Chương 1203: Mộc Loan yêu nô

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nơi này rõ ràng cho thấy là một chủ động thiên của Cửu Huyền lâu chuyên môn dùng để bồi dục linh thảo. Địa thế trong động thiên cao thấp nhấp nhô, nhưng khắp nơi đều khai ra ngoài từng mảnh một vườn linh thảo, đủ các loại các dạng linh thảo phân chia sinh trưởng trong từng khối từng khối, thỉnh thoảng còn có một ít cây rừng dùng cho mục đích dược hợp thành từng mảnh rừng cây xanh um.

Linh khí nồng đặc tự dưỡng tất cả sinh mệnh trong mảnh động thiên này, khiến cho Lục Bình phảng phất giữa hô hấp đó đều có thể cảm thụ được sinh cơ bừng bừng dào dạt trong động thiên.

– Tầm Linh Thử sao?

Mộc Loan tu sĩ mang khăn chít đầu đứng bên phải phía kia có chút kinh nghi bất định nhìn phương hướng Đại Bảo biển mất hỏi. Cũng không biết hắn đang hỏi Lục Bình, hay là đang hỏi Mộc Loan tu sĩ bên trái sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt, hay hoặc giả là tự lẩm bẩm.

Lục Bình tựa hồ như biết được Đại Bảo vẫn chưa đi xa, cao giọng nói:

– Chú ý một chút, không nên làm tới mức không còn sót chút gì, chỉ chọn thứ hữu dụng mang đi, đừng lộ ra quá nhiều chân tướng.

Hai Mộc Loan đưa mắt nhìn nhau, mắt thấy mấy vị này rõ ràng coi hai người như không có, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn có chủ ý ở lại lâu dài nữa.

Một bên, Thanh Hồ cũng có chút kinh ngạc nhìn Lục Bình, hỏi:

– Ngài dự định sau đó còn muốn tiến tới nữa sao?

Ánh mắt của Lục Bình nhìn một chút về phía chỗ phương hướng của hai Mộc Loan, đáp:

– Tiếp theo có thể tới hay không còn phải xem ý tứ của hai vị tiền bối đây.

Thời điểm Thanh Hồ nhìn sang, hai Mộc Loan đã xì xào bàn tán, không biết thương lượng gì.

Mà Lục Bình lại một lần nữa triệu hồi Tử Tinh phong nữ vương từ bên trong Hoàng Kim ốc đi ra, để cho nàng mang thần dân của mình hạo hạo đãng đang đánh về phía bên trong động thiên. Cùng vẫn y theo Lục Bình phân phó, bầy Tử Tinh phong không rời khỏi trong diện tích ba mươi trượng thần niệm của Lục Bình bao phủ.

– Tử Tinh phong

Hai gã Mộc loan lúc này ngay cả thương nghị cũng không kịp, trợn mắt hốc mồm nhìn bầy Tử Tinh phong ba nghìn con dưới sự chỉ dẫn của Tử Tinh phong nữ vương, vọt về phía biển linh thảo.

Nhưng mà chỉ là trong một chút, hai người vừa hít một hơi khí lạnh, nhìn ba hài tử choai choai mười bốn mười lăm tuổi đi đến trong động thiên, một người thấp giọng kinh hô:

– Bích Hải linh xà!

Trong khi đó một người khác tự lẩm bẩm:

– Phong xà, Thủy xà, Bằng xà, tam đại bộ lạc hậu duệ cường thịnh nhất của Bích Hải linh xà.

Nơi chân trời lại có hai đạo độn quang hạ xuống, cũng là hai vị trung niên nữ tử dư âm thướt tha, mỗi người đều có pháp tướng sơ kỳ tu vị. Hiển nhiên bởi vì họ phát hiện nơi đây dị thường mà chạy tới hội hợp hai vị Mộc Loan tu sĩ đó. Tuy nhiên họ cũng giống như hai vị Mộc Loan tu sĩ trước, hai vị nữ tử này không xuất thủ đối phó Lục Bình cùng Thanh Hồ.

Thanh Hồ hơi một tia thấp thỏm, hỏi:

– Chuyện gì xảy ra vậy? Nếu như bốn người này liên thủ đối phó ngài và ta, trong thời gian ngắn sợ cũng chiếm không được thượng phong. Bọn họ cũng đều là Mộc Loan nhất tộc, một khi xuất thủ cảnh báo, chúng ta có thể thành cá trong chậu!

Lục Bình cười nhạt, đáp:

– Nếu là những người này đúng thật muốn đem chúng ta giao cho Cửu Huyền lâu, thì khi chúng ta mới vừa tiến vào động thiên sẽ cảnh báo với Cửu Huyền lâu, trên thực tế bọn họ căn bản không áp dụng hành động chút nào.

– Nhưng khi ngài vừa tiến vào họ họ đã xuất thủ!

Lục Bình gật đầu, đáp:

– Tu vi của hai Mộc Loan đó đúng là hùng hậu, nhưng thực lực lại chưa chắc cao. Cho dù là người xuất thủ, mới vừa rồi hai người liên thủ cũng chưa chắc thắng ngươi!

Thanh Hồ có chút khó có thể tin, hỏi:

– Điều này sao có thể? Mộc Loan nhất tộc là đỉnh cấp yêu tộc, chính là Loan đạo nhân đích truyền huyết duệ nổi danh cùng Hỏa Loan. Tu vi đạt được trình độ như vậy, không đủ nhất trong lớp đồng cấp tu sĩ cũng chưa chắc sẽ yếu hơn tôi.

Lục Bình cao giọng cười đáp:

– Tu luyện giới Mộc Loan nhất tộc còn lại mấy con Mộc Loan chứ? Chỉ sợ chỉ còn lại có Mộc Loan nô được nuôi dưỡng trong động thiên của các đại thánh địa dùng để nuôi trồng linh thảo, vào những thời điểm đặc biệt nào đó còn phải hi sinh để trợ cho Thánh Địa tu sĩ phá vỡ tu vi bình cảnh. Người cho rằng nếu những Mộc Loan nô có thể có thực lực rất mạnh, thánh địa nếu muốn khống chế những yêu nô này, thì làm sao có thể mặc cho bọn họ tự do trưởng thành chứ?

Đương nhiên Thanh Hồ hiểu được đạo lý trong đó, nhưng vẫn nghi vấn:

– Mặc kệ nói như thế nào Mộc Loan nhất tộc cũng là một bộ tộc đứng đầu nhất trong yêu tộc, bọn họ có truyền thừa huyết mạch cùng với truyền thừa ký ức. Hơn nữa linh khí trong động thiên này đầy đủ, linh thảo khắp nơi trên đất, nhìn qua Cửu Huyền lâu vẫn chưa khống chế bọn họ, tối đa chỉ có thể xem như là nhốt mà thôi.

Lục Bình cười đáp:

– Ngươi đây cũng không biết rồi, phàm là những đỉnh cấp yêu tộc tuy nói đều có truyền thừa huyết mạch cùng ký ức của mỗi người, nhưng mà vài thứ đó tối đa cũng chỉ có thể chống đỡ bọn họ tu luyện trước đoán đan kỳ. Nếu sau đó họ muốn lên cấp pháp tướng kỳ cũng như duy trì ưu thế của đỉnh cấp yêu tộc, lâu như vậy nhất định phải một lần nữa tiếp thu truyền thừa trong truyền thừa một địa của Mộc Loan nhất tộc. Bằng không mặc dù họ lên cấp pháp tướng kỳ, về sau không có các loại thần thông bí thuật, phương thức tu luyện truyền thừa của Mộc Loan nhất tộc, cũng chỉ có thể dần dần trở thành bình thường. Huống chi bọn họ suốt đời đều bị nhốt ở chỗ này, chưa bao giờ cùng người từng có qua kinh nghiệm giao thủ. Mới vừa rồi, hai người kia giao thủ, hoàn toàn vẫn dựa vào tu vi cùng lực mà thủ thắng, người cho rằng bọn họ có thể có thực lực cao bao nhiêu?

Lục Bình và Thanh Hồ nói chuyện vẫn chưa có ý ẩn dấu. Bốn con Mộc Loan tu sĩ bên ngoài mười mấy trượng nghe được thanh thanh sở sở, đợi đến Lục Bình nói xong, Mộc Loan sắc mặt tái nhợt trước đó cũng không nhịn được nữa hỏi:

– Các ngươi rốt cuộc là người phương nào? Làm sao có thể biết được nhiều tin tức bí mật của Mộc Loan nhất tộc ta như vậy?

Lục Bình cười đáp:

– Cuối cùng mấy vị vẫn không nhịn được rồi, chúng ta dĩ nhiên là từ bên ngoài Cửu Huyền lâu vào. Về phần dùng phương pháp gì đột phá Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận tiến vào bên trong, xem ra không phải mấy vị Mộc Loan tiền bối đã biết rõ ràng rồi sao?

Bên kia Mộc Loan tu sĩ mang khăn chít đầu nghe vậy sắc mặt nhất thời trở nên ấm tình bất định, hừ lạnh một tiếng, đáp:

– Người đang nói gì đó, bọn ta không rõ ý tứ của các hạ!

Lục Bình từ chối cho ý kiến đối với người này phủ nhận, mà là trả lời câu hỏi của vị Mộc Loan tu sĩ trước đó, nói:

– Mộc Loan nhất tộc tuy rằng tần lâm tuyệt diệt, nhưng rốt cuộc vẫn không tuyệt diệt. Tại hạ đã từng có một vị Mộc Loan hảo hữu, hôm nay vẫn đang tiềm tu trong Mộc Loan tộc truyền thừa một địa ở Đông Hải, nên ta biết được không ít chuyện của quý tộc.

– Không thể nào!

– Có thật như vậy không?

Mộc Loan có khăn chít đầu cùng Mộc Loan sắc mặt tái nhợt hầu như đồng thời thốt ra. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấu sự kinh nghi và mong mỏi, cuối cùng vẫn là Mộc Loan khăn chít đầu hơi một tia âm rung, hỏi:

– Tu luyện giới Mộc Loan nhất tộc đúng là không tuyệt diệt sao?

Lục Bình nhún vai, đáp:

– Không, nhưng chỉ sợ cũng nhanh thôi, nhưng tại hạ cũng đã từng thấy qua một con Mộc Loan như thế, mấy trăm năm qua cũng chưa từng nghe qua tin tức có liên quan Mộc Loan nhất tộc ở tu luyện giới. Đương nhiên, có nghe đồn qua khả năng nuôi dưỡng một ít linh cầm linh thú thượng cổ quý trọng cùng loại như chư vị trong thánh địa, chỉ là thân phận của chư vị chỉ sợ cũng tương đối xấu hổ, không ai xem chư vị là Mộc Loan nhất tộc.

Lục Bình nói cực kỳ trắng trợn, sắc mặt của tu sĩ khăn chít đầu hiện lên vẻ giận dữ. Mộc Loan sắc mặt tái nhợt càng tái nhợt một phần, mà sắc mặt của hai vị Mộc Loan nữ tu kia nhìn về phía Lục Bình cũng khó coi, nhưng sinh ra mấy phần lạc lõng buồn buồn.

Thanh Hồ lại có vẻ càng thêm thấp thỏm một ít, rất sợ mấy con Mộc Loạn đó bởi vì ngôn ngữ gay gắt của Lục Bình làm tức giận mà phát sinh cảnh tin với Cửu Huyền lâu. Mặc dù đến bây giờ, nàng cảm thấy không giải thích được đối với Mộc Loan vẫn không cảnh báo cho Cửu Huyền lâu, nhưng mà đúng là nàng vẫn còn kỳ vọng. Tuy nhiên, nàng suy nghĩ một chút có thể lên vào trong truyền thừa động thiên của Trung Thổ thánh địa Cửu Huyền lâu, Thanh Hồ không khỏi trong lòng cảm giác được một loại phấn khởi không rõ.

– Các vị có chuyện gì nói mau đi! Chủ động thiên này xem bộ dáng là chỗ mà Cửu Huyền lâu chuyên môn dùng bồi dục linh thảo. Các vị chỉ sợ là linh thực phẩm của chỗ này đúng không? Nhưng mà một chỗ Truyền thừa chi địa trọng yếu như vậy, Cửu Huyền lâu tu sĩ không khả năng không phải tu sĩ thường xuyên kiểm tra, thời gian của đám người vẫn bối cũng chỉ có hạn.

Thanh Hồ xem ra lời nói của Lục Bình không khách khí như vậy, mà vừa khéo bốn con pháp tướng Thanh Loan đối diện cũng bị lời nói như vậy của hắn càng nói càng trấn định, quả nhiên là kỳ quặc quái gở.

– Các ngươi đi vào dọc theo lối đi mà Đạo Thiên lão tổ khai ích đúng không?

Bốn người lại xì xào bàn tán một phen, lúc này đây nói chuyện cũng là một người trong hai vị Mộc Loan nữ tu.

Lục Bình một bộ thần sắc quả thực như vậy, đáp:

– Không ngờ thời gian gần vạn năm qua các vị vẫn đang chờ, xem ra năm đó Đạo Thiên lão tổ tiến vào chỗ này quả thực cùng các vị có thỏa thuận riêng tư gì đó. Mà có thể làm cho các vị cam nguyện đem bí mật này giấu ở đáy lòng truyền thừa thời gian gần vạn năm, xem ra không phải là khi đó Đạo Thiên lão tổ đáp ứng dẫn các người thoát khỏi sự ràng buộc của yêu nô chứ?

Mộc Loan nữ tu đó hung hăng đáp:

– Có ai muốn sinh ra lại làm yêu nô cho người ta chứ? Mỗi một thời ngoại trừ lưu lại vài mầm móng đối với truyền thừa ra, tộc nhân còn lại đều biến mất. Không cần phải nói chúng ta cũng biết bọn họ là bị người của Cửu Huyền lâu sát hại dùng để thôi sinh kỳ trân dị thảo, hội thăng tu vi.

Một Mộc Loan nữ tu khác lại nghĩ tới điều gì, kinh nghi hỏi:

– Ngươi, ngươi trước đó căn bản cũng không biết chuyện này sao?

Lục Bình cười đáp:

– Không sai, bất quá hiện tại ta cũng đại khái có thể đoán được là chuyện gì xảy ra.

Mộc Loan tu sĩ sắc mặt tái nhợt liền hỏi:

– Như vậy con Tâm Linh Thử đó thủ hạ của ngươi là chuyện gì xảy ra?

Lục Bình bình tĩnh đáp:

– Hắn là người theo đuổi của ta, cũng là huynh đệ của ta.

– Người theo đuổi, tu luyện giới hiện nay còn có loại tồn tại này sao? Ngươi không ngờ lại yên tâm không thực hiện cấm chế trong thần niệm của bọn nó sao?

Mộc Loan khăn chít đầu hơi có chút ý bất ngờ và cảm khái. Mấy con Mộc Loan đều sắc mặt từng người biến đổi, Thanh Hồ cũng có vẻ sắc mặt khác thường.

Lục Bình buồn cười, đáp:

– Thực hiện cấm chế cũng chỉ có thể như các ngươi làm yêu nô linh sủng cho người ta. Như vậy thì làm gì còn là truy tùy giả, là huynh đệ chứ?

Lục Bình cũng không quản trong lòng của mấy con Mộc Loạn nghĩ như thế nào, mà nói thẳng rằng:

– Đạo Thiên lão tổ năm đó trở ra động thiên lại bị thương nặng không chữa trị mà chết. Đương nhiên ông ta không khả năng lần nữa trở về cứu các người, hơn nữa cũng không khả năng truyền xuống di ngôn cứu các ngươi.

Lục Bình không để ý đến sắc mặt của mấy người họ, tiếp tục nói:

– Hơn nữa nếu là vãn bối đoán không lầm, trước đây thương thế trí mệnh trên người của Đạo Thiên lão tổ chỉ sợ cũng xuất phát từ tay tiền bối tổ tiên của các người đúng không? Đạo Thiên lão tổ nói là đáp ứng cứu các người đi ra ngoài, sợ rằng còn không bằng nói là bị buộc rơi vào đường cùng nên mới đáp ứng như vậy.

Cửu thiên hơn ngàn năm trước, Đạo Thiên lão tổ lần đầu tiên bước vào Trường Sinh Động Thiên ngay lúc đó bị Mộc Loan yêu nô phát hiện, cũng chính là chỗ đám người Lục Bình xuất hiện. Hai pháp tướng trung kỳ Mộc Loan yêu nô liên thủ một kích đã làm bị thương nặng Đạo Thiên lão tổ mới vừa tiến vào bên trong.

Mộc Loan nhất tộc mất đi truyền thừa sau khi tiến cấp pháp tướng thực lực của yêu nô trong đồng cấp tu sĩ chỉ có thể trở thành bình thường, nhưng cũng không phải là Đạo Thiên lão tổ có khả năng đủ ngăn cản. Mặc dù ông ta cũng là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, nhưng có thể đem tu vi đẩy đến pháp tướng trung kỳ không biết dùng bao nhiêu phương pháp mưu lợi, lại gặp ít nhiều cơ duyên xảo hợp. Một thân tu vị thực lực nói rằng ông ta là người yếu nhất trong đồng cấp tu sĩ cũng không quá đáng, làm sao có thể ngăn cản được một kích súc lực của hai Mộc Loan yêu nô.

Đạo Thiên lão tổ trọng thương bị bắt nên đành phải buộc lòng đáp ứng rất nhiều điều kiện của Mộc Loan nhất tộc.

Trong đó có một điều kiện trọng yếu nhất chính là ngày sau lại tiến vào Trường Sinh Động Thiên lần nữa, mang hậu bối của Mộc Loan nhất tộc ra khỏi động thiên, không bị Cửu Huyền lâu nô dịch nữa.

Vì thế, trong động thiên Mộc Loan yêu nô âm thầm hiệp trợ Đạo Thiên lão tổ lấy trộm đại lượng kỳ trân dị thảo trong Trường Sinh Động Thiên, lúc này mới thả ông ta rời đi.

Đương nhiên, cho dù là Mộc Loan yêu nô trong Trường Sinh Động Thiên nếu không cùng nhân tình thế thái, cũng phải đề phòng sau khi Đạo Thiên lão tổ trở ra động thiên trở mặt không nhận trách nhiệm. Bởi vậy họ giữ lại thủ đoạn sau này, buộc Đạo Thiên lão tổ tiến vào động thiên lần nữa.

Năm đó Đạo Thiên lão tổ tiến vào Trường Sinh Động Thiên lập tức bị Mộc Loan yêu nô tiên tổ bắt được. Thế nhưng lúc đó trong tay của Mộc Loan yêu nô môn vẫn chưa có trứng để ấp trứng, nên không cách nào để cho Đạo Thiên lão tổ mang đi. Mà sau khi người của Mộc Loan tộc sinh ra lại bị người của Cửu Huyên lâu thực hiện cam chế trong thần niệm hóa thành yêu nô, xem như từ Trường Sinh Động Thiên, sống chết cũng chỉ là trong một ý niệm của Cửu Huyền lâu.

Mọi điều rơi vào đường cùng, lúc đó Mộc Loan yêu nô tiên tổ lúc này mới bất đắc dĩ thả Đạo Thiên lão tổ rời khỏi, cũng ước định ngày sau tiến vào động thiên lần nữa lấy đi trứng của Mộc Loan thả nuôi ở tu luyện giới.

Nhưng mà Mộc Loan yêu nô thiên toán vạn toán cũng không tính đến bọn họ lưu cho Đạo Thiên lão tổ nguyên vốn thương thế nặng nhất không tính là nghiêm trọng cũng muốn mạng già của ông ta. Đạo Thiên lão tổ không có pháp tướng trung kỳ tu vi, nhưng trên thực tế không thể chịu đòn nữa rồi.

Mưu đồ của Mộc Loan yêu nô nhất thời thành vô ích, một bực này đã là thời gian gần vạn năm, năm đó Mộc Loan yêu nô tiên tổ sớm đã thành món ăn trên mâm của một người đại thần thông ở Cửu Huyền lâu. Mà Mộc Loan yêu nô trong Trường Sinh Động Thiên cũng đời này tiếp đời khác bí ẩn truyền thừa xuống chuyện một kẽ hở bí mật do Đạo Thiên lão tổ năm đó lưu lại trong Trường Sinh Động Thiên. Họ mong đợi có người từ bên ngoài lần nữa lợi dụng chỗ kẽ hở đó có thể lại mở ra lối đi thông với ngoại giới, vì thế mỗi một thời đại Mộc Loan yêu nô đều đang âm thầm chuẩn bị.