Chương 930: Bảo thuyền hài cốt (1)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Phong lão tổ nhìn cái phong đái bể tan tành thở dài một cái, nói:

– Cũng coi là bất ngờ, ít nhất những thứ mảnh vụn này còn có thể đem để cường hóa cái phong luân của ta, như vậy sau này ngưng tụ đạo dưỡng linh bảo cấm thứ chín cũng đủ rồi!

Trong các kỳ đại kiếp ma la từ trước đến giờ, số lượng ma la từ huyết ma la trở lên đều chết không ít, nhưng có thể từ trong tay ma la vẫn lạc này lấy được bạn sinh linh bảo của chúng cũng vô cùng hiếm hoi. Đại đa số ma la trong lúc vẫn lạc, bạn sinh linh bảo của chúng cũng bể tan tành theo, thậm chí tự cho nổ tung. Nếu là vận khí tốt có lẽ có thể lưu lại một ít tinh hoa của bạn sinh linh bảo thì cũng là những thứ linh tài cực tốt dùng để thăng cấp phẩm chất của pháp bảo.

Mặc dù như thế, mỗi khi nhân tộc hoặc là yêu tộc tu sĩ có cơ hội vây giết huyết ma la, đều mong đợi sau khi đánh chết huyết ma la có thể may mắn lấy được bạn sinh linh bảo trong tay đối phương. Vì nếu có được bạn sinh linh bảo như vậy, sau khi trải qua cải tạo hơn nữa vượt qua được lôi kiếp, thì chính là một món lôi kiếp linh bảo, lập tức có thể đưa vào sử dụng. Điều này so với đem một món pháp bảo bình thường không ngừng đề thăng lên đến lôi kiếp linh bảo nhanh hơn nhiều. Mặc dù bạn sinh linh bảo bình thường sau cải tạo muốn vượt qua lối kiếp cũng cực kỳ khó khăn, hơn nữa sau khi vượt qua cũng khó có thể phát huy ra toàn bộ uy năng của linh bảo. Nhưng điều này cũng không ngăn cản tu sĩ mong đợi sẽ thông qua loại phương thức này nhanh chóng có được linh bảo.

Thiên Phong lão tổ liên thủ Thiên Sơn, Thiên Thuật hai vị lão tổ, nguyên chính là tập trung đoạt được cái phong đái trong tay con huyết tu ma này, không cuối cùng vẫn thất vọng mà về.

Thiên Sơn lão tổ cười nói:

– Không lấy được bạn sinh linh bảo mới coi như là bình thường, nếu là lấy được, đó mới là cho thấy khí vận của mấy người chúng ta đang hên vô cùng!

Thiên Phong lão tổ một mặt đem mảnh vụn phong đái đã vỡ tan tành của con tu la ấy dùng Phong Linh phù trấn áp vào trong Phong linh hạp, để tránh trải qua thời gian dài những phong chức tính tinh hoa này sẽ hoàn toàn tiêu tán, một mặt nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Nguyên vốn còn muốn mượn khí vận của Đa bảo đồng tử này lấy được một món bạn sinh linh bảo, không ngờ còn không thành!

Ban đầu Lục Bình đưa cho Thiên Lâm lão tổ món bạn sinh linh bảo may mắn lấy được trong Doanh Ngọc chiểu trạch. Sau khi trải qua Thiên Giang lão tổ cải tạo, Thiên Lâm lão tổ trực tiếp giúp bạn sinh linh bảo ấy vượt qua lối kiếp, thành tựu nhất kiếp linh bảo, không biết làm hâm mộ chết chết bao nhiêu Chân Linh phái lão tổ.

Lục Bình hiển nhiên biết rõ lúc này Thiên Phong lão tổ đang nói đùa, nên chỉ cười cười không trả lời, đem phần lớn thần niệm nhìn chăm chú vào Linh Lung tửu đỉnh trong tâm hạch không gian.

– Như thế nào rồi?

Trong lúc tâm niệm khẽ động, Lục Bình đã biết được Linh Lung đã hoàn thành, vì vậy liền hỏi.

Một viên vi hình Tụ Linh châu từ trong miệng đỉnh bay ra, Linh Lung từ trong đỉnh lộ đầu ra, cười nói:

– Những thứ tinh hoa kia tiêu tán quá nhanh, cũng không bắt được nhiều, hơn nữa những thứ Phong chúc tính tinh hoa ấy ngươi cũng không dùng được. Viên Tụ Linh châu này hình thành cũng quá mức miễn cưỡng, đây cũng là nhờ người trên đoạn đường này chém chết không ít ma la, Linh Lung dọc đường hấp thu không ít, cho nên mới hấp thu xong con thuyết tu la này là ngưng tụ được Tụ Linh châu!

Đối thoại giữa hai người đều thực hiện thông qua thần niệm, vì vậy ba vị lão tổ cũng không biết.

Linh Lung mặc dù nói nó có thể thông qua hấp thu tinh hoa của một con huyết tu la vẫn lạc là có thể ngưng tụ ra một viên vi hình Tụ Linh châu, hay nói khác hơn là một cái vi hình linh mạch. Nhưng đó là dưới trạng huống lý tưởng, bình thường huyết ma la lúc vẫn lạc, Linh Lung nhiều nhất cũng chỉ có thể thu gom hơn phân nửa tinh hoa, đây còn là dưới tình huống Lục Bình có chuẩn bị.

Lúc này, Thiên Thuật lão tổ đột nhiên mở miệng nói:

– Mới vừa nhận được tin tức, Hải Diễm môn Hải Hồn lão tổ cùng môn hạ hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ liên thủ vây giết được một con huyết tu la, lấy được một món bạn sinh linh bảo!

Thiên Phong lão tổ phun ra một câu chửi tục:

– Con mẹ nó, vận khí quả thật là quá tốt!

Thiên Sơn lão tổ nói:

– Cho dù là bạn sinh linh bảo, muốn thông qua cải tạo, hơn nữa khiến cho vượt nó qua lối kiếp cũng không dễ gì. Theo ta được biết, Hải Diễm môn tựa hồ cũng không có luyện khí tông sư, huống chi ở Bắc Hải cũng không phải ai cũng có thể mạo hiểm tăng cường lôi kiếp đối với bản thân để hiện trợ linh bảo độ kiếp như thế.

Thiên Thuật lão tổ gật đầu một cái, nói:

– Đúng là như thế, nhưng mà kế tiếp đây nên làm thế nào bây giờ, bọn ta tiếp tục liên thủ đuổi giết huyết tu ma hay sao?

Thiên Sơn lão tổ lắc đầu, nói:

– Hiện nay huyết ma la có thể chạy trốn đã sớm trốn hết, chưa thoát đi được đều đã lọt sâu vào tuyệt cảnh, cũng không cần bọn ta đi trợ giúp, để tránh những môn phái tu sĩ khác hiểu lầm động cơ của chúng ta.

Thấy mấy người đều gật đầu đồng ý, Thiên Sơn lão tổ tiếp tục phân phó:

– Chuyện cần thiết nhất hiện nay chính là chỉ huy môn hạ đệ tử tiêu diệt những đại quân ma la bình thường đã mất đi chỉ dẫn của huyết ma la, đồng thời cũng phải bảo giá hộ vệ cho môn hạ đệ tử. Thiên Thuật sư huynh, huynh còn phải chỉ huy môn hạ đệ tử đi tiêu diệt những ma la đã xâm nhập vào trong đại hình linh thạch quáng mạch ở trung ương. Mặc dù những thứ ma la này phần nhiều là tiểu tu la thực lực thấp kém, đại tu la cấp bậc đoán đan cực ít, chỉ cần giao cho môn hạ đệ tử làm nhiệm vụ lịch luyện. Nhưng mà vẫn cần sư huynh vào đó trấn giữ tràng diện, bảo vệ môn hạ đệ tử, đồng thời cũng có thể tránh những môn phái khác nhân cơ hội ngư ông đắc lợi trong quáng mạch!

Thiên Thuật lão tổ gật đầu nói:

– Phải nên như vậy!

Sau khi Thiên Sơn lão tổ phân phó hoàn tất, Lục Bình đang định rời khỏi, chợt nghe Thiên Sơn lão tổ bảo:

– Ngươi không cần đi, đại chiến mới vừa xong, bản phái lần này có thể nói là tử thương thảm trọng, đặc biệt là Thiên Thành sự thúc của ngươi, thương thế trên người càng nghiêm trọng hơn. Hàn Băng đảo hiện nay chỉ có ngươi là luyện đan tông sư, chính là thời điểm ngươi không thể rời bỏ.

Lục Bình lúc này căn bản không có tâm tư dừng lại trên Hàn Băng đảo, nhưng lý do này của Thiên Sơn lão tổ không cho phép hắn phản bác, chỉ đành phải nói:

– Thương thế của Thiên Thành sư thúc đệ tử đã xem qua, còn chờ Thiên Lô sư thúc tổ sau khi đến rồi hãy nói. Về phần thương thế của những môn hạ đệ tử khác, xem ra Đan các đệ tử lập tức sẽ chạy tới. Bản phái lần này cũng đã chuẩn bị được nhiều đan dược chữa thương, chỉ cần đối chứng nhận được là được!

Thiên Sơn lão tổ không nghe được ý từ chối của Lục Bình, còn tưởng rằng hắn là bởi vì Thiên Thành lão tổ bản nguyên bị tổn thương mà thúc thủ vô sách, cho nên mới muốn trốn tránh, vì vậy bảo:

– Ta cũng biết Thiên Thành sư đệ bị tổn thương bản nguyên sợ là cực kỳ khó phục hồi như cũ. Tuy nhiên, lúc này trên Hàn Băng đảo có một tông sư trấn giữ, chữa thương cho môn hạ đệ tử, điều này đối với ổn định lòng người cũng có sự trợ giúp rất lớn.

– Không dối gạt sư thúc, đệ tử mới vừa một đường đi tới đây, cũng phát hiện một đầu mối của một chuyện vô cùng trọng yếu, vào lúc này thực không có tâm tư dừng lại trên Hàn Băng đảo. Đệ tử muốn đi điều tra một phen, hãy cho đệ tử sau này sẽ bẩm báo
rõ!

Không đợi Thiên Sơn lão tổ hỏi nhiều, Lục Bình đã như một làn khói biến mất không thấy hình dáng, chỉ để lại Thiên Sơn lão tổ thở dài bất đắc dĩ, xoay người quay trở về Hàn Băng đảo.

Ngược lại không phải là Lục Bình không muốn mời Thiên Sơn lão tỗ cùng đi, mà là địa phương Lục Bình muốn đến nếu thật đúng là có nguy hiểm, Thiên Sơn lão tổ sợ rằng chẳng những không giúp được gì, ngược lại sẽ còn kéo ông ta kẹt vào chuyện này. Dĩ nhiên, nếu là Thiên Phàm, Thiên Khang cùng pháp tướng trung kỳ lão tổ hiển nhiên là không cần phải bàn luận, tuy nhiên lúc này là thời khắc mấu chốt nhất để bọn họ vẫy giết con Ngọc tu la kia, hiển nhiên cũng không rãnh quan tâm đến chuyện khác.

Huống chi bản thân Lục Bình cũng giữ chủ ý nhỏ là có lợi ích thì mình hưởng trước, không muốn mang theo người khác để phân chỗ tốt của nhà mình.

Trong lúc Lục Bình ra khỏi Hàn Băng đảo, một đường đi về hướng đông nam, khí linh Như Ngọc trong Hoàng Kim ốc đột nhiên thông qua ý niệm câu thông cùng hắn, nói:

– Lão gia, chính là cái phương hướng này rồi, Như Ngọc đã có thể cảm giác được, bảo thuyền chìm ở chỗ biển sâu cách đây mấy trăm dặm!

Lục Bình trong lòng vui mừng, nói:

– Thật đúng là vậy sao?

Như Ngọc chần chờ một chút, nói:

– Đích xác là phương vị của bảo thuyền không sai. Chẳng qua là hiện nay Như Ngọc chỉ có thể cảm giác được đại khái vị trí của bảo thuyền, phương vị cụ thể cũng còn chưa biết.

Lục Bình cũng không quá để ý, chỉ bất quá lúc này hắn đã thấy ở nơi xa Thiên Sơn, Thiên Phong, Thiên Thuật ba vị lão tổ đang vây công con huyết tu la kia, chỉ đành phải qua đó phụ giúp một tay.

Lục Bình sau khi từ biệt Thiên Sơn lão tổ, một đường bay về hướng đông nam, mãi cho đến ngoài ba trăm dặm, lúc này hắn không thể không đem Vân Quang Ngũ Hành y ra che giấu thân người.

Dọc đường, Lục Bình cũng phát hiện nguyên vốn tu la từ Hàn Băng đảo chạy trốn về bốn phương tám hướng, vào lúc này cũng có một phần tương đối lớn bắt đầu hội tụ về phương hướng mà Lục Bình đi.

Lúc mới bắt đầu, Lục Bình còn hứng chí tế lên song phi kiếm chém chết tu la mà hắn gặp phải. Nhưng theo đoạn đường mà hắn càng lúc càng đi xa, thì tu la gặp phải cũng thường xuyên hơn, tu vi cũng càng ngày càng cao, tới cuối cùng cũng đã hội tụ thành một cô hồng lựu, hoặc phi độn lên trời, hoặc là bơi lội trong nước.

Lục Bình cảm thấy rất khác thường, chẳng qua là cảm giác của Như Ngọc đối với phương hướng của bảo thuyền cũng chính là hướng mà đám tu la bại lui này nhắm tới. Lúc này Lục Bình cũng không dám hiện ra thân hình đánh giết tứ phương, quyết định ẩn nặc hành tung bắt đầu bám theo một cỗ tu la này một đường đi về phía đông nam.

Thời điểm cỗ ma la này đi ra ngoài năm trăm dặm, đội ngũ của chúng đã hội tụ đến gần bảy tám trăm, trong đó chỉ tính Đại ma la đoán đan kỳ đã có mấy chục con. Lục Bình đem thân hình của mình che giấu càng kỹ hơn.

Lúc này, đám ma la này lại tập thể trầm xuống đáy biển. Lục Bình trong lòng chợt động, lặng yên không tiếng động đón nhập vào trong nước biển, sau đó bám theo đuổi cỗ ma la này tiếp tục đi về phía đông nam.

Nhóm ma la này tiếp tục ẩn trốn thêm hai ba trăm dặm về phía đông nam nữa, hướng càng ngày càng sâu xuống đáy biển, theo như Lục Bình tính toán lúc này ít nhất cũng đã sâu đến ba bốn ngàn trượng cách mặt biển.

Nhưng căn cứ cảm giác của Như Ngọc, phương hướng Lục Bình truy tìm bảo thuyền của Phi Linh phái không ngờ lại nhất trí cùng phương hướng của đám ma la này.

Đến lúc này, hắn không nghi ngờ mục đích của đám ma la này nữa, đó là rất giống với mục đích của hắn, không còn nghi ngờ gì nữa rồi.

Lục Bình tâm thần chìm vào trong Hoàng Kim ốc dò hỏi:

– Như Ngọc, ta nhớ người đã từng nói, trong bảo thuyền đã từng có một cái đại hình linh mạch đúng không?

Như Ngọc suy nghĩ một chút, đáp:

– Không sai, chẳng qua là khi đó bởi vì tôi bị tách ra khỏi Hoàng Kim ốc mang đi, sau khi bảo thuyền chìm xuống, cái đại hình linh mạch kia nếu mà vẫn chưa tiêu tán, thì ắt là đã ở đáy biển lần nữa chọn trúng địa mạch, cho nên mới được bảo tồn!

Như Ngọc vừa dứt lời, liền nghe đám ma la phía trước truyền tới một trận tiếng cổ võ, trong lúc mơ hồ để lộ ra một cỗ ý mừng rỡ.

Khi Lục Bình giương mắt nhìn lên, liền thấy đáy biển phía trước xuất hiện một vực biển cực kỳ to lớn. Đám ma la này lặn thẳng xuống chỗ sâu của hải vực, trong nháy mắt liền không thấy tung tích.

Đáy biển sâu bốn năm ngàn trượng sớm đã đen nhánh tối mù, nhưng sau khi Lục Bình thi triển Tam Thanh Chân Đồng, tình cảnh đáy biển vẫn hiện ra rất rõ.

Lục Bình đứng bên trên hải cẩu nhìn xuống phía dưới, một cái cự thuyền bị tảo biển bùn bụi bao trùm lẳng lặng nằm ở đáy biển. Một đám mấy trăm ma la lẻn vào trong cự thuyền, xa xa nhìn sang, tựa như một đám kiến bò lên trên một cây đại thụ vậy.

Bảo thuyền là công cụ thường dùng để kết nối hải ngoại tu luyện giới với Trung Thổ tu luyện giới, đồng thời cũng là thủ đoạn cần thiết để xuyên qua Phong bạo dương ngăn cách hai giới, còn là thủ đoạn duy nhất thiết lập siêu viễn trình cự ly Truyền tống trận.

Hải ngoại đại hình môn phái muốn lấy được địa vị mà toàn bộ tu luyện giới thừa nhận, như vậy thì trừ trong môn phái nhất định phải xuất hiện ít nhất hai vị pháp tướng đại tu sĩ cùng với truyền thừa không ngừng pháp tướng tu sĩ đời thứ ba ít nhất có mười người ra, trọng yếu nhất chính là môn phái có thực lực cầu thông hai giới, mới có thể lấy được sự thừa nhận của Trung Thổ, thậm chí của toàn bộ tu luyện giới.

Mà tất cả những nhu cầu này đều sẽ tập trung trên một thứ, đó chính là bảo thuyền!

Bảo thuyền chẳng những là thứ thể hiện tài lực của một nhà môn phái, quan trọng hơn chính là tượng trưng cho địa vị của một nhà đại hình môn phái!

Theo Lục Bình biết, một chiếc bảo thuyền ít nhất phải có chiều dài một trăm bốn mươi trượng trở lên, rộng chừng bốn mươi trượng trở lên. Những thứ này chỉ là vụn vặt, mấu chốt nhất chính là vỏ ngoài của bảo thuyền ít nhất đều dùng thượng phẩm linh tài luyện chế mà thành thương phẩm pháp khí. Còn long cốt của bảo thuyền sử dụng ít nhất cũng phải đạt tới cấp bậc pháp bảo, thậm chí cao hơn. Hơn nữa bộ linh kiện của những chỗ trọng yếu khác trong bảo thuyền cũng đều phải vượt trên đỉnh cấp pháp khí. Vỏ ngoài sử dụng thượng cấp pháp khí hoàn toàn chỉ là bảo thuyền kém nhất.

Những chỗ mấu chốt trong bảo thuyền đều có một chỗ không gian, có môn phái tài đại khí thô có thể trực tiếp đem động thiên pháp bảo khảm vào trong đó. Nếu là đạt không được, một cái không gian động thiên cấp bậc pháp khí cũng có thể chống đỡ, nhưng mà so sánh cùng động thiên pháp bảo, hiển nhiên là có rất nhiều chênh lệch.