Chương 1061: Lá bài tẩy ra hết

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đùa gì thế? Hắn làm sao có đầy đủ thần niệm có thể giá ngự bốn loại thần thông đồng thời thi triển? Hắn làm sao có đầy đủ chân nguyên để bốn loại thần thông nghiền ép đối với huyết mạch tự thân chứ?

Nhưng sự thực triển hiện trước mặt mọi người cũng làm mọi người không thể không tin tưởng Lục Bình chẳng những có thực lực này, hơn nữa còn chỉ có hơn chở không kém.

Thủy U kiếm bản mệnh đại thần thông “Vô Hình Kiếm Quyết”.

Tế Thủy kiếm bản mệnh vô thượng thần thông “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết”.

Trường Lưu kiếm bản mệnh đại thần thông!

Huyết Chanh kiếm đại thần thông “Đại Giang Đông Khứ kiếm quyết”.

Ba thanh Dưỡng linh phi kiếm, một thanh linh bảo phi kiếm bị “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” khắc ấn cải tiến thôn phệ. Bốn loại thần thông kiếm thuật đủ để nhất cử phá vỡ thần thông cuồng lan xông về Lục Bình.

Tại sao có thể chứ?

Thần niệm thật mạnh mẽ! Chân nguyên rất hùng hậu! Huyết mạch tuyệt bền bỉ!

Tên A Tu La đó vốn đang nhìn tới mấy vị pháp tướng sơ kỳ nhân yêu hai tộc tu sĩ dưới sự liên thủ phá hỏng thế công của mình thì có chút kinh dị. Mà ánh mắt cuối cùng càng thêm nhiều nhìn chăm chú hai mắt trên người của Tần Thế Quân cùng Lục Bình.

Vào lúc mọi người ở đây, mỗi người súc thể A La càng thêm đột nhiên đánh vào, họ lại thấy tên A Tu La đó trong lúc bất chợt quỷ dị thu tay lại rồi.

Mọi người vẫn không dám khinh thường lại đột nhiên phát hiện không gian bốn phía một trận ba động. Hai vị đại tu sĩ đột nhiên xuất hiện một trái một phải ở lối đi bên ngoài, giữa A Tu La công tới ba người nhất thời bộc phát ra đại chiến kinh thiên, một đường lật lăn lộn cút cách xa chỗ cửa vào của lối đi.

Rốt cuộc viện thủ đã tới rồi!

Nguyên vốn sáu người lấy hết khí thế chuẩn bị liều chết một trận, nhất thời giống như quả cầu da xì hơi. Từng người một sắc mặt tái nhợt mồ hôi lâm ly, một bộ chân nguyên hao tổn quá độ, bộ dáng nỏ hết đã làm gì còn có uy phong khiêu chiến A Tu La lúc trước.

Tần Thế Quân dù sao cũng lên cấp pháp tướng trung kỳ tu sĩ nghiễm nhiên chính là chỗ thực lực mạnh mẽ nhất trong sáu người, hắn miễn cưỡng cười cười nói:

– Chư vị đã đi được chín phần mười, lúc này còn không phải là thời điểm thư giãn, chờ lỗ hổng hoàn toàn khôi phục hãy khôi phục trước đi.

Trong lúc nhất thời, mọi người mất hăng hái so đấu thoắt một cái khu trục mấy đầu huyết ma la vẫn cố gắng kiềm chế trận pháp khôi phục lối đi, nhất thời lấy tốc độ cực nhanh bắt đầu khôi phục.

Mắt thấy lối đi chỉ còn lại vào khoảng ba thước cuối cùng sớm đã không có ma la dám đến đánh vào lần nữa, lại nghe được một tiếng huýt gió sâu kín giống như viễn cổ mà đến từ chỗ cực xa ngay lập tức tới. Thần sắc của sáu người lần nữa biến đổi dữ dội.

Cuối cùng nhìn lại chỉ còn có cửa động vào khoảng ba thước, sáu người lần này không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ thắng lợi đã ngoắc hướng bọn họ.

Ngay tại lúc này, dị biến nổi lên, đột nhiên xa xa truyền tới một tiếng tiếng huýt gió kỳ dị. Sáu người nhất thời sắc mặt cuồng biến, loại tiếng huýt gió đó mọi người rất tinh tường. Trong Nguyên Linh đạo công phòng đại chiến, loại tiếng huýt gió đó một mực đang chỉ huy ma la đại quân nơi đó, khiến cho tất cả mọi người đều biết được sự tồn tại phát ra tiếng huýt gió chính là Thiên ma tồn tại núp trong ma la đại quân một mực chưa từng lộ diện!

Tiếng huýt gió kia cực xa, nhưng sóng âm vô hình lại không chút ảnh hưởng đối với ma la đại quân ở bên ngoài trận pháp hộ tráo, mà trong mắt đám người Lục Bình còn phải kinh người so với cuồng đào cự lãng.

Cửa vào của lối đi ba thước giống như sơn động bị lộng gió, ở giữa không trung phát ra tiếng huýt gió quỷ quái “ô ô”.

Tất cả mấy người đều chống lên hệ thân cương khí, lại bị sóng âm này thổi lên từng trận chấn động giống như sóng nhỏ vậy.

Sáu người mỗi người liếc mắt nhìn nhau, mắt thấy được cửa vào của lối đi lần nữa rút nhỏ nửa thước, thì có lòng muốn rút đi, cũng không cần nhóm mấy người này có hành động, liền thấy một đám mây đen lăn lộn ở bầu trời, cơ hồ che đậy hơn phân nửa bầu trời, toàn bộ thiên địa đều hiển nhiên vô cùng ấm ám.

Thanh quang chợt lóe trong hai mắt của Lục Bình, một đạo lợi mang dài hơn thước phát ra từ trong hai mắt. Cùng lúc đó, một đạo lôi quang nổ lên một tiếng “tích ba” trong hai mắt của Vũ Văn Phi Tường. Hai người cơ hồ đồng thời hô lớn:

– Không xong, phòng ngự!

Trong mây đen, một hình người luân khuếch như ẩn như hiện trong đó, hắc vụ quanh người như có linh tính biến ảo thành các loại ma đầu vậy, trên mặt biểu hiện các loại vẻ dữ tợn thê thảm.

Trong khoảnh khắc hai người đồng thời gào thét lên tiếng, trong mây đen đột nhiên truyền tới một tiếng gầm rú điếc tai.

Hống!

Thanh âm của hai người nhất thời bị bao phủ bởi đạo tiếng hô to lớn đó, một đạo thanh ba cơ hồ cũng có thể nhìn đến bằng mắt thường một đường truyền tới chen lấn không gian muốn phá ra bể tan tành. Vốn cửa động chỉ còn dư lại hai thước rưỡi bị thanh ba đó thổi tét một thước giống như vải rách, dư thế không nghỉ, trực tiếp từ ngược tới trong thần niệm của sáu người.

Diễm Linh Cữu cùng Khổng Thiên Quân mặc dù cũng đã triệu hoán pháp tướng ra tâm hạch không gian, nhưng vẫn kêu thảm một tiếng. Pháp tướng ở đỉnh đầu thiếu chút nữa phải bị thổi tan thân hình, rồi sau đó liền lăn lộn đi một đường về phía sau, hai người mỗi người phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung.

Vũ Văn Phi Tường rên lên một tiếng, đỉnh đầu thoáng qua một con kim sí lôi bằng thần tuấn, rồi sau đó lập tức bị lôi quang bao phủ đầy trên dưới. Tiếp theo Vũ Văn Phi Tường ở một đường lui về phía sau khai mở mấy trượng xa, lúc này thân hình mới chậm rãi dừng lại.

Đợi đến sau khi lôi quang tản đi, kim sí lôi bằng ở đỉnh đầu đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ để lại khóe miệng của Vũ Văn Phi Tường đầy máu. Tuy nhiên nhìn tình cảnh ít nhất phải tốt hơn quá nhiều so với Diễm Linh Cữu cùng với Khổng Thiên Quân.

Sở Hải Khiếu vào thời điểm tiếng huýt gió của Thiên ma vang lên cũng triệu hoán ra pháp tướng hết sức ngăn cản. Sở Hải Khiếu pháp tướng là một con độc giác Kim Lân giao. Kim Lân giao chỉ lăn lộn một cái, pháp tướng khánh vân nhất thời hóa thành tầng tầng sóng nước, mà từng tầng một bị đụng nát trong tiếng huýt gió của Thiên ma.

Mắt thấy Sở Hải Khiếu cũng sắp đi theo con đường của Vũ Văn Phi Tường, không ngờ lại thấy một mảnh tường vân lăn lộn tới từ bên cạnh. Một côn kim sắc bằng điểu bay trong tường vân, rồi sau đó từ lằn ranh của tường vân cũng bốc lên một tầng hỏa diễm vô hình, lập tức che giấu thân hình của Sở Hải Khiếu dưới tường vân.

Chín tầng lưu ly tháp ở đỉnh đầu của Tần Thế Quân lần nữa thắp sáng từng tầng một, theo tầng thứ chín được thắp sáng, tám tầng trước lại bắt đầu liên tiếp tắt. Rồi sau đó Lục Bình thấy một ngọn đèn dầu bay ra từ trong tầng thứ chín của lưu ly tháp. Tầng thứ chín của lưu ly tháp ngay sau đó tắt, mà tâm của ngọn đèn dầu cũng đột nhiên được đốt sáng lên một viên hỏa diễm lớn chừng hạt đậu.

Ánh mắt của Lục Bình khẽ híp một cái, khoảnh khắc họa diểm đó sáng lên, Lục Bình phát giác uy thế của một cổ thế năng liệu nguyên tích chứa trong hỏa diễm lớn chừng hạt đậu đó.

Hỏa miêu rõ ràng là thiên cấp thượng phẩm linh hỏa Tinh Tinh Chi Quang!

Mà ngọn đèn dầu rõ ràng là một món Nhị kiếp linh bảo!

Khó trách Tần Thế Quân có thể thắp sáng toàn bộ chín tầng lưu ly tháp. Vốn Lục Bình còn âm thầm kinh dị chẳng lẽ Tần Thế Quân đã luyện xong ba đạo vô thượng thần thông, thì ra là bởi vì duyên cớ ngọn đèn dầu Nhị kiếp linh bảo đó.

Tần Thế Quân cầm trong tay ngọn đèn dầu, một cái tay khác bắn ra trong ngọn đèn dầu. Một giọt đắng du tuôn ra từ trong ngọn đèn, tạo thành một mảnh du mạc trước người của Tần Thế Quân.

Khi thấy du mục chính là bản thân Lục Bình cũng không khỏi không động dung, đó là đèn dầu bình thường, căn bản là Thủy chúc tính thượng cấp thiên địa kỳ vật Mãnh Hỏa Linh Du!

Loại kỳ vật đó tuy là Thủy chúc tính, nhưng là dịch nhiên cực kỳ, hơn nữa sau khi đốt phát ra hỏa diễm có uy lực cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể sánh ngang thiên địa linh hỏa.

Bình thường một giọt Mãnh Hỏa Linh Du sau khi đốt sẽ có thể thiếu đốt cả ngày. Đây chính là vật cực kỳ yêu thích mà không ít luyện đan tu sĩ tuy là Thủy chúc tính lại lại cực kỳ si mê, cũng là một đường tắt mà Thủy chúc tính tu sĩ có thể trở thành luyện đan sư.

Năm đó, sau khi Lục Bình trở thành luyện đan sư cũng từng cân nhắc qua tìm kiếm loại Mãnh Hỏa Linh Du này. Tuy nhiên vật này khó khăn không ở đây, ví dụ như dưới các loại Tức thổ kỳ trân dị bảo, Lục Bình cũng một mực không cơ duyên gặp được.

Lục Bình không ngờ hiện nay cũng thấy vật này trong tay của Tần Thế Quân, hơn nữa còn được dùng để làm ngọn đèn của một món Nhị kiếp linh bảo sử dụng. Lục Bình trong lúc nhất thời cảm thấy mình luôn luôn được gọi là ”Đa bảo” ở trước mặt vị Thủy Tinh cung thủ lĩnh đích truyền này xem ra phải cam bái hạ phong.

Rồi sau đó liền thấy hỏa diễm của ngọn đèn dầu từ từ kéo dài, đem một đám như dầu đó nhất thời hóa thành một đoàn tường lửa, tiếng sóng cuốn tới, nhất thời bị tường lửa ngăn trở. Trong tiếng vang “xì xì”, hỏa diễm không ngừng tắt rồi lại thắp lên, mà tiếng sóng cũng bị tiêu ma càng lúc càng yếu.

Tần Thế Quân thấy vậy rốt cục cản lại, không khỏi thở ra một hơi thật dài, cái trán đã thấy mồ hôi, xoay người nhìn Lục Bình, trong miệng cũng không khỏi kinh hô:

– Thiên cấp thượng phẩm Bích Lân Hồn Hỏa!

Vào lúc tiếng huýt gió của Thiên ma truyền tới, Lục Bình đưa tay lôi kéo, một mặt tiểu phiên xuất hiện trong tay hắn. Tiểu phiên lay động, một tấm vân phàm to lớn nhất thời khai mở trước mặt của Lục Bình. Vô số tường vân đem Lục Bình củng ở trong trạng thái chấn động, kim sắc bằng điểu quanh quần không ngừng trong tường vân quanh Lục Bình.

Tiếng huýt gió của Thiên ma có uy năng vô cùng lớn, nhưng hơn phân nửa uy lực lại đi về phía thần niệm của tu sĩ. Mà Quải vân phàm mặc dù là một món Nhất kiếp phòng ngự linh bảo, nhưng Thương Hải lão tổ năm đó luyện chế thành Quải vân phàm này nguyên vốn chính là làm khắc chế thiên phú phệ hồn thần thông của tu ma.

Vì vậy, lúc đối mặt tiếng huýt gió của Thiên ma công kích, uy năng của Quải vân phàm thậm chí còn muốn trên món Nhị kiếp linh bảo du đãng trong tay Tần Thế Quân.

Huống chi vào lúc Thiên ma huýt gió tới người, ở lằn ranh của tường vân đột nhiên bốc lên một tầng hỏa diễm vô hình, nướng đỏ kim sí tường vân giống như lửa đốt mây vậy. Tiếng huýt gió mà đưa tới tiếng sóng lúc gặp phải lửa đốt mây, nhất thời bị điểm đốt thành một mảnh hỏa lãng bích lục.

Không giống với tường lửa của Tần Thế Quân triệt tiêu lẫn nhau cùng tiếng sóng Bích Lân Hồn Hỏa là tự thân lấy Thiên ma thi triển tiếng sóng phệ hồn thần thông làm vật thiêu đốt.

Chính vào lúc này, Lục Bình phát hiện Sở Hải Khiếu bởi vì ngăn cản Thiên ma công giết mà lộ ra có chút lực chưa như mong đợi, trong lòng chợt động. Quải vân phàm nhất thời bành trướng, che giấu Sở Hải Khiếu dưới tường vân.

Quải vân phàm mặc dù khắc chế phệ hồn thần thông, nhưng sự phòng ngự của bản thân dù sao cũng có hạn. Lúc Lục Bình hiệp trợ Sở Hải Khiêu chống đỡ tiếng huýt gió không thể tránh khỏi phòng ngự tự thân yếu bớt. Nhưng Lục Bình sao chịu được thần niệm mạnh mẽ so với pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ hoàn toàn có thể triệt tiêu một phần ảnh hưởng đó, mà Lục Bình ở sáu người ngăn cản một kích của Thiên ma cũng hữu kinh vô hiểm nhất.

Thiên ma tựa hồ đối với sáu người Lục Bình có thể ngăn cản hạ một kích của nó cảm thấy kinh ngạc dị thường. Mây đen trong bầu trời nhanh chóng co rúc lại, một đôi ánh sáng sâu kín xuyên qua từ trong mây đen. Đám người Tần Thế Quân nhất thời phát rét khắp cả người, hai đạo ô quang tất nhiên chính là ánh mắt của đầu Thiên ma núp trong phệ hồn hắc vụ. Mà Lục Bình tựa hồ cảm thấy hai đạo ô quang kia nhìn chằm chằm trên người mình với thời gian dài hơn nữa!

Lối đi đã lần nữa thu rúc vào dưới ba thước, lúc này Diễm Linh Cữu cùng với Khổng Thiên Quân đều đã người bị thương nặng. Vũ Văn Phi Tường cùng Sở Hải Khiếu cũng chân nguyên đại hao tổn, Tần Thế Quân cùng Lục Bình mặc dù còn lưu hữu dự lực, chỉ khi nào Thiên ma lần nữa phát động thế công, dựa vào hai người cũng không có lòng tin ngăn cản nữa.

Nhưng kỳ quái là đầu Thiên ma đó sau khi làm sáu người bị thương nặng cũng không có động tiến một bước nữa. Lục Bình cùng Tần Thế Quân có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau. Lúc này Lục Bình mới phát giác tốc độ của lối đi co rúc lại tựa hồ đang tăng nhanh, vào lúc này đã chỉ còn lại có hai thước.

Tần Thế Quân lúc này cũng phản ứng kịp, lúc xoay người nhìn, lại thấy độc vân tràn ngập chung quanh đã đang chậm rãi tiêu tán. Độc Tu La tộc quần cơ hồ bị toàn diệt, mà nơi xa mười mấy đạo độn quang trong chớp mắt đã đến gần trước, trong đó thì có pháp tướng lão tổ trong thể lực chỗ của sáu người.

Lục Bình cùng Tần Thế Quân hai người trong lòng người đại định, biết được trận chiến này ma la đại quân mưu đồ đối với Thành Linh đảo cũng tính là đại thế đã qua. Về phần trên Thành Linh đảo mặc dù vẫn loạn chiến một đoàn, nhưng không có ma la hậu viên bị tiêu diệt chẳng qua là vấn đề thời gian. Thiên ma xem ra chính là thấy cửa vào của lối đi vô vọng khôi phục, mà viện binh lại tới sau đám người Lục Bình, lúc này mới không đi xuất thủ.

Thiên Khang lão tổ một mình đi trước, Mậu Thổ Chân Thần vẫn không giải trừ, Hắc Ngục Độc Hỏa lẩn quẩn quanh người, trong tay nắm chặc Khai Sơn Việt rơi vào trước người Lục Bình. Ông ta thấy Lục Bình trừ khí tức quanh người bởi vì chân nguyên đại hao tổn mà có chút không yên ra, hết thảy khác cũng không tổn thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói:

– Lần này ngươi có chút lỗ mãng rồi!

Lục Bình biết được đây là một phần tâm yêu mến khư khư của lão nhân gia, lập tức đáp:

– Nhọc cho sư thúc tổ phí tâm rồi, đệ tử lần này quả thật có chút lỗ mãng, cũng may vận khí không tệ!

Thiên Khang lão tổ gật đầu một cái, thở dài, trên mặt lại có một tia thần sắc vì không thể tra được, quay đầu lại nhìn một chút đám người Tần Thế Quân, Khổng Thiên Quân đã được thế lực trưởng bối của mỗi người bảo vệ, nói:

– Trận chiến này đại cục đã định, người hãy trở về Tụ Linh Đảo tu dưỡng một phen trước, chuyện nơi đây giao cho đội lão gia chúng ta!

Lục Bình trải qua đánh một trận này tự giác cũng thu hoạch rất nhiều, đang có tính toán muốn về bế quan một khoảng thời gian, đem lần này đoạt được hóa thành tài lực tự thân, vì vậy đáp:

– Như vậy đệ tử lập tức trở về trước, sư thúc tổ cẩn thận!

Khi quay người, lại thấy Sở Hải Khiếu đi tới trước, nói:

– Đa tạ Lục huynh lúc trước tương trợ!

Lục Bình thấy Sở Hải Khiếu đứng phía sau một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ nhìn mình mặt lộ vẻ kỳ lạ, xem ra là Bích Hải linh xà nhất tộc tiền bối tu sĩ, vì vậy khẽ gật đầu làm lễ với đối phương, lúc này mới cười nói:

– Sở huynh khách khí rồi!