Chương 487: Huyết mạch uy áp

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dĩ nhiên, hết thảy điều này so sánh với Chân Linh phái có được một cái luyện đan lô so sánh cấp bậc pháp bảo thì chẳng đáng là bao. Nhưng luyện đan thất phổ thông bởi vì hỏa mạch mạnh yếu thất thường, khiến cho một ít luyện đan sư cấp bậc thấp khổ không thể tả.

Mà muốn đem hỏa mạch lần nữa khống chế và phát triển thành thục trở lại, ít nhất cũng cần năm năm trở lên. Thiên Lô lão tổ bất đắc dĩ, liền đem Chân Linh phái đoán đan kỳ tu vi luyện đan sư tổ chức lại, tụ tập trên địa hỏa khẩu thay nhau trấn áp và khống chế độ mạnh yếu của hỏa mạch, tạm thời khiến cho hỏa mạch của Đan các trở lại xu thế bình ồn. Đồng thời, họ cũng mời Huyền Thần chân nhân cùng với tinh tú trận pháp tu sĩ của bổn phái mau chóng sử dụng trận pháp lần nữa chưởng khống hóa mạch vừa lớn mạnh kia. Chỉ bởi vì hai cái hòa mạch không thành thục cho nên mạnh yếu không chừng, Huyền Thần chân nhân cần phải hao phí nhiều thời gian cùng với tinh lực hơn nữa mới có thể đem cường độ của hỏa mạch khống chế ở một tầng mức bình ổn được.

Khi Lục Bình gặp lại được Huyền Điển chân nhân phụ trách sự vật thường ngày của Đan các. Lục Bình nhìn ánh mắt quỷ dị của Huyền Điển chân nhân nhìn về phía hắn hơi có chút khó xử.

Lục Bình thật vất vả theo Huyền Điển chân nhân đi đến phụ cận của địa hỏa khẩu. Huyền Điển chân nhân cuối cùng mở miệng hỏi:

– Nghe nói người cùng Huyền Thuật sư huynh giao thủ?

Lục Bình ngạc nhiên, hơi sửng sốt một sát na, rồi mới lên tiếng:

– Đệ tử làm gì là đối thủ của Huyền Thuật sư thúc, chẳng qua là cầu xin Huyền Thuật sư thúc chỉ giáo một phen thôi.

Huyền Điển chân nhân gật đầu một cái, có chút vô cùng trịnh trọng nói:

– Nghe nói trước đó người còn diệt sát một đoán đan hậu kỳ yêu tu, vốn là trong môn phái rất nhiều người là không tin. Lần này chỉ sợ cũng buột bọn họ không thể không tin rồi.

Lục Bình xấu hổ, vội vàng nói:

– Đệ tử làm gì là đối thủ của Huyền Thuật sư thúc, chẳng qua là Huyền Thuật sư thúc tiện tay chỉ điểm hai chiều thôi. Nếu không phải Huyền Thuật sư thúc nương tay, đệ tử đã sớm bị đánh gân cốt nát hết rồi.

Huyền Điển chân nhân hiển nhiên sẽ không đi nghe lời khiêm tốn của Lục Bình, đi tới lối vào một chỗ nóng rực dưới đất, nói:

– Nơi này chính là đại hóa khẩu, cũng là chủ mạch của Đan các hóa mạch. Trong năm năm từ đây về sau nhiệm vụ của ngươi chính là phải đem địa hóa quay cuồng tứ phía trong địa hỏa khâu này trấn áp toàn bộ, và có tiết chế cũng như ổn định truyền tống đến trong các luyện đan thất.

Nơi này chính là trung xu và đầu mối then chốt của Đan các hóa mạch. Lục Bình đi vào cái cửa dưới đất, liền thấy một dòng địa hỏa mãnh liệt phun mạnh ra được hai vị đoán đan kỳ tu sĩ dựa vào trận pháp hết sức khống chế. Nó bị chia làm ba mươi sáu phần hóa mạch lớn nhỏ không giống nhau. Trong đó ba phần hỏa mạch có hỏa lực cường thịnh nhất cơ hồ chiếm một phần tư của cả cái hòa mạch này. Ba cái hỏa mạch ấy vốn là muốn thấu tống hướng vào trong ba ngôi Giáp cấp luyện đan thất của Đan các. Đây là bởi vì trước khi có được Nạp Xuyên đỉnh, Chân Linh phái chỉ có ba tôn đỉnh cấp luyện đan lô.

Chẳng qua là hiện giờ một cái Lâm xuyên đỉnh ở trong đó bị Lục Bình nằm ở trong tay. Vì vậy, một tòa đan thất này liền được rỗi rãnh. Sau đó Chân Linh phái mấy vị luyện đan đại sự liên thường mang theo thượng cấp luyện đan lô do mình chấp chưởng thay nhau tới trong tòa đạn thất này thử lợi dụng địa hỏa cao cấp hơn để luyện chế một ít cao cấp đan dược.

Lại một phần tư cái hòa mạch bị chia ra làm sáu phần, thâu tổng hướng sáu ngôi Ất cấp luyện đan thất. Nơi đó vốn là đặt sáu cái thượng cấp luyện đan lô. Chẳng qua là sáu cái luyện đan lô này bị Luyện Đan các năm vị luyện đan đại sư chia ra chấp chưởng mỗi người một cái, còn dư lại một cái thường được một ít đoán đan kỳ luyện đan sư cầm tới để rèn luyện thuật luyện đan. Nghe nói Huyền Cảnh chân nhân đệ tử là Đào Huyền Phương kia sắp sữa trở thành vị luyện đan đại sư thứ sáu của Luyện Đan các. Vì vậy, Thiên Lô lão tổ cố ý phê chuẩn hắn tạm thời chấp chưởng một cái thượng cấp luyện đan lô còn sót lại này, dùng để rèn luyện thuật luyện đan.

Còn dư lại một nửa hỏa mạch thì bị chia ra thâu tống đến chín ngôi Bính cấp luyện đan thất cùng mười tám ngôi Đinh cấp luyện đan thất.

Thấy Lục Bình bước xuống, hai vị đoán đan kỳ tu sĩ đang trấn áp hóa mạch sắc mặt giãn ra, ngay sau đó lại có chút nghi ngờ hỏi:

– Sao lại chỉ có một mình ngươi? Lục Bình sững sờ một chút, nói: – Ừ, đúng là chỉ có một mình ta.

Một tên tu sĩ trong đó đang trong quá trình nói chuyện cùng Lục Bình, đối với hỏa mạch khống chế hơi sơ sót một chút. Lục Bình nhìn thấy hóa mạnh thấu tống hướng tới một cái Ất cấp luyện đan thất trong đó đột nhiên phồng lớn lên một ít. Tu sĩ cả kinh, vội vàng đem nó trấn áp xuống, nhưng liền nghe trong luyện đan thất nơi xa có một tiếng gầm gừ truyền tới. Ngay sau đó, Huyền Viêm chân nhân liền với sắc mặt sậm xì màu đen xuất hiện ở chỗ địa hỏa khẩu dưới đất, nhìn thấy Lục Bình ở chỗ này, Huyền Viêm chân nhân mặt liền biến sắc, sau đó nhìn lại hai tên tu sĩ trấn áp hóa mạch đang rất áy náy một chút, hừ lạnh một tiếng, xoay người liền rời đi.

Tên tu sĩ nói chuyện lúc trước rất lúng túng hướng về phía Lục Bình nói:

– Huyền Viêm sư huynh gần đây một mực suy nghĩ một loại đoán đan hậu kỳ đan dược, lần này sợ rằng đã khiến cho hắn mọi công phu trước đó đều tiêu vong hết rồi.

Lục Bình nhìn về phía Huyền Điển chân nhân bên cạnh, sau đó nói với tên tu sĩ này:

– Đây không phải là nguyên nhân do ngươi, làm một tên luyện đan đại sư, hỏa mạch ba động của ngươi nơi này cho dù có lớn hơn nữa cũng không làm ảnh hưởng đến ông ta mới đúng.

Một bên kia, Huyền Điển chân nhân há miệng, rồi cười khổ một tiếng không nói gì. Trên thực tế chính là như thế, là một luyện đan đại sư, thành thạo nhất chính là kỹ xảo khống chế lửa của mình. Huyền Viêm chân nhân bởi vì không nắm hỏa hầu trong tay tốt để rồi luyện phế một lò đan dược, vốn là một món không đẹp đẽ gì.

Vốn là Huyền Viêm chân nhân muốn đi đến địa hỏa khẩu định trút giận một phen. Dù sao một lò đoán đan hậu kỳ đan dược đúng là cực kỳ trân quý, nhưng khi nhìn thấy Lục Bình, y cố gắng đem một bụng lửa giận giấu ở trong lòng. Hai tên luyện đan sư trấn áp địa hỏa mạch có lẽ không hiểu, nhưng Huyền Viêm chân nhân vạn lần không thể khiến cho Lục Bình chế cười, huống chi Lục Bình còn là sư điệt của ông ta. Hơn nữa lại là một sư điệt mà ông ta một mực vô cùng không thích. Nhưng vừa khéo vị sư điệt này lại tài hoa hơn người, lại là một vị luyện đan đại sư, thậm chí là luyện đan đại sư có thuật luyện đan so với ông ta còn cao minh hơn.

Lục Bình ở trong ánh mắt kinh ngạc của hai vị đoán đan kỳ tu sĩ quả thật đã thay thế bọn họ ngồi xếp bằng ngồi ngay chính giữa phân hóa trận bàn của địa hỏa khẩu, bắt đầu chưởng không và điều độ hỏa mạch. Ngoài ra, kỹ xảo khống chế lửa thành thạo của hắn cũng làm hai vị tu sĩ nguyên vốn cũng là luyện đan sư xem mà than dài.

Trấn áp địa hóa mạch là một nhiệm vụ cực kỳ khô khan, huống chi Lục Bình còn phải trấn áp suốt năm năm. Hắn phải đem địa hóa cực kỳ không ổn định sau khi trấn áp còn phải không ngừng đem hỏa mạch cắt tỉa, phân hóa. Năm năm liên tục tái diễn và làm cùng một chuyện như thế này, không thể nghi ngờ gì là một công việc cực kỳ khô khan.

Đối với Lục Bình mà nói, lấy kỹ xảo khống chế lửa của hắn cùng với tu vi vượt xa cùng cấp tu sĩ, trấn áp địa hỏa cũng không phải là một chuyện khó. Nhưng Lục Bình là một tu sĩ tu luyện Thủy chúc tính pháp quyết, ở địa phương chung quanh gắn đầy hỏa diễm nơi này cực kỳ không thích ứng. Hắn có thể rõ ràng nhận ra được mình ở nơi này tốc độ tu luyện giảm xuống rất nhiều.

Cũng may Lục Bình bây giờ cũng không tu luyện. Đầu tiên là hắn phải dưỡng thương, rồi sau đó phải từ từ đem được độc bởi vì dùng Bạo Nguyên đan mà tràn ngập ở trong người tống ra ngoài. Nếu không, mặc dù có đan dược ủng hộ, việc tu luyện của hắn sẽ trở nên chuyện làm gấp đôi mà thu hoạch chỉ được phân nửa.

Vượt ngoài ý liệu của Lục Bình chính là, chỉ ba tháng trôi qua, hắn đã đả thông trạng thái bởi vì có độc tố của Bạo Nguyên đan mà khiến cho linh khí của ngoại giới ngăn cách cùng thân thể của hắn.

Lục Bình phát giác lúc mình vận hành công pháp bức độc ra ngoài thì, Vạn độc Vẫn nguyên cương cũng đang chậm rãi hấp thu chất độc trong người. Hắn bấy giờ mới hiểu ra, cho dù hắn không cố ý loại bỏ những độc tố này, dưới sự thu nạp của Vạn độc Vẫn nguyên cương, thân thể của hắn cũng từ từ khôi phục nguyên trạng.

Cứ như vậy một năm sau, Lục Bình rốt cục đem dược độc trong người hoàn toàn loại bỏ sạch sẽ. Lúc trước bởi vì kịch chiến cùng Huyền Thuật chân nhân mà bị ám thương cũng khỏi hẳn toàn bộ. Chẳng qua là điều khiến cho Lục Bình tiếc nuối là, địa hỏa khẩu quả thật không phải là một nơi lý tưởng thích hợp cho hắn tu luyện .

Cũng may Lục Bình lập tức phát hiện ở chỗ này tu luyện có một lợi ích khác, đó chính là có thể đem chân nguyên trong cơ thể trong quá trình trấn áp địa hỏa không ngừng tiến hành rèn luyện, từ đó khiến cho chân nguyên của hắn ngày càng trở nên thuần hậu hơn.

Vốn con đường mà Lục Bình đi chính là chân nguyên pháp lực hùng hậu và tinh khiết, thậm chí không tiếc làm chậm lại tu luyện tiến độ. Nhưng sau khi trải qua địa hỏa khẩu hỏa mạch rèn luyện, Lục Bình lúc này mới phát hiện, chân nguyên của mình thì ra là còn có thể trở nên tinh khiết hơn nữa.

Ở dưới thần niệm quan sát chăm chú, Lục Bình nhìn từng giọt giọt chân nguyên bị ngưng luyện và nồng súc đi theo huyết mạch vận hành rồi bị kim đan trong tâm hạch không gian thu nạp. Năm con quái giao bốn chân ở mặt ngoài của kim đan nhất thời trở nên càng thêm linh hoạt. Đợi đến sau khi bọn chúng ở mặt ngoài của kim đan vui đùa một phen, năm con quái giao ngửa mặt lên trời làm ra một động tác ngửa cổ thét dài, một cổ uy áp nhàn nhạt từ dưới chỗ địa hỏa khẩu tản mát ra đi, cho đến khi khuếch trương ra chung quanh gần mười dặm mới chậm rãi tiêu tán.

Đây là cực hạn mà thần niệm của Lục Bình có thể bao trùm tới.

Trong đan phòng phía sau núi, Thiên Lô lão tổ đang luyện chế một lò pháp tướng kỳ đan dược, chợt thì thân hình rung lên, thiếu chút nữa đem một lò đan dược trong Nạp Xuyên đỉnh luyện phế.

Thiên Lô lão tổ chợt mở hai mắt ra, thấp giọng nói:

– Huyết mạch uy áp? Đây không phải là đỉnh cấp yêu tộc cùng chân thân pháp tướng trên người mới có thứ này sao? Chẳng lẽ trên Thiên Linh sơn cái tên tu khống chế một con đỉnh cấp yêu thú ở trong tay, hay là cái lão tổ rảnh rỗi chán đời nào cho hiện ra pháp tướng của mình?

Thầm nghĩ chốc lát, Thiên Lô lão tổ lại ngưng trọng lắc đầu một cái, nói:

– Không đúng, trên Thiên Linh sơn mấy vị lão tổ không có loại huyết mạch uy áp này. Như vậy chính là có người bắt được đỉnh cấp yêu thú làm linh sủng rồi? Đỉnh cấp yêu thú thật là một loại đại phiền toái, chẳng lẽ là con Loan điểu kia của Lục Huyền Bình sao? Con Loan điểu kia mặc dù không phải là đỉnh cấp yêu thú Hỏa Loan điểu, nhưng lại là phong hỏa song chúc tính Loan điểu, có thể thấy trên người cũng có mang huyết mạch của Hỏa Loan nhất tộc. Hỏa Loan chính là một trong tam đại đỉnh cấp chủng tộc của Đông hải yêu tộc, chỉ mong sẽ không mang đến phiền toái gì cho môn phái.

Mà lúc này, Lục Bình đang ở trên địa hỏa khẩu lấy ra di vật của Thủy Tinh cung tu sĩ Bành Thế Nguyên bị phục giết ở chỗ bí mật truyền tống trận của Phúc Hải bang bắt đầu kiểm đếm. Lúc ấy hắn nghe Liêu gia tu sĩ kia nói rất rõ ràng, là trên người của tên Bành Thế Nguyên này mang theo một món đồ vô cùng quan trọng.

Lục Bình không ngờ tới vị Thủy Tinh cung Bành Thế Nguyên chân nhân này lại là một vị luyện đan đại sư!

Khó trách vị Bành Thế Nguyên chân nhân này ở trong Truyền Tống trận bị Lục Bình cùng Ân Huyền Sở phục giết dễ dàng như thế!

Một vị luyện đan đại sư cất giữ đồ đạc sẽ phong phú đến mức độ như thế nào? Huống chi tên luyện đan đại sư này còn là xuất thân từ Thủy Tinh cung!

Lục Bình mừng rỡ dị thường từ trong trữ vật pháp khí của đối phương đem mấy trăm cây ngàn năm linh thảo cùng hai ba mươi cây ba ngàn năm linh thảo thu nhặt vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Rồi sau đó lại là gần hai mươi cái ngọc tinh bình chứa đựng các loại đan dược. Lục Bình nhất nhất mở ra tra xét, có ít nhất năm sáu loại đan dược hắn chưa bao giờ nghe biết qua. Những loại khác hắn cũng biết, tất cả đan dược đều vừa khéo thích hợp đoán đan trung kỳ tu sĩ dùng để tu luyện, cũng vừa đúng tiện nghi cho hắn.

Tu sĩ sau khi lên cấp đoán đan kỳ, trong quá trình sử dụng đan dược, bởi vì sự đề kháng dược tính trong cơ thể, mỗi một loại đan dược như nhau chỉ có thể dùng ba bình, sau đó không thể không đổi dùng những đan dược khác để tu luyện. Vì vậy, có thể có được càng nhiều chủng loại cùng cấp đan dược hơn, thì càng có lợi ích hơn đối với Lục Bình, vì hắn có thể kéo dài thời gian sử dụng đan dược phụ trợ dùng để tu luyện.

Trừ những thứ này, món được Lục Bình xem trọng chính là trong trữ vật pháp khí của Bành Thế Nguyên cất giấu hơn mười loại đan phương ngọc giản.

Mười mấy cái đan phương ngọc giản trong trữ vật pháp khí của Bành Thế Nguyên mặc dù không phải là truyền thừa của y, nhưng tên đan dược ghi lại bên trong không ngờ lại có đến bốn năm loại đoán đan kỳ đan phương mà Lục Bình chưa hề biết hay nắm giữ qua. Điều này vô luận đối với Lục Bình hay là Chân Linh phái đều cũng coi là một khoản tích lũy cùng để uẩn vô cùng lớn. Huống chi những thứ đan phương này hiển nhiên là xuất phát từ môn phái như Thủy Tinh cũng vậy, cho nên bản thân đan dược phẩm chất tự nhiên cũng có bảo đảm.

Dĩ nhiên, khiến cho Lục Bình mừng rỡ chính là luyện đan lô của Bình Thế Nguyên không ngờ lại cũng tùy thân mang theo, hơn nữa còn là một cái thượng cấp luyện đan lộ. Điều này làm cho hắn rất cảm thán về sự giàu có của Thủy Tinh cung …