Chương 836: Di vật của Dư Khánh

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bởi vì ngày hôm sau giao dịch mới chính thức bắt đầu, lúc này tu sĩ xuống cung điện dưới lòng đất đều đang bỏ hết tâm trí bố trí căn phòng nhỏ trưng bày của mình, hy vọng có thể hấp dẫn càng nhiều hơn tu sĩ tới giao dịch.

Lục Bình cũng không vội vã bắt tay ngay vào bố trí phòng triển lãm của mình, mà là dùng trận bàn bày ra một trận pháp đơn giản ở trong phòng, rồi sau đó dùng trận pháp ngăn cách hoàn toàn phòng nhỏ với bên ngoài.

Sau đó, hắn mới yên lòng lấy ra trữ vật pháp khí có được từ trên người của Phạm Dư Khánh.

Mặc dù đám người Khánh Ly lão tổ đã biết được Lục Bình đánh chết Phạm Dư Khánh, nhưng bởi vì mấy vị lão tổ Thiên Huyền Tông cố ý giấu giếm, Thái Huyền tông cũng không biết hắn là “Nguyên hung” lớn nhất đánh chết Phạm Dư Khánh, mà là đem phẫn hận đầy ngực trút lên trên đầu của Thiên Huyền Tông.

Thái Huyền chi thứ là một Dưỡng Linh pháp bảo đã ngưng luyện chín đạo báo cấm. Nó chính là bản mệnh pháp bảo của Phạm Dư Khánh. Chẳng qua là bởi vì ở đại chiến nó đã bị tổn hại nặng, món pháp bảo đỉnh tiêm này đã xuất hiện nhiều chỗ hư hại, uy năng đã không thể bì kịp sáu bảy phần mười so với lúc trước.

“Mười tám món binh khí” pháp bảo này có phương pháp luyện chế là bí mật bất truyền của Thái Huyền tông. Ngay cả Lục Bình muốn sửa chữa nó cũng không biết hạ thủ từ chỗ nào đối với món dưỡng Linh pháp bảo đỉnh tiêm này.

Dù vậy, món pháp bảo này cũng có thể coi như là một món bảo vật hiếm có.

Muốn khai mở một trữ vật pháp khí của pháp tướng kỳ tu sĩ tự nhiên không phải là dễ dàng. Cũng may Lục Bình có thần niệm đủ bền bỉ và đủ mạnh, trải qua mấy ngày cố gắng không gián đoạn, mới rốt cục đem cấm chế trên miệng của trữ vật pháp khí này mở ra hoàn toàn. Bất quá điều này cũng làm cho Lục Bình càng thêm mong đợi đối với bảo vật bên trong.

Thần niệm dò vào trong pháp khí, ánh mắt của Lục Bình chợt sáng lên. Trước đó khi cùng Thiên Huyền Tổng hợp tác xóa dấu vết mình đã chém chết Phạm Dư Khánh, hắn có nghe nói Phạm Dư Khánh tiến vào Thiên Huyền cổ thành ngoại trừ ăn mừng thuần dương pháp hội của Thất Phiến lão tổ ra, còn là vì tham gia giao dịch linh vật hội của Thiên Huyền thành lần này.

Thiên Huyền tông nói thật hay không, Lục Bình không biết, bất quá đúng là bên trong trữ vật đại có chứa đựng không ít bảo vật.

Lục Bình trực tiếp đem năm loại tổng cộng chín phần thiên địa linh vật từ bên trong lựa ra bỏ vào trong trữ vật pháp khí của mình. Trong năm loại thiên địa linh vật này, có hai loại địa cấp hạ phẩm, hai loại địa cấp trung phẩm, chỉ có một loại Thất Khiếu Băng Tâm là địa cấp thượng phẩm, phân lượng cũng chỉ đủ một phần.

Đáng tiếc không có thiên cấp linh vật!

Lục Bình có chút thất vọng, chọn ra thêm bảy loại thiên địa kỳ vật, bất quá có thể đạt tới trung phẩm trở lên cũng chỉ có hai loại kỳ vật.

Một đạo điện quang lóe lên trong tay, hai loại thiên địa kỳ vật này đã bị Thất Bảo Lôi Hồ nuốt vào trong bụng. Mới vừa hấp thu được một phần Lôi Kiếp Chi Thủy tự dưỡng, Thất Bảo Lôi Hồ đối với thiên địa kỳ vật có tốc độ tiêu hóa đề thăng không ít. Bất quá, nó lại chuyển sang kén chọn trong việc lựa chọn phẩm chất và thôn phệ đối với các loại kỳ vật.

Thất Bảo Lôi Hồ đã ở trong lúc Thiên Tượng lão tổ độ lôi kiếp ngưng tụ được ba đạo thông linh bảo cấm, đã có thể thôn phệ và luyện hóa từ hai mươi mốt thiên địa kỳ vật sang thành ba mươi lăm loại. Mà nhiều ra thêm mười bốn loại thiên địa kỳ vật này đều cần ít nhất phẩm chất từ trung phẩm trở, hơn nữa phải là thuộc bảy loại kỳ vật có chức tính khác biệt. Cho tới bây giờ, Lục Bình không thể nào thu góp đủ những thứ kỳ vật này.

Mười hai khối cực phẩm linh thạch khiến cho Lục Bình dù gì cũng có chút vui mừng. Trước đây Lục Bình cũng từng trảm sát qua pháp tướng tu sĩ, bất quá có thể có được ba đến năm khối cực phẩm linh thạch đã là khá lắm rồi.

Có mười hai khối cực phẩm linh thạch này, số lượng cực phẩm linh thạch trên người Lục Bình bày giờ đã vượt qua hai mươi khối. Con số này ở trong pháp tướng trung kỳ tu sĩ xem ra cũng một khoản tài phú không nhỏ rồi.

Lần này có thể cùng một lúc lấy được mười hai khối cực phẩm linh thạch, cũng có chút ngoài dự liệu của Lục Bình, Thái Huyền thông không hổ là đại hình môn phái, mặc dù ở Bình Nguyên tu luyện giới từ trước đến giờ luôn bị Thiên Huyền Tông áp chế, nhưng để uẩn rất dầy, không phải là loại môn phái như Chân Linh phải có thể so sánh.

Mà Phạm Dư Khánh lại là đệ tử số một, số hai trong đệ tử đời thứ ba của Thái Huyền tông. Ở trong toàn bộ tu sĩ cùng lứa trong tu luyện giới, kẻ này cũng là giảo giảo giả, trên người có thể có được cực phẩm linh thạch do môn phái phát cho như vậy cũng là
chuyện đương nhiên, bất quá bây giờ đều đã tiện nghi cho một mình Lục Bình.

Một món phụ khí dùng chạy trốn bị Lục Bình không ngừng cầm nấn ná trong tay. Ngoài ra ở trước mặt hắn còn có một xấp tổng cộng sáu tờ phù khí dùng để chạy trốn này.

Đào sinh phụ khí không giống với đào sinh phù. Cả hai được phong ấn bên trong đó mặc dù đều là không gian thần thông của pháp tướng tu sĩ, nhưng phù khí có thể sử dụng nhiều lần, trong khi phù lục chỉ sử dụng có một lần rồi bị hủy, giá trị tự nhiên kém xa so với Đào sinh phụ khí.

Bất quá ở trên người Phạm Dư Khánh liên tiếp tìm được bảy tờ Đào sinh phụ khí như vậy quả thật là đáng ngạc nhiên, huống chi Phạm Dư Khánh có tu vi pháp tướng kỳ, những thứ Đào sinh phụ khí này đối với hắn đã không có chút hữu dụng nào rồi.

Chẳng lẽ Phạm Dư Khánh thật đúng là nghiên cứu tham gia linh vật giao dịch hội, và Đào sinh phụ khí này chính là thứ dùng để đổi lấy thiên địa linh vật hay sao?

Nếu quả thật như vậy, trên người Phạm Dư Khánh ắt là còn có một lượng lớn bảo vật đồng loại mới đúng.

Quả nhiên, Lục Bình lật tìm một phen, lại tìm thêm được một cái hộp gỗ đàn tử bị Phong linh phù dán kín.

Lục Bình nhẹ nhàng gỡ bỏ Phong Linh phù ra, bên trong lại có tam viên châu lớn bảy viên châu nhỏ tổng cộng mười viên châu lóe ra linh khí quang vụng.

Không ngờ lại là tụ linh châu!

Lục Bình cười quái dị hai tiếng “Hắc hắc”, không chút do dự đem cái hộp này lần nữa phong kín lại, bỏ vào trong trữ vật pháp khí của mình.

Ở Bắc Hải, linh mạch khan hiếm, vạn lần không có đạo lý dùng Tụ Linh châu để đổi thiên địa linh vật. Tình huống như thế cũng chỉ có thể xảy ra ở Trung Thổ mà thôi.

Sau khi nhìn tới một nhóm cả mười bình pháp tướng cấp bậc đan dược, rốt cục Lục Bình có thể khẳng định Phạm Dư Khánh quả thật là dự định đến tham dự thiên địa linh vật giao dịch hội. Cho dù Trung Thổ giàu có thế nào, cũng không có đạo lý pháp tướng kỳ tu sĩ cùng một lúc mang theo trên người mười bình tổng cộng 100 viên pháp tướng kỳ linh đan như thế này!

Ba ngàn năm linh thảo rất khan hiếm, khiến cho mỗi một môn phái đều đối với linh đan cấp bậc pháp tướng kỳ coi như trân bảo. Huống chi Lục Bình nhìn một cái là đã có thể kiến thức được trong mười bình pháp tướng linh đan ghi chú tiêu chí của Thái Huyền Tông này có ba loại là thứ mà pháp tướng trung kỳ tu sĩ lúc tu luyện có thể sử dụng.

Phạm Dư Khánh chẳng qua là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, Thái Huyền tông hoàn không có lý do gì đem loại linh đan này phát ra trước cho y được!

Ngoài ra còn có không ít vật rất có giá trị được tìm thấy trong trữ vật pháp khí của Phạm Dư Khánh. Tất cả đều sắp xếp thành nhóm lớn, đáng tiếc những thứ đồ này mặc dù giá trị không thấp, nhưng có thể làm cho Lục Bình sáng mắt lên cũng không nhiều. Nếu là dùng chúng để giao dịch, có thể đổi lấy một ít huyên cấp linh vật đã không dễ rồi.

Lục Bình quyết định đem Đại Bảo thả ra, phân phó cho nó đem những công pháp này, pháp quyết, bảo cấm, pháp bảo, linh thảo, đan dược vân vân này, phân môn phân loại sắp xếp lại. Còn bản thân hắn thì bắt đầu bố trí vật triển lãm của mình, nhằm vào ngày mai khi giao dịch hội mới bắt đầu là đã có thể hấp dẫn nhiều hơn tu sĩ tới, để tiện cho Lục Bình đổi lấy mấy thiên địa linh vật mà mình mong muốn.

Đại Bảo đối với những chuyện phải làm này là tâm đắc nhất, cũng vui mừng nhất. Nó nhanh chóng lân nữa cấp cho Lục Bình một niềm vui mừng không nhỏ.

Sau khi nhận lấy ba trăm thượng phẩm linh thạch từ trong tay Đại Bảo, Lục Bình đem hơn hai mươi khối thượng phẩm linh thạch lẻ ra để lại toàn bộ cho Đại Bảo. Thấy Đại Bảo cười hì hì lại lấy ra một cái ngọc giản, nói tiếp:

– Lão đại, có cái còn sót nga!

Lục Bình ánh mắt sáng lên, nói:

– Là vật gì tốt?

Vừa nói liền từ trong tay Đại Bảo lấy cái ngọc giản đó, đem thần niệm xuyên thấu vào trong đó quan sát, lông mày lập tức liên nhướn nhướn, ngay sau đó một nụ cười liền từ khóe miệng nhếch ra.

– Không ngờ lại từ trên tay của Phạm Dư Khánh lấy được một đạo luyện đan lô bảo cấm.

– Hắc hắc, đúng là như thế, luyện đan lộ cấp bậc pháp bảo này cho dù là ở Trung Thổ cũng là bảo vật để trấn áp khí vận, nghe nói Thái Huyền tông hơn vạn năm tích lũy bất quá cũng chỉ có hai cái pháp bảo luyện đan lô mà thôi. Thái Huyền tông ngược lại thì có ba cái, trong đó cũng chỉ có một cái ngưng tụ ba đạo bảo cấm, khoảng cách tiến lên thông linh bảo lô chỉ còn thiếu chút nữa mà thôi. Có thể thấy luyện đan lô bảo cấm này ở Trung Thổ vẫn là thứ mà các phái bảo mật không truyền ra ngoài. Không ngờ ở nơi này lại tìm được một cái trên người Phạm Dư Khánh.

Lục Bình cẩn thận tra xét văn lộ phức tạp trong ngọc giản ghi lại luyện đan lô bảo cấm, chốc lát sau mới vui vẻ nói:

– Không tệ! Đạo báo cấm này cũng không cùng một dạng với hai đạo bảo cấm trước mà bốn phái có.

Như thế thứ nhất, bổn phái có thể có ba đạo luyện đan lô bảo cấm không trùng nhau, ngày sau có thể luyện chế đỉnh tiêm pháp bảo luyện đan lô rồi.

Chân Linh phái trước mắt có hai đạo luyện đan lô bảo cấm, một đạo là do Lục Bình ban đầu có được rồi dâng cho môn phái. Thiên Lô cùng Thiên Giang lão tổ hai người đem Nạp Xuyên đỉnh mà Lục Bình cho mượn đề thăng lên làm lò luyện đan pháp bảo thứ nhất của Chân Linh phái.

Sau đó Lục Bình đã từng lần nữa lấy được một đạo luyện đan lô bảo cấm, chẳng qua là đạo bảo cấm này đến nay hắn còn chưa nắm bắt thấu, cho nên nhất mực không giao cho môn phái.

Sau buổi đấu giá ở Huyễn Linh thành, Thiên Cầm lão tổ lại tốn hao cực lớn mua được một đạo bảo cấm.

Lúc ấy, Lục Bình cũng không lên tiếng ngăn lại. Vì vậy Chân Linh phái trước mắt chỉ có thể nắm giữ hai đạo luyện đan lô bảo cấm mà thôi. Sau khi đem đạo bảo cấm vừa lấy được này hiến tặng cho môn phái, vừa đúng có thể đem một cái luyện đan lô pháp bảo bình thường đề thăng lên tới cấp bậc điên phong.

Dĩ nhiên, đề thăng luyện đan lô pháp bảo cũng không phải là chỉ có bảo cấm là có thể thành công. Nếu không thì Thiên Huyền Tông truyền thừa gần hai vạn năm cũng không chỉ có một cái lò luyện đan pháp bảo ngưng tụ ba đạo bảo cấm như vậy, còn hai cái luyện đan lô khác thì chỉ mới ngưng tụ được hai và thậm chí một đạo bảo cấm mà thôi.

Đối với việc bố trí phòng triển lãm, Lục Bình đã sớm có dự tính rõ ràng. Hắn chẳng qua là hao tốn một canh giờ, liền đem các vật trù mã mà lần này mình dùng để đổi lấy thiên địa linh vật trưng bày ở trong phòng nhỏ, hơn nữa ở ngoài mặt còn ghi rõ vật mà mình muốn trao đổi.

Đợi đến ngày hôm sau khi trời sáng, một tiếng chuông thật lớn vang lên từ trong địa cung trung ương, vô số phòng triển lãm nhỏ đang đóng chặt đó bị mở ra, tu sĩ lục tục từ trong phòng nhỏ xuất hiện, ở trong địa cung lập tức trở nên huyên náo.

Lục Bình vẫn đem Thạch khôi giáp mặc ở bên trong hắc sam. Mặc dù có Thiên Huyền Tông cung cấp áo quần cùng với địa cung đại trận tiến hành che giấu hành tung, nhưng Lục Bình tin tưởng thủ đoạn của mình hơn. Nếu là đụng phải Sở Hải Lan thi triển thủ đoạn quỷ dị giống như hôm đó nữa, thì dù là có áo quần màu đen che giấu, cũng chưa chắc có thể tránh khỏi bị người ta điều tra.

Lục Bình lần này tuy nói là muốn làm hết sức đổi lấy một ít linh vật vì Chân Linh phái, bất quá còn có một dự tính chính là chọn lựa thiên địa linh vật mà thủ hạ linh sủng của mình có thể dùng.

Lục Cầm nhi vào lúc lên cấp đoán đan hậu kỳ dung luyện địa cấp thượng phẩm phong hỏa song chúc tính linh vật, mặc dù hiện nay tu vi nàng chỉ có đoán đan tầng bảy, nhưng dù sao cũng phải không mưa nhưng chuẩn bị dù trước, nếu có thể gặp phải thiên cấp trung phẩm song chúc tính linh vật, Lục Bình tự nhiên muốn toàn lực tranh thủ đổi lấy.

Bất quá Lục Bình cũng biết loại khả năng này cực kỳ thấp, vì thiên cấp trung phẩm song chúc tính linh vật cực kỳ hiếm hoi, một khi xuất hiện, cơ hồ giá trị của chúng không ở dưới thiên cấp thượng phẩm linh vật.

Thiên địa linh vật dành cho Tam linh cũng rất khó mà tìm được. Tam linh khi lên cấp đoán đan hậu kỳ đều dung luyện loại thiên địa linh vật thứ hai đạt tới thiên cấp hạ phẩm. Đây đều Lục Bình hao tốn cực lớn mới có được bảo vật. Và khi Tam linh dung luyện loại thiên địa linh vật thứ ba, tự nhiên cũng phải nhắm tới thiên cấp thượng phẩm, nhằm thành tựu cửu phẩm kim đan.

Trừ bốn thủ hạ chiến lực mạnh nhất của Lục Bình ra, Lục Đại Quý lên cấp đoán đan trung kỳ cần thiết dung luyện địa cấp hạ phẩm Thủy chúc tính linh vật. Thứ này đã có rồi. Đại Bảo lên cấp đoán đan trung kỳ còn một đoạn thời gian nữa, hơn nữa Lục Bình cũng đã sớm chuẩn bị Hắc Du thạch cho nó.

Tử Tinh phong vương Lục Tử Lam nếu muốn tiến cấp đoán đan trung kỳ thì không phải là có thiên địa linh vật là đã có thể làm được. Nàng cần vườn linh thảo có quy mô lớn hơn, phẩm chất linh hoa, linh cỏ cao hơn, thông qua nhưỡng chế nhiều phong vương tương hơn mới có thể đề thăng thực lực của mình.

Ngược lại Lục Hoa Đào tu vi đề thăng cực nhanh, nàng là linh tu hóa hình từ cây linh yêu đào, sau khi tiếp thu truyền thừa từ chỗ Long Hòe lão tổ không ngờ dần dần lại có giao huyết mạch cực kỳ tinh khiết, hơn nữa huyết thống cao quý cũng không ở dưới Tam linh, tu vi tự nhiên cũng một đường tăng vọt.

Hiện nay nàng cũng đã có đoán đan tầng ba tu vi, lên cấp đoán đan trung kỳ ít nhất cũng phải có một món địa cấp trung phẩm linh vật. Bất quá ngày hôm qua từ trong di vật của Phạm Dư Khánh đã lấy được linh vật trong có một cái địa cấp trung phẩm Mộc chúc tính linh vật – Ất Mộc Linh Chi – rồi. Điều này cũng đã tiết kiệm cho Lục Bình không ít công phu!