Chương 493: Trở lại Vẫn Lạc bí cảnh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trước Thiên Linh điện trước truyền tống trận, sáu tên tu sĩ đã sớm chờ ở chỗ này

– Huyền Điền sư huynh, không phải là còn có một người muốn tới sao, sao đến lúc này còn không tới?

Huyền Điền chân nhân nhìn người nói chuyện một chút, chính là đại đệ tử Trương Huyền Bối của Lương Huyền Phong chân nhân.

Huyền Điền chân nhân đang muốn nói chuyện, liền nghe bên cạnh một người hừ lạnh một tiếng, nói:

– Bất kể là ai, lại cũng không thể khinh thường như vậy. Chẳng lẽ hắn muốn cùng đi với sư thúc lần này dẫn bọn ta đi đến Đông hải hay sao?

Người nói chuyện chính là Dương Huyền Tố đệ tử của Huyền Xương chân nhân. Huyền Điền chân nhân há miệng, cũng lại không tiện đem chuyện Lục Bình vì sao chưa đến nói ra, trong lòng đối với chuyện hắn tới trễ cũng rất chút oán giận.

Huyền Điền chân nhân cố ý đổi chủ đề, hướng một vị tu sĩ khác ở một bên hỏi:

– Huyền Châu sư muội, muội có biết lần này là vị sư thúc nào dẫn bọn ta đi Đông hải không?

Huyền Châu chân nhân là đại đệ tử của phó Các chủ Huyền Câu chân nhân của Chân Linh phái Chế Phù các, một thân bản lĩnh luyện chế phù học được chân truyền sâu sắc của Huyền Câu chân nhân, lần này cũng muốn đi Đông hải, là một trong bảy vị đệ tử đời thứ ba có đoán đan sáu tầng tu vi.

Huyền Châu chân nhân lắc đầu một cái, nói:

– Trong chư vị sư thúc sự bá có tư cách đại diện môn phái đi Đông Hải, Khúc Huyền Thành, Lương Huyền Phong, Quách Huyền Sơn ba vị sư bá bây giờ cũng đã ngưng luyện phẩm cấp cao kim đan, chỉ chờ đột phá pháp tướng kỳ, chắc là sẽ không đi ra ngoài. Còn dư lại đủ tư cách có mấy vị, Huyền Thuật sư bá cũng bế quan muốn thành kim đan phẩm cấp; Huyền Xương sự bá mới vừa chấp pháp bốn phái môn quy pháp kỷ, thì cũng không cách nào phân thân; Huyền Hỏa sư bá thì một mực ở Hàn Băng đảo hiệp trợ Thiên Linh lão tổ; Khôi lỗi các Huyện Hoài sư bá luôn luôn không phải là người muốn quản sự; Đan các Huyền Viêm sư thúc gần đây dường như một mực đang suy nghĩ nghiên cứu một loại đan dược; như vậy còn dư lại trong đoán đan hậu kỳ tu sĩ, có tư cách đại diện môn phái đi ra ngoài Đông hải, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có dư lại Huyền Sâm sự bá, Huyền Thần sư thúc cùng lão sư của ta mà thôi.

Huyền Điền chân nhân gật đầu một cái. Huyền Chậu chân nhân nói mấy vị chân nhân này đều là tu sĩ thuộc Đệ tử đời thứ hai trong bồn phái thành danh đã lâu, phân tích cũng rất có đạo lý.

Huyền Điền chân nhân vốn là còn muốn hỏi chút gì, thì Truyền tống trận trước người đột nhiên sáng lên, mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Truyền tống trận.

Sau khi ánh sáng tản đi, Lục Bình xuất hiện ở trong Truyền tống trận, nhất thời liền cảm giác được mấy đạo ánh mắt chăm chú nhìn lên thân mình.

Lục Bình giương mắt nhìn, thì thấy sáu người nhóm Huyền Điền chân nhân, hắn liền biết được mọi người ở đây đã tề tụ đủ, chỉ kém có mỗi một mình hắn.

Lục Bình thấy Huyền Điền chân nhân cùng Huyền Tuệ chân nhân, lúc này mới cười nói:

– Rất xin lỗi, bởi vì một chút chuyện nên có chút trì hoãn.

Trừ Huyền Điền, Huyền Tuệ bốn người khác cũng đều kinh ngạc: kẻ cùng bọn họ đi Đông hải không ngờ lại sẽ là Lục Bình. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người vừa là bất ngời, lại vừa cảm thấy nó hợp với tình lý.

Huyền Tố chân nhân mới vừa rồi còn oán trách Lục Bình bị trễ, hiện giờ sắc mặt có chút lúng túng. Lục Bình tu luyện mặc dù sau bọn họ xa, nhưng địa vị ở trong môn phái không phải là những người như bọn Huyền Tố có thể sánh kịp. Ngay cả thực lực cũng mơ hồ vượt qua bọn họ, dù họ là những tu sĩ có tu vi đoán đan sáu tầng tích lũy mấy chục năm rồi. Vừa nghĩ tới chuyện Lục Bình đã từng đánh chết đoán đan hậu kỳ yêu tu, rồi sự tích đối chiến với Huyền Thuật chân nhân, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía hắn không tự chủ liền kèm theo một tia kính sợ.

Huyền Châu chân nhân trong hai mắt dị quang lóe lên, đầu tiên cười”hà hà” nói:

– Thì ra là Lục sư đệ đại danh đỉnh đỉnh. Ta nói môn phái sao không phải một tu sĩ có tu vi cũng đình trệ ở đoán đan sáu tầng cùng bọn ta đi Đông hải, mà lại là người khác. Xem ra duyên cớ chính là bởi vì sự đệ đã từng ở Đông hải du lịch hơn mười năm rồi.

Lục Bình ở trong đệ tử đời thứ ba danh tiếng nổi quá nhiều. Hắn năm đó sau khi bị thú triều đuổi giết đã mất tích một thời gian. Rõ ràng chuyện hắn đi Đông hải ở trong môn phái cũng không thiếu người biết. Chẳng qua là những gì Lục Bình trải qua ở Đông hải thì chỉ có môn phái mấy vị cao cấp tu sĩ biết được mà thôi.

Lục Bình cười nói:

– Sư tỷ quá khen rồi. Tiểu đệ bất quá là đến đây đi cùng chư vị sư huynh sư tỷ làm trợ thủ thôi. Tiểu đệ ở Đông hải hơn mười năm, nhưng cũng chưa từng đi bao nhiêu chỗ, đa số thời gian đều trải qua việc bế quan tu luyện.

Lục Bình vừa nói, vừa lấy ánh mắt nhìn về Huyền Điền chân nhân bên cạnh.

Huyên viên chân nhân cười nói:

– Lục sư đệ có thể còn không quen biết, vị này là Huyền Châu sư muội đại đệ tử của Chế Phù các phó Các chủ Huyền Câu chân nhân.

Huyền Câu chân nhân là cao thủ có số trong môn phái. Chế Phù các ở trong môn phái địa vị mặc dù không so được với Luyện khí điện cùng Đan các, nhưng Chế Phù các có một vị Các chủ lợi hại nhất Chân Linh phái. Đó chính là Thiên Tuyết lão tổ. Có một vị này ở đây, Chế Phù các ở trong Chân Linh phái địa vị vững vàng xếp hạng sau Đan các cùng Luyện khí điện, danh liệt vị trí thứ ba trong Chân Linh phái.

Huyền Điền chân nhân lại chỉ một vị tu sĩ vóc người cao gầy bên cạnh, nói: – Vị này là Huyền Tổ sư đệ – đại đệ tử của Huyền Xương sư thúc.

Huyền Tố chân nhân cười khan mấy tiếng, có chút không được tự nhiên cùng Lục Bình chào hỏi qua. Lục Bình cũng không để ý, hắn đối với Huyền Xương chân nhân cảm nhận cũng không thật tốt. Hơn nữa hắn cũng phát hiện lúc mình đột phá đoán đan trung kỳ, yêu tộc vây công Hoàng Ly đảo lần đó lộ ra vẻ quỷ dị ở nhiều tình tiết. Mặc dù từ trong ngụ ý của lão sư hắn biết được tựa hồ phía sau này có cái bóng của Huyền Thuật chân nhân, nhưng hắn cũng nhận ra được ngày đó vị Huyền Xương chân nhân kia vừa kịp tới chậm sợ cũng không thoát khỏi có liên quan.

Nhị đệ tử của Lương Huyền Phong chân nhân là Huyền Bối chân nhân cũng cùng Lục Bình chào hỏi ra mắt nhau. Huyền Bối chân nhân đối với chuyện Lục Bình năm đó ở Đông hải giúp Lương Huyền Phong chân nhân cướp lấy Thiên Phong diệp cũng biết được từ chính miệng của lão sư mình, rồi Lục Bình lại dùng tiêu Đoán Linh đan hóa giải nguy cơ của Lương Huyện Phong chân nhân khi ngưng luyện cao cấp kim đan gặp phải vấn đề, tất cả đều cảm thấy rất cảm kích. Vì vậy, Huyền Bối chân nhân cùng với Lục Bình làm lễ ra mắt là thành tâm thực ý nhất.

Lục Bình đối với Huyền Bối chân nhân cũng rất thân cận. Thứ nhất là bởi vì cùng Lương Huyền Phong chân nhân có quan hệ nửa như sư nửa như trưởng bối. Mặt khác cũng bởi vì Huyền Bối chân nhân cùng hắn lúc làm lễ ra mắt là phát ra sự chân thành từ nội tâm.

Cuối cùng, một vị Huyền Vũ chân nhân có lão sư cũng không có thành tựu lớn như lão sư của mấy người khác. Huyền Vũ chân nhân có lão sư mặc dù cũng là Đệ tử đời thứ hai của môn phái, nhưng lão sư của ông ta tu vi cũng là đoán đan sáu tầng cùng như ông ta, một mực không thể đột phá đến đoán đan hậu kỳ. Cuối cùng, vị sư phụ này miễn cưỡng dung luyện một loại địa cấp hạ phẩm thiên địa linh vật, trực tiếp ngưng tụ thành tam phẩm kim đan, ngay cả lên cấp đoán đan hậu kỳ cũng đều không thể.

Bất quá vị Huyền Vũ chân nhân này tự thân cũng cố gắng, tu vi tiến độ cùng thực lực chân chính so sánh cùng bổn phái mấy vị nhị đại tu sĩ đệ tử danh vọng rất cao khác không kém chút nào. Tu vi bây giờ của ông ta thậm chí đã vượt qua lão sư của mình, thuộc một nhóm có danh tiếng sớm nhất trong đệ tử đời thứ ba ở trong Chân Linh phái.

Huyền Điền chân nhân đem mọi người giới thiệu qua cùng Lục Bình, lúc này mới hỏi:

– Sư đệ, sao phải hôm nay tới trễ như vậy, đúng là để cho bọn ta đợi một hồi lâu.

Lục Bình không tự chủ sờ sờ chiếc nhẫn trữ vật tay mình đang mang. Mấy ngày nay hắn đã làm một phen đạo tặc trong tu luyện giới, liên tiếp quét sạch hai chỗ doanh địa bí ẩn chứa vật tư tu luyện của Phúc Hải bang. Đợi đến lúc Phúc Hải bang phát giác có điều không ổn, thì hắn đã sớm quả quyết thu tay lại, quay trở về Thiên Linh sơn, rồi khó khăn lắm mới tới kịp cùng mọi người đi Đông hải.

Lục Bình xấu hổ cười nói:

– Đệ tử những ngày gần đây chợt thấy tự thân tu vi tựa hồ có dấu hiệu đột phá đến đoán đan sáu tầng, trong lúc nhất thời tham công mạo tiến, cũng thiếu chút nữa quên mất ngày giờ, bây giờ thật xấu hổ.

Huyền Bối chân nhân cười khổ nói:

– Lục sư đệ, nên xấu hổ chính là chúng ta. Mấy người chúng ta năm đó cũng coi là người nổi bật trong đệ tử đời thứ ba, nhưng cũng không một người nào giống như người vậy, tuổi còn trẻ thế mà lại đem tu vi đạt tới độ cao như thế này. Người vừa nói điều này, ngược lại bảo cho bọn ta làm sao có đất dung thân đây?

Lời nói của Huyền Bối chân nhân tựa hồ nói đến nói đến trong tâm khảm của mọi người, không khỏi đều là một bộ dáng vẻ cảm khái khá sâu. Ai ai cũng đều gật đầu phụ họa:

– Đúng vậy! Đúng vậy!

Lục Bình không muốn ở chuyện này tốn nhiều miệng lưỡi, đổi giọng hỏi:

– Không biết lần này là vị sư thúc nào sẽ dẫn dẫn bọn ta đi Kinh Chập đảo?

– Kinh Chập đảo? Đây là nơi nào?

Huyền Châu chân nhân với hai con ngươi sáng ngời lóe lên vẻ hiếu kỳ chờ đợi hỏi. Lục Bình mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Huyền Điên chân nhân, phát hiện ngay cả ông ta cũng lộ ra một bộ không rõ rốt cuộc là thế nào. Thế mới biết thì ra là mọi người cũng không biết Thiên Tượng lão tổ ở Vẫn Lạc bí cảnh khai ích căn cứ ở trên Kinh Chập đảo.

– Kinh Chập đảo chính là căn cứ được mở ra trong một chỗ bí cảnh của bổn phái ở Đông hải, do Thiên Tượng lão tố của bốn phái trần giữ ở nơi này.

Không đợi Lục Bình giải thích, một giọng nói đã vang lên bên tai của mọi người. Lúc mọi người nghe tiếng nhìn lại, đã thấy một người trung niên tu sĩ đang đi khoan thai, nhìn thì chậm nhưng kỳ thực rất nhanh, hướng bảy người đi tới.

– Huyền Sâm sư thúc!

Mọi người hướng người mới đến khom người hành

Trên Hàn Băng đảo.

Phương Hà cùng Phương Uy được một tên bổn phái đệ tử giống như giám công vậy dẫn tới một chỗ sâu ở trong quáng động. Huynh muội hai người nhìn người thợ đào mỏ to con trước mặt quần áo lam lũ giống như tên hành khất vậy, thần thức ở trên người quét tới lui qua lại mấy lần, không ngờ lại không một chút xíu pháp lực ba động nào, giống y hệt như một người phàm.

Hán tử to con đem cái ngọc bài do hai người đưa tới cầm trong tay ngắm nghía chốc lát, lúc này mới có vẻ thú vị ngẩng đầu lên nhìn một đôi huynh muội sinh đôi này một cái, nói:

– Hai người các ngươi từ Hoàng Ly đảo tới đúng không?

Phương Hà mặc dù không biết Hồ chân nhân vì sao lại để cho huynh muội bọn họ đem một cái ngọc bài đưa cho một nhân vật tầm thường như phàm nhân này, nhưng cũng không vì vậy thất lễ, mà chỉ nói:

– Đúng vậy!

– Tốt lắm, các ngươi đi theo ta đi!

Hán tử to con nghe Phương Hà trả lời, chẳng biết tại sao lại có chút hưng phấn, xoay người liên hướng vào chỗ sâu ở trong hầm mỏ mà đi.

Phương Hà cùng Phương Uy nhìn nhau một cái, cũng theo sau lưng hán tử, nhưng mới vừa đi mấy bước, liền đột nhiên phát hiện cả người pháp lực cùng với tâm hạch không gian mất đi sự liên lạc, giống như cùng cây lục bình không có rễ vậy, trong chốc lát liền tan ra hòa nhập sạch sẽ.

Phương Hà cùng Phương Uy kêu lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau, lại nghe được hán tử to con cười đùa nói:

– Tới thì đã tới rồi, còn muốn đi làm gì nữa?

Tiếng gió truyền tới “vù vù”, hán tử to con không ngờ lại tay không hướng huynh muội hai người đánh tới. Hai người có ý muốn chống đỡ, nhưng cả người không đủ pháp lực, làm sao có thể là đối thủ của hán tử to con, họ bị hán tử to con một quyền đánh té xuống đất.

Lúc này, bên cạnh có hai cô gái không biết từ nơi nào của quáng đạo vòng vo đi ra, thấy hai người nằm dưới đất, một người trong đó cười nói:

– Chung sư huynh, sao lại đem bọn họ đánh ngất đi, không sợ ngày sau Lục sư để tìm người tính sổ sao?

Hán tử to con cười ha ha” một tiếng, nói:

– Hai người bọn họ cũng bất quá chính là hậu tuyển đệ tử mà Lục sư đệ thông qua tay của ta để khảo nghiệm mà thôi. Lục sư đệ ánh mắt rất cao, bình thường đệ tử muốn lọt vào pháp nhân của hắn cũng cực kỳ khó khăn, nếu không cũng không đến bây giờ ngay cả một đệ tử ký danh đều không có. Muốn học Linh Tể kiếm’ của ta đâu có dễ dàng như vậy, không cho bọn chúng nhớ đời nhớ lâu một chút thì làm gì mà thành. Nhưng mà như vậy cũng tốt, còn dư lại nhiệm vụ đào mỏ một năm cuối cùng này lại có kẻ làm giúp rồi.

Thiên Linh sơn hậu sơn.

Vương Kỳ bị một vị nhìn như tiều phu bình thường trước mặt nhìn mà sợ hãi trong lòng. Cả người trên dưới của tiều phu này nhìn như không có chút chân nguyên ba động nào, nhưng ánh mắt lại giống như đao vậy. Y dùng ánh mắt đó ở trên người của hắn nạo tới nạo lui, khiến cho hắn không biết làm thế nào.

Hồi lâu, ánh mắt tiều phu mới từ trên người hắn thu trở về, một đạo thanh âm lạnh lùng giống như kim loại ma sát vang lên, nói:

– Ngươi chính là Vương Kỳ?

Vương Kỳ ngớ ngẩn, nói:

– Tại hạ chính là Vương Kỳ.

– Tốt lắm!

Tiều phu đem một cây làm đòn gánh cùng một cái rìu ném xuống đất, nói:

– Đem những thứ đồ này nhặt lên.

Vương Kỳ chần chờ một chút, hỏi:

– Không biết vị này, à, tiền bối, muốn tại hạ làm cái gì?

Tiều phu híp hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào Vương Kỳ, cũng không nói lời nào.

Vương Kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành phải cúi người đem cây đòn gánh cùng cái rìu trên đất nhặt lên. Ngay tại một khắc cây đòn gánh cùng cái rìu vào tay, pháp lực hộ thân trên người Vương Kỳ phảng phất đột nhiên như bị cầm giữ vậy. Vương Kỳ trong bụng hoảng hốt, vội vàng đem vật trong tay ném xuống đất, nhưng trên người vẫn như cũ không một chút xíu pháp lực nào có thể vận chuyển, tâm hạch không gian dường như cùng huyết mạch hoàn toàn ngăn cách vậy.

Vương Kỳ đè xuống sự kinh hãi trong lòng, lạnh lùng nhìn người trước mắt, nói:

– Các hạ rốt cuộc là làm cái quái gì, vì sao tu vi của tại hạ thoáng cái lại biến đâu rồi?

Tiều phu vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, bất quá trong ánh mắt cũng thoáng qua một tia vẻ tán thưởng, trong miệng cũng lãnh đạm nói:

– Người cầm cái đòn gánh cùng cái rìu lên, khoảng thời gian này ngươi liền ở dưới tay ta, đàng hoàng làm tiều phu đi.

Nhìn tiều phu xoay người rời đi, Vương Kỳ sắc mặt biến đổi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng vẫn cầm đồ vật trên đất lên đi theo.