Chương 741: Nguyên thủy hung ngạc

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thời gian gần nửa ngày, Lục Bình y theo bản đồ chiểu trạch ngày đó Tang Du lưu lại tìm được phụ cận địa điểm hẹn gặp.

Lục Bình thân hóa tế vụ, thần niệm cuốn quét chung quanh hơn mười dặm, tựa hồ có phát hiện, vì vậy liền phi độn tới nơi đó.

Sau khi phi độn được khoảng cách bảy tám dặm, thân hình của Lục Bình thoát ra khỏi tế vụ, ngũ sắc hà quang quanh thân chợt lóe lên rồi biến mất. Một đạo thần niệm nhất thời quét qua địa phương cách đó ba trăm trượng ở phía trước, một tiếng cười dài truyền tới:

– Thời gian không sớm không muộn, Lục huynh quả nhiên là người không sai hẹn!

Tang Du đột nhiên ở ngoài ba trăm trượng phát hiện một người đột ngột xuất hiện trong thần niệm của mình, trong lòng nhất thời cả kinh, đợi đến sau khi thần niệm quét qua mới phát hiện là người mà mình một mực chờ đợi, trên mặt tuy là có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng thì đối với thực lực của Lục Bình càng lúc càng kiêng kỵ.

Ngự Thú Linh tông tu sĩ đi lại trong thiên hạ đều là tinh anh kiệt xuất của tu luyện giới, nếu không cũng không được môn phái ban cho tư cách xuống núi du lịch. Tang Du chân nhân là hạng đoán đan hậu kỳ tu sĩ kiệt xuất trong Ngự Thú Linh tông, đối với thực lực của mình vẫn có chút tự tin. Nhưng Lục Bình một đường tiến vào bên trong phạm vi ba trăm trượng sát bên cạnh hắn mới bị phát hiện, thực lực bực này đã không kém gì mấy tên đệ tử đích truyền xuất thân từ thánh địa mà Tang Du chân nhân năm đó đã từng thấy qua, không khỏi khiến cho Tang Du chân nhân phải nghiêm túc đối đãi.

Lúc này nếu là Lục Bình thỉnh cầu Tang Du chân nhân để xuất trao đổi Thông Linh hoàn nữa, tin tưởng Tang Du chân nhân tất nhiên sẽ nỗ mặt mũi của Lục Bình. Lấy Lục Bình là nhân vật kinh thái tuyệt diễm như vậy, tương lai nếu không phải là trên đường tu hành vẫn lạc sớm, tất nhiên trong tu luyện giới có một chỗ ngồi cho hắn. Cùng người tài bực này thiết đặt mối quan hệ tốt, tương lai thế tất sẽ có lợi ích nhiều hơn. Ngự Thú Linh tông tuy nói trong tu luyện giới xưa nay thần bí khó lường, nhưng cũng không có nghĩa là tông phái này không động chạm gì lửa khói nhân gian.

Lục Bình ung dung đi hai bước đến gần trước Tang Du chân nhân, chắp tay làm lễ, nói:

– Gần đây thế cục trong chiều trạch đại biến. Tại hạ cũng không khỏi không cẩn thận một chút, cũng may cũng không trì hoãn thời giờ, chẳng qua là không biết lần này Tang Du yêu cầu tại hạ làm rốt cuộc là chuyện gì?

Tang Du cười cười, nói:

– Không vội, chờ chốc lát nữa, tại hạ tất nhiên báo cho Lục huynh biết.

Lục Bình thần sắc ngẩn ra, nói:

– Thế nào, Tang huynh còn hẹn những người khác sao?

Tang Du cười xin lỗi nói:

– Kính xin Lục huynh có trách. Lần trước tại hạ chính là trên đường bị người khác giảo cục, chẳng những chuyện không làm thành, còn thiếu chút nữa tu vi hủy hết, nếu không phải Lục huynh đan thuật thần kỳ, tại hạ sợ rằng đã sớm thọ nguyên hao hết mà chết. Lần này lại làm chuyện này, tuy nói có Lục huynh cường viện, nhưng ngày đó người tập kích tại hạ tựa hồ có thân phận rất lớn. Vì vậy, tại hạ liền hẹn một vị nghĩa muội mang theo thủ hạ của nàng tới giúp huynh đệ trợ quyền.

– Vậy à!

Lục Bình như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, nói:

– Xem ra Tang huynh gặp chuyện tựa hồ rất khó giải quyết a. Nếu không lấy thân thủ của Tang huynh, lại có tiểu đệ phụ trợ một bên, bình thường pháp tướng tu sĩ cũng có thể tranh thử một trận!

Tang Du cười khổ gật đầu, hiển nhiên công nhận cách nói của Lục Bình, đồng thời cũng thừa nhận lần trước bị thương tựa hồ là bị pháp tướng tu sĩ đánh lén.

Nếu là lúc trước, Lục Bình có lẽ sẽ còn bởi vì Tang Du chân nhân có thể bị pháp tướng tu sĩ đánh lén mà thoát được tính mạng khen ngợi một phen, nhưng bây giờ Lục Bình thần sắc lộ ra vẻ cực kỳ bình thản, không chút bởi vì đối phương biểu hiện ra thực lực mà có thay đổi.

Sau khi trải qua trận đánh cùng Thanh Hoa lão tổ, loại hình tượng cùng địa vị cực cao của pháp tướng tu sĩ trong lòng Lục Bình không khỏi đã ầm ầm sụp đổ. Một cái tâm của kẻ mạnh đã hoàn toàn thành hình trong con người hắn.

Tang Du chân nhân sau khi thấy thần sắc của Lục Bình, trong lòng âm thầm gật đầu, biết được người trước mặt thật đúng là kiểu người mà mình tìm kiếm.

Trong tu luyện giới không thiếu hạng người kinh thải tuyệt diễm, nhưng tới cuối cùng thường thường lọt khuất trong tầm mắt của mọi người. Một nguyên nhân rất trọng yếu chính là không có cái tâm của một vị cường giả, không có lòng tin và dũng khí có thể phá vỡ quy tắc.

Chính vào lúc này, thần niệm của Lục Bình ở ngoài mười dặm đã phát hiện có người đang phi độn tới nơi này, chỉ chốc lát sau, Tang Du chân nhân thần sắc chợt động, cười nói:

– Đến rồi!

Lúc Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, liên tiếp chín đạo độn quang trong bầu trời phi độn về phương hướng của hai người. Một trận hào quang lập lòe lóe lên trong hai mặt của Lục Bình, trên mặt của hắn lộ ra thần sắc vô cùng quái dị. Lúc này Tang Du chân nhân đã hào hứng nghênh đón, cũng không phát hiện vẻ quái dị trên mặt Lục Bình.

Độn quang rơi xuống, ba nữ sáu nam chín tên tu sĩ từ trong độn quang hiện ra thân hình. Tang Du chân nhân cười to nói:

– Nghĩa muội, muội cuối cùng cũng đến rồi, nào nào nào, để ta giới thiệu muội với một vị đạo hữu để hai người biết nhau!

– Là ngươi!

Tang Du chân nhân vừa dứt lời, cô gái cầm đầu cùng với các tu sĩ sau lưng đồng thanh hướng về Lục Bình hô to lên kinh ngạc.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tang Du chân nhân, một tên hán tử khôi ngô bên cạnh cô gái cầm đầu muốn xông lên phía trước, nhưng lại bị một tên hán tử cao gầy bên cạnh giữ lại.

Tang Du chân nhân quay đầu lại nhìn Lục Bình, mặt hiện vẻ lúng túng một chút, do dự hỏi:

– Thế nào, các ngươi biết nhau sao?

Cô gái nhìn Lục Bình cắn răng nghiến lợi nói:

– Biết nhau, sao lại không quen biết, độc thương trên người của Thất muội cùng Cửu muội chính là người này ban tặng!

Chín người này không phải là ai khác, mà chính là Thanh Hồ Cửu Đạo trước đó ý đồ cướp linh mạch mà Lục Bình phát hiện, sau đó lại bị Lục Bình đánh bại, cũng dùng Bích Hải linh xà ám toán hai người trong đó.

Song phương gặp nhau, có thể nói là cựu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, chí ít Thanh Hồ Cửu Đạo là hết sức đỏ mắt. Nếu như Thanh Lang coi như lý trí, một mực kéo giữ lại Thanh Hổ xung động, không chừng bây giờ song phương đã diễn ra một cuộc đại chiến.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Tang Du chân nhân càng đậm, quay đầu nhìn Lục Bình hỏi:

– Lục huynh, người thật là Huyền Bình trưởng lão của Doanh Sơn Tiên Viện mới vừa tấn cấp quật khởi trong Hà Bắc tu luyện giới sao?

Lục Bình nghe Tang Du chân nhân có vẻ như hiểu ra dò hỏi, trong lòng thầm cảnh giác, mới vừa thông qua ngôn ngữ của Thanh Hồ, hiển nhiên độc thương trên người Thất muội cùng Cửu muội trong Thanh Hồ Cửu Đạo đã bị Tang Du chân nhân xem qua.

Lục Bích cùng Lục Linh nhi tạo thành độc thương, đối với Trung Thổ tu sĩ bình thường mà nói có lẽ xa lạ, nhưng đối với Ngự Thú Linh tông tinh nghiên thiên hạ linh thú mà nói, Bích Hải linh và xà độc đại danh đỉnh đỉnh làm sao tránh được ánh mắt của hắn. Chỉ bất quá vì Tam linh đã từng dùng Vạn Độc Tương thối luyện, khiến cho độc tính của Tam linh xảy ra dị biến, so với Bích Hải linh xà xà độc bình thường có vẻ bá đạo khó dây dưa hơn. Lúc này mới khiến cho vị Ngự Thú Linh tổng kiệt xuất chi sĩ này có chút không dám chắc chắn.

Lục Bình trong lòng tuy thầm than mình khinh thường, tuy nhiên trên mặt lại cũng không hiển lộ ra, bình tĩnh cười nói:

– Tại hạ đúng là Doanh Sơn Tiên Viện Lục Huyền Bình, trước mắt nhậm chức tiên viện trưởng lão, tiên viện mới vừa tập lập, để uẩn yếu kém, không so được Ngự Thú Linh Tông của Tang huynh, chính là điểm bản lãnh thấp kém này của tại hạ cũng có thể chiếm giữ một danh hiệu trưởng lão, thật là rất xấu hổ.

Tang Du chân nhân cười to “ha ha”, chỉ Lục Bình cười nói:

– Lục huynh bây giờ sợ là còn không biết danh tiếng của mình. Một mình đại bại Cố Thị Tam Hùng, một kiếm chém chết mấy con hung thủ cấp đoán đan hậu kỳ cùng tu la, cứu bốn tên tu sĩ Cố Thị cùng với Vân Đô phái, sau lại cùng bốn người này vạch trần âm mưu của Thái Huyền tông lẻn vào chiểu trạch ám toán Hà Bắc các phái tu sĩ, cũng như ở trong đại chiến một chọi một đánh bại Thái Huyền tông đoán đan tầng chín cao thủ cầm trong tay Thái Huyền kim phiến, khiến cho đối thủ cuối cùng không thể không vận dụng phù khí chạy trốn mới thoát được tính mạng từ dưới kiếm Lục huynh. Hiện nay danh tiếng của Lục huynh người đã vượt ra khỏi Hà Bắc tu luyện giới, thậm chí được Bình Nguyên tu luyện giới cùng với Ngọc Lan hà yêu tộc đều nghe quen tai và rõ ràng hết rồi.

Tin tức này khiến cho Lục Bình có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái, không ngờ một phen tính kế, ngược lại làm cho mình bại lộ trong Hà Bắc tu luyện giới. Nhưng mà đây cũng không bán được những kẻ khác, chỉ có thể trách bản thân Lục Bình tính toán không chu toàn mà thôi.

Lục Bình khiêm tốn cười nói:

– Tang huynh quá khen rồi, tại hạ chẳng qua là gặp cơ hội thuận lợi mà thôi!

Tang Du khoát tay áo một cái, nói:

– Lục huynh, minh nhân không nói ám thoại. Nghĩa muội ta đây trong ngày thường có lẽ có chút bá đạo mạnh mẽ, nhưng là một nữ tử nghĩa khí sâu nặng. Lục huynh nể mặt tại hạ, hãy đem xà độc trên người Thất muội cùng Cửu muội của nàng giải đi có được không? Dù sao những thứ xà độc này cũng quan hệ trọng đại, xem ra Lục huynh cũng không muốn để cho quá nhiều người biết được, đặc biệt là một ít người nhận biết loại xà độc này.

Tang Du thấy Lục Bình sắc mặt bình tĩnh, trong hai mắt lại thoáng qua một tia âm lệ, vì vậy từ trong ngực lấy ra một cái bình phỉ thúy màu xanh biếc, nói:

– Đây là linh bình bản phái đặc chế chứa đựng Thông Linh Hoàn, tại hạ nguyện ý lấy toàn bộ sáu viên Thông Linh hoàn trên người cảm tạ!

Tang Du trước mặt tuy nói là đang dùng lời lẽ nhờ vả, nhưng trong lời nói cũng hàm chứa ý uy hiếp, hiển nhiên là nếu Lục Bình không giải xà độc, một khi xà độc mà Thất muội cùng Cửu muội trúng trên người truyền đi ra ngoài, tất nhiên có người hiểu biết nhận ra được đấy chính là Bích Hải linh xà.

Doanh Sơn Tiên Viện mới sáng lập, môn hạ đệ tử lại có Bích Hải linh xà là bực đỉnh cấp yêu thú làm linh sủng, tin tức này nếu là lan truyền đi ra ngoài, Doanh Sơn Tiên Viện tất nhiên chọc người hoài nghi, tình huống này hiển nhiên cũng không phải là Lục Bình nguyện ý nhìn thấy.

Lục Bình hiển nhiên có thể nghe được ý tứ trong lời nói của Tang Du chân nhân, lập tức một trận tức giận. Lục Bình khi nào lại bị uy hiếp tới bực này, từng trận sát ý như muốn bộc phát ra.

Tuy nhiên sau khi nghe sau đó Tang Du chân nhân nguyện ý lây sáu viên Thông Linh hoàn làm cái giá để đổi lấy việc giải độc, hắn cũng hơi động tâm. Đại danh của Thông Linh hoàn đối với linh sủng mà nói giống như Đoán Linh đan đối với đoán đan kỳ tu sĩ chuẩn bị dung luyện thiên địa linh vật vậy.

Lục Bình lúc trước từ chỗ của Thiên Tuyết lão tổ lấy được một viên Thông Linh hoàn cấp cho Tử Tinh phong vương. Lục Bình muốn lấy nhiều hơn mấy viên nữa cấp cho số linh sủng còn lại, nhưng bất đắc dĩ trước đó Tang Du chân nhân chỉ trao cho Lục Bình ba viên Thông Linh hoàn, hiện nay lập tức gia tăng đến sáu viên, Lục Bình thiếu chút nữa liền mở miệng đáp ứng.

Nhìn lại ánh mắt Thanh Hồ có vẻ rất chờ mong, Lục Bình trầm ngâm chốc lát, đột nhiên cười nói:

– Tang huynh nói đùa, tại hạ từ khi nào nói rằng không muốn giải độc cho hai vị nữ đạo hữu kia? Tại hạ trước đó chẳng qua chỉ nói là đợi đến sau khi chuyện Doanh Ngọc chiểu trạch hoàn tất, chín vị chỉ cần tới Doanh Sơn Tiên Viện một chuyến, sẽ được giải hết xà độc hay sao?

Tang Du chân nhân ngẩn người, hồ nghi nhìn Thanh Hồ ở bên cạnh một cái, thấy Thanh Hồ gật đầu thừa nhận, lúc này mới nói:

– Lục huynh không phải là muốn mấy người nghĩa muội này của ta làm chuyện gì chứ, nếu có điều kiện gì, hay là bây giờ nói ra luôn thể!

Lục Bình lắc đầu một cái, nói:

– Tại hạ dùng thủ đoạn như thế, trừ là vì một cái linh mạch kia ra, đúng là còn có một chút điều kiện.

Nhưng mà bây giờ chưa nghĩ kỹ, đợi đến tại hạ nghĩ rõ, hiển nhiên sẽ báo cho chư vị. Bây giờ bọn ta trước hết đem chuyện của Tang huynh làm cho xong đi rồi hãy tính.

Tang Du chân nhân nhìn Thanh Hồ một chút, bất đắc dĩ nói:

– Cũng tốt, tin tưởng Lục huynh cũng không phải là người nuốt lời. Nhưng mà lần này thứ bọn ta phải đối phó cũng không đơn giản, chính là một con Nguyên Thủy Hung Ngạc!

– Nguyên Thủy hung ngạc? Lục Bình ngẩn ra, hỏi:

– Vật này cùng đỉnh cấp yêu tộc Nguyên Thủy Cự Ngạc ở hải ngoại có quan hệ như thế nào?

Tang Du chân nhân thâm ý sâu sắc nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Đỉnh cấp yêu tộc tuy nói giống như nhân tộc vậy, sinh ra liền có linh trí, nhưng nếu là ngay từ nhỏ bị người ta mạt sát linh trí, vậy cũng thì chỉ có thể trở thành hung thú mà thôi!

Lục Bình cũng hít một hơi khí lạnh, nói:

– Ai lớn gan như vậy, lại dám mạt sát linh trí hậu duệ của Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc, rồi thả nuôi địa vực nơi này?

– Nếu Nguyên Thủy Hung Ngạc là đỉnh cấp yêu tộc bị mạt sát linh trí, như vậy hiển nhiên cũng chỉ có thể là Nguyên Thủy Cự Ngạc rồi, đó chính là Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc đứng đầu hùng bá Bắc Hải yêu tộc!

Tang Du chân nhân nói như có điều ám chỉ:

– Đỉnh cấp yêu tộc tuy nói bởi vì huyết mạch nên sinh sôi phát triển bầy đàn tương đối khó khăn, số lượng không có quá nhiều, vì vậy đối với mỗi một hậu duệ đều vạn phần coi trọng. Nhưng tu luyện giới cũng không phải là không có người nào dám hạ thủ đối với đỉnh cấp yêu tộc. Đỉnh cấp yêu tộc bị tu luyện giới đại năng tu sĩ cấm cố trở thành linh sủng, vật cỡi cũng không thiếu. Tuy nhiên, mấy con Nguyên Thủy Hung Ngạc trong Doanh Ngọc chiều trạch này lại tựa hồ như là xuất thân từ Nguyên Thủy Cự Ngạc yêu tu năm đó thả nuôi trong chiểu trạch này.

Lục Bình chợt nói:

– Lần trước Tang huynh bắt Nguyên Thủy hung ngạc thất bại là bởi vì vị Yêu tu xuất thân Nguyên Thủy Cự Ngạc này sao?

Tang Du chân nhân vuốt cằm lên tiếng:

– Chính là vậy, lần trước tại hạ mặc dù bại vào tay người nọ, nhưng cũng dùng Ngự Thú Linh tông bí thuật của ta đuổi con hung ngạc kia chạy tới một chỗ ao sau đây bùn lầy của chiểu trạch, đêm trăng tròn mới có thể lại xuất hiện một lần nữa.

Ở một bên, ánh mắt của Thanh Hồ đột nhiên sáng lên, nói:

– Đại ca, ngươi muốn chuẩn bị đột phá pháp tướng kỳ rồi sao?