Chương 676: Đạo tràng sụp đổ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng mà ngay tại lúc Đại Bảo hăng hái bừng bừng bắt đầu thu thập chỗ bảo tàng thứ hai, một người tu sĩ đột nhiên cũng xông vào, sau khi thấy Đại Bảo rõ ràng sửng sốt.

Đại Bảo sau khi phát hiện người đến tu vi trên mình, một cái đầu đụng vào dưới đất, lúc này mới nhớ tới người nọ Đại Bảo trước đó tựa hồ ra mắt, chính là đoán đan hậu kỳ tu sĩ dưới trướng đồng minh Sùng Minh phái Tam Minh lão tổ đồng minh của Chân Linh phái.

Nhưng mà Đại Bảo trời sanh tính cẩn thận, mặc dù biết người đến là bạn không phải địch, nhưng Đại Bảo dù sao cũng là yếu tu, ai biết người đến sẽ an trứ tâm gì, vì vậy liền chui tới phương vị chỗ bảo tàng thứ ba.

Đáng thương chỗ bảo tàng thứ hai Đại Bảo chỉ lấy quát xong một phần ba, còn lại rơi vào trong túi của Sùng Minh phái tu sĩ.

Đáng tiếc Đại Bảo hôm nay vận khí thật đúng là không tốt. Trong lúc hắn mới vừa tiến vào chỗ bảo tàng thứ ba, Sùng Minh phái tu sĩ phát giác nơi này tồn tại bảo tàng cũng chạy tới, đang lúc này, lại có một người tu sĩ chạy tới, song phương nhất thời một cuộc đại chiến. Sùng Minh phái tu sĩ chiến bại rút đi.

Đại Bảo mới vừa thuận xong mấy món đồ, liền bị một gã tu sĩ khác xông vào đã thương, nếu không phải Đại Bảo chạy mau, sợ rằng đã sớm khó thoát khỏi cái chết.

Lục Bình nghe Đại Bảo miêu tả, ánh mắt khẽ híp một cái, một đạo sát khí ở trong đó nổi lên lóe lên, trong miệng phát ra mấy chữ:

– Huyền Linh phái, Lữ Hư Hằng, muốn chết!

Đại Bảo bị thương làm Lục Bình rất căm tức, trong lòng đã đem Lữ Hư Hằng đưa về hàng ngũ hắn phải chết. Tuy nhiên mọi người Chân Linh phái cũng không lấy ngôn ngữ của Lục Bình làm khoa trương, lấy thực lực của Lục Bình hiện như hôm nay, đúng là có tư cách nói ra lời tựa như cuồng vọng như vậy.

Khương Thiên Lâm lão tổ nghe được ngôn ngữ của Lục Bình, chẳng qua là hời hợt nói:

– Huyền Linh phải được Thủy Tinh cung trợ giúp, Lữ Hư Hằng kia sắp kết thành cao cấp kim đan rồi.

Đám người Huyền Hư chân nhân đối với Lục Bình lại còn có Đại Bảo một chỗ hậu thủ như vậy đều cảm thấy đến ngoài ý muốn. Bọn họ nguyên sau khi lấy được phủ việt linh bảo tới giờ, đã không có cơ hội sưu tầm bảo vật nữa, không ngờ Lục Bình lại có thể đã sớm lưu lại phục bút như vậy. Mặc dù chỉ lấy được nửa chỗ trong ba chỗ bảo tàng, nhưng lấy Đại Bảo tu vị như vậy, đã là chi hỉ bất ngờ rồi.

Đại Bảo rất nhanh liền đem oán niệm bị thương của mình để qua sau ót, đạp độn quang của Lục Bình, Đại Bảo bắt đầu hiến bảo:

– Lão đại, nhắc tới ba chỗ bảo tàng thật ra thì cũng không thấy có nhiều đồ tốt, trước tiên cái loại thiên cấp linh vật gì đó là không có. Ta chỗ này chỉ tìm được một ít nhị đăng linh tài, ngàn năm linh thảo, mấy món địa cấp trung hạ phẩm linh vật, chừng mười món kỳ vật cùng mây món pháp bảo bình thường thôi, chắc không thú vị.

Đám người Huyền Hư chân nhân nghe Đại Bảo nói như vậy đều từng trận không nói. Những thứ đồ này khi bọn họ những đoán đan hậu kỳ tu sĩ này trong mắt có lẽ không dùng được, nhưng nếu như vì vậy nói bọn họ đối với những bảo vật này không động tâm, đó là tuyệt không thể. Những thứ đồ này cũng đều là vật cần ở Chân Linh phái bây giờ.

– Nhưng mà,…

Đại Bảo kéo dài thanh điều, nhất thời lại đem lực chú ý lực của mọi người hấp dẫn lại. Mà Lục Bình thì sớm biết tính tình của Đại Bảo, đối với chuyện này đã không còn lấy làm lạ nữa.

– Bảo tàng chỗ thứ hai cùng chỗ thứ ba kia mặc dù bị hai người khác đoạt đi rất nhiều, tuy nhiên một món bảo vật khẩn yếu nhất trong chỗ bảo tàng thứ thứ ba lại trước hết bị ta thuận đi rồi.

Nhìn nụ cười dương dương đắc ý của Đại Bảo, Lục Bình thức thời hỏi:

– Ha, đó là vật gì a?

Đại Bảo thấy Lục Bình quả nhiên hứng thú, nhất thời hưng phấn, từ trong mặt trữ vật dưới cổ lấy ra một cái hộp gấm giao cho Lục Bình, ra hiệu mình hắn khai ích xem.

Lục Bình không biết Đại Bảo làm huyền hư gì, nhưng vẫn là theo lời khai ích hộp gấm trong tay.

Nhìn vật trong hộp gấm, trên mặt Lục Bình còn lộ ra chút vẻ vui mừng, bên cạnh Huyền Thần chân nhận thấy Lục Bình biểu lộ, cũng nhìn trong hộp gầm, nhất thời kinh hô:

– A, lại là một món Dưỡng linh pháp bảo!

Những người khác sau khi nghe được đua nhau từ trong tay Lục Bình nhận lấy hộp gầm nhìn vật trong hộp gấm.

Dưỡng Linh pháp bảo là thủ pháp bảo thuận tay mà tuyệt đại đa số pháp tướng kỳ tu sĩ trong tu luyện giới sử dụng. Đối với những đoán đan hậu kỳ tu sĩ khác mà nói, có thể có một hai món Dưỡng Linh pháp bảo phòng thân, như vậy tồn tại trong cùng cấp tu sĩ thường thường đều không dễ chọc.

Chân Linh phái từ khi bắt đầu tiến vào Doanh Thiên đạo tràng, tuy nói ngay cả linh bảo đều thu hai món, nhưng Dưỡng linh cấp bậc pháp bảo lại cũng không được mấy món, trừ Bát Cảnh lâu của Lục Bình, “Nhu Thứ” kiếm của Huyền Hư chân nhân, còn có chính là Khương Thiên Lâm lão tổ đang đánh phá ba đạo thải cấm khu vực lấy được một món, cùng với năm đạo thải cấm khu vực lúc lấy được một món.

Còn có chính là lúc đánh phá sáu đạo thải cấm khu vực, phát hiện bày món Dưỡng linh pháp bảo, Chân Linh phái độc chiếm trong đó ba món, còn dư lại bốn món thì bị Sùng Minh phái cùng Ngọc Kiếm phái phân đều.

Thời điểm đánh vỡ trung ương cung điện, mặc dù cũng xuất hiện mấy món Dưỡng linh pháp bảo phẩm chất đều trên tám đạo bảo cấm. Bất đắc dĩ Khương Thiên Lâm chân nhân bởi vì chọn lựa Tửu đỉnh, pháp bảo luyện đan lô cùng với nửa bộ đan phương của Đoán Linh đan, đợi đến lúc Chân Linh phái vòng thứ hai chọn lựa, mấy món Dưỡng Linh pháp bảo đã sớm bị các phái tu sĩ chia nhau hầu như không còn.

Sau chuyến đi trung ương động thiện, Khương Thiên Lâm lão tổ lại được một món Dưỡng linh pháp bảo, tổng cộng xuống, Chân Linh phái cũng bất quá trong đạo tràng lấy được tám món Dưỡng linh pháp bảo, bây giờ Chân Linh phải lấy được món Dưỡng linh pháp bảo thứ chín.

Chín món Dưỡng Linh pháp bảo này nếu là đặt ở Bắc Hải tu luyện giới, đủ để đưa tới toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới hiên nhiên đại ba, như vậy có thể thấy Dưỡng Linh pháp bảo trân quý.

Mọi người người nào cũng không nghĩ tới, một mực tu vi chỉ có đoán đan một tầng Tầm Linh thử yêu không ngờ lại có thể tìm được một món Dưỡng linh pháp bảo.

Khương Thiên Lâm lão tổ đem một cái linh đang nhỏ chứa đựng trong hộp gấm cầm chơi trong tay, đinh linh định linh thúy vang phảng phất một đạo cam tuyên tưới rót đến trong thân niệm của người ta, khiến cho tất cả mọi người đều cảm giác được tâm thần sảng khoái, đồng thời đối với cái tiểu linh đang này uy lực cũng có bước đầu biết nhau. Cái tiểu linh đang này lại là một món Dưỡng linh pháp bảo nhằm vào thân niệm của tu sĩ mà luyện chế.

Khương Thiên Lâm lão tổ đem linh đang bỏ vào trong hộp gấm lần nữa khép lại giao cho Lục Bình nói:

– Cái Hộ Hoa linh này ở phẩm chất chiếm thứ nhất trong chín món Dưỡng Linh pháp bảo mà bản phái đoạt được lần này, dựa theo cách dùng mà nói, giá trị kể dưới Bát Cảnh lâu của ngươi.

Lục Bình đem toàn bộ đồ đạc và bảo vật mà Đại Bảo thu hoạch được đem ra kiểm tra sơ lại một lượt. Tuyệt đại đa số trong số bảo vật này hắn đem giao lại cho Khương Thiên Lâm lão tổ. Những thứ đồ này là đều là thứ phải giao lên môn phái. Đại Bảo ở một bên thấy như vậy nhe răng toét miệng cố gượng vẻ đau lòng. Nhưng mà Lục Bình biết Đại Bảo xem ra tính tình quỷ quyệt như tinh, Lục Bình không tin trên người của Đại Bảo không còn cất giấu lại một ít thứ gì đó.

Trên dãy núi xa xa cùng các vùng bình nguyên trong Động thiên đều đang không ngừng sụp đổ.

Khương Thiên Lâm lão tổ rốt cuộc tìm được một chỗ không gian tương đối ổn định, rồi sau đó một đôi tay áo bào vung một cái, hai cái bàn tay nguyên khí to lớn xé ra không gian trước mặt mọi người, một môn hộ nối thẳng đạo tràng xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc này trong Doanh Thiên đạo tràng cũng bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện chấn động, tùy thời cũng sẽ sụp đổ ẩn giấu trong không gian liệt phùng. Sau khi Chân Linh phái từ trong động thiện trở lại đạo tràng, phát hiện Bắc Hải chín đại môn phái đã có sáu nhà môn phái đã đi trước ra khỏi động thiên.

Thấy Chân Linh phát ra tới, các phái tu sĩ phản ứng không đồng nhất, nhưng ít nhiều đều mang theo một tia hâm mộ cùng ghen tỵ. Chuyến đi Doanh Thiên đạo tràng lần này, Chân Linh phái không thể nghi ngờ là người thắng lớn nhất.

Khương Thiên Lâm lão tổ không chút phật lòng, lúc này các phái còn không biết Chân Linh phải thật ra thì trong động thiên lần nữa trấn áp xong một món linh bảo, nếu không, Lục Bình có bảy phần nắm chắc các phái lão tổ sau khi nghe tin tức này sẽ liên thủ đối phó Chân Linh phái.

Tam Minh lão tổ đã đi trước ra khỏi trung ương cung điện, thấy Chân Linh phái mọi người đi ra, lập tức tiến lên.

Khương Thiên Lâm lão tổ thấp giọng hỏi:

– Tình huống thế nào?

Tam Minh lão tổ cười khổ nói:

– Không ổn, bây giờ giữa các phái tựa hồ ai cũng không dám tín nhiệm. Trước tiên là sau khi Thủy Yên các cùng Hải Diễm môn xích mích, Thủy Yên các trong trung ương động thiên lại bị Thương Hải tông đánh lén, tổn thất một tên đoán đan hậu kỳ đệ tử.

Phùng Hư Đạo âm thầm đi tìm Lăng Cô phái phiền toái, đem Lăng Cô phái đoán đan hậu kỳ đệ tử đánh trọng thương gần chết, sau đó Thượng Hải tông Trương Hi Di cùng Đông Quách hai người chạy tới, Phùng Hư Đạo lúc này mới thối lui.

Khương Thiên Lâm lão tổ yên lặng nghe chốc lát, lúc này mới hỏi:

– Chuyến đi của Tam Minh sự thúc có thuận lợi không?

Tam Minh lão tổ cười khổ nói:

– Vận khí coi như không tệ, nhưng mà cũng giao thủ cùng người của Phi Vũ phái, cuối cùng song phương đều thối lui một bước, lúc này mới coi như là cho qua.

Khương Thiên Lâm lão tổ gật đầu một cái, đang muốn nói gì, liên thấy bầu trời trung ương cung điện đã tàn phá không chịu nổi đột nhiên bị người tan ra một đạo khe hở. Đồng Kiếm lão tổ một tay cầm kiếm, một tay nâng môn hạ một tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ từ trong cái khe nhảy ra ngoài.

Khương Thiên Lâm cùng Tam Minh lão tổ thấy Đồng Kiếm lão tổ khác thường, vội vàng nghênh đón.

Đồng Kiếm lão tổ thấy hai người đi tới, đem đệ tử cầm trong tay ném qua một bên, há mồm ói ra một hớp máu đen dưới chân.

Tam Minh lão tổ kinh thanh nói:

– Đồng Kiếm huynh, người ra sao vậy?

Đồng Kiếm lão tổ phun ra máu đen trong miệng, sắc mặt lộ ra tốt hơn nhiều, nghe vậy cười nói:

– Một chút thương nhỏ thôi, không gì đáng ngại.

Khương Thiên Lâm lão tổ nhìn ra thương thế của Đồng Kiếm lão tổ chính là cùng người đấu pháp chế, hướng bốn phía nhìn một chút, chỉ có Hải Diễm môn Thiên Khung lão tổ chưa trở về, liền hỏi:

– Là Hải Diễm môn nổi lên xung đột ra sao?

Đồng Kiếm lão tổ cười “hắc hắc” nói:

– Thiên Khung lão quỷ kia cũng không thấy chiếm tiện nghi.

Đồng Kiếm lão tổ vừa dứt lời, liền nghe được bầu trời cung điện một tiếng vang thật lớn, một không gian lối đi bị cứng rắn khai ra. Thiên Khung lão tổ mặt âm trầm mang theo hai tên đệ tử bị thương từ trong lối đi nhảy ra, chỉ thấy áo quần trên dưới cả người hắn bị phá rách nhiều hơn, hiển nhiên là bị trường kiếm của Đồng Kiếm lão tổ cắt vỡ. Sắc mặt âm trầm không một chút huyết sắc, không thể nghi ngờ cùng Đồng Kiếm lão tổ đối kháng cũng không chiếm cứ bao nhiêu tiện nghi.

Thấy các phái cũng đã tụ đủ, Khương Thiên Lâm lão tổ cao giọng nói:

– Các vị, Doanh Thiên đạo tràng sắp sụp đổ. Ta biết các phái trong lòng có tính toán, nhưng bản thân là phải nhắc nhở các vị, lúc bọn ta bố trí trận pháp ngoài đạo tràng bọn ta kích phá năm đạo sắc cấm khu vực trong đạo tràng, cũng đã không cách nào ngăn trở không gian chấn động. Hiện nay Doanh Thiên đạo tràng bí mật sợ rằng không chỉ là Bắc Hải các phái ta biết được, sợ rằng ba nhà môn phái trong dãy núi Doanh Thiên kia, thậm chí còn nhiều môn phái hơn nữa cũng đã biết được tin tức mà kéo đến chờ sẵn rồi.

Khương Thiên Lâm lão tổ dùng một chút, nhìn lại một lượt qua các phái lão tổ, phát hiện bọn họ cũng không phản bác lời mình nói, hiển nhiên đã công nhận ý kiến của mình, vì vậy nói tiếp:

– Những Trung Thổ cùng với Bắc Băng nguyên tu sĩ này sở dĩ không tiến vào Doanh Thiên đạo tràng, xem ra là chờ bọn ta sau khi đi ra ngoài, làm một cái thế “Đường lang bộ thiền hoàng trước tại hậu”, đem bọn ta một lưới bắt hết. Đến lúc đó bọn ta trong Doanh Thiên đạo tràng đoạt được liên toàn bộ thuộc về bọn họ tất cả.

Khương Thiên Lâm lão tổ nói làm các phái lão tổ trong lòng đều rùng mình. Có lẽ Khương Thiên Lâm lão tổ nói có điều khoa đại, nhưng các vị lão tổ không thừa nhận cũng không được đợi mọi người sau khi đi ra ngoài, rất có thể nghiệm gặp gỡ Trung Thổ các phái tu sĩ vây công.

Khương Thiên Lâm lão tổ thấy mình nói đạt tới mục đích, liền đem tính toán của mình nói tiếp ra:

– Cho nên tại hạ xem ra, một hồi bọn ta sau khi đi ra ngoài, kỵ nhất là ai làm việc nấy, mà phải cùng tiến cùng thối, đồng tâm hợp lực đánh vỡ các phái tu sĩ phong tỏa bên ngoài đạo tràng, sau đó bọn ta liền phân tán phá vòng vây, các vị nghĩ như thế nào?

Các phái lão tổ trừ Sùng Minh phái cùng Ngọc Kiếm phái ra đều im lặng không lên tiếng. Lần này đề nghị xuất từ miệng của Khương Thiên Lâm, nếu là các phái lão tổ phụ họa, chẳng phải là nói các phái đều phải nghe hiệu lệnh của Chân Linh phái?

Trong lúc thời khắc tràng diện giằng co, một giọng nói đột nhiên vang lên, nói:

– Bản tọa ngược lại cho là Thiên Lâm sự điệt nói có lý, đợi sau khi trở ra đạo tràng, Thủy Yên các ta nguyện cùng Chân Linh phái một đường phá vòng vậy mà thoát khỏi nơi này.

Các phái lão tổ đều mặt kinh ngạc nhìn về phía Yên Thận lão tổ của Thủy Yên các. Bà ta lần này tỏ thái độ tựa hồ muốn biểu đạt một chút gì đó ẩn kín hơn. Trong đó Hải Diễm môn Thiên Khung lão tổ càng thêm giận đến run run một cái: Thủy Yên các đây là muốn hướng về phe của Chân Linh phái rồi!