Chương 1506: Ma tai

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi hai vị Chân Linh lão tổ nói, một vị Chân Linh tu sĩ khác cũng trực tiếp triệu hồi một món bản mệnh linh bảo của mình đi ra, trên dưới quanh người quanh quẩn nghiêm trận mà đợi, trực tiếp biểu minh thái độ của mình với tất cả người đại thần thông tại chỗ.

Mọi người ở đây đương nhiên hiểu được đạo lý này, huống chi lúc này người đại thần thông trong bốn phía hư không Thương Sơn cơ hồ hội tụ toàn bộ tu luyện giới chừng phân nửa số lượng Thuần Dương tu sĩ. Nếu ngay cả bọn họ cũng không đỡ nổi ma la tai ương sắp xuất hiện, như vậy toàn bộ tu luyện giới tất lần nữa bị thương nặng.

Lục Bình cũng trực tiếp triệu hồi Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly đi ra. Lúc này Long Hòe lão tổ do thiên phạt không biết sống chết, nhưng chỉ cần ông ta không ở tại chỗ, Lục Bình sẽ có thể tử vô kiêng kỵ lấy ra bản mệnh phi kiếm của mình ngăn địch.

Lục Bình Chân Linh Chi Kiếm chính là dùng Giao đạo nhân độc giác luyện chế. Cho tới nay hắn âm thầm kiêng kỵ Long Hòe lão tổ làm người tiếp nhận thừa kế cùng với bộ phận ký ức của Giao đạo nhân huyết mạch. Chẳng những là Chân Linh Chi Kiếm, chính là Long Hành điêu khắc trên Cửu Long Chung, ban đầu Lục Bình cũng chưa từng mang tới Đông Hải, vì chính là sợ bị Long Hòe lão tổ khám phá lai lịch từ đó có tâm tư mơ ước.

Lôi quang lóe lên bên trong động sâu càng lúc càng ảm đạm, tiếng kêu thảm thê lương trong đó dần dần biến mất. Sương mù đen nhánh dâng lên mặt ngoài động sâu đã càng lúc càng nồng đậm, hiển nhiên bên trong đang có thứ bay trào ra phía ngoài. Lục Bình cùng tất cả Thuần Dương, bao quanh một động sâu của bốn phía dãy núi Thương Sơn tạo thành một vòng phân tán như lâm đại địch.

Gào thét…

Thần niệm kinh khủng đánh vào chính là đám người Lục Bình một thời gian cũng cảm thấy từng trận cau mày. Nhưng mà điều đó cũng làm mọi người tại chỗ cuối cùng xác định trong động sâu này đích xác là ma la không thể nghi ngờ. Thần niệm mạnh mẽ như thế này đánh vào chí ít cũng là uy năng do năm ba con Thiên Ma liên thủ thi triển phệ hồn thần thông mới có thể đạt tới.

Ba đoàn hắc vụ càng thêm nồng đặc đột nhiên lao ra từ trong động sâu. Uy áp kinh thiên phát ra trong Phệ Hồn Hắc Vụ mãnh liệt rõ ràng biểu lộ ra thân phận của Thiên Ma. Cùng ba con Thiên Ma lao ra chính là mười hai con A Tu La hộ vệ Thiên Ma.

Ma la đại quân quy mô này vô luận xuất hiện ở chỗ nào đều sẽ dẫn tới một cuộc tai nạn. Ba con Thiên Ma hơn nữa mười hai con A Tu La liên thú, cho dù ba Thuần Dương tu sĩ thấy đều chỉ có hai sự lựa chọn là chạy trốn cùng vẫn lạc. Nhưng bọn họ vừa khéo chính là vào lúc này nơi đây, hội tụ ba vị Chân Linh lão tổ cùng với mười sáu mười bảy vị Thuần Dương xuất hiện trước mặt.

Song phương cơ hồ đồng thời xuất thủ. Ba vị Chân Linh tu sĩ cùng thi triển thủ đoạn, nhất cử trấn áp ba con Thiên Ma. Trong khi đó mười hai con A Tu La khác không đợi bọn nó cùng Thiên Ma hợp lưu cũng đã bị Thuần Dương tu sĩ bốn phía động sâu chia nhau.

Lục Bình cơ hồ theo sát ba vị Chân Linh tu sĩ xuất thủ chớp mắt lập tức xuất thủ. Chân Linh Chi Kiếm dẫn động một đạo kiếm khí màu lam đậm nhất cử phá vỡ hư không, không đợi một con A Tu La đó có chút phản ứng liền bị hắn nhất cử chém chết!

Nghĩ tới ban đầu Lục Bình còn là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, lúc đụng phải A Tu La cơ hồ thủ đoạn ra hết. Ngay lúc sinh tử toàn lực đánh giết mới khó khăn lắm có thể chém chết một con A Tu La, vì thế chính hắn đều phải bị thương không nhẹ. Thế nhưng hôm nay một con A Tu La trước mặt Lục Bình căn bản đều không thể chống được một chiêu.

Trong Thuần Dương tại chỗ, trừ Lục Bình ra, không người nào có thể giống như hắn giữa hời hợt liền chém chết một con A Tu La như vậy. Mặc dù mỗi một vị Thuần Dương trong đối chiến cùng A Tu La đều chiếm cứ hết ưu thế tính quyết định.

Thủ đoạn của Lục Bình mặc dù vô ý, nhưng ít nhiều khơi dậy lòng háo thắng của các vị Thuần Dương tại chỗ, Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên mặc dù danh chấn hoàn vũ, nhưng ở đây tất cả Thuần Dương cũng thành danh đã lâu, đương nhiên không muốn bị Lục Bình rơi xuống quá xa, một phen chém dưa sắc thức ăn, mười hai con A Tu La trước sau bị chém chết.

Tuy nhiên tốc độ của ba vị Chân Linh tu sĩ phải nhanh hơn nhiều so với bọn hắn. Cơ hồ sau khi Lục Bình xuất thủ chém chết A Tu La, ba con Thiên Ma đối mặt ba vị Chân Linh tu sĩ trấn áp cũng không chút sức đánh trả, rất nhanh sau đó liền bị tước mất Phệ Hồn Hắc Vụ, hiển lộ ra sắc mặt tái nhợt hơn nữa thân thể cùng người cũng không kinh ngạc bao lớn.

– Ha, có máu, làm sao có thể có máu!

Tiêu Bạch Vũ tiện tay điểm ra chính là một đạo kiếm khí có thể cắt không gian, thậm chí so với Lục Bình ngự sử Thuần Dương phi kiếm đều không kém gì. Trong phút chốc con Thiên Ma đó liền bị Tiêu Bạch Vũ đâm xuyên qua mấy lỗ thủng trong suốt trên người.

Nhưng sau khi con Thiên Ma đó tản đi hết Phệ Hồn Hắc Vụ quanh thân, lại ở trước mặt mọi người hiển lộ ra thân thể có máu tươi lâm ly, điều này sao có thể!

Tất cả mọi người một loại nhận thức chung như vậy. Ma la chính là thiên địa bổn nguyên của phương thế giới này dựng dục mà thành, một khi bị đánh chết sẽ hóa thành thiên địa linh khí trở về bổn nguyên. Thân thể của con Thiên Ma này sao lại có máu tươi tồn tại? Chẳng lẽ đây cũng không phải là Thiên Ma, mà là những sự tồn tại khác tương tự Thiên Ma hay sao?

Trong phút chốc, Nguyên Tửu lão tổ cùng với một vị Chân Linh tu sĩ khác cũng trước sau giải quyết đối thủ. Thiên Ma bị Nguyên Tửu lão tổ chém chết sau đó Phệ Hồn Hắc Vụ tản đi như cũ là máu tươi khắp người. Trong khi đó một vị Chân Linh tu sĩ khác chém chết Thiên Ma lại giống như ma la bình thường vậy, ngay sau đó thân thể bắt đầu khí hóa tiêu tán.

Lúc này chẳng những ba vị Chân Linh tu sĩ biết được chuyện khác thường, chính là các đại Thuần Dương bốn phía động sâu này cũng nhìn thấu đầu mối.

Trong động sâu không thấy đáy vẫn mơ hồ truyền tới tiếng gào lên làm người ta rợn cả tóc gáy, hiển nhiên số lượng ma la ẩn giấu trong động sâu này cũng không ít. Mặc dù hiển nhiên trước đó mọi người giống như chém dưa xắc thức ăn vậy chém chết hơn mười con Thiên Ma cùng với A Tu La khiến cho sự tồn tại trong động sâu không dám mạo hiểm lao ra nữa.

Sương mù phệ hồn mãnh liệt vẫn tán dật ra phía ngoài từ trong động sâu, nhưng khi toát ra động sâu bất quá mấy trượng liền bị đông đảo người đại thần thông bốn phía liên thủ trấn áp, khiến cho nó không khuếch tán. Chẳng qua là thời gian chốc lát đã hội tụ thành một mảnh vụ đoàn đen nhánh.

– Xem ra bọn ta sắp có cơ hội biết rõ cái gọi là thiên cổ chi mê rồi!

Nguyên Tửu lão tổ khe khẽ thở dài, hỏi:

– Tiêu đạo hữu cùng Hạng đạo hữu nói thế nào?

Tiêu Bạch Vũ cười cười không nói gì, ngược lại Chân Linh tu sĩ một bên được Nguyên Tửu lão tổ xưng là Hạng đạo hữu cười đáp:

– Nếu như đã đến một bước này, vạn không còn lý thối lui nữa. Vô luận Vũ Văn thế gia có liên quan cùng khai thiên âm mưu mà Long Hòe lão tổ nói hay không, ít nhất mỗi khi qua ngàn năm ma la đại kiếp thoát không khỏi liên quan cùng Vũ Văn thế gia rồi. Vị nào tại chỗ không trải qua ma la đại kiếp? Thân bằng hảo hữu, tổ bối tiền nhân của vị nào chưa từng vẫn lạc trong ma la đại kiếp? Động sâu bí mật này bọn ta không thể tránh né, không thể không tiến vào!

Tiêu Bạch Vũ cao giọng khen:

– Hạng đạo hữu nói thật hay. Long Hòe lão tổ có lẽ vốn ý chính là muốn vì bọn ta chỉ ra một bí ẩn như vậy. Phải biết Long Hòe lão tổ thà mạo nguy hiểm thiên phạt vẫn lạc, tựa hồ cũng không cần thiết lừa gạt bọn ta. Chư vị đây có lẽ chính là một cơ hội nhất lao vĩnh dật giải quyết ma la đại kiếp. Động sâu này bọn ta không xuống cũng phải xuống, chẳng lẽ còn muốn cho hậu bối con cháu, tông môn đệ tử của bọn ta tiếp tục gặp đại kiếp ngàn năm một lần này hay sao?

Một giọng nói đột nhiên cười lạnh nói:

– Lão phu dù không thèm nghe Tiêu Bạch Vũ nói, nhưng Nguyên Tửu đạo hữu cùng vị Hạng đạo hữu nói cũng cực kỳ để ý tới. Nếu muốn xuống động sâu này, Tử Dương cung ta coi là một người!

Nói chuyện hiển nhiên là một vị Tử Dương cung Thuần Dương tu sĩ. Sau khi ông ta vừa dứt lời, ba đại thánh địa còn lại gồm Ngũ Hành tông, Lăng Vân cốc cùng với Trùng Thiên các cũng chia ra có Thuần Dương tu sĩ hưởng ứng. Sau đó đám Lục Bình mấy vị nhân tộc Thuần Dương cũng trước sau bày tỏ muốn đi xuống tìm tòi đến cùng

– Ha ha, đã có Hạng đạo hữu lần nữa, như vậy lão Viên nhà ta đi xuống xem một chút cũng không sao!

Nói chuyện là một vị Thuần Dương yêu tu đến từ Linh Minh Cự Viên nhất tộc.

– Thì ra là Hậu tướng quân Viên Phá Nguyệt, không biết Phá Không đạo hữu hôm nay khỏe không?

Tiêu Bạch Vũ hỏi Linh Minh Cự Viên nhất tộc tiền tướng quân Viên Phá Không, mà vị Linh Minh Cự Viên nhất tộc Thuần Dương tu sĩ trước mắt hiển nhiên là hậu tướng quân.

Viên Phá Nguyệt cười một tiếng “hắc hắc”, đáp:

– Tên nhóc đó rất khỏe mạnh, làm phiền Tiêu đạo hữu nhớ đến!

Tiêu Bạch Vũ gật đầu một cái không nói thêm gì nữa, sau đó lại có cực vị yêu tộc Thuần Dương bày tỏ hưởng ứng. Cơ hồ lần này các người đại thần thông tới Thương Sơn xem cuộc chiến đều lưu lại.