Chương 1238: Khai Thiên Thần Khí

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chính là ngay vào lúc thừa dịp mọi người thở phào nhẹ nhõm, xuất thủ hơi chậm lại, Thuần Dương Ngũ Tử cũng không hẹn mà cùng lần nữa hội tụ tới phương hướng Thổ Linh Tử.

Ánh mắt của Tiêu Bạch Vũ chợt lóe nhanh, hét lên:

– Không nên để cho bọn họ tụ chung một chỗ!

Đám người Phùng Lục, Chu Bát Tả tâm lĩnh thần hội, mới vừa một hơi vẫn không hoàn toàn thả lỏng xuống, linh bảo trong tay lần nữa đánh tới Thuần Dương Ngũ Tử. Linh bảo trong tay Viên Phá Không đột nhiên đập một cái xuống phía dưới, Thuần Dương Ngũ Tử đang muốn tù chung một chỗ tức thì bị một côn này cản Thủy Linh Tử cùng Hỏa Linh Tử trở lại.

Viên Phá Không một mình đi trước, nhân cơ hội tiến vào trong Thuần Dương Ngũ Tử. Ba đầu của Phùng Lục rống to theo sát phía sau, hai người liên thủ lập tức hoàn toàn tách ra được Thuần Dương Ngũ Tử.

Mắt thấy Thuần Dương Ngũ Tử không cách nào tụ chung một chỗ, sắc mặt của Thổ Linh Từ trầm xuống. Ánh mắt bạo lệ không ngừng lưu chuyển trên mặt đám người Chu Bát Tả. Viên Phá Không đắc ý nhất, cười mắng:

– Thổ Báo tử, lần này ngu chứ. Người cho là chúng ta không biết các ngươi mang đến Càn Khôn Tửu Đỉnh sao?

Chu Bát Tả cũng cười nói:

– Chỉ cần không phải bản thân Ngũ Hành lão tổ đến, coi như các ngươi có Khai Thiên Thần Khí thì như thế nào? Bây giờ nếu người dám lấy ra Càn Khôn Tửu Đỉnh, chúng ta lập tức liều chết giết hai người Hoa Linh Tử cùng Thủy Linh Tử. Ngươi muốn thủy mạch của Thanh Minh Giang, hay là muốn tánh mạng của hai người bọn họ, chính người quyết định đi!

Trong lúc nói chuyện, Thất Phiến lão tổ, Chu Bát Tả cùng Vũ Văn Hiểu Thiên ba người đỡ được đám ba người Thổ Linh Tử, mà còn lại ba người Tây Môn Minh Vũ, Viên Phá Không, Phùng Lục bắt đầu vây công hai người Hỏa Linh Tử cùng Thủy Linh Tử. Còn Tiêu Bạch Vũ treo ở bầu trời của mọi người một mực không hề xuất thủ, tựa hồ phòng bị cái gì đó, lại giống như chuẩn bị tiện tay xuất thủ tiếp ứng hai bên vậy.

Chỉ còn dư lại Lâm Vũ lão tổ trong lúc nhất thời có chút sợ run, mới vừa mình nghe được cái gì đó, Càn Khôn Tửu Đỉnh? Khai Thiên Thần Khí? Chẳng lẽ Thuần Dương Ngũ Tử ngay cả trấn phái thần khí của Ngũ Hành tông cũng đều lấy ra sao?

Lâm Vũ lão tổ hiện tại đã bắt đầu có chút hối hận, mình là mờ tùy tiện tới tham dự chuyện này rồi. Khai Thiên Thần Khí vừa xuất hiện, chính là bọn họ những Thuần Dương tu sĩ muốn giữ được tánh mạng sợ cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Chẳng qua chuyện đến mức này cũng không cho phép Lâm Vũ lão tổ lùi bước. Huống chi Lâm Vũ lão tổ có thể đi tới bước này hôm nay, hiển nhiên cũng là người trong lòng rất có quyết định. Bích Ngọc Thanh Phong Địch trong tay vỗ một cái, người đã đến trong chiến đoàn vây công Hỏa Linh Tử cùng Thủy Linh Tử, vừa ra tay chính là một bộ thượng cổ đại thần thông ”Lưu Âm” mới tinh!

Sắc mặt của Thổ Linh Tử âm trầm cơ hồ đều muốn nhỏ ra nước. Ánh mắt bạo lệ nhìn về phía Tiêu Bạch Vũ ở đỉnh đầu, sau đó lại nhìn về phía Chu Bát Tả đang cùng bọn họ đeo bám chung một chỗ, lạnh giọng nói:

– Không ngờ các ngươi đã biết trên người chúng ta mang Càn Khôn Tửu Đỉnh!

Vũ Văn Hiểu Thiên trầm giọng đáp:

– Không sai, vào thời điểm các người dẫn động địa mạch vùi lấp, tạo thành dòng sông Thanh Ngọc Vân Hà, Tiêu đạo hữu đã phát giác được khí tức của Càn Khôn Tửu Đỉnh.

Một bên Thất Phiến lão tổ cũng nói:

– Huống chi trừ Càn Khôn Tửu Đỉnh, chỉ sợ cho dù là Ngũ Hành lão tổ xuất thủ, cũng chưa chắc có thể đem cả địa mạch xuyên qua dọc dòng sông Thanh Ngọc Vận Hà bó chặt liên kết lại thành một !

Thổ Linh Tử nghe mấy người suy đoán, chẳng những không chút tức giận, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia cười lạnh âm ngoan, mang một ý vị giễu cợt, nói:

– Các ngươi phỏng đoán thật không sai. Chẳng qua là các người cho rằng như vậy thì có thể ngăn cản Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận sao, đơn giản chính là chuyện nực cười!

Trong lúc nói chuyện, sau lưng Thổ Linh Tử cũng ngũ thải quang hoa đại thịnh. Ngũ thải quang hoa này giống như thực chất, đồng thời dâng lên từ sau lưng Thổ Linh Tử, đám người Chu Bát Tả đang cùng bọn họ đeo bám không ngờ lại không hẹn mà cùng bị tia sáng bài xích, sanh sanh bị ngũ thải hoa quang bức lui mấy trượng.

Tiêu Bạch Vũ mặt liền biến sắc, hộ: – Không xong rồi, toàn lực chém chết một người trong đó!

Dứt lời, phi kiếm trong tay ngang nhiên xuất thủ. Một đạo kiếm mang mới vừa thoát khỏi phi kiếm liền vào hư không không thấy, song thời điểm xuất hiện lần nữa đã trảm phá xong phòng ngự linh bảo của Hỏa Linh Tử.

Đám người Viên Phá Không, Phùng Lục thấy vậy đua nhau bỏ Thủy Linh Tử, toàn lực xuất thủ về phía Hỏa Linh Tử.

Tiêu Bạch Vũ mới vừa một món nhìn như vô thanh vô tức cũng không có uy lực bao lớn, chính là “Sát kiếm” mà ông ta tinh nghiến nhiều năm. Uy lực của một kiếm đó không hiện bên ngoài mà nội liễm vào trong.

Hỏa Linh Tử mặc dù đã toàn lực thủ hộ, nhưng cuối cùng vẫn bị Tiêu Bạch Vũ một kiếm trảm phá hết phòng ngự. Viên Phá Không cùng Phùng Lục sát phạt thần thông theo nhau mà tới. Linh bảo trong tay của Hỏa Linh Tử bị đánh bay, hộ thân cương khí cũng bị phá vỡ. Ngay cả không gian bốn phía cũng trong phút chốc bị đánh bể nát ra từng mảnh, muốn tránh né đều trở nên cực kỳ khó khăn.

Thủy Linh Tử hết sức muốn cứu, nhưng trong lúc cấp thiết lại không cách nào thoát khỏi Tây Môn Minh Vũ đeo bám, ngay vào lúc này, Lâm Vũ lão tổ Bích Ngọc Thanh Phong Địch đã đến!

Mặc dù chẳng qua là một món Nhất kiếp linh bảo, tuy rằng trong hơn mười vị Thuần Dương tu sĩ tại chỗ chỉ có Lâm Vũ lão tổ tu vị thực lực yếu nhất, mặc dù thần thông thủ đoạn của Lâm Vũ lão tổ phần nhiều là lấy sóng âm đối địch, nhưng cuối cùng một kích đó vừa khéo lại đến phiên Lâm Vũ lão tổ.

Bích Ngọc Thanh Phong Địch đập vào trên lưng của Thủy Linh Tử, dưới chân Hỏa Linh Tử lảo đảo. Một hớp nghịch huyết từ trong miệng phun ra, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hiển nhiên đã bị thương nặng.

Nghiêm chỉnh mà nói, một kích đó của Lâm Vũ lão tổ uy lực ở Thuần Dương lão tổ xem ra thật có chút mất mặt, đổi lại là tầm thường. Một kích này sợ là ngay cả hộ thân cương khí của một vị Thuần Dương tu sĩ đều có thể bị phá hỏng, nhưng lúc này Hỏa Linh Tử cũng cả người trên dưới không một chút thủ đoạn phòng ngự nữa, chỉ có thể dựa vào thân thể hơn ngàn năm ngao luyện để ngăn cản

Mắt thấy Lâm Vũ lão tổ một kích này chưa thể đánh chết Hỏa Linh Tử, Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người rất thất vọng, nhưng đã không còn kịp theo sau lưng Lâm Vũ lão tổ phát ra kích thứ hai nữa.

Một cái chén rượu cổ giống như cự đỉnh đồng xanh hiện ra trên trên đỉnh của Thổ Linh Tử, mà ở dọc theo cự đỉnh lên trên, bốn con đầu vượn thân người đột nhiên nhảy xuống vào hư không không thấy đâu nữa. Hơn mười vị Thuần Dương lão tổ đại chiến quậy đến trong không gian bốn phía bể nát tan tành không ngờ lại có thể ung dung thi triển không gian thần thông.

Viên Phá Không thấy cự đỉnh trước khi không, mí mắt cuồng loạn, không tự chủ được hô lớn:

– Tiên tổ thánh khí, khai thiên bảo đỉnh!

Ngay sau đó mọi người cảm giác được một cổ phái nhiên cự lực từ trên trời giáng xuống, giống như mang dư uy của người viễn cổ phủ xuống thế gian này. Cái loại áp lực đó trông coi mọi người rơi vào trên thân mỗi người, khiến cho hành động của bọn họ trong nháy mắt trở nên vô cùng khó khăn.

Cũng may những người này đều là tồn tại đứng đầu nhất giữa phương thiên địa này. Phi kiếm trong tay Tiêu Bạch Vũ vào nháy mắt Càn Khôn Tửu Đỉnh xuất hiện bắt đầu chấn động. Ông ta cũng là người thứ nhất thoát ra khỏi từ trong dư uy của loại Khai Thiên Thần Khí đó.

Trường kiếm trong tay chém một cái về phía trước, rồi sau đó lại rạch một cái về bốn phía, tựa hồ lập tức xua tan hết thảy uy áp của Khai Thiên Thần Khí phủ xuống quanh người, rồi sau đó trường kiếm trước khi không lần nữa xuất thủ về phía Hỏa Linh Tử.

Lúc này Hỏa Linh Tử đã đến nỏ hết đà, tại chỗ vô luận vị Thuần Dương nào chỉ cần một kích tối hậu sẽ có thể chém xong tánh mạng của lão ta.

Nhưng không chờ tới lúc Tiêu Bạch Vũ động thủ, một con cự viên lông đỏ đột nhiên nhảy ra ngoài từ trong hư không cạnh Hỏa Linh Tử, lập tức vào đến trong cơ thể của lão ta.

Nguyên vốn Hỏa Linh Tử gặp phải bị thương nặng lão đảo muốn ngã trong giây lát hét lớn một tiếng. Trong nháy mắt tựa hồ thương thế khỏi hẳn, âm lệ, ánh mắt đảo qua trên người của Tiêu Bạch Vũ cùng với Lâm Vũ lão tổ, rồi sau đó hai tay đột nhiên xé một cái về phía trước. Hư không rung chuyển bị một đạo cửa không gian ngắn ra, Hỏa Linh Tử trong nháy mắt vào trong đó không thấy. Một kiếm của Tiêu Bạch Vũ hiển nhiên cũng chỉ có thể thất bại.