Chương 600: Vây công Chân Linh phái

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thủy Kiếm tiên Lục Huyền Bình một kiếm kinh thiên, kết thúc đấu tướng giữa đệ tử đời thứ ba các phái của hai bên. Trước châu ngọc, những người khác có đấu thêm đi chăng nữa cũng đều là gạch vỡ ngói bể mà thôi, cho dù là có người mặt dày bước ra muốn đấu, thì cũng chẳng có người nào có tâm tư mà xem!

Trong lòng mọi người đều hồi tưởng một vấn đề, đó là đều là đoán đan sáu tầng tu vi, kiếm thuật đại thần thông giống như vậy, thế mà Lục Huyền Bình làm như thế nào lại có thể một kiếm liền đánh bại Âu Dương Duy Kiếm?

Cần phải biết, Âu Dương Duy Kiếm kia dù gì cũng có một danh hiệu “Phong Kiếm tiên”, “Phong Lưu Khoái Hoạt Thập Bát Kiếm” cũng là trấn phái kiếm thuật của Huyền Linh phái danh chấn Bắc Hải Âu Dương Duy Kiếm ở Bắc Hải liên tiếp khiêu chiến các phái tu sĩ, chiến tích đó cũng không thể làm giả được, thể thì Thủy Kiếm tiên làm như thế nào có thể cao hơn Phong Kiếm tiên nhiều như vậy?

Không nghĩ ra, bây giờ không nghĩ ra!

Không nghĩ ra nào chỉ có những thứ tam đại đệ tử này. Trong Huyền Băng điện, tất cả mọi người đều không nói một lời, cúi đầu không biết nghĩ cái gì. Lục Bình ngược lại như không có vấn đề gì. Bất quá mọi người giờ phút này hiển nhiên còn đắm chìm trong một kiếm kinh thiên của Lục Bình mới vừa rồi kia. Hắn là vãn bối, dĩ nhiên cũng không nguyện lên tiếng giành nói trước mọi người.

Đám người Huyền Châu chân nhân mặc dù kinh ngạc, nhưng nhiều hơn chính là vui mừng cùng hâm mộ. Mà các phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ thì chấn kinh. Về phần Quách Huyền Sơn cùng mấy vị pháp tướng lão tổ, thì phần nhiều chính là đang có điều suy nghĩ. Bọn họ mặc dù biết Lục Bình thật sự có tu vi gì, nhưng Lục Bình mới vừa rồi trong lúc ra tay, rõ ràng đã đem tu vi của mình giảm thấp xuống đến đoán đan sáu tầng, không hề bại lộ đoán đan tầng bảy tu vi của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, trên Hàn Băng đảo sắc trời vốn sáng lên vô cùng trễ, nhưng lại có một đạo quang hoa to lớn xẹt qua bầu trời, hướng doanh địa của Chân Linh phải đáp xuống.

Một đạo vô hình bình chướng từ trong doanh địa của Chân Linh phái dâng lên, đem nó vững vàng bao phủ ở trong.

Quang hoa chạm vào bình chướng nhất thời nổ tung, lập tức đốt sáng bầu trời âm trầm. Vô số đạo độn quang từ trong bình chướng và bên ngoài bình chướng cùng dâng lên.

Huyền Linh phái cùng Thương Hải tông dẫn đầu khơi mào tranh đoạt trung bình Linh thạch quáng của Chân Linh phái. Cuộc chiến vây công rốt cục bắt đầu!

Song phương hơn trăm vị đoán đan kỳ tu sĩ đại hỗn chiến, thậm chí còn có chín vị pháp tướng lão tổ tham dự trong đó. Ở trong trận chiến lớn như vậy, cho dù là đoán đơn sơ kỳ đệ tử cũng đều phải cần thận, chỉ sợ vô tình trở thành con tốt thí.

Phía Huyền Linh phải cùng Thương Hải tông tụ tập lực của sáu môn phái Bắc Hải, chiếm cứ nhân số ưu thế. Còn phe Chân Linh phái cộng thêm Sùng Minh phái cùng Ngọc Kiếm phái thì có trận pháp để nương tựa vào.

Lúc này đoán đan trung kỳ cùng đoán đan sơ kỳ tu sĩ đã triển khai đại chiến. Tu sĩ phe Chân Linh phái mặc dù số lượng không chiếm ưu thế, nhưng do Chân Linh phái dự đoán trước đã bày ra thủ hộ đại trận hỗ trợ, cũng có thể miễn cưỡng ngăn cản đối phương tấn công.

Chân Linh phát thủ hộ đại trận là xuất từ thiết tưởng của trận pháp đại sự Huyền Thần chân nhân.

Ngay từ đầu nhất chẳng qua là một tòa dự cảnh đại trận, phòng ngừa tu sĩ phái khác tiến vào Chân Linh phái chiếm đoạt địa vực rồi phát hiện trung bình Linh thạch quáng bí mật. Nhưng Chân Linh phái đã sớm đoán trước bí mật của Linh thạch quáng sớm muộn gì cũng sẽ tiết lộ, Huyền Thần khi thiết kế dự cảnh đại trận nơi này, đã đồng thời bố trí luôn trận pháp tiết điểm, chúng chính là trận cơ bày trận một tòa Huyền Băng Đại Trận này.

Vì vậy, Chân Linh phái sau khi bị các phái khác phát hiện bí mật Linh thạch quáng nơi đây, liền nhanh chóng đem dự cảnh đại trận biến đổi thành Huyền Băng Đại Trận, làm rối loạn kế hoạch đánh bất ngờ của Thượng Hải tông cùng Huyền Linh phái.

Huyền Băng Đại Trận trận bán thiết lập ở dưới bằng nơi nhập khẩu của linh quang mạch. Nơi này lúc ban đầu bị Liễu Thiên Linh lão tổ làm thành chỗ trú đóng, dẫn một cái linh mạch phát hiện ở trên đảo qua. Những năm trải qua này, linh mạch nơi này được Chân Linh phải cố ý kinh doanh đã phát triển đến mức độ một cái trung hình linh mạch rưỡi.

Lục Bình ở trong Huyền Băng điện cảm nhận được độ dày linh khí nơi này xong thì có chút bó tay hết ý kiến. Hắn ở Hoàng Ly đảo kinh doanh bảy tám chục năm, bây giờ vừa mới vừa đem linh mạch nơi đó đề thăng tới trung hình linh mạch, còn là phải một năm sau mới có thể hoàn toàn tạo thành. Chân Linh phái tùy tùy tiện tiện ở Hàn Băng đảo kinh doanh mười mấy năm, liền phát triển đến gần hai cái trung hình linh mạch.

Cá nhân dù sao cũng không thể so sánh cùng một môn phái được!

Dĩ nhiên, hai cái trung hình linh mạch chống đỡ Huyền Băng Đại Trận dùng để ngăn cản đoán đan kỳ tu sĩ tấn công ngược lại cũng miễn cưỡng tạm đủ. Nhưng nếu pháp tướng lão tổ ra tay, đại trận này hơn phân nửa là không thể thủ được.

Vì vậy, ở thời điểm Huyền Linh phái cùng Thương Hải tông sáu phái tổng cộng năm vị pháp tướng lão tổ xuất hiện, Thiên Lô, Thiên Giang, Đồng Kiếm, Tam Minh bốn vị lão tổ bay lên trời, cũng trực tiếp ra khỏi trận pháp, hướng đối phương nghênh đón.

Dĩ nhiên, sở dĩ đem Huyền Băng Đại Trận trận bàn để ở chỗ này, tuy nói là bởi vì linh mạch hội tụ ở chỗ này, mà còn có một chút chính là sau khi tu sĩ công kích đạt tới mức bão hòa, linh mạch đã không đủ để chống đỡ trận pháp, thì tu sĩ bảo vệ trận bàn sẽ ở trên trận bàn điền đầy thượng phẩm linh thạch, lấy lực của linh thạch để bổ sung lực của linh mạch.

Bên cạnh trận bàn chính là trung hình linh thạch quáng mạch nhập khẩu của Chân Linh phái. Linh thạch khai thác ra ngoài cuồn cuộn không ngừng bị đưa đến cửa động, tùy thời cung cấp cho trận bàn sử dụng. Cái này cũng coi như lâu đài gần nước thì được trăng chiếu trước. Huống chi một khi Chân Linh phái phòng thủ bị đánh phá, cái Linh thạch quáng này sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay phái khác. Vì vậy, Chân Linh phải chi bằng hiện giờ khai thác quá trớn mỏ linh thạch này, nếu bảo vệ thành công thì thôi, còn nếu như thất bại, cũng không thể lưu lại chỗ tốt cho các phái.

Trong lúc bốn vị lão tổ ra khỏi trận pháp, liên tiếp có bốn đạo hộ tráo như bằng tinh từ trong Huyền Băng Đại Trận chia lìa ra, hóa thành một lồng thủy tinh đem bốn vị lão tổ bảo hộ ở trung ương.

Đây cũng là một chức năng của Huyền Băng Đại Trận, có thể khiến cho bộ phận tu sĩ sau khi xuất hiện ở ngoài trận pháp, còn có thể mượn dùng lực bảo vệ của trận pháp. Như vậy có thể tránh khỏi tu sĩ canh giữ ở trong thủ hộ trận pháp chỉ có thể chịu bị đánh bị động, nhờ đó phương thức ứng đối với những đòn công kích sẽ linh hoạt và đa biến hơn nhiều.

Bất quá loại này phương thức mượn dùng trận pháp chi lực này chẳng những sẽ tương ứng giảm bớt năng lực bảo vệ của trận pháp, hơn nữa tu sĩ thoát khỏi trận pháp vẫn không thể phi độn quá xa, nếu không lồng thủy tinh trên người tu sĩ liền bị tan vỡ, khó có thể mượn dùng đạo đạo bảo vệ của trận pháp.

Trong lúc bốn vị lão tố của phe Chân Linh phái bay ra khỏi trận pháp xong, bốn đường thủy tinh tuyến như ẩn như hiện từ trong Huyền Băng Đại Trận bám dọc theo người họ bay ra theo, rồi một mực bao phủ ở trên người bốn vị lão tổ. Các thủy tinh hộ tráo này liên kết qua lại, phảng phất bốn sợi tơ tuyến trở thành căn bản hình thành thủy tinh hộ tráo trên người bốn vị lão tổ vậy.

Trong lúc chín vị pháp tướng lão tổ biến mất ở trên không trung, toàn bộ bầu trời nhất thời phong vân biến ảo, một hồi trở nên lửa đỏ, tựa hồ sắp có sao hỏa rơi xuống; Một hồi lại trở nên đen nhánh, phảng phất màn đêm màu đen lần nữa kéo tới; Một lát sau, trong bầu trời mây đen cuồn cuộn; chưa tới chốc lát lại gió cuốn mây bay; phút chốc liền trở thành bầu trời trong veo, rồi từng tiếng nổ kéo tới; nhưng tia chớp vừa đi qua thì lại hạ xuống bông tuyết lớn bằng cái chén.

Pháp tướng lão tổ xuất thủ luôn là kèm theo các loại các dạng thiên địa dị tượng như vậy.

Song phương tu sĩ sau khi pháp tướng lão tổ xuất thủ chốc lát, mỗi người dừng lại công kích trong tay.

Nhưng chỉ chốc lát sau, không biết người nào là người đầu tiên xuất thủ trước, song phương vây quanh Chân Linh phái đại trận, lần nữa đánh thành một nồi cháo nát.

Có mấy tên Huyền Linh phái cùng Thượng Hải tông tu sĩ tự cho là thông minh, thấy bốn cái thủy tinh hộ tráo tơ tuyến liên tiếp quanh người pháp tướng lão tổ, con ngươi vòng vo suy đoán mấy vòng, muốn định đến chặt đứt bốn đạo tơ tuyến này. Không có thủy tinh hộ tráo, lão tổ của phe Chân Linh phái chẳng phải là lập tức thiếu một tầng bảo vệ, nguyên bản thiếu một người, các vị lão tổ phe Chân Linh phái còn không phải là bị mấy phe khác đánh áp chế diệt luôn hay sao? Đến lúc đó, mình không phải là đã lập được công lớn rồi?

Mấy tên tu sĩ này nhìn lẫn nhau một cái, nhất thời phát giác ý tưởng trong lòng mỗi người, nhất tề phát một tiếng hộ, chấn động pháp bảo trong tay, hướng về bốn đường tơ tuyến đó chém tới.

Thượng Hải tông Trương Hi Di đang tìm tới Quách Huyền Sơn chân nhân để cùng đối chiến, thấy mấy người này có hành vi ngu xuẩn như vậy, trong miệng vội vàng quát lên:

– Không thể!

Nhưng cũng đã muộn, mấy tên đoán đan trung kỳ tu sĩ mơ ước lập được chiến công, để nhận được sự tưởng thưởng của pháp tướng tu sĩ khi pháp bảo trong tay mới vừa chạm đến trên những đường tơ tuyến này, liền cảm giác được phía trên tơ tuyến không ngờ lại kèm theo một đạo chân nguyên không thể chống đỡ hướng pháp bảo của mình bắn ngược trở lại.

Mấy tên tu sĩ sắc mặt đại biến, không chờ bọn họ chọn lựa các biện pháp khác để đem pháp bảo của mình thu hồi, thì mấy món pháp bảo này đã bị chân nguyên ở trên tơ tuyên bắn ngược trở lại mạnh mẽ chấn cho nát bấy.

Mấy tên tu sĩ nhất thời bởi vì pháp bảo bị hủy mà bị thương không nhẹ. Có ba đoán đan trung kỳ tu sĩ chỉ sợ chém không đứt tơ tuyến thậm chí vận dụng luôn bản mệnh pháp bảo của mình, thương thế càng nghiêm trọng hơn.

Mấy tu sĩ phe Chân Linh phái nguyên bản thấy mấy người này đi chém bốn sợi tơ tuyến, trong lúc khẩn trương chạy tới chuẩn bị ngăn lại, không ngờ cũng chậm một bước. Nhưng không ngờ bốn sợi tơ nhìn tuy có vẻ mảnh mai, nhưng lại do chân nguyên của pháp tướng tu sĩ ràng buộc, làm gì là thứ như bọn họ có thể chặt đứt chứ!

Mấy tên tu sĩ của Chân Linh phái này không ngăn trở kịp, lại vừa đúng lúc gặp dịp chân nguyên của pháp tướng tu sĩ chấn thương tu sĩ phe địch, mấy tên Chân Linh phái tu sĩ này làm gì có thể bỏ qua cơ hội bực này, nhất thời ùa lên, đem mấy tên tu sĩ thương thế có vẻ nặng hơn chém thành thịt nát.

Trương Hi Di ở một bên muốn bay đến cứu, không ngờ Quách Huyện Sơn chân nhân trước mặt cũng đột nhiên thực lực tăng mạnh, lại kém chế lại bước chân của Trương Hi Di.

Trương Hi Di “Ô” lên một tiếng, nói:

– Mấy chục năm không gặp, Quách Huyền Sơn ngươi lên cấp đoán đan kỳ điên phong nguyên bản đã khiến cho ta rất kinh ngạc, không ngờ ngươi lại còn giấu giếm thực lực. Điều này quả thật làm cho ta vuốt mắt đánh giá lại rồi.

Quách Huyền Sơn chân nhân khẽ mỉm cười, nói:

– Trương huynh những năm này làm sao lại kém chứ, Huyền Sơn những năm này chẳng qua là dựa vào chim đần phải bay trước mà thôi, làm gì có thể cùng so sánh với Trương huynh là bực tuyệt thế đại tài!

Trương Hi Di năm ngón tay hướng giữa không trung xoay một cái, một tòa núi nhỏ xuất hiện ở đỉnh đầu nhất thời bị cắt nát bấy, rồi hời hợt đem ống tay áo hơi đảo qua, giữa không trung rơi xuống bụi bậm bị khí thổi qua một cái nhất thời bị bay đi mất hết, sau đó khẽ thở dài một cái, nói:

– Cái gì mà tuyệt thế đại tài? Nguyên bản ta tự tin không thua dưới Khương Thiên Lâm, trên thực tế lại cùng Liễu Thiên Linh, Mai Thiên Cầm hai người tương đương, không ngờ mấy chục năm không gặp, ba người này đã thành tựu pháp tướng, ta thì lại kém hơn một bước!

Quách Huyền Sơn chân nhân cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu chuyên tâm cùng Trương Hi Di chiến đấu. Quách Huyền Sơn chân nhân mặc dù phong ấn tự thân tu vi, chỉ có thể lấy đoán đan điền phong tu vi cùng Trương Hi Di đội chiến, nhưng ông ta dù sao cũng là pháp tướng lão tổ thứ thiệt, cho dù lấy đoán đan điền phong tu sĩ tỷ đấu, thật ra thì thực lực so với lúc tu vi đứng ở đoán đan điên phong mạnh hơn không ít. Nhưng trên thực tế, lúc này Quách Huyền Sơn chân nhân lại bị Trương Hi Di chiếm thượng phong.

Tu sĩ phe Chân Linh phái sau khi thấy bốn sợi tơ liên tiếp lão tổ của phe mình không bị người chặt đứt, không ít tu sĩ to gan liền đua nhau từ trận pháp phi độn ra, trên người nhất thời cũng bị khoác lên một tầng thủy tinh hộ tráo.

Tu sĩ phe Chân Linh phái mừng rỡ, đua nhau dựa vào thủy tinh hộ tráo hướng tu sĩ của Huyền Linh phái cùng Thương Hải tông triển khai nghịch tập.

Lục Bình thấy cơ hội săn đánh lòng liền mừng rỡ, nhất thời cũng từ trong hộ tráo bay ra, trên người khoác bộ một thủy tinh hộ tráo, trực tiếp định nhào tới một tên Huyền Linh phái đoán đan sáu tầng tu sĩ.

Huyền Linh phái tu sĩ kia nguyên bản đánh lui một tên Chân Linh phái tu sĩ, mới vừa đem một đạo pháp thuật đánh vào trên Chân Linh phái trận pháp, lúc đang muốn ngưng tụ đạo pháp thuật thứ hai, liên nhận ra là có người đang hướng mình đánh tới.

Huyền Linh phái tu sĩ liền vội vàng đem pháp bảo tế lên, định chuẩn bị cùng người mới đến đại chiến một trận, khi ngẩng đầu nhìn ra kẻ phi độn đến chính là Lục Bình, thân thể lập tức bị dọa rùng mình một cái, tế lên pháp bảo toàn lực công tới Lục Bình, thân thể thì cấp tốc lui về trong trận doanh của phe mình.

Đùa gì thế? Chỉ có một chiêu là có thể đánh bại Âu Dương Duy Kiếm, lão tử cùng hắn đối chiến, không phải là tự đi tìm cái chết sao!?

Lục Bình một kiếm đem pháp bảo bay tới đánh bay, tu sĩ đang bỏ chạy thân hình nhất thời lắc lư, hiển nhiên món pháp bảo này cho dù không phải là bổn mệnh pháp bảo của hắn, chỉ sợ cũng tế luyện đã lâu.

Nhưng tu sĩ vẫn như cũ không dám có chút dừng lại. Ngay cả món pháp bảo đó bị Lục Bình đánh bay cũng không kịp thu hồi, thăng hướng vào trong trận doanh của phe mình phi độn đi.

Lục Bình phảng phất trong lúc bất chợt nhớ ra cái gì đó, độn quang chợt lóe lên, một chiếc tiêu chu đột nhiên hiện ra ở dưới chân của hắn. Ngay sau đó một đạo lưu quang lóe lên, Lục Bình đã xuất hiện ở sau lưng tên tu sĩ kia.

Tu sĩ đang độn trốn đột nhiên cảm giác được sau lưng của mình có gió lạnh đánh tới, lúc quay đầu nhìn lại, thấy nơi nào cũng có kim sắc quang hoa. Tu sĩ chỉ kịp đem ánh mắt nhắm lại, sau đó không hề có cơ hội khai mở ra nữa.