Chương 429: Dựa vào bản lãnh mỗi người

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình cùng mọi người cũng vội đua nhau làm lễ ra mắt. Hải Ngu Tông mặc dù không phải là Bắc Hải đại phái, nhưng trong môn phái cũng có pháp tướng lão tổ trấn giữ tông phái. Lục Bình cao ngạo cũng chỉ là nhằm vào Huyền Linh phái mà thôi. Đối với Bắc Hải danh môn tu sĩ giống như Hải Ngu Tông như vậy, Lục Bình cùng mọi người thường phải khách khí đối đãi. Mặc dù không thể lôi kéo, cũng vạn lần không thể dễ dàng để cho quan hệ bị xấu đi.

Thủy Tú thấy cùng tất cả mọi người sau khi đã biết nhau, liền vỗ vỗ tay, nói:

– Nếu như mọi người đã biết nhau, ắt cũng là do duyên phận đưa tới. Hôm nay không có người ngoài ở tại chỗ này, bọn ta cũng có thể mở ra cửa sổ nói lời thực tế rồi. Mấy vị dung huyết tiểu tu này xem ra là phát hiện một tòa tiền nhân động phủ. Hơn nữa từ những thứ tạp vật kia mà suy luận, sợ rằng mấy vị tiểu hữu này thu hoạch có chút phong phú.

Trừ Lục Bình ra, mấy vị châm chân khác đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bọn Tằng Vũ sáu người. Sáu người này đứng ở trong trà phòng, nhất thời mồ hôi như mưa mùa hạ, phảng phất có áp lực nâng ngàn cân đè nặng lên trên thân.

Tằng Vũ cắn răng không nói lời nào, sắc mặt biến đổi tựa hồ đã nghĩ tới mục đích của chư vị chân nhân.

Sau lưng hắn, mấy tên đồng bạn có vẻ phân vân lo lắng, không biết phải làm sao. Lục Bình đưa tay phất một cái, mấy tên tu sĩ nhất thời như trút được gánh nặng. Tằng Vũ thì cảm kích nhìn Lục Bình một cái.

Kiều Duy Kiệt hừ lạnh một tiếng không nói lời nào. Mọi người cũng đều quay đầu nhìn về phía Lục Bình. Thủy Tú chân nhân đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nói:

– Lục sư huynh có phải là có điều gì bất đồng ý kiến không?

Lục Bình mặt lạnh không nói gì, ngược lại Tằng Vũ ở một bên đột nhiên từ trong trữ vật đại đem ra mấy món đồ lấy, đặt ở trên bàn nói:

– Chư vị tiền bối, đây là đám người vãn bối ở trong hải ngoại động phủ phát hiện được các vật này. Những thứ đồ này bây giờ ở trong tay vãn bối chẳng những không cách nào ứng dụng, hơn nữa còn sẽ chọc cho người ở bên cạnh mơ ước. Vì vậy, vãn bối có ý muốn đem những bảo vật này hiến tặng cho chư vị tiền bối, như vậy lại thì vật tận kỵ dụng, người ở vị thế nào sẽ thích hợp dùng đồ vật ở vị thế đó.

Tằng Vũ vừa dứt lời, năm vị đồng bạn sau lưng sắc mặt đều biến đổi. Một nữ tu trong đó thậm chí vội vàng kêu lên thành tiếng, nói:

– Tằng đại ca, không thể! Đây chính là bảo vật mà bọn ta cửu tử nhất sanh mới lấy được.

Tằng Vũ quả quyết nói:

– Được rồi, chuyện này ta sau này sẽ cùng chư vị huynh muội giải thích, bây giờ trước hết cứ định như vậy.

Nữ tu lắp bắp không nói gì thêm, mấy vị đồng bạn khác cũng đều lộ ra thần sắc phẫn hận, nhưng lại cũng không có dũng khí ở trước mặt chư vị chân nhân phản bác điều gì.

Kiều Duy Kiệt đắc ý nhìn Lục Bình một cái, lại thấy Lục Bình vừa đúng đưa mắt quan sát Tằng Vũ, trong ánh mắt không ngờ lại lộ ra một tia thần sắc tán thưởng. Kiều Duy Kiệt mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý ánh mắt của Lục Bình, mà chỉ nói:

– Lục huynh như vậy là coi như chó mà đi bắt chuộc rồi, người ta chưa chắc đã lĩnh tình a!

Lục Bình đối với sự giễu cợt của Kiều Duy Kiệt không để ý chút nào. Kiều Duy Kiệt tự tìm một chuyện không vui thú gì, ngượng ngùng im miệng không nói thêm gì nữa. Thủy Tú chân nhân thấy Kiều Duy Kiệt bị quê độ, sợ hai người lần nữa đối đầu với nhau, vội vàng nói:

– Như vậy, mấy người các ngươi đem trữ vật pháp khí của mỗi người giao cho bọn ta. Bọn ta chỉ đem thứ mà bọn người ở trong động phủ của tiền bối tu sĩ tìm được có chút hữu dụng đối với bọn ta lấy đi là được. Dĩ nhiên, bọn ta cũng không chiếm không tiện nghi của bọn ngươi, tự nhiên sẽ lưu lại đầy đủ linh thạch và đan dược, cung cấp cho bọn người dùng để tu luyện.

Tằng Vũ nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, hắn biết giờ phút này những vị “Tiền bối cao nhân” này đã đem chủ ý đánh lên di vật mà bọn họ đã tìm được trong động phủ. Hắn vốn suy nghĩ sau khi mình đem thu hoạch ở trong động phủ đưa ra, thì những thứ “Tiên bối cao nhân” này ít nhiều cũng sẽ cố kỵ mặt mũi mà bỏ qua cho bọn hắn. Nhưng vào giờ khắc này, bọn hắn mới thực sự nhận thức một tầng sâu hơn đối với tu luyện giới: kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, cá lớn nuốt cá bé cố nhiên là chân lý bất hủ trong tu luyện giới, nhưng những thứ chân chính cường giả trong tu luyện giới kia không phải là những tu sĩ có tu vi cảnh giới cao thâm, mà là cự phái đại phiệt. Bọn họ mới là kẻ săn giết ăn thịt đứng ở tầng cao nhất trong tu luyện giới.

Lục Bình nhíu chặc hai hàng chân mày lại. Hắn không phải là không ưa loại hành vi này, trước giờ các cao môn cự phiệt mới là kẻ chấp hành xảo thủ hào đoạt chân chính và sâu sắc nhất trong tu luyện giới. Giống như chuyện ở Hàn Băng đảo đại hình linh thạch quáng vậy, lúc ban đầu chẳng qua là mười đại môn phái đặc biệt tham dự, sau đó các thế lực kế dưới mười đại môn phái liên hiệp lại với nhau, nhưng cũng bất quá từ trong miệng của mười đại môn phái cướp được tầng ba phần ngạch. Chỉ có điều tầng mức mà các cao môn cự phiệt xảo thủ hào đoạt này quá cao, tu sĩ bình thường thì lại không có cách nào chân thiết cảm nhận được loại bất bình đẳng này, cho nên mới không thể làm đến mức tất cả mọi tầng lớp cùng bị áp bức một lượt.

Đám người Thủy Tú chân nhân có cách làm như vậy, thật ra thì ngay từ sớm đã nằm trong dự liệu của Lục Bình. Hắn cũng không vì thế mà có tâm tư ngăn trở. Bất quá Lục Bình vào giờ khắc này nổi lên lòng trắc ẩn, không muốn mấy tu sĩ này bởi vì phản kháng loại vũ nhục này mà vẫn lạc ở trước mắt của hắn.

Quả nhiên, Thủy Tú chân nhân tiếng nói vừa dứt, một tên nam tu sau lưng Tằng Vũ vẻ mặt đầy căm phần lớn tiếng quát:

– Lấn hiếp người quá đáng, lấn hiếp người quá đáng! Bọn ta dẫu có chết cũng bất khuất!

Thủy Tú chân nhân mới trước đó còn cười khanh khách, hiện giờ gương mặt đột nhiên lạnh như sương. Hải Ngu Tông đoán đan sơ kỳ tu sĩ Dương Tam Dương một bên nổi giận nói:

– Lớn mật, tiểu bối muốn chết!

Dứt lời muốn xuất thủ đánh chết sáu người này, nhưng chưa chờ cho Dương Tam Dương chân nhân xuất thủ, Tằng Vũ sáu người đột nhiên bị một đoàn lam quang dầy đặc bao vây.

Trong lam quang truyền tới mấy tiếng kêu thảm. Đợi đến lúc lam quang tản đi, Tằng Vũ sáu người mang theo vẻ sợ hãi nhìn Lục Bình mặt không tỏ vẻ gì ở trước mắt. Mấy vị chân nhân còn lại cũng không biết mới vừa rồi trong lam quang đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong tay Lục Bình đã nhiều thêm sáu cái trữ vật đại.

Bàn tay nắm trữ vật đại của Lục Bình đột nhiên mở ra, mấy đạo kiếm khí bén nhọn đem sáu cái trữ vật đại cầm trong tay nhất nhất cắt rách hết. Những đồ vật cất giấu trong trữ vật đại “Hoa lạp lạp” rơi toàn bộ lên mặt đất ở trà phòng.

Một bên, Dương Tam Dương chân nhân ánh mắt sáng lên, đưa tay liền bắt lấy một khối đá màu đen ở trong đó. Một đạo lam sắc dày đặc đột nhiên từ mặt đất túa ra, đem tất cả vật phẩm trên mặt đất bao phủ toàn bộ ở bên trong.

Dương Tam Dương chân nhân ở trong lúc quang vực mà màu xanh da trời dựng túa lên này, con ngươi co rụt lại, nhưng vẫn như cũ nghĩa vô phản cố chụp hướng về phía hắc sắc thạch khối đã bị vầng sáng màu xanh da trời bao phủ đó. Bất quá mặt ngoài bàn tay của y cũng bao phủ một tầng hỏa diễm dày đặc phảng phất như ánh mặt trời..

Ngay tại lúc hỏa diễm thủ chưởng mới vừa tiếp xúc với lam sắc quang vụng, thì Dương Tam Dương chân nhân hự lên một tiếng, rụt tay trở lại với tốc độ còn nhanh hơn so với lúc vươn tay ra.

Tằng Vũ sau khi bị Lục Huyền Bình chân nhân cấm cổ tại chỗ không thể nhúc nhích, ánh mắt vẫn còn hoạt động được. Hắn thấy rõ ràng nhìn thấy hỏa diễm thủ chưởng vốn là đang cháy hừng hực khi vừa tiếp xúc cùng cùng vầng sáng màu xanh nhạt, hỏa diễm nhảy nhót hướng lên trên không trung không ngờ lại quỷ dị chúi đầu lập lòe xuống phía dưới. Điều này phảng phất như hỏa diễm trên bàn tay bị vầng sáng màu xanh nhạt hấp dẫn kéo xuống phía dưới, rồi sau đó bị vầng sáng này không ngừng thôn phệ vậy. Chỉ một trong nháy mắt, hỏa diễm thủ chưởng của Dương Tam Dương chân nhân cơ hồ chỉ còn lại có bàn tay, mà hỏa diễm thì lại không thấy đâu. Còn lam sắc quang vựng chỉ nổi lên một tầng rung động nhàn nhạt. Quang vựng chẳng những không suy yếu đi, ngược lại còn trở nên đậm dầy hơn.

Dương Tam Dương chân nhân sắc mặt âm tình bất định nhìn Lục Bình, ánh mắt lộ ra một ý sợ hãi.

Một vị tu sĩ khác của Hải Ngu Tông là Tiền Thụ họ khan một tiếng, sau đó mới nói:

– Sư đệ, ngươi lần này càn rỡ rồi.

Dứt lời, liền khách khí hướng về phía Lục Bình chắp tay nói:

– Không biết Lục chân nhân là dự tính thế nào?

Sau khi Lục Bình xuất thủ, chẳng biết tại sao, Thủy Tú cùng Kiều Duy Kiệt và Phi Vũ phái Hàn Phi ba người không hẹn mà cùng bảo trì sự trầm mặc.

Lục Bình đưa tay hất lên, mấy món vật phẩm bị bao phủ ở trong lam sắc quang vựng, bao gồm cả viên đá màu đen trước đó Dương Tam Dương chân nhân xuất thủ có ý đồ cướp đoạt liền bay ra đặt cùng một chỗ với mấy món vật phẩm mà Tăng Vũ trước đó đã giao ra. Sau đó, hắn mới nói:

– Từ mấy món bảo vật này kết hợp với hiểu biết sơ bộ đối với động phủ mới vừa rồi mà phán đoán, những bảo vật này nhất định là đều xuất phát từ cùng một động phủ. Những vật khác trên mặt đất đều là vật của dung huyết tu sĩ, xem ra cũng đều vào không lọt vào pháp nhân của chư vị đạo hữu, hãy trả lại cho những tên tiểu tu này tự xử lý là được.

Dương Tam Dương chân nhân có chút không cam lòng hừ một tiếng, sau đó sờ sờ bàn tay lúc trước thiếu chút nữa xâm nhập vào trong lam sắc quang vựng. Bên trong có một tia độc khí nhàn nhạt mới vừa bị hắn ép đi ra, hóa thành vật mảnh nhỏ lượn lờ không dấu vết:

“Không ngờ trong hộ thân cương khí của người này lại có bao hàm kịch độc. Chẳng qua là một tia độc tố như thế này mà phải khiến cho mình mất tinh lực lớn như vậy mới có thể bức ra. Thiếu chút nữa ở trước mặt mọi người bị mất mặt xấu hổ rồi.”

Mọi người thấy Lục Bình không ngờ lại đem đồ đạc tán lạc trên đất lần nữa giao cho Tằng Vũ sáu người, không thể không đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ đây là muốn thả người đi? Phải biết tòa động phủ này, Lục Bình cùng mọi người cũng đã nhìn ra là trong đó nhất định có bảo vật quý trọng. Chẳng qua là sáu tên dung huyết tiểu tu này hiên nhiên không có năng lực khám phá ra. Sau khi bị mọi người phát hiện đầu mối, cũng không thể không đem động phủ mà mình phát hiện được nhường cho người khác.

Dựa theo ý tứ của mọi người, đám người Tằng Vũ hiển nhiên là phải bị diệt khẩu. Bởi vì một khi để mấy tên này còn sống, tin tức mọi người đi ra ngoài tìm kiếm động phủ nhất định sẽ tiết lộ ra. Đến lúc đó, sẽ huyên náo đến mức cả thành mưa gió, như vậy thì Lục Bình cùng mọi người hiển nhiên là không cách nào ăn một mình rồi!

Đám người Tằng Vũ đã sớm nhắm mắt chờ chết, bây giờ chẳng những tuyệt xử phùng sanh, thậm chí còn ở tu luyện tư nguyên của mỗi người thu hồi lại được một phần, làm gì còn dám có cái hy vọng xa vời gì.

Thủy Tú chân nhân đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nghi hoặc hỏi:

– Lục sư huynh, cách làm như vậy tựa hồ có chút không ổn?

Lục Bình cũng không đáp lời, hướng Tằng Vũ sáu người hỏi:

– Mấy người các ngươi ai xung phong làm người hướng đạo?

Tằng Vũ cắn răng, nói:

– Tiền bối, vãn bối nguyện đi, kính xin chư vị tiền bối bỏ qua cho những đồng bạn này của vãn bối.

Lục Bình không bày tỏ ý kiến gì, hai mắt cũng đột nhiên trùng lên, năm tên đồng bạn sau lưng Tăng Vũ đồng thời mất hết trị giác. Lục Bình hướng ra phía ngoài đánh một búng tay thật lớn, Thủy Tú chân nhân thần sắc lập tức biến đổi, phát giác cầm chế trong trà phòng mà mình lúc nãy bố trí đã theo cái búng tay này của Lục Bình đột nhiên phá vỡ một lỗ thủng. Thanh âm của cái búng tay truyền ra bên ngoài trà phòng. Chỉ chốc lát sau, cửa của trà phòng cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.

Thủy Tú chân nhân không thể không đem cấm chế ngoài trà phòng lần nữa khai mở. Cửa phòng mở ra, ông chủ trà lâu đứng ở cửa hành lễ nói:

– Chư vị chân nhân là có gì phân phó?

Trà lâu chưởng quỹ đứng ở ngoài cửa, hai mắt sụp rất thấp, đối với tình huống trong trà phòng không nghe không thấy cũng không hỏi.

Lục Bình đưa tay ném ra một cái ngọc bài, nói:

– Mấy tu sĩ này người đưa về Chân Linh phái Hoàng Ly đảo giao cho Hồ chân nhân, đến lúc đó chỉ cần đem cái ngọc bài này giao cho Hồ chân nhân là được.

Trà lâu chưởng quỹ cung kính đáp ứng, sau đó gọi tới mấy vị trà đồng, đem mấy người bất tĩnh ở trong trà lâu mang đi ra ngoài.

Thủy Tú chân nhân có chút không vui, đem trà phòng cấm chế lần nữa bố trí lại, nói:

– Lục chân nhân ngược lại thật đúng là rất yên tâm, cũng không sợ chưởng quỹ đem những người này đi cứu tỉnh trước, đem hành tung của bọn ta để lộ ra ngoài?

Lục Bình khẽ mỉm cười, nói:

– Tuyết Lam cung tới đây, trà lâu chưởng quỹ sẽ không làm chuyện điên rồ như vậy.

Tất cả mọi người trong trà phòng đều thầm cả kinh trong lòng, từ trà lâu ở Phàm nhân thị trường đến chỗ Tuyết Lam cung có khoảng cách chừng chín mười dặm. Đoạn khoảng cách này chỉ có thần niệm của đoán đan hậu kỳ tu sĩ mới có thể bao trùm được. Nói cách khác, thần niệm tu vị của Lục Bình lúc này đã không hề dưới một vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ rồi.

Sau khi đưa năm tên đồng bạn của Tằng Vũ đi xong, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mười mấy món khí vật lấy được từ trong động phủ tới. Lục Bình không chút khách khí, trước hết đem địa tất cả khí vật này lần lượt xem xét qua hết một lần. Kiều Duy Kiệt cùng Thủy Tú chân nhân mặc dù sắc mặt có chút khó coi, nhưng người nào cũng không nói gì. Lúc này mọi người trong trà phòng thông qua tranh đấu ngắn ngủi mới vừa rồi, thực lực của Lục Bình đã lấy được sự công nhận của mọi người không thể nghi ngờ gì nữa. Lục Bình có thể đi trước chọn lựa khí vật, chính là thể hiện của loại công nhận này.

Lúc Lục Bình ngồi về chỗ ngồi của mình, trong tay đã cầm ba món đồ. Trong số đó có khối màu đen hòn đá mà Dương Tam Dương chân nhân ngay từ đầu muốn cướp lấy kia. Thấy khối đá màu đen đã bị Lục Bình cầm lên, Dương Tam Dương chân nhân khóe mắt rõ ràng là co giật một cái, nhưng lại không nói gì nữa.

Lục Bình đem một bình đan dược cầm trong tay ném tới vào trong tay của Tăng Vũ, nói:

– Bình đan dược này đối với bản chân nhân mà nói cũng đã vô dụng, đối với việc tu luyện sau này của ngươi ngược lại rất có chỗ dùng.

Lúc này Tằng Vũ toàn thân cấm cố đã bị Lục Bình giải khai, khôi phục lại việc chi phối đối với thân thể. Tằng Vũ vẫn thận trọng như cũ, đứng ở trong trà phòng, mặt không dám có một tia tâm tình nào hiến lộ ra ngoài.