Chương 507: Xích Luyện quái dị

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình tỉnh ngộ lại, như không chuyện gì xảy ra lắc đầu một cái, nói:

– Không có gì, trong lúc nhất thời nhớ lại môn phái giao phó nhiệm vụ, phải nhanh một chút hoàn thành mới được.

Đôi mắt đẹp của Xích Luyện Anh lưu chuyển, tự nhiên biết rõ Lục Bình nói không thật, nhưng cũng không nói toạc ra, mà là tò mò hỏi:

– Chân Linh phái của người giao cho người nhiệm vụ gì, sao lại khiến cho ngươi rầu rỉ như thế?

Lục Bình dẫn theo hai người vừa đi vừa nói:

– Cũng không có gì, chính là muốn ta mau chóng đem một trăm năm mươi vạn linh thạch cầm trong tay toàn bộ xài hết.

Xích Luyện Anh cười hì hì” một tiếng, nói:

– Còn có chuyện tốt bực này sao? Xài linh thạch ta là nhất đó nha, đem linh thạch lấy ra đi, nhìn ta trong vòng một ngày liền đem bọn nó xài hết cho coi.

Lục Bình sợ hết hồn, nói:

– Vậy cũng không được! Những thứ linh thạch này chỉ có thể dùng để thu mua linh thảo, chứ không thể tiêu phí đến những phương diện khác.

Lục Bình ngày hôm qua chỉ không tới nửa ngày liền tiêu tốn đi hai trăm vạn linh thạch, khiến cho giá cả linh thảo của toàn bộ Huyễn Linh thành đề thăng một thành, làm gì lại rầu rĩ khi cầm một trăm năm mươi vạn linh thạch tiêu xài!

Thật ra thì cũng không phải hai trăm vạn linh thạch kia của Lục Bình là quá nhiều. Linh thạch nhiều hơn nữa ở trong Huyễn Linh thành này có thể tạo ra được bao nhiêu bọt sóng?

Mấu chốt của vấn đề là ở hai trăm vạn linh thạch này được Lục Bình tiêu phí quá mạnh. Hắn mỗi lần tiến vào một điểm phô đều hận không được đem ngàn năm linh thảo trong tay người ta móc rỗng hết mới được. Như thế muốn không gây cho người chú ý cũng khó khăn. Hắn nếu là chọn lựa phương thức của đám người Huyền Hư chân nhân, mỗi một lần mua một ít. Sau đó chạy mấy cửa hàng, hoặc là biến đổi thân phận đi lại, cứ như vậy, linh thảo cuối cùng cũng mua không ít, còn không dễ dàng dẫn tới sự cảnh giác của cửa hàng linh thảo. .

– Quỷ hẹp hòi!

Xích Luyện Anh rất bất mãn nói lầm bầm, ngay sau đó lại đem một cái trữ vật đại ném tới trong tay của Lục Bình, nói:

– Đây là những năm qua kinh doanh Thính Đào phủ để dành tới một ít tích góp. Nghe Ân sư đệ của ngươi nói người gần đây tới lúc gấp rút cần thượng phẩm linh thạch, liền đem đồ vật bên trong trừ linh thảo, toàn bộ đổi thành thương phẩm linh thạch.

Ân Huyền Sở chỉ có lúc ở cùng với Lục Bình, và Cơ Huyền Hiên thì lời nói mới có thể tự nhiên. Nếu có người khác tại chỗ, Ân Huyền Sở phần nhiều là giữ thái độ người khác chớ đến gần, lạnh lùng như băng.

Lục Bình đem linh thảo trong trữ vật đại toàn bộ lấy ra, sau đó lại đem trữ vật đại đưa trở về, lắc đầu nói:

– Linh thảo ta chỗ này dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt. Chẳng qua là những năm này Thính Đào đảo toàn do một người người trông coi, những thứ linh thạch này ngươi hãy cứ tự mình giữ lấy, về hãy cố gắng dùng vào trong việc tu luyện.

– Ha ha!

Xích Luyện Anh hư cười nói:

– Ngươi cứ yên tâm đi! Những năm này ngươi không ở trên đảo, lão nương ta đã sớm tác uy tác phúc quen rồi. Thính Đào đảo đụng phải vật gì tốt không phải là qua tay của lão nương trước sao? Ngươi nếu là không trở lại nữa, mấy thủ hạ kia của người nào là Hồng Ưng, Diệp Bất Khí, Ngô Nham gì đó, sợ rằng cũng không nhớ rõ còn có chủ nhân là người này nữa rồi.

Lục Bình nghe vậy cười cười, lập tức cũng không khách khí nữa, đem hai trăm thượng phẩm linh thạch trong trữ vật đại toàn bộ bỏ vào trong nhẫn trữ vật của mình, cười nói:

– Cũng tốt, dưới mắt ta cũng đúng là đang cần đại lượng thượng phẩm linh thạch. Hai trăm linh thạch này cũng coi như là tuyết trung tống thán rồi.

Xích Luyện Anh cố làm ra vẻ bĩu môi khinh thường, nói:

– Giả mù sa mưa, còn tưởng rằng ngươi thật muốn đem linh thạch trả lại cho lão nương đây. Không được, lần này lão nương có mấy loại thần thông muốn luyện, vừa đúng cần không ít thiên tài địa bảo, trách nhiệm trả linh thạch liền rơi vào trên người ngươi. Còn nữa, lão nương tu luyện cần đan dược người cũng phải luyện chế trên mấy chục lò. Lạc Giang Thụy tu vi cũng không cách nào tiến hơn một bước nữa.Như vậy đoán đan trung kỳ đan dược lão không luyện được. Những chuyện này đều phải rơi vào trên người ngươi rối, tiêu Lục tử!

Lục Bình khóe mắt co giật liên hồi, liếc mắt miết về phía Xích Luyện Anh đang cười đều nhìn hắn. Hắn biết chỉ cần mình một câu nói ra, ma nữ Xích Luyện Anh này sợ là đã sớm nghĩ xong vô số lý do để phản bác, vì vậy rất dứt khoát nói:

– Được!

Có ngày hôm qua dạy dỗ, Lục Bình lần này biến đổi phương thức. Ba người thay phiên xuất thủ, từ trong mấy chục điểm phô mua mỗi lần bảy tám cây, hơn mười cây linh thảo. Một ngày trải qua cũng bất quá xài hết năm mươi vạn linh thạch, ngàn năm linh thảo mua bảy tám trăm cây, còn có một số năm trăm năm linh thảo cùng ba ngàn năm linh thảo hơi quý trọng.

Màn đêm phủ xuống, Xích Luyện Anh không ngừng kêu khổ, nói:

– Đi một ngày, hai chân đều muốn gảy rồi.

Lục Bình buồn cười, tu sĩ ở trong quá trình tu luyện, linh khí tự động tẩy luyện thân thể. Tu đến tu vi của bọn hắn như vậy, cho dù tản đi tu vi cả người, chỉ bằng thân thể không thì đao kiếm cũng khó làm bị thương, làm gì sẽ có cảm giác bị mệt mỏi chứ? Đây tám phần mười là Xích Luyện Anh phiền chán việc cùng mình đi thu mua linh thảo chung quanh, không được tự do, muốn tự mình hành động rồi.

Quả nhiên, Xích Luyện Anh sau đó liền nói:

– Tiểu Lục tử, tỷ tỷ ta không có khí lực ngày mai cùng người đi loạn khắp nơi như vậy nữa. Đừng trách tỷ tỷ ta không giảng nghĩa khí, trước hết để cho tỷ tỷ ta nghỉ ngơi một ngày rồi hãy nói.

Lục Bình buồn cười gật đầu một cái. Xích Luyện Anh không ngờ lại không bị người nhìn phá tâm tư mà một chút cảm giác xấu hổ cũng đều không có.

Lục Bình bỗng nhiên nói:

– Thiên Cầm sứ thúc chính là bổn phái tiền bối. Chắc hẳn Ân sư đệ đã nói cùng ngươi rồi. Ngươi không dự định đi gặp bà ta cùng Chu Huyền Mộng sự tỷ một chút sao? Dù sao thì sau khi người mất trí nhớ, vẫn là các nàng ấy chiếu cố ngươi!

Xích Luyện Anh loáng cái mất sạch thái độ chơi đùa bỡn cợt lúc này, sắc mặt trầm ngưng xuống, nói:

– Thôi vậy, hay là không đi nữa, khỏi phải khiến cho song phương đều không thoải mái! Những năm này ta một mực sống ở Thính Đào đảo, nếu là muốn gặp đã sớm gặp rồi, đâu phải có thể chờ tới bây giờ.

Lục Bình không ngoài dự liệu gật đầu một cái, nói:

– Bất quá ngươi đúng là vẫn còn phải cùng ta trở về Bắc Hải một chuyến. Những năm gần đây tu vi của ngươi tăng trưởng cũng là không chậm, nhìn dáng dấp thực lực cũng không kém hơn bao nhiêu so với Ân sư đệ của ta. Sợ rằng trong lòng đã nhớ được nhiều chuyện hơn, cũng là thời điểm đem chuyện xưa trên người của người hiểu rõ rồi.

Xích Luyện Anh chần chờ một chút, lúc này mới trịnh trọng gật đầu một cái, nói:

– Được, ta sẽ cùng ngươi trở về Bắc Hải. Chẳng qua là những năm này mặc dù thường nhớ tới một ít chuyện, nhưng đều là chuyện ở lúc trước và sau khi ta mất trí nhớ, những thứ khác còn là không nhớ nổi. Bây giờ ta chỉ biết là ta ở Bắc Hải bị người của Phúc Hải bang bắt được. Bọn họ muốn hỏi ta một ít gì đó, ta nguyên bản không biết thứ gì, rồi chúng lại không tin lời của ta nói, cuối cùng bị một đoán đan kỳ tu sĩ su hồn, chuyện về sau đều không nhớ rõ. Cho nên những năm gần đây, ta ngoài việc kinh doanh Thính Đào đảo ra, chuyện duy nhất chính là âm thầm ám sát Phúc Hải bang tu sĩ, đồng thời cũng biết Phúc Hải bang này chẳng qua là tay sai trong bóng tối của Thủy Tinh cung mà thôi.