Chương 409: Chuyện xưa năm đó

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình năm đó ở Đông Hải dùng ba ngàn năm linh thảo từ trong tay vị Tôn tiên tử kia đổi được hai loại Thọ đan đan phương, một loại là năm năm, một loại là mười năm. Luyện chế Thọ đan có lẽ không phải là khó khăn nhất trong luyện đan giới, mà là trân quý nhất. Trong trời đất này có ai không muốn kéo dài tuổi thọ?!

Mỗi một loại Thọ đan luyện chế đều không thấp hơn một loại nửa bước pháp tướng kỳ đan dược. Mà mười năm Thọ đan là nghịch thiên đan phương giống như vậy, thì càng tương đương với luyện chế một loại pháp tướng kỳ đan dược. Đó là lĩnh vực chỉ có luyện đan tông sư mới có thể chạm tới.

Lão sư chưa từng trịnh trọng phân phó Lục Bình làm một việc như thế này. Lục Bình tự nhiên cũng có thể nghe từ trong lời nói của lão sư chuyện nặng nhẹ hoãn cấp, vì vậy thưa:

– Đệ tử ghi nhớ! Ngày sau nếu sức lực có thể được, tất nhiên là vì Thiên Khang sư thúc tố mà luyện chế Thọ đan.

Trong Thiên Linh sơn động phủ, đám người Huyền Thuật chân nhân vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Nghe lời nói đám người Huyền Xương chân nhân, Huyền Thuật chân nhân tự giễu cười cười, nói:

– Ta đây là thấy xa cái gì chứ. Bọn ta tóm lại đều là con em của Chân Linh phái, mấy trăm năm đều coi đây là nhà, nhìn rất nhiều thân nhân bên cạnh sanh lão bệnh tử, trong lòng có thể còn dư lại thì chỉ có cái môn phái truyền thừa tinh thần chi trụ này. Lúc còn trẻ ta vốn không ưa Thiên Linh sư tỷ phách lối bá đạo. Thiên Lâm sư huynh tuy là một người vô vi, nhưng bên tâm kế trong lòng nào có thể kém gì người nào? Huynh ấy chỉ đứng ở sau lưng Thiên Linh sư tỷ, ở lúc chưa lên cấp pháp tướng kỳ, chính là bổn
phái pháp tướng lão tổ cũng không dám coi thường hai vợ chồng bọn họ. Bây giờ nhìn lại, hai người này đúng là kinh tài tuyệt diễm. Thiên Lâm sư huynh thì cũng thôi đi, ngay cả Thiên Linh sư tỷ sau đó cũng đánh bại Phùng Hư Đạo. Hai vợ chồng này ngoài sáng bất hòa, trong tối cũng hỗ tường chống đỡ cho nhau. Môn hạ đệ tử căn bản là người một nhà. Bây giờ ngay cả lão sư ít nhiều gì cũng phải nhìn mặt mày của hai người bọn họ.

Một bên Huyền Thanh chân nhân nghe vậy sắc mặt kinh ngạc, hỏi lại:

– Cả Thiên Phàm sư bá đều…, điều này sao có thể?

Huyền Thuật chân nhân cười cười, nói:

– Cuối cùng bây giờ ta đã hiểu năm đó vì sao hai người này coi trọng Thiên Tượng sư bá như vậy. Sáu mươi năm trước, bởi vì chuyện của Huyền Cầm sư muội mà hai vợ chồng Thiên Lâm sư huynh cùng Thiên Linh sư tỷ trở mặt với nhau. Thiên Linh sư tỷ nổi điên đuổi giết Thiên Lâm sư huynh suốt tám năm, từ Bắc Hải đuổi giết đến Đông hải, rồi đến Nam Hải, một lần nữa trở lại Bắc Hải. Lúc ấy Bắc Hải các phái nhân cơ hội đó tính kế hại hai vợ chồng bọn họ ít hay sao? Nhưng mỗi lúc một bên rơi vào mưu kế của kẻ khác, bên kia liền chạy tới cứu giúp. Ngay sau đó hai người này liên thủ ở Bắc Hải giết hai mươi bảy vị đoán đan tu sĩ, trong đó hơn một nửa đều là đoán đan hậu kỳ. Thiên Lâm sư huynh ít nhiều gì cũng có chút nương tay, chỉ cần đối phương chạy trốn cũng không truy cản. Nhưng Thiên Linh sư tả thủ hạ cũng chưa có một người sống lưu lại, năm đó giết khiến cho Bắc Hải các phái đoán đan tu sĩ có thể nói là run sợ trong lòng.

Huyền Hạc chân nhân cùng Huyền Thanh chân nhân nghe theo như lời Huyền Thuật chân nhân, mặc dù đã sớm trợn mắt hốc mồm, nhưng lại sắc mặt triều hồng, hiển nhiên cũng vì thủ đoạn sát phạt của hai người Khương Thiên Lâm cùng Thiên Linh đã kích thích tâm triều mênh mông. Sắc mặt của Huyền Xương thật trầm mặc, hiển nhiên đối với chuyện năm đó cũng hiểu rõ một chút, nhưng trong ánh mắt cũng thỉnh thoảng lóe ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cũng không biết tại sao Huyền Thuật chân nhân lại hiểu rõ cặn kẽ như vậy.

– Bắc Hải tính kế đối với bổn phái sâu nhất chính là Huyền Linh phái. Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hai người bọn họ cũng là tu sĩ bị Huyền Linh phải tính kế nhiều nhất, bị hai người giết nhiều nhất cũng là Huyền Linh phái, Chuyện này cuối cùng là khiến cho Huyền Linh phái pháp tướng lão tổ không thể không làm hư quy củ của Bắc Hải, âm thầm xuất thủ can thiệp.

Huyền Thanh chân nhân cùng Huyền Hạc chân nhân đều biến đổi sắc mặt. Huyền Xương chân nhân tựa hồ liên nghĩ tới điều gì, do dự một chút, có chút không xác định nói:

– Chẳng lẽ là Đạo Không lão tổ?

Huyền Thanh chân nhân cùng Huyền Hạc chân nhân đồng thời hô:

– Không thể nào! Huyền Linh Đạo Không lão tổ không phải là ở năm mươi năm trước. Ừ! Năm mươi năm trước?

– Thăm dò một chỗ cổ tu di tích lúc trọng thương vẫn lạc, đúng không?

Huyền Thanh chân nhân cùng Huyền Hạc chân nhân nhìn ánh mắt trào phúng của Huyền Thuật chân nhân, thẫn thờ gật đầu một cái, liền nghe thấy thanh âm u u truyền tới từ Huyền Thuật chân nhân, nói:

– Các ngươi bây giờ cũng nên nghĩ tới, Đạo Không lão tổ là chết ở dưới sự liên thủ của Liễu Thiên Linh sư huynh cùng Thiên Linh sư tỷ. Đạo Không lão tổ kia mặc dù là thành tựu lục phẩm kim đan, sử dụng bí thuật miễn cưỡng thành tựu pháp tướng, ở trong pháp tướng lão tổ là kẻ yếu nhất. Tuy nhiên, không phải là đoán đan hậu kỳ tu sĩ bọn ta có thể đủ lực địch lại. Nhưng không ngờ hai vợ chồng này liên thủ, một đoán đan chín tầng, một đoán đan tầng tám tu vi, liền đem Đạo Không lão tổ đánh chết. Đây là thực lực đến bực nào?!

Huyền Thanh cùng Huyền Hạc hai vị chân nhân tâm thần đều dao động, nói không ra lời. Huyền Xương chân nhân hỏi:

– Vậy cuối cùng chuyện này chấm dứt như thế nào?

– Nhất phái lão tổ vẫn lạc. Đây là đại sự kinh thế hãi tục đến bực nào. Huyền Linh phái vốn có sáu vị lão tổ. Lúc đó một vị bỏ mình, Đạo Thắng lão tổ tự thân xuất mã muốn giết người cho hả giận, nhưng không ngờ bị Thiên Tượng sư bá cường lực đứng ra bênh vực, cùng lão sư, sư nương ba người suất lĩnh Thiên Giang, Thiên Lô, Thiên Khang bổn phải tất cả sáu vị lão tổ đi trước che cho hai người bọn họ đã trọng thương, một bộ không tiếc vì thế mà hai phái sẽ khai chiến.

Huyền Xương chân nhân thất thanh nói:

– Năm mươi năm trước, Thiên Linh sơn hộ phái đại trận toàn lực khải dụng, cuối cùng cũng như kinh một cuộc, thì ra là vì chuyện này?

Huyền Hạc chân nhân cùng Huyền Thanh chân nhân cùng một biểu lộ như chợt hiểu ra, hiển nhiên lúc ấy hai người cũng đã trải qua chuyện này.

Huyện Thuật chân nhân gật đầu, nói:

– Làm gì là hư kinh một cuộc? Lúc ấy kỳ thực Huyền Linh phái là đệ nhất đại phái tại Bắc Hải. Đạo Thắng lão tổ lại là Bắc Hải pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ duy nhất. Cho dù Huyền Linh phát thiếu một lão tổ, cũng vẫn không thể đem bổn phái coi vào mắt. Vì vậy hai đại môn phái thực lực mạnh nhất Bắc Hải, mười một vị lão tổ ở Bắc Hải triển khai một cuộc đại chiến.

Huyền Xương chân nhân suy nghĩ một chút, nói:

– Lúc ấy bổn phái đã có mầm mống quật khởi. Sáu vị lão tổ mặc dù không bằng Đạo Thắng lão tổ có pháp tướng hậu kỳ tu vi như vậy, nhưng số lượng đã ngang hàng cùng Huyền Linh phái. Đạo Thắng lão tổ lần này xuất thủ, chỉ sợ cũng mượn chuyện Đạo Không lão tổ vẫn lạc, toàn lực chèn ép bốn phái.

Huyền Thuật chân nhân gật đầu một cái, tiếp theo cũng dung nhan mặt mũi thay đổi hắn, nói:

– Đáng tiếc hắn thất toán. Trận chiến ấy lão sư cùng sư nương cũng chân chính đánh một trận nổi danh Bắc Hải. Trước đây Phong tuyết nhị tiên’ mặc dù danh tiếng khá lớn, nhưng bởi vì lão sư cùng sự nương pháp tướng trung kỳ tu vi, nhưng trận chiến này đi qua, lão sư cùng sư nương thông qua bổn phái đời đời bí truyền liên kích thuật, không ngờ lại cứng rắn chặn lại vị Đạo Thắng lão tố pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ này. Mặc dù rơi vào hạ phong từ đầu đến cuối, nhưng đúng là vẫn còn chặn lại được. Cũng sau trận chiến ấy, bổn phái ở Bắc Hải mới thật sự bắt đầu bị người ta cho rằng có thể cùng Huyền Linh phái tương đề tịnh luận. Phong tuyết nhị tiên’ mới thật sự danh chấn Bắc Hải.

Huyền Xương chân nhân lúc này phảng phất cũng đã đem tất cả chuyện năm đó lần nữa cắt tỉa rõ ràng, hỏi:

– Vậy lão sư ta cũng là .

Huyền Thuật chân nhân gật đầu một cái, thở dài rồi nói:

– Lão sư cùng sư nương mặc dù miễn cưỡng chặn lại Đạo Thắng lão tổ. Thiên Tượng sư bá cùng đối chiến với một vị Huyền Linh phái pháp tướng trung kỳ lão tổ dĩ nhiên cũng chiếm hết thượng phong. Thiên Giang cùng Thiên Lô hai vị sư thúc cũng gặp hai vị Huyền Linh phải pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Chỉ có Thiên Khang sư thúc tu vi đã đạt đến pháp tướng sơ kỳ điên phong, lúc ấy là cao thủ thứ tư bổn phái, cũng có hy vọng lên cấp pháp tướng trung kỳ tu sĩ nhất. Vì vậy liền một mình ngăn cản một vị Huyền Linh phái đoán đan trung kỳ lão tổ khác. Cuối cùng đáng tiếc Thiên Khang sư thúc không phải là đối thủ của pháp tướng trung kỳ tu sĩ, sau trọng thương càng không tiếc thi triển ra bí thuật, tiêu hao thọ nguyên bức lui Huyền Linh phái pháp tướng trung kỳ cao thủ. Nhưng chính vì thế người sáu mươi năm qua tu vi không tiến thêm tấc nào nữa, mặc dù miễn cưỡng chống đỡ, nhưng cũng thọ nguyên không còn nhiều, khoảng cách tọa hóa cũng không xa.

Huyền Xương chân nhân trầm mặc không nói. Huyền Thuật chân nhân nhìn y một chút, tiếp tục:

– Đây cũng là lý do sư đệ ngươi oán hận hai người bọn họ. Năm đó bởi vì chuyện này, hai người bọn ta cùng liên thủ cùng môn hạ đệ tử của Thiên Lô sư thúc âm thầm thôi ba trợ lan, đem Thiên Linh sư tỷ từ vị trí tương đương chưởng môn chấp sự của bổn phái đẩy đi xuống, lại ủng hộ Quách Huyền Sơn sư huynh cẩn thận khiêm tốn lên. Quách sư huynh mặc dù xử sự cũng công bình, trong lúc tu luyện giới gợn sóng không có gì thì tự nhiên có thể khiến cho bổn phái vững vàng phát triển. Nhưng đại biến sắp tới trước mắt trong tu luyện giới, bổn phái lại cần lấy cái bén nhọn và tiến thủ, có lẽ Thiên Linh sư tỷ mới là chọn lựa thích hợp nhất.

Huyền Xương chân nhân khổ sở cười cười, nói: – Chuyện năm đó bọn ta đúng là vẫn còn sai lầm rồi?

Huyền Thuật chân nhân có chút tịch mịch, nói:

– Không phải là sai! Vì bọn ta cách cục quá nhỏ, thấy không đủ lâu dài. Đây cũng nguyên nhân năm đó cho dù là đối với Huyền Cầm sư muội chung tình sâu nhất, Lương Huyền Phong sư huynh cũng không tán thành bọn ta làm như vậy.

– Đúng vậy!

Huyền Xương chân nhân hồi tưởng tình cảnh năm đó, nói:

– Thiên Linh sư tỷ đuổi giết Thiên Lâm sư huynh tám năm. Bổn phái ở Bắc Hải cơ hồ thành trò cười cho các phái. Môn phái chấp sự vị trí của nàng dựa theo lẽ thường đích xác là không thể chiếm nữa.

Nhưng Quách Huyền Sơn, Lý Huyền Âm, Khúc Huyền Thành, Lương Huyền Phong cùng mấy đệ tử có phân lượng nói chuyện nhất trong bồn phái lại không hẹn mà cũng đều phản đối thay thế vị trí môn phái chấp sự của Thiên Linh sư tỷ. Vốn là môn phái đối chuyện này ai cũng không đề cập tới, coi như cho qua đi. Nhưng bọn ta hết cứ lại đề nghị, Quách Huyền Sơn sư huynh năm đó cũng cực kỳ bất đắc dĩ mới tiếp chưởng chấp sự vì môn phái.

Trong khi đó, gương mặt Quách Huyền Sơn chân nhân cũng âm trầm, đang cùng mấy vị Chân Linh phái đoán đan kỳ tu sĩ nhìn một cổ thi thể ở mặt biển trước mắt. Thi thể này chính là của Huyền Dĩnh chân nhân, lúc này đã sớm vẫn lạc, không còn chút sinh cơ nào.

Một vị đoán đan kỳ tu sĩ nói:

– Quách sư huynh, là yêu tộc!

Quách Huyền Sơn chân nhân nhíu chân mày thật chặc, nói:

– Đúng là yêu tộc, không phát hiện gì khác lạ sao? Nội hải của Bắc Hải này mặc dù không dám nói là cố nhược kim thang, nhưng bổn phái ở trong nội hải cũng vạn vạn không thể nào có hóa hình yêu tu lên tiến vào. Sau Thiên Linh sư tỷ pháp tướng hội, trong Bắc Hải bố trí rất nhiều dự cảnh cấm chế, làm sao nói yêu tộc tiến vào được?

Nếu như Lục Bình tại nơi này, sẽ nhận ra được vị Chân Linh phái tu sĩ đang hướng Quách Huyền Sơn chân nhân hồi báo chính là Lục Bình năm đó đã gặp ở Thất Tinh động thiện, hơn nữa đối với hắn rất chiếu cố – Tào chân nhân.

Chỉ thấy Tào chân nhân bất đắc dĩ cười khổ nói:

– Chẳng những là yêu tộc, hơn nữa có có nhiều hơn ba tên, hơn nữa ba yêu tu vị cũng không cao, tựa hồ mới vừa mới tiến cấp đoán đan kỳ không lâu, đối với tự thân chân nguyên chưởng không còn chưa đầy đủ, nhưng thế công lại bén nhọn. Huyền Dĩnh sư điệt đi theo Huyền Thần sư tỷ tu tập trận pháp nhiều năm, thực lực tuy yếu, nhưng phòng thủ cũng không phải làm quá kém, thế mà dễ dàng bị ba yêu này đánh vỡ phòng thủ mà vẫn lạc.

Quách Huyền Sơn chân nhân mặt trầm như nước, nói:

– Có thể đoán được là loại yêu vật nào gây nên không?

Tào chân nhân lắc đầu một cái, nói:

– Này cũng khó mà nói, tựa hồ yêu tộc xà loại nhất tộc nằm trong hiềm nghi lớn hơn một chút, bất quá cũng chỉ là có thể. Huống chi xà loại ở trong hải ngoại yêu tộc phân bộ nhất rộng, chủng loại cũng nhiều, cần tra xét cho rõ cũng rất khó.

Quách Huyền Sơn chân nhân ngoan thanh nói:

– Tra! Trước hết tra xem bổn phái đoán đan kỳ tu sĩ, sau nữa tra xem ở trong phạm vi của bồn phái có đoán đan kỳ tu sĩ nào ra vào không. Nhìn xem trong tay của người nào có đoán đan kỳ linh sủng, đặc biệt với linh sủng là một loại xà, đoán đan sơ kỳ, nhất là mới vừa mới tiến cấp đoán đan kỳ linh sủng. Dám ở bên trong phạm vi thế lực bốn phái đánh chết bốn phái đoán đan kỳ tu sĩ, năm mươi năm trước đến bây giờ vẫn chưa có người nào dám lớn mật như thế. Bọn họ tựa hồ quên là bổn phải dựa vào cái gì để đặt chân Bắc Hải nơi này.

Một cổ sát khí từ thân Quách Huyền Sơn chân nhân bộc phát ra, ngay cả Tào chân nhân bên cạnh là người hàng năm đi lại ở trong bóng tối hành động cho Chân Linh phái cũng rùng mình một cái, trong ánh mặt thoáng hiện một tia sợ hãi.

Thế gian này một trong những chuyện đáng sợ nhất chính là khi một người đàng hoàng nổi giận. Đó là một kiểu cố chấp không chết không thôi!

Tào chân nhân đột nhiên nhớ tới một ít truyền thuyết về bổn phái cao tầng tu sĩ. Sự kiện năm mươi năm trước đây, Quách Huyền Sơn chân nhân cũng từ thi thể của đoán đan kỳ tu sĩ bị giết của các phái mà có uy danh đến tận bây giờ.

Lục Bình đi Hàn Băng đảo lần này chính là hơn năm, từ Truyền tống trận mới vừa xuống, liên thấy Hồ Lệ Lệ đang hướng Truyền tống trận vội vã đến.

Lục Bình vừa thấy Hồ Lệ Lệ, mặc dù sắc mặt hết sức giữ vững bình tĩnh, nhưng dưới chân hốt hoảng lại tựa hồ như đang tránh né chuyện gì, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Lúc này Hồ Lệ Lệ ngẩng đầu, đúng lúc thấy Lục Bình đi xuống Truyện Tổng Trận, trong thần sắc mới đầu chính là vui mừng, nhưng ngay sau đó liền bị về u buồn thay thế.

Xem ra là thật đã xảy ra chuyện!

Lục Bình đi trước cười “A a”, nói:

– Không ngờ nàng hôm nay còn nhớ ngày ta trở về. Thời gian tính sao chuẩn đến như vậy?

Hồ Lệ Lệ sắc mặt ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lập tức hội ý. Bất kể đã xảy ra chuyện gì, bây giờ vội vã rời đi, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ. Mình vốn là Chân Linh phái đệ tử, tránh có thể tránh đi nơi nào chứ? Chẳng lẽ còn có thể trở mặt với nhau hay sao. Nếu là an lòng lý phải ở lại Thiên Linh sơn, ngược lại không chọc người ta chú ý.

Hồ Lệ Lệ lập tức miễn cưỡng cười một tiếng, nói:

– Lúc trước ở Thiên Linh sơn, trong linh thảo viên của các nhà hưởng gió thu chỉ huy Tử Tinh phong, cũng thiếu chút nữa quên hôm nay huynh sẽ trở về Thiên Linh sơn.

Hai người cười cười nói nói, hướng động phủ của Lục Bình ở Thiên Linh sơn mà đi. Họ không chú ý đến ở trước truyền tống trận từ trong Thiên Linh điện có một người đi ra, nhìn theo hướng hai người rời đi như có điều suy nghĩ. Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, tiếp tục núp ở phía sau của Thiên Linh sơn. Lục Bình lúc trước thấy sắc mặt khác thường của Hồ Lệ Lệ đã từng dùng thần niệm quét ngang bốn phía Truyền tống trận, cũng không phát hiện một người không ngờ lại ẩn giấu gần trong gang tấc ở trong Thiên Linh sơn.