Chương 505: Thiên Cầm tức giận

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thượng Quan Hạo chính là năm đó ở Càn Nguyên thành bày cục ý đồ đánh chết Lục Bình cho hả giận.

Sau khi bị hắn phát hiện, lúc đó dựa vào Tam linh trợ giúp cứng rắn ngăn chặn được Thượng Quan Hạo là một đoán đan kỳ tu sĩ tấn công. Cuối cùng dẫn tới sự chú ý của Càn Nguyên thành Bắc Minh tu sĩ mà không thể không rút đi.

Những Thượng Quan Hạo này cũng ở trong lúc song phương giao thủ nhận ra thân phận Bích Hải linh xà của Tam linh. Mặc dù sau đó Thượng Quan gia bị Bích Hải linh xà trời xui đất khiến diệt tộc, nhưng Thượng Quan Hạo cũng chỉ một mình chạy trốn. Lần này trở về Đông hải, mặc dù gã không biết năm đó đan sư Lục Cửu chính là Chân Linh phái Lục Huyền Bình hôm nay, nhưng Vẫn Lạc bí cảnh Thính Đào đảo cũng lấy danh nghĩa của đan sư Lục Cửu mà tồn tại. Nếu một khi Thượng Quan Hạo đem tin tức của Bích Hải linh và tiết lộ, kết quả của Thượng Quan gia tộc chính là tấm gương cho Thính Đào đảo.

Này người không thể lưu!

Sau khi Lục Bình mắt thấy Hoa xa đi xa, lúc này mới nhắm mắt theo đuổi đi tới cửa tòa điểm phô mới vừa kia. Lúc ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt hắn cũng sửng sốt. Lúc trước toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt ở trên người của Thượng Quan Hạo cùng cẩm y công tử, mà không chú ý điếm phô trước mắt này không ngờ lại bố trí phú lệ đường hoàng như vậy. Hơn nữa nó chiếm diện tích to lớn, rõ ràng báo cho mọi người lui tới điếm phố này biết nó là số một số hai ở cả tòa Huyễn Linh thành này.

Điếm phố là một tòa lầu các ba tầng, tấm bảng hiệu lớn ở cửa chính kia cũng là ba chữ mà Lục Bình quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn: Đa Bảo các!

Lục Bình năm đó sau khi tu luyện tới luyện huyết hậu kỳ, món pháp khí thứ nhất “Sơn Băng” là từ trong Đa Bảo các mà mua được. Tòa Đa Bảo các kia đứng vững vàng ở trong Chân Linh Biệt Viện phường thị. Nhưng nó hiên nhiên không thể cùng sánh với tòa Đa Bảo các trước mắt này. Tòa bảo các này có thể dùng từ “hoành tráng” để hình dung. Nhưng cả hai tòa Đa Bảo các ở hai nơi đều có quá nhiều chỗ tương tự tương tự về phong cách kiến trúc, ngoài ra còn có một tấm bảng hiệu lớn ở trước cửa, cùng những chữ tương đông như thế này.

Lục Bình thần sắc biến đổi một cái, Chân Linh Biệt Viện Đa Bảo các Lục Bình sau đó cũng từng lui tới mấy lần. Bên trong mua bán khí vật tuy nói chất lượng thượng thừa, cũng không có bao nhiêu chỗ xuất sắc, vì vậy cũng không gây cho hắn quá nhiều sự chú ý. Nhưng sau khi hắn nhìn tòa Đa Bảo các trước mắt này, cũng biết chuyện chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.

Lục Bình cất bước vào Đa Bảo các, lập tức có một vị tiểu nhị tiến lên đón, nói:

– Tiền bối, trên lầu… mời!

Lục Bình kỳ quái hỏi: – Sao vừa đến là liền đem tại hạ mời lên trên lầu?

Tiểu nhị cười nói:

– Tiền bối sợ là rất ít đến Đa Bảo các của chúng tôi. Tiền bối chính là đoán đan kỳ tu sĩ, khí vật ở lầu một của Đa Bảo các phần nhiều là dành cho dung huyết kỳ tu sĩ, sợ là không lọt vào pháp nhân của tiền bối.

Nghe tiểu nhị giới thiệu, Lục Bình ngược lại nổi lên một chút hứng thú, vừa theo tiểu nhị hướng đi lên lầu, vừa nói:

– Cái này cũng thú vị, ta xem tòa các lâu của quý các này phần ba tầng, có phải lầu ba chính là dành cho pháp tướng lão tổ mới có tư cách lên phải không?

Tiểu nhị mặc dù chỉ là dung huyết kỳ tu sĩ, nhưng hiển nhiên cũng thường cùng đoán đan kỳ tu sĩ tiếp xúc, giữa lời nói cũng không chút nào câu nệ, nghe vậy trả lời:

– Tiền bối minh giám, đúng là như thế. Lầu ba phần nhiều là cất giấu một ít đồ pháp tướng lão tổ mới có thể cảm thấy hứng thú.

Lục Bình lên trên lầu hai, lại thấy trong lầu hai đắt khách không bằng như lầu một. Trong không gian dài rộng chừng hơn mười trượng trưng bày rất nhiều khí vật, mà toàn bộ trong lầu hai lại chỉ có hơn mười vị đoán đan kỳ tu sĩ trong lúc đó đang xem hoặc là hướng Đa Bảo các tiêu nhị hỏi thăm cái gì đó.

Lục Bình đến cũng không đưa tới những tu sĩ này ít nhiều chú ý. Hắn dùng thần niệm đại khái hướng toàn bộ đồ vật trong lầu hai đảo qua, nhưng trong lòng thì âm thầm kinh dị cho Đa Bảo các thực lực hùng hậu. Thật là không hổ với hai chữ “Đa bảo”.

Toàn bộ bên trong căn phòng lớn phía đông của tường trưng bày đều là các loại các dạng pháp bảo. Có chừng bốn mươi năm mươi món, trong đó ước chừng có hơn mười món Lục Bình rõ ràng nhìn thấy linh quang lóe lên trên mặt ngoài của pháp bảo, rõ ràng là hơn mười món thông linh pháp bảo.

Trên tường ở phía nam còn lại trưng bày từng hàng ngọc tinh bình dùng chứa đựng đan dược. Mỗi ba bình đan dược giống nhau đặt ở trong một ngăn nhỏ, phía trên còn ghi rõ tên đan dược cùng dược hiệu. Tất cả cộng lại chừng năm sáu chục cái ngăn kệ nhỏ như vậy, cũng chính là nói có năm sáu chục loại đoán đan kỳ bất đồng đan dược, mỗi một loại đều có ba bình.

Mặt tây trên tường là các loại phù. Mỗi một loại phù đều dùng phong linh hại chứa đựng, ở trên cái hộp viết rõ danh xưng cùng cách dùng của phù. Tuy nhiên, Lục Bình sau khi lên cấp đoán đan kỳ, bởi vì tự thân chân nguyên hùng hậu, có rất ít thời điểm dùng hết, vả lại rất nhanh nắm giữ mấy loại pháp thuật thân thông, nên cũng rất ít khi dùng đến phù.

Phía bắc trưng bày khí vật nhiều nhất, chủng loại cũng là hỗn tạp nhất, nhưng cũng không loạn, ngược lại còn trong loạn có trí, phân môn biệt loại.

Ở ngay chính giữa của gian phòng lớn còn trưng bày một bàn tháp bốn mặt to lớn, ước chừng chiếm cứ diện tích một phần tư cả tòa lầu các, phía trên trưng bày rất nhiều các loại ngọc giản.

Tất cả những thứ đồ này cơ hồ đều bị cấm chế cấm cố trưng bày ở trên kệ, trừ phi có Đa Bảo các tu sĩ giải trừ đi, nếu không những người khác cũng chỉ có thể quan sát.

Lục Bình từ đáy lòng nói:

– Quy các quả nhiên thực lực hùng hậu! Không hỗ với hai chữ ‘Đa bảo’ !

Tiểu nhị cười cười một tiếng, cũng không phản ứng nhiều , hiên nhiên lời tán dương như vậy đã nghe qua nhiều lần.

Lục Bình lúc này cũng đột nhiên hỏi:

– Tại hạ đã từng du lịch Bắc Hải, cũng từng ở Bắc Hải xem qua mấy nhà Đa Bảo các, chẳng lẽ cùng quý các cũng một nhà hay sao?

Tiểu nhị cười nói:

– Bắc Hải à? Đây cũng không rõ lắm. Vãn bối chẳng qua là ở chỗ này làm tiếu nhi, liên quan tới những chuyện khác của bản các cũng biết không nhiều lắm.

Lục Bình nhìn ra tiểu nhị là muốn lấp lửng cho qua, liền cũng không hỏi thêm nữa. Chẳng qua là trong lòng tự nhiên cũng có số đó vô luận là Phúc Hải bang, Liêu gia, hay là Đa Bảo các này, Bắc Hải mặc dù bần tích, nhưng tu luyện giới tựa hồ vẫn chưa từng quên được Bắc Hải.

Bất quá hắn thấy bảo vật trong Đa Bảo các đầy đủ hết như vậy, liền cũng có ý hỏi:

– Quy các ở nơi này có bán bán thiên địa linh vật hay không?

Tiểu nhị cười nói:

– Bản các đã từng đại diện bán, chẳng qua là thiên địa linh vật khan hiếm, bản các cũng không có hàng tích trữ. Thường thường là có tiền bối tu sĩ ở bản các lấy đơn đặt hàng, một khi bản các có nguồn hàng, liền sẽ thông báo cho người đến thu lấy.

-À!

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Cho dù như vậy cũng có thể thấy quý các đúng là có chỗ mà người thường không thể so sánh rồi.

Lục Bình lại ở quầy bày biện pháp bảo thưởng thức mấy món thông linh pháp bảo, đặc biệt là đối với hai thanh thông linh phi kiểm hắn rất cảm thấy hứng thú.

Chẳng qua là hắn bây giờ đã có Kim Lân kiếm, tạm thời không dùng đến những phi kiếm khác.

Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:

– Phi kiếm thông linh bảo cấm, quý các có hay không?

Tiểu nhị thấy có mua bán có thể thực hiện, nụ cười trên mặt nhất thời lại thắng mấy phần, nói:

– Hiển nhiên có, chẳng qua là không biết tiền bối cần loại thông linh bảo cấm nào?

Lục Bình không chút nghĩ ngợi, nói:

– Thuần thủy chúc tính, báo cấm phẩm chất càng cao càng tốt, linh thạch không là vấn đề.

Tiểu nhị suy nghĩ một chút, nói một tiếng “đợi chút”, liền hướng một bên đi tới, chỉ chốc lát sau, một tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ không biết từ đâu đi ra, cười nói:

– Quý khách đúng là cần phi kiếm thông linh bảo cấm sao?

Lục Bình gật đầu nói:

– Đúng vậy!

Tu sĩ dẫn theo Lục Bình đi tới một mặt tháp trung bày ở trung ương, trong tay bấm ra mấy đạo pháp quyết, cấm chế mặt ngoài của quầy trưng bày một trận đung đưa, ba cái ngọc giản từ trên tháp trưng bày bay ra, rơi vào trong tay của tu sĩ.

Lục Bình từ trong tay của tu sĩ nhận lấy một cái ngọc giản, thần niệm đảo qua, cũng tiếc nuối nói:

– Đáng tiếc, trong cái ngọc giản này ghi lại thông linh bảo cấm, tại hạ cũng đã từng dùng qua.

Tu sĩ tựa hồ cũng không bất ngờ, lại đem cái ngọc giản thứ hai giao cho Lục Bình, sau khi hắn dùng thần niệm quét qua, vẫn là cau mày, nói:

– Đạo báo cấm này tuy nói là Thủy chúc tính, nhưng trong đó phù văn quá mức nông cạn, xem ra uy lực cũng có hạn, phi kiêm chỉ câu sát thương lớn nhất, đạo bảo cấm này cũng không thích hợp.

Tu sĩ gật đầu một cái, đưa qua một cái ngọc giản cuối cùng, nói:

– Các hạ quả nhiên là cao thủ kiếm thuật, lại nhìn đạo bảo cẩm này xem thích hợp hay không, nếu là vẫn như cũ không ổn, các hạ có thể ở bản các định ra đơn đặt hàng, hãy cho bản các chậm ít ngày từ chỗ khác thu thập báo cấm mà các hạ cần. Một khi có tin tức, sẽ mau sớm thông báo cho các hạ.

Lục Bình gật đầu một cái, sau khi thần niệm quét qua báo cấm, sắc mặt cũng vui mừng, ngay sau đó vừa cẩn thận tra xét một phen, trên mặt rốt cục mang theo một tia mừng rỡ, nói:

– Đạo thông linh bảo cấm này cũng thích hợp. Ta muốn, không biết đạo bảo cấm này giá trị bao nhiêu?

Tu sĩ cũng cười nói:

– Điều này phải xem các hạ dự định lấy loại phương thức nào để mua.

Lục Bình ngẩn người, lúc này mới cười nói: – Nguyện nghe tường tận!

Tu sĩ nói:

– Các hạ nếu là dùng linh thạch mua, đạo bảo cấm này có giá tám mươi thượng phẩm linh thạch; chăng

qua là tại hạ thấy các hạ trên người tựa hồ cũng có kiếm thuật thông linh báo cấm. Nếu là có thể lấy ra một đạo mà Đa Bảo các ta không có, vậy chúng ta có thể trao đổi. Các hạ cũng có thể tiết kiệm được tám mươi thượng phẩm linh thạch. Phải biết hải ngoại giao dịch thịnh hội sắp khai mạc, đây chính là dịp chỉ có thể dùng tới thượng phẩm linh thạch mới có thể giao dịch. Tám mươi thượng phẩm linh thạch đối với các hạ mà nói cũng là một khoản tài phú không nhỏ rồi.

Lục Bình tự nhiên cũng hiểu suy nghĩ trong lòng của đối phương, âm thầm cũng kinh thán cho thủ đoạn cao tuyệt này của Đa Bảo các. Như vậy hàng năm tích lũy lại, tu luyện giới không biết có bao nhiêu bảo cấm, công pháp, đan phương, truyền thừa các loại đồ sẽ hội tụ ở trong tay của Đa Bảo các. Chỉ là phần để uẩn này, toàn bộ tu luyện giới chưa chắc có bao nhiêu môn phái có thể theo kịp được.

Đáng tiếc chính là hai đạo thông linh báo cấm trên Kim Lân kiếm của Lục Bình Đa Bảo các đều có thu lục. Bất đắc dĩ, hắn đành phải dùng một đạo thông linh bảo cấm khác cộng thêm hai mươi viên thượng phẩm linh thạch, lúc này mới ở trong tay của tu sĩ đem đạo kiếm thuật thông linh báo cấm kia đổi tới tay.

Lục Bình dùng một đạo thông linh báo cấm để trao đổi chính là hắn ở trong di vật của Lục Hải chân nhân lấy được. Đáng tiếc đạo thông linh bảo cấm này cũng không thích hợp dùng cho kiếm thuật. Mà kiếm thuật bảo cấm bởi vì lực công kích mạnh mẽ, ở trong cùng cấp bảo cấm khác đều hơi hiếm hoi cùng đắt giá hơn. Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành phải tăng thêm hai mươi khối thượng phẩm linh thạch mới từ Đa Bảo các đổi lấy đạo bảo cấm này.

Lục Bình sau khi từ Đa Bảo các đi ra, trong tay đã lại thêm một đạo thông linh bảo cầm khác cùng mấy đạo đoán đan trung hậu kỳ đan phương. Trừ một đạo thông linh báo cấm khác là hắn dùng sáu mươi khối thượng phẩm linh thạch đổi ra, ba tờ đoán đan trung kỳ cùng hai tờ đoán đan hậu kỳ đơn phương kia cũng là hắn dùng mấy đạo đan phương mà Đa Bảo các chưa từng có đổi lấy.

Nhưng điều khiến cho Lục Bình cao hứng nhất chính là một đạo thông linh bảo cấm dùng sáu mươi khối thượng phẩm linh thạch đổi lấy ấy. Bởi vì đây là một đạo thông linh bảo cấm hoàn toàn thích hợp với “Sơn Băng”.

“Sơn Băng nguyên bản là pháp khí có uy lực mạnh mẽ nhất trong tay Lục Bình khi hắn ở dung huyết kỳ, và cũng là pháp bảo mà hắn yêu thích nhất!

Đáng tiếc “Sơn Băng” bởi vì bản thân là kim thủy song chúc tính pháp bảo. Hơn nữa dưới sự cố ý cải tạo của Lục Bình, Thủy chúc tính ẩn chứa trong đó tăng nhiều, mà sau khi “Sơn Băng” ngưng luyện ba đạo phổ thông báo cấm, cũng khó tìm được một thông linh bảo cấm cùng thích hợp với chúng. Điều này khiến cho “Sơn Băng” một mực không cách nào lên cấp thông linh pháp bảo, uy lực thủy chung không tăng lên được, dần dần ở trong tay của hắn mất đi tác dụng như lúc trước.

Nhưng Lục Bình không ngờ tới là, trong Đa Bảo các lại có thể cất giấu loại kim thủy song chúc tính thông linh báo cấm này. Hơn nữa còn là Thủy chúc tính rõ ràng chiếm ưu thế. Điều này làm cho hắn lần nữa âm thầm cảm thán thực lực hùng hậu của Đa Bảo các.

Lục Bình nguyên vốn còn muốn hỏi một chút Đa Bảo các là còn có vô hình phi kiếm thông linh bảo cấm hay không. Nhưng hắn chuyển niệm vừa nghĩ, mình mỗi một lần hỏi thăm, cũng liên ý nghĩa thủ đoạn của mình ở trước mặt người bại lộ một phần. Vì vậy liền đè xuống suy nghĩ trong lòng, hướng trở về động phủ.

Lục Bình mới vừa tới động phủ, phát hiện mọi người đã sớm trở về, trong động phủ không khí có chút ngưng trọng, vì vậy hướng Nhị sư tỷ Lý Huyền Như hỏi:

– Sư tỷ, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nhị sư tỷ sắc mặt cũng có chút khó coi, nói:

– Người nọ sau khi trở về tự dưng nổi lôi đình, ngay cả Huyền Hư, Huyền Sâm hai vị sư thúc sau khi trở về trên mặt cũng rất khó nhìn.

Lục Bình tò mò hỏi:.

– Sư tỷ, tỷ có biết là nguyên nhân gì?

Lý Huyền Như không quá khẳng định đáp:

– Nghe nói hôm nay có tu sĩ ở trong Huyễn Linh thành điên cuồng thu mua linh thảo. Hơn nữa thu mua đều là linh thảo trên ngàn năm trước sau hao tốn ước chừng mấy trăm vạn linh thạch, khiến cho toàn bộ Huyễn Linh thành giá cả linh thảo tự nhiên nâng cao một thành.