Chương 1489: Che trở

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vũ Văn Phi Tường nhanh chóng lui ra, một kích tràn đầy sát cơ rơi vào chỗ trống, thân hình ẩn giấu trong hư không bao lộ ra, làm Vũ Văn Phi Tường thất kinh:

– Ân Thiên Sở, không ngờ là Ân Thiên Sở, không phải là Thiên Tượng lão tổ. Thiên Tượng lão tổ đi đâu?

Vũ Văn Phi Tường trong nháy mắt đã nghĩ tới chỗ mấu chốt. Thiên Tượng lão tổ tất nhiên không tham dự vây công Duyên Khôn đảo vây lấy Lâm Vũ lão tổ. Một đạo độn quang của đại tu sĩ đó lại là Ân Thiên Sở, Thiên Tượng lão tổ tất nhiên vẫn còn trấn giữ Thiên Linh đảo.

Vũ Văn Phi Tường chớp mắt đã suy đoán tiền nhân hậu quả đến hết tám chín phần mười. Chẳng qua hắn không ngờ rằng trong ba đạo độn quang đại tu sĩ trước đó cũng không có Ân Thiên Sở, mà là Đặng Thiên Minh lấy khí tức của cái vảy vàng tím đánh lừa hết cảm giác của đám người Vũ Văn Phi Tường.

Hỏng rồi, có Thiên Tượng lão tổ trấn giữ, Chân Linh phái hộ phái đại trận tất nhiên vững vàng như tường đồng vách sắt. Nếu Chân Linh phái vị Thái Sâm lão tổ đó lưu lại đòn sát thủ gì, hai vị thúc tổ muốn đánh vỡ Chân Linh phái hộ phái đại trận cũng không dễ dàng, thời gian kéo dài thậm chí có thể xuất hiện bất ngờ!

Không được, nhất định phải nhanh chóng trở về Thiên Linh đảo!

Vũ Văn Phi Tường vừa đọc đến đây, lập tức cố gắng rút người ra rút đi.

Nhưng lúc này Chân Linh phái hiến tế đại trận như cũ bụi bậm lạc định, Lâm Vũ lão tổ càng khó trốn vận ách vẫn lạc hơn nữa. Chỉ đợi đến khi Phi Linh đảo cùng Thiên Linh đảo hợp làm một thể, Lâm Vũ lão tổ lấy thuần dương chi khu sẽ hóa thành sự tồn tại nhân tạo giống như khí linh Như Ngọc trên Chân Linh phái bảo thuyền vậy, dùng để bảo vệ đạo tràng trú địa mới của Chân Linh phái.

Trừ Đặng Thiên Minh vẫn phải chủ trì trận pháp, Mai Thiên Cầm cùng với Liễu Thiên Linh rảnh được tay ra lập tức cùng Ân Thiên Sở liên thủ đuổi lên trước, muốn giữ lại Vũ Văn Phi Tường ở Bắc Hải.

Vũ Văn Phi Tường mặc dù trẻ tuổi tuấn kiệt có mấy người của phương thế giới này, nhưng đối mặt ba vị đại tu sĩ vây công cũng vô lực ngăn cản. May là ngay từ đầu hắn quyết định chủ ý rút đi nên một mực không hề lâm vào ba vị đại tu sĩ vây công. Mà lôi đình độn thuật của Vũ Văn thế gia cũng thực lợi hại, lại để cho hắn chạy thoát ra ngoài. Vụ đào tẩu này có thể nói không chỉ có thoát đi Duyên Khôn đảo rồi…

Đông Hải, vốn Vẫn Lạc mật địa lúc này giống vậy cũng đã bị biến thành một mảnh lôi ngục chi địa, không chỉ có Huyễn Linh đảo các phái pháp tướng lão tổ ngoài xa mấy trăm dặm thần sắc hoảng sợ, chính là lúc này Lục Bình cùng Nguyên Tửu, Tiêu Bạch Vũ hai vị thành tựu Chân Linh tu sĩ núp bên ngoài hư không mấy trăm dặm thời điểm này khuôn mặt nghiêm chỉnh.

Lực của lôi kiếp mạnh mẽ như thế, cho dù là đồng thời thuần dương lôi kiếp mà Lục Bình năm đó ở Doanh Ngọc Chiểu Trạch vượt qua cũng hoàn toàn không cách nào so bằng. Ba người đang nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm tư khác nhau.

– Tu vi ở pháp tướng kỳ cũng không có một đạo lôi kiếp hạ xuống lại không ảnh hưởng chút nào tu vi của ông ta tăng trưởng, chỉ đợi Vạn Độc Thương Khung Bích bể tan tành, tất cả lôi kiếp cùng hạ xuống, khi đó công pháp tu luyện kỳ dị bực nào? Tu luyện giới từ khai thiên thất tổ đến nay, có công pháp thần kỳ như thế truyền thừa xuống không?

Trong giọng nói của Tiêu Bạch Vũ nửa là cảm thán, nửa là hỏi thăm tới Nguyên Tửu lão tổ.

Phải nói nắm trong tay nhiều bí mật nhất của phương tu luyện giới này, chỉ sợ cũng chỉ có những thánh địa tông môn từ khai thiên truyền thừa đến nay rồi.

Nguyên Tửu lão tổ lắc đầu nói:

– Chưa từng nghe nói qua có công pháp thần kỳ như thế, chẳng qua là uy lực của lôi kiếp như thế này không chỉ là đơn giản tương gia của ba đạo pháp tướng lôi kiếp. Tiêu đạo hữu, ta và ngươi hôm nay tất cả đã thành tựu Chân Linh, tự nghĩ lấy thực lực của ta và ngươi hôm nay đối mặt lôi kiếp như thế có bao nhiêu phần thắng?

Trên mặt Tiêu Bạch Vũ hiện ra vẻ trầm tư, nhưng chưa hề cho ra câu trả lời, chẳng qua là sắc mặt tỏ ra cực kỳ khó coi, hồi lâu mới nói:

– Ý tứ của Nguyễn Tửu đạo hữu là vị linh thụ yêu cho gọi lôi kiếp không kém gì sự tồn tại của ta và ngươi.

Nguyên Tửu lão tổ lắc đầu nói:

– Chỉ mạnh hơn chứ không kém, chuyện cho tới bây giờ, lão phu cũng không có gì giấu giếm rồi. Tám ngàn năm trước, bổn phái có một vị tồn tại mới vừa thành tựu Chân Linh giống như ta ngươi vậy đã từng bí mật lẻn vào Vẫn Lạc mật địa, sau đó còn có hai vị thuần dương tu sĩ tiếp ứng…

– Sao? Kết quả như thế nào?

Tiêu Bạch Vũ ngẩn ra, không khỏi há mồm hỏi thăm, chính Lục Bình cùng lộ ra vẻ trầm ngưng.

Nguyên Tửu lão tổ thần sắc khổ sở, nói:

– Không trở lại, ba người đều chưa trở về. Phải biết đó chính là ở tám ngàn năm trước, như vậy hôm nay đây thì sao?

Vị Long Hòe lão tổ trong miệng Lục Bình tám ngàn năm đã từng giết chết qua sự tồn tại cấp bậc Chân Linh, cộng thêm hai vị thuần dương tu sĩ. Tám ngàn năm sau, thực lực của Long Hòe lão tổ sẽ tăng trưởng đến trình độ nào?

Hồi lâu, Tiêu Bạch Vũ lúc này mới không nhịn được hỏi:

– Lục tiểu hữu, ngươi đã rõ ràng lại lịch của vị Long Hòe lão tổ. Nhân vật bực này đột ngột xuất hiện ở tu luyện giới ý vị như thế nào, Lục tiểu hữu có hiểu không?

Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng, chẳng qua nhàn nhạt đáp:

– Hôm nay nói gì cũng đã muộn, nhưng mà tồn tại bực này tu luyện giới không biết bao nhiêu năm tháng, trên người ẩn giấu bí mật sợ rằng so với thánh địa còn nhiều hơn nhiều lắm, ánh mắt của ông ta như thế nào sẽ đặt ở phương thế giới này.

Tiêu Bạch Vũ cùng Nguyên Tửu lão tổ thần sắc chợt thong thả. Nói trắng ra là, hôm nay lấy địa vị kiến thức của hai người bọn họ, ánh mắt cũng đã không hề để ở phương thế giới này nữa, nếu không phải còn có tông môn ràng buộc, hai người sợ rằng sớm đã đi Bắc Băng nguyên. Phương thế giới này đối với bọn họ mà nói đã không có bất kỳ tính khiêu chiến, ngược lại thành chướng ngại trói buộc bọn họ tiến hơn một bước!

Long Hòe lão tổ một thân một mình sinh trưởng trong Vạn Độc Thương Khung Bích không biết bao nhiêu năm tháng, lần này mặc dù giải trừ trói buộc, có thể thực lực mạnh mẽ của ông ta chỉ sợ cũng không chịu đựng trong phương thế giới này. Nếu không có tiểu thiên thế giới giúp ông ta tránh né, hôm nay Vạn Độc Thương Khung Bích đã bị đánh phá, chỉ sợ ông ta so với đám người Tiêu Bạch Vũ đều phải đi Bắc Băng nguyên nhanh hơn.

Trong lúc ba người nói chuyện, kiếp lôi trên bầu trời đã giáng xuống đạo thứ bảy. Nhưng bảy đạo lôi kiếp đi qua, trong đại dương lôi đình đầy trời loáng thoáng có thể thấy rõ Long Hòe đại thụ luân khuếch vẫn đầy đủ, hiển nhiên bảy đạo kiếp lôi thanh thế thật lớn căn bản không tạo thành tổn thương quá lớn đối với Long Hòe lão tổ.

Đạo kiếp lôi thứ tám rơi xuống, đồng dạng là một đạo lôi quang thiên hà. Nhưng mà một đạo lôi quang thiên hà đó lại có vẻ càng thêm hùng vĩ, xa xa nhìn sang đại thụ phảng phất trực thông thiên tế. Lôi quang thiên hà hạ xuống từ hư không khi vừa mới bắt đầu liền dọc theo thông thiên đại thụ treo thẳng xuống, phảng phất một đạo lôi quang thác nước vô cùng to lớn.

Cảnh tượng bực này đừng nói là các phái tu sĩ ẩn giấu trong Huyễn Linh điện, chính là đám người Lục Bình trong lúc nhất thời thấy cũng trợn mắt hốc mồm. Dưới lôi quang thiên hà cọ rửa, thỉnh thoảng có thể thấy vô số cành lá mỗi một cành đều không kém gì thân chính của các cây đại thụ bình thường. Lôi quang bao quanh thân rơi xuống từ trên đại thụ, cũng không chờ rơi trên mặt đất liền dấy lên đại hỏa hừng hực, chỉ chốc lát sau biến thành tro bụi.

Những cành lá bị lôi quang thiên hà cọ rửa mà rơi mặc dù mỗi một cành đều lớn vô cùng, nhưng trong mắt của đám người Lục Bình quan sát ở xa ngoài mấy trăm dặm bất quá là một ít chi chi mạn mạn của đại thụ tầm thường bị đánh rớt. Lôi quang thác nước to lớn trước người bất quá chính là lập lòe mấy đóa tiểu hỏa hoa mà thôi, lập tức chôn vùi trong quang huy của lôi quang thiên hà.

Đạo lôi quang thứ tám đúng là vẫn tạo thành tổn thương nhất định đối với Long Hòe đại thụ. Đợi đến sau khi lôi quang thiên hà tiêu tán, Long Hòe đại thụ vốn xanh tươi sung túc, sinh cơ bừng bừng lúc này nhìn qua cùng một mảnh hỗn độn. Thụ quan khổng lồ mà đầy đặn lúc này nhìn qua khanh khanh oa oa, hỏa diễm thiêu đốt làm Long Hòe đại thụ nhìn qua khắp nơi đều sắc thái bụi đen, cành lá bị hư hao thỉnh thoảng rơi xuống từ trên đại thụ.

Tuy nhiên vừa lúc đó một cổ sinh cơ mênh mông đột nhiên phát ra từ trong cơ thể của đại thụ. Vốn hỏa diễm thiêu đốt mấy chỗ trên thụ quan, sau khi cành lá bị hư hao rơi xuống, ẩn giấu dưới những cành lá xanh biếc này lần nữa hiển lộ ra. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ Long Hòe đại thụ mặc dù nhìn qua vẫn không thể thoát khỏi thảm hại nhưng thụ quan ít đi đầy đặn hiển lộ ra nhiều con đường nhánh cây hơn. Những nhánh cây lớn nhất mọc ra từ thân chính của cây lại vòng vèo theo nhiều hướng, nhưng cũng cực kỳ giống như những con mộc giao cực lớn đang sức thể chờ phát động công kích.

– Long Hòe lão tổ sống ở Vẫn Lạc mật địa. Vẫn Lạc mật địa ở tu luyện giới càng rất có liên hệ cùng Giao đạo nhân năm đó một mình khai ích hải ngoại tu luyện giới mà bị thương. Nói như thế, Long Hòe lão tổ thật đúng là cùng Giao đạo nhân có thiên ty vạn lũ quan hệ phải không?

Tiêu Bạch Vũ đang hỏi Nguyên Tửu lão tổ, đồng thời cũng đang hỏi Lục Bình. Thủy Tinh cung từ khai thiên truyền thừa đến nay, tất nhiên rõ ràng nhất đối với truyền thuyết của Vẫn Lạc mật địa. Còn Lục Bình có quan hệ không cạn cùng Long Hòe lão tổ, Tiêu Bạch Vũ hiển nhiên muốn chứng thực với hai người.

Nguyên Tửu lão tổ chần chờ một chút, lúc này mới khẽ gật đầu đáp:

– Từ bí điển được bổn tông lưu truyền xuống mà xét, tựa hồ Hổ đạo nhân khi xưa đối với Vẫn Lạc mật địa có chút cho phép kiêng kỵ cùng suy đoán. Chẳng qua là chẳng biết tại sao, cho dù là sau đó Giao đạo nhân lên phía bắc khai ích Bắc Hải tu luyện giới, Hồ đạo nhân cũng không từng vào Vẫn Lạc mật địa điều tra.

So sánh với Nguyên Tửu lão tổ chần chờ, Lục Bình lại nhiều sảng khoái:

– Long Hòe tiền bối tùy thời linh yêu ra đời, nhưng có Giao huyết mạch huyết mạch truyền thừa.

Nói ra tin tức này, Lục Bình dường như dự liệu được phản ứng của hai người, lập tức lại nói:

– Đừng hỏi ta, tại hạ cũng chẳng biết tại sao sẽ như thế. Có lẽ Long Hòe tiền bối thật đúng là cùng Giao đạo nhân có thiên ty vạn lũ quan hệ, nhưng tại hạ không hỏi thăm qua những thứ đó.

Trong lúc ba người nói chuyện, một đạo kiếp lôi cuối cùng đã súc thế chờ phân phó. Kiếp vân khắp bầu trời đã co rúc lại thành một đoàn, cuối cùng trong bầu trời nặn ra một giọt nước lôi quang to lớn, lảo đảo lắc lư treo dưới kiếp vân ngưng tụ đến cực hạn, khắp mọi nơi phập phồng co rúc lại, không ngừng biến đổi hình dáng, phảng phất tùy thời đều muốn rớt xuống vậy.

Lôi châu cuối cùng rơi xuống, mặc dù Long Hòe đại thụ nhìn một cái phảng phất trực thông với trời, nhưng khi một giọt lôi châu nhỏ xuống lại nhất cử bành trướng đến một hình dáng đủ nuốt toàn bộ Long Hòe đại thụ vào trong lôi cầu.

Tiếng nổ tung của lôi quang to lớn thay nhau vang lên chấn động phạm vi diện tích ngàn dặm. Tiếng trống to truyền ra từ trong lôi cầu khiến cho tất cả pháp tướng kỳ tu sĩ trở lên bên trong phạm vi này đều cảm nhận được một loại sợ hãi xuất xứ từ trong huyết mạch.

Loại cảm giác này đối với Lục Bình mà nói rất tinh tường, chỉ bất quá khoảnh khắc Long Hòe đại thụ phát ra rống to tản ra là một loại bá đạo, ý hưng phấn, cùng so sánh với kỳ diệu ý cảnh vô cùng huyền ảo của Long chi pháp tướng, mặc dù nó mạnh mẽ hơn, nhưng lại thiếu một chút huyền diệu.

Lúc này trong tâm hạch không gian của Lục Bình, bởi vì tiếng rống to truyền ta từ trong lôi cầu, Long chi pháp tướng bốn phía quanh quẩn dường như cũng muốn lao ra bên ngoài cơ thể rống to một phen, muốn cùng sự tồn tại bị lôi cầu vây khốn mà phát ra rống to hô tương hộ ứng vậy.

Một tiếng rống to ngâm dài, lôi quang cầu to lớn trong nháy mắt nổ tung. Một con lục giao tung hoành quanh quẩn trên không, toàn bộ thiên địa phong vân thay đổi. Lôi quang của Vẫn Lạc mật địa dần dần tiêu tán, nhưng thông thiên đại thụ vốn đứng sửng ở nơi đó lúc này lại không thấy bóng dáng.

Không ai cho rằng sự tồn tại thần bí ấy đã độ kiếp thất bại. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía một con Chân Linh lục giao bay lượn lui tới trên dưới giữa hư không, phun ra nuốt vào một lượng lớn thuần dương chi khí. Mà lúc này Thiên Hoa lộ đáp xuống trong bầu trời cũng giống như nổi lên một ở trận mưa nhỏ. Nhưng lục giao chưa hề thu nạp với người nó, ngược lại mặc cho những thứ Thiên Hoa lộ tích tích lịch lịch rơi vào trong Vẫn Lạc mật địa.

Thân tựa như rắn, sừng tựa như tê giác, mắt tựa chim ưng, chân tựa như cá sấu, đầu tựa như lạc đà, vảy tựa như cá lý, bản thân con lục giao này có nhiều chỗ giống Long chi pháp tướng, nhưng trên bản chất đúng là vấn bất đồng. Điểm này bản thân Long Hòe lão tổ thậm chí có thể không phát giác, thế nhưng Lục Bình trong lòng mình cũng hiểu.

– Thoát khỏi chất giao của bản thể, trực tiếp hóa thành Chân Linh!

Nguyên Tửu lão tổ trong miệng cảm thán, giữa thân sắc thoáng qua một vẻ lo âu.

Nguyên Tửu lão tổ vừa dứt lời, lục giao trong hư không như cũ đem thuần dương chi khí thu nạp xong. Thiên Hoa lộ hạ xuống trong bầu trời cũng toàn bộ hòa vào trong cơ thể.

Ngay vào lúc này, vô luận là Nguyên Tửu lão tổ hay Lục Bình, Tiêu Bạch Vũ, ba người tất cả đều đổi sắc.

Đầu tiên là đoản kiếm của Tiêu Bạch Vũ trước đó bị Đan Chu lão tổ đập tranh tranh bay quanh quẩn quanh người ông ta, tuy nhiên rất nhanh sau đó bị Tiêu Bạch Vũ trấn áp xuống, rồi sau đó thu hồi.

Theo sát Nguyên Tửu lão tổ dường như cũng không cách nào trấn áp Phách Vương chùy bạo động. Đầu chùy thủy tinh nâng lên thật cao, nhâm nhe muốn thử về phương hướng cho Long Hòe lão tổ Chân Linh lục giao, tựa hồ muốn tùy thời đập xuống một chùy vậy.

Nguyên Tửu lão tổ mặc dù hết sức muốn khống chế, không biết sao khai thiên thần khí Phách Vương chùy mới vừa tới tay chưa được ông ta luyện hóa, hơn nữa cũng không phải là bản mệnh linh bảo của ông ta. Ông ta căn bản không thể nào hoàn toàn chưởng khống khai thiên thần khí.

Chỉ có Lục Bình trong nháy mắt sau khi khiếp sợ, trên mặt thủy chung giữ vững thần sắc bình tĩnh, sau đó ngược lại mang một vẻ kinh ngạc nhìn về phía hai người bên cạnh.

Nhưng trên thực tế, lúc này trong tâm hạch không gian của Lục Bình chẳng những là Chân Linh phái chi kiếm đang kêu vang, Long chi pháp tướng cũng ở đây trên dưới sôi trào. Ánh sáng mặt ngoài của hai cây thất sắc linh vũ cũng đang không ngừng lập lòe, đồng thời còn có một cái khăn tay muốn bay ra ngoài từ trong tâm hạch không gian.

Nhưng Long chi pháp tướng cuối cùng là pháp tướng của Lục Bình, Chân Linh Chi Kiếm đồng dạng là Lục Bình bản mệnh phi kiếm. Lúc này hai người mặc dù cũng muốn bay ra bên ngoài cơ thể của hắn đi hô ứng sự tồn tại quen thuộc đó, nhưng do Lục Bình hết sức trấn áp như cũ vẫn ngoan ngoãn dừng lại trong tâm hạch không gian.

Bên trong hai cây bản mệnh linh vũ mặc dù phong ấn khai thiên thần thông của Loan đạo nhân, nhưng bản thân linh vũ cùng một dạng với chiếc khăn tay, lực lượng hiển nhiên kém quá xa. Nó chưa tránh thoát từ trong tâm hạch không gian, liền bị Nguyên Thần châu cùng Bạch Ngọc Liên Hoa trận đồ nhất cử trấn áp.

Loại cảm giác này đối với Lục Bình mà nói thật sự lại bất quá quen thuộc. Năm đó Lục Bình ở Không Minh đảo lấy Chân Linh Chi Giác luyện chế bản mệnh linh bảo, vào một khắc kiếm thành đã từng đưa đến thiên hạ hưởng ứng. Lúc này đối mặt bản thể hoàn toàn hóa thành Chân Linh lục giao, loại cảm giác ấy độc nhất vô nhị cùng ban đầu khi Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly thành hình.

Cùng lúc đó, trong lúc Long Hòe lão tổ hóa thân thành giao, đại tuyền qua quỷ dị ở chỗ sâu của Đông Hải lại xuất hiện, hư ảnh của ba con Giao Long như ba cái túi da phóng ở giữa không trung vũ động, nhưng lúc này đã có thêm mấy phần linh động.

Long Hành điêu khắc trên Cửu Long Chung ẩn giấu ở hư không Bắc Hải Hoàng Ly đảo đột nhiên giống như phát điện bơi lội trên vách chuông, thậm chí muốn hoàn toàn thoát khỏi bản thể của Cửu Long Chung trói buộc.

Trong hư không từng tiếng chuông thật lớn vang dội hoàn vũ. Tất cả tu sĩ trên Hoàng Ly đảo đua nhau ngẩng đầu nhìn ở lại đỉnh đầu, nhưng không chỗ nào thấy, chỉ có tiếng chuông vẫn bên tai không dứt.

Mà lúc này giống vậy ngũ hành chi địa hư vô mờ mịt ở Nam Hải, tổ địa của Trùng Thiên các, Lăng Vân cốc, Vô Tận Sơn, Ngũ Hành tông, Ngự Thú Linh Tông, Vũ Văn thế gia, trên ngọn núi cao thông thiên của Tử Dương cung cùng với Bắc Băng Nguyên Linh Minh Cự Viên nhất tộc, đều có thiên tượng tương tự thật lớn hiện ra, dường như đang hô ứng, nghênh đón, lại hình như là ở cảm thấy lạ kỳ cái gì đó.

– Kéo dài ba vạn năm, cuối cùng cũng không thành Long!

Một tiếng thở dài từ trong hư không truyền tới, Chân Linh lục giao như cũ hóa thành một vị trung niên nam tử nga quan bác mang tướng mạo cổ nhã chậm rãi xuống từ trong hư không, phương hướng đi tới chính là chỗ đám ba người Lục Bình.

Ánh mắt của Long Hòe lão tổ nhảy vọt qua Lục Bình rơi vào trên người của Nguyên Tửu lão tổ. Nguyên Tửu lão tổ cảm giác mình trong nháy mắt bị người nhìn thấu. Thủy Tinh tháp trôi lơ lửng ở đỉnh đầu tựa hồ đối với Long Hòe lão tổ trước mắt ôm cứu thị trời sanh, thỉnh thoảng làm động tác đập xuống, cố gắng đe dọa nhưng giống như rất kiêng kỵ người trước mắt.

Long Hòe lão tổ nhìn một chút Phách Vương chùy, giữa thần sắc thoáng qua một chút buồn tiếc thâm sâu, nhưng lập tức nhíu mày một cái, tựa hồ muốn hoàn toàn loại trừ loại cảm giác đó, hỏi:

– Cái chùy của Mẫu đại trùng sao? Đáng tiếc ngươi người này thừa kế tựa hồ kém một bậc, ngay cả ba thành uy năng của nó cũng không phát huy ra được, nhìn dáng dấp là thành tựu Chân Linh dựa theo con đường tắt không?

Sắc mặt của Nguyên Tửu lão tổ biến ảo, há miệng tựa hồ muốn nói gì, nhưng sau khi Long Hoè lão tổ nói xong tựa hồ mất hứng thú với Nguyên Tửu lão tổ, mà là có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Bạch Vũ một bên, nói:

– Ô, ngươi cũng còn có chút ý tứ, tự mình cố gắng thành tựu Chân Linh rốt cuộc còn có chút tiềm lực. Thân là người thừa kế của tạp mao điểu lại học kiếm thuật thần thông của lão đối đầu hắn. Ha, học được ngược lại thật giống, ngay cả bản mệnh phi kiếm đều gãy rồi!

Tiêu Bạch Vũ lại từ trong ngôn ngữ của Long Hòe lão tổ nghe ra điều gì, ngay sau đó hỏi:

– Xin hỏi tiền bối cùng khai thiên thất tổ là quan hệ như thế nào?

Nguyên Tửu lão tổ vì Tiêu Bạch Vũ vắt ra mồ hôi, chuyện hỏi thăm cùng chân người ta trực tiếp như vậy là rất phạm kỵ. Vị trước mắt ban đầu đây chính là sự tồn tại ngay cả Chân Linh đều có thể giết chết, hôm nay tự thân rời khỏi phiên ly thành tựu Chân Linh, thực lực tăng trưởng sớm đã không biết đạt tới cảnh giới bất trắc loại nào. Nếu ông ta giận dữ giết người thì làm sao bây giờ, giết Tiêu Bạch Vũ ngươi cũng xem như xong, nhưng nếu dính líu mình phải làm sao?

Không ngờ Long Hòe lão tổ đối với lần này cũng không chút kiêng kỵ đáp:

– Ha ha, khai thiên thất tổ, chịu ba vạn năm vinh dự, mỗi người vẫn lạc là kết quả gì? Chân tướng của lão phu vốn xuất xứ từ Giao đạo nhân không sai, nhưng lão phu cũng không phải là ông ta, chẳng qua là kế thừa một phần ký ức của ông ta mà thôi.

Mặc dù như thế, trong lời nói của Long Hòe lão tổ thổ lộ tin tức cùng với thân phận cũng đã đủ Nguyên Tửu cùng Tiêu Bạch Vũ hai người kinh hãi. Khai thiên thất tổ chẳng lẽ chưa rời khỏi phương thế giới này hay sao? Dựa theo Long Hòe lão tổ nói, tựa hồ tình huống của bảy vị lão tổ dường như rất không ổn.

Mà Long Hòe lão tổ tựa hồ bị Giao đạo nhân phú dư sinh cơ, thậm chí trực tiếp truyền thừa ký ức của Giao đạo nhân, nhưng ông ta lại không giống với Giao đạo nhân, có chút sai biệt về suy nghĩ và ý thức.

Trong lòng Lục Bình chợt động, nghĩ tới thân ngoại hóa thân bí thuật ban đầu Long Hòe lão tổ truyền thừa đến trong tay hắn, một ý tưởng to gan không khỏi xông ra từ trong đầu của hắn: chẳng lẽ…

Chính vào lúc này, Long Hòe lão tổ đột nhiên xoay người như cười như không nhìn về phía Nguyên Tửu lão tổ, hỏi:

– Dường như người đang sợ?

Nguyên Tửu lão tổ cuối cùng là sự tồn tại đứng đầu của phương thế giới này, tự cũng có cốt khí da mặt của ông ta, nghe vậy chẳng qua cười cười, đáp:

– Sự tồn tại cùng thực lực của các hạ tựa hồ vượt ra khỏi quá nhiều phương thế giới này có thể thừa nhận, thực có thể nói là một bất ngờ của phương thiên địa này. Thử hỏi sự tồn tại cùng thế lực đứng đầu của phương thế giới này có ai không sợ?

Long Hòe lão tổ cũng không để ý tới Nguyên Tửu lão tổ nói, ngược lại tựa hồ nhớ lại gì đó, đột nhiên chợt hiểu ra, nói:

– Lão phu nghĩ tới, tám ngàn năm trước dường như cũng có một tu sĩ đồng tông đồng nguyên của người xông vào Vẫn Lạc mật địa, còn cố gắng chém phạt bản thể của lão phu. Cuối cùng hắn bị lão phu trấn áp tới đất để làm phân bón, ngươi bởi vì đó mà đang sợ!

Sắc mặt của Nguyên Tửu lão tổ biến đổi, đang muốn há mồm giải thích, lại thấy Long Hòe lão tổ đã quay đầu đi không để ý tới ông ta nữa, mà có chút kỳ quái nhìn về phía Lục Bình, nói:

– Ngươi cũng là một người dị số, không ngờ người đó giao hóa sinh linh ở phương thiên địa này, lưu lại truyền thừa lại có thể tạo như ngươi là một sự tồn tại có thể tương đương so với lão phu như vậy. Trên người của ngươi có khí tức của người nọ, xem ra cũng từng được vật truyền thừa của người nọ. Tuy nhiên trên người của ngươi sao còn có khí tức của con tước nhi kia?

Lúc này Lục Bình cũng đã gỡ rõ xưng hô trong miệng của Long Hòe lão tổ có liên quan mấy vị khai thiên lão tổ. “Mẫu đại trùng” xem ra chính là Hổ đạo nhân, khai thiên thần khí chấp chưởng một mực lưu tồn cùng Thủy Tinh cung.

Tạp mao điểu dĩ nhiên là là Bằng đạo nhân kẻ đối đầu với Giao đạo nhân rồi. Long Hòe lão tổ cuối cùng là sinh linh do Giao đạo nhân tự mình sớm thành. Mặc dù trong lòng Lục Bình hoài nghi Giao đạo nhân đã không còn là mình trong Long Hòe lão tổ nữa, nhưng hiển nhiên Long Hòe lão tổ đối với Bằng đạo nhân cũng lòng mang chán ghét. Tiêu Bạch Vũ là Bằng huyết mạch lại chìm đắm với kiếm thuật truyền thừa của Giao đạo nhân, hiển nhiên cũng không làm Long Hòe lão tổ vui vẻ.

Về phần “Tước nhi” xem ra là đang nói Loan đạo nhân rồi. Trên người Lục Bình có Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ, còn có một chiếc khăn tay lưu hữu Giao đạo nhân thủ thư, trên người có khí tức của Loan đạo nhân bị Long Hòe lão tổ phát hiện xem ra khó tránh khỏi.

– Ban đầu lòng của bảy người so với trời cao, muốn khai thiên tích địa sáng lập phương thế giới, đây đúng là vẫn có khiếm khuyết. Linh Yêu nhất tộc thế yếu bị coi thường, cũng thành thịt cá cho nhân yêu hai tộc. Con tước nhi đó là tâm từ nhất, để lại Mộc loan nhất mạch coi sóc sự trưởng thành của Linh Yêu nhất tộc, cố gắng làm hai người hai bên cùng có lợi, chưa từng nghĩ cũng suýt nữa làm hai tộc đều gặp diệt đính tai ương.

Long Hòe lão tổ vừa nói cùng ba người, vừa đưa tay chợt nhấc về phía Vẫn Lạc mật địa. Vạn Độc Thương Khung Bích vốn bị Lục Bình vỗ bể nát lần nữa dần dần khép lại, nói:

– Linh Yêu nhất tộc sinh trưởng thảm hại, thông linh càng khó hơn. Ý của lão phu khiến cho Vẫn Lạc mật địa lần nữa trở thành đất sinh sống của Linh Yêu nhất tộc, nhân yêu hai tộc đều không được xâm chiếm. Ý của ba vị như thế nào?

Nguyên Tửu lão tổ nói:

– Có tiền bối che chở, có người nào dám tiến vào Vẫn Lạc mật địa!

Lục Bình nhìn thấy Vạn Độc Thương Khung Bích mặc dù lần nữa dâng lên, nhưng độc vụ vốn tràn ngập trong Vẫn Lạc mật địa lại chưa từng xuất hiện, trong lòng hơi trầm ngâm nói:

– Dưới quyền của vãn bối cũng có hai vị Linh Yêu nhất tộc tu sĩ, vì Linh Yêu nhất tộc khai ích một chỗ đất sinh sống vãn bối cũng không ý kiến. Tuy nhiên đúng như Nguyễn Tửu tiền bối nói, có Long Hòe tiền bối che chở, Vẫn Lạc mật địa đương nhiên vững như tường đồng vách sắt. Nhưng nếu tiền bối rời đi, Vạn Độc Thương Khung Bích tuy có thể đỡ nổi pháp tướng nhưng chưa hề chống đỡ được Thuần Dương!

Tiêu Bạch Vũ liền nói:

– Chẳng qua là đám ba người ta đồng ý sợ rằng không đủ. Linh Yêu nhất tộc từ trước đến giờ là thiên địa kỳ trân trong mắt nhân yêu hai tộc, bọn ta nhiều nhất có thể ước thúc Bắc Hải, Đông Hải tu sĩ, những địa vực tu sĩ khác cũng không thể ra sức.