân ngày xưa, chỉ làm hỏng huyết mạch quanh thân của ngươi, đánh tan pháp tướng của tâm hạch không gian. Có lẽ bởi vì chân nguyên dựng dưỡng trong quá trình tán dật còn có thể có mấy chục năm tuổi thọ, đủ cho người làm một người phàm đến cuối đời. Nếu không hôm nay người chỉ có chết mà thôi!

Lúc này Vương Huyền Thanh cũng cười như điên nói:

– Tiêu Bạch Vũ, người ra đời hải ngoại hiện giờ vì sao phải dụ dồn người đến Trung Thổ vây giết? Thịnh sự như thế này thì làm sao sẽ thiếu đi Thủy Tinh cung, Liệt Thiên Kiếm phái nghĩ tới bây giờ sớm đã không còn tồn tại trên thế gian rồi!

Tiểu Bạch Vũ lạnh giọng cười nói:

– Đây coi là gì chứ, muốn nhiễu loạn tinh thần của Tiêu mỗ sao? Trò đùa thật ngây thơ!

Mộc Diệp lão tổ hừ lạnh một tiếng, nói:

– Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nói nhiều vô ích. Người này khó giải quyết, khoái đao chém loạn ma mới phải!

Tiêu Dao Tử thấy lúc này mọi người đại chiếm thượng phong, nhất thời cười nói:

– Vương đạo hữu có thâm cừu, Chu đạo hữu lại có cựu hận, hai vị đây là không muốn để cho Tiêu đạo hữu được chết một cách thống khoái a!

Bách Lý Trường Thiên lần nữa kết ra một đạo ”Nguy sơn ấn”. Một tòa nguyên khí cự sơn hiển nhiên thành hình ở đỉnh đầu của Tiêu Bạch Vũ. Tiêu Bạch Vũ cảm giác phảng phất bị cự sơn tới người, thân hình nhất thời hơi chậm lại. Vương Huyền Thanh cùng Chu Bát Tả chớp được thời cơ. Tân nguyệt rơi xuống, phi xoa tới người, lại thấy một đạo ngân quang chợt hiện. Tân nguyệt vỡ vụn, phi xoa té rớt, kể cả nguyên khí cự sơn giữa không trung cũng theo đó băng liệt. Nhưng Tiêu Bạch Vũ cuối cùng lui về sau một bước, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi tràn ra.

– Người này thần thông thật đúng là sâu không lường được, vạn không thể giữ lại, chư vị đạo hữu chớ nương tay nữa!

Bách Lý Trường Thiên hiển nhiên bị oai một kiếm của Tiêu Bạch Vũ chấn nhiếp. Ba vị Thuần Dương lão tổ ba đạo vô thượng thần thông càng thêm lại bị một kiếm của ông ta phá đi. Nếu nói một kiếm phá vạn pháp cũng bất quá như thế, Bách Lý Trường Thiên lập tức gia nhập vào trong trận doanh của Mộc Diệp lão tổ tốc chiến tốc thắng.

– Tốc chiến tốc thắng như vậy tốt lắm, cuối cùng là tiện nghi hắn!

Vương Huyền Thanh đang muốn cướp lên, lại thấy Tiêu Bạch Vũ đó không ngờ lại vừa cười.

Vương Huyền Thanh nhất thời giận dữ, hỏi:

– Chết đến trước mắt còn có cái gì buồn cười, hiềm mình bị chết quá chậm sao?

Tiêu Bạch Vũ một kiếm phá đi Mộc Diệp lão tổ ”Vạn Mộc Chi Sâm”, không ngờ trong đó lại cất giấu một đạo hồng quang màu xanh lá cây của Tiêu Dao Tử. Mặc dù miễn cưỡng chém chết ông ta, cũng không miễn lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, nhưng ông ta vẫn cười nói:

– Vương Huyền Thanh, Tiêu mộ đã sớm nói, ngươi cho tới bây giờ chính là nói nhảm quá nhiều rồi!

Vương Huyền Thanh giận dữ, đang muốn mở miệng quát mắng, lại đột nhiên nghe một tiếng trường khiếu truyền tới, một người cười to nói:

– Tiêu Bạch Vũ, ngươi chưa chết sao?

Đám người Vương Huyền Thanh tất cả đều biến sắc. Sắc mặt của Lăng Vân cốc Tiêu Dao Tử càng trở nên khó coi, lại nghe Tiêu Bạch Vũ cười dài nói:

– Nếu ngươi tới chậm một bước, Lão Tử liền hóa thành ác quỷ đi đốt cháy hết một thân lông vũ của ngươi!

Người đến giận dữ nói:

– Ngươi dám, cẩn thận Lão Tử bây giờ lập tức rút người đi ngay!

Tiểu Bạch Vũ cười nói:

– Nếu người đi rồi, Lão Tử nhất định đốt hết lông của ngươi!

– Ui chao, ha ha ha!

Người đến lại một trận cười to khoa trương, nói:

– Nghe nói ngươi hẹn một bang Thuần Dương đánh nhau. Thịnh sự trong thiên địa như thế này lão tử đương nhiên phải sửa soạn một phen, quần áo kỹ càng, cho nên mới đã muộn một ít!

Giữa ngôn ngữ, một đạo độn quang đã từ chân trời trực tiếp xông vào trong không gian mây mù, ngay sau đó sách sách lên tiếng, nói:

– Ta đây nhìn thấy người nào vậy? Đây không phải là Lăng Vân cốc Tiêu Dao Tử sao? Nào nào nào, hai người chúng ta trước thân cận một chút, xem một chút ba trăm năm không gặp, Hóa hồng thần thông của người tu luyện đến đạo hồng quang thứ mấy rồi?

Tiêu Dao Tử lạnh giọng nói:

– Dương tạp mao, ngươi cần phải biết, bây giờ là Lục Đại Thánh Địa của ta cùng nhau làm việc, người tùy tiện nhúng tay trong đó. Chẳng lẽ không sợ ngày sau Lục Đại Thánh Địa hỏi tội Khổng Tước nhất tộc ngươi sao?

Người tới giận dữ, mắng:

– Con mẹ nó, muốn đánh cứ đánh, ở đâu nói nhảm nhiều như vậy? Lão Tử bình sanh ghét nhất chính là ỷ thế hiếp người!

Tiêu Dao Tử không nói tiếng nào đột nhiên xuất thủ, người đến hú lên quái dị, nói:

– Tiêu Dao Tử ngươi không học được a, không ngờ lại ăn cắp thủ đoạn của tổ tông nhà ngươi, dám xuất thủ trước!

Trong lúc nói chuyện một thanh ngũ sắc vũ phiến xuất hiện trong tay người tới nhẹ nhàng quạt một cái. Một chùm linh vũ quang mang màu vàng kim trong ngũ sắc vũ phiến tăng vọt. Tiêu Dao Tử thần thông thuật pháp không ngờ lại lập tức bị hóa giải với vô hình.

– Ngũ Hành Linh Quang Phiến!

Tiêu Dao Tử thét lên một tiếng kinh hãi. Mấy vị Thuần Dương lão tổ khác bao gồm Tiêu Bạch Vũ trong đó nghe vậy đều ngẩn ra.