Chương 1120: Không giải thích được

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngũ hành Quy tàng chấn động càng lúc càng kịch liệt. Lục Bình cùng Tô Cẩm tiếp tục phi độn về trước, khi đoán chừng tránh được khoảng cách đủ xa với vị đại tu sĩ đó rồi, Lục Bình bấy giờ mới chuyển thân bổ ra một kiếm vào đạo thanh quang Như Ảnh Tùy Hình đuổi sát sau lưng hắn đó.

Trong tiếng vang lanh tranh, thanh quang mặc dù hơi chậm lại, nhưng vẫn tiếp tục đuổi theo, còn Tế Thủy kiếm của hắn sau một kích vô công đã quay về, thậm chí thiếu chút nữa còn bị đánh bay đi.

– Ha ha, Lục huynh, đây chính là vô thượng thần thông Như Ảnh Tùy Hình bí thuật nổi danh của tộc Khổng Tước. Hơn nữa người xuất thủ dường như còn là một vị đại tu sĩ, huynh nghĩ dễ dàng đem thần thông này phá giải như vậy sao. Nếu thế chẳng phải là thái quá vui đùa sao?

Tô Cẩm chẳng những không tiến lên tương trợ, ngược lại còn có chút hả hê nhìn Lục Bình bị thanh quang ép cho có chút thảm hại cười nói.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, Trường Lưu Kiếm ra khỏi vỏ, song kiếm hợp bích nhất thời thi triển ra kiếm quang tuyền qua, vô thượng thần thông uy năng đủ đem thanh quang trước mắt đánh nát. Những loại động tĩnh kinh thiên động địa cũng khiến cho Lục Bình cùng Tô Cẩm không thể không nhanh chóng rời đi.

– Hạng huynh!

Trải qua chốc lát, hai người rốt cuộc tìm được Hạng Tây Bình đã hóa thành hình người, chỉ thấy lúc này Hạng Tây Bình cả người nhìn qua thần thái sáng láng, ngay cả thân hình cũng cao đại uy mãnh hơn mấy phần, hiển nhiên đoạn thời gian bế quan này đối với y mà nói thu hoạch cực lớn.

– Hai vị, con đường trở về không dễ dàng giống như thời điểm đi tới đây, bởi vì Ngũ hành Quy tàng đột nhiên biến mất, sẽ khiến cho ma la núp ở ngũ hành mê vụ bên ngoài quy tàng lâm vào trạng thái điên cuồng. Đến lúc đó dù có A tu la xuất thủ đối với chúng ta cũng không có gì bất ngờ. Cho nên ta cho là chúng ta cần phải cùng người kết bạn cùng xông ra phía ngoài mới được!

Hạng Tây Bình sau khi gặp hai người, thần sắc ngưng trọng nói.

Lục Bình cùng Tô Cẩm liếc mắt nhìn nhau, Tô Cẩm cười nói:

– Hạng huynh, liên quan tới ma la bởi vì Ngũ hành Quy tàng biến mất mà điên cuồng tại hạ cũng nghe nói chút ít, chẳng qua là cùng huynh cùng Hạng Tĩnh Vũ đạo hữu cùng với một vị đạo hữu khác theo trận pháp tông sự của Vũ Văn Thế Gia là Văn Uyên tiên sinh kia, lúc trước không phải là bàn tính kỹ muốn sau khi hội hợp rồi cùng lao ra ngoài Ngũ hành Quy tàng sao?

Hạng Tây Bình lắc đầu nói:

– Hai người bọn họ bế quan vừa kết thúc liền bị người mời gọi đi rồi. Nguyên nhân cụ thể lão Hạng ta cũng không biết, cho nên hiện tại chỉ còn lại có ba người chúng ta. Thành thật mà nói, chỉ bằng vào ba người chúng ta, ở bên trong ngũ hành mê vụ sẽ gặp nguy hiểm không nhỏ.

Bên trong Ngũ Hành mê vụ, Diệp Tri Thu miệng phun máu tươi, hai mắt hơi có vẻ tuyệt vọng nhìn bốn năm con Ngọc Ma La từ bốn phía kéo tới. Hơn nữa ở phía xa, còn có mây đầu Huyết Ma La mắt nhìn lom lom. Xa hơn nữa, mấy chục con ma la to nhỏ đem tất cả con đường mà bản thân hắn có thể trốn chạy bao vây đoàn đoàn.

– Làm sao có thể có nhiều ma la hội tụ như vậy? Chỉ vì đối với một mình Diệp mỗ, có cần phải như vậy không?

Trong lòng Diệp Tri Thu đột nhiên thoáng qua một cái ý nghĩ như vậy, thần thức lập tức ở dưới đòn công kích của một con Ngọc Tu La hoàn toàn rơi vào trong hắc ám.

Sương mù vô biên không theo Ngũ hành Quy tàng biến mất mà tiêu biến đi, chỉ có nước biển phía dưới đập lên xuống phát ra tiếng vang vui sướng. Chính vào lúc này, Vũ Văn Kinh Lôi đột nhiên phá vỡ sương mù xuất hiện tại nơi này, đồng thời hai mắt tới lui tuần tra, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.

Sau khi Ngũ hành Quy tàng biến mất, ma la nấp bên trong ngũ hành mê vụ thường thường sẽ bởi vì ngũ hành nguyên khí biến mất mà bắt đầu điên cuồng, khiến cho tu sĩ trở về từ quy tàng thường phải đối mặt với cục diện nguy hiểm hơn lúc tiến vào thêm. Vì vậy, có không ít người trong tình huống không có Bá quy, không dám một mình đơn độc xông vào trong sương mù ngũ sắc.

Diệp Trị Thu chính là một ví dụ. Thân là kẻ kiệt xuất nhất, một trong bảy đạo hồng quang của lớp tu sĩ đời thứ ba của Lăng Vân Cốc, vì chạy trốn Khổng Tước vương tộc đại tu sĩ đuổi giết, chỉ đành phải thi triển không gian thần thông chạy trốn lúc lâm nguy, tiến vào bên trong ngũ hành mê vụ, nhưng không ngờ gặp phải mấy đầu Huyết Ma La cùng với bốn năm con Ngọc Ma La vây công, cuối cùng chỉ đành phải ôm hận mà chết.

Nhưng vào lúc Diệp Tri Thu vẫn lạc, thi thể chẳng những không bị ma la làm hư hại, ngược lại còn bảo tồn cực kỳ đầy đủ, cũng coi là một chuyện lạ. Mà kỳ quái hơn chính là, sau khi ma la rút đi không lâu, Vũ Văn Kinh Lôi không ngờ lại xuất hiện tại phiên mê vụ này.

Chỉ chốc lát sau khi, hai mắt Vũ Văn Kinh Lôi sáng lên, tựa hồ phát hiện cái gì đó, liền thấy y đưa tay hướng vào trong nước biển chỉ một cái, một đạo kim sắc lôi quang nổ tung, ở giữa không trung tạo thành một cái móng vuốt màu vàng, chụp hướng vào trong nước biển, Diệp Tri Thu sớm đã bị thành hút thành thi thể cạn máu không ngờ bảo tồn lại bị vớt lên.

Ánh mắt Vũ Văn Kinh Lôi lập tức nhìn trúng trữ vật đại mà Diệp Trị Thu đeo bên hông. Y nhiếp nó vào trong tay mở ra, thần niệm lập tức xuyên thấu vào trong, chỉ chốc lát sau trong tay liền xuất hiện một cái linh vũ màu vàng đất.

Vũ Văn Kinh Lôi nhìn linh vũ dài một thước trong tay, ánh mắt thoáng qua một vẻ tham lam, trong miệng tự lẩm bẩm:

– Đường huynh, người nhận được truyền thừa là Thất Bảo Lôi Hồ thì đã như thế nào. Đợi đến khi Vô Hình Linh Quang Phiến tới tay ta, tương lai Vũ Văn Thế Gia rốt cuộc do người nào định đoạt còn chưa thể nói chính xác được đây!

Trên mặt biển nơi xa lần nữa truyền tới tiếng thủy triều “ầm ầm ào ào” khuấy động, sương mù ngũ sắc chậm rãi bị phá vỡ ra, một con vật khổng lồ xuất hiện ở trước mặt của Vũ Văn Kinh Lôi. Vũ Văn Kinh Lôi sớm đã đem cái bản mệnh linh vũ màu vàng đất thu giữ cất đi tựa hồ đối với người mới đến không có kinh ngạc gì, lẳng lặng đứng ở trong vụ quang ngũ sắc, giống như thần tiên vậy.

– Kinh Lôi công tử!

Trên lưng Bá quy, Văn tiên sinh hướng Vũ Văn Kinh Lôi khẽ hành lễ. Lúc này Văn tiên sinh hơi có vẻ thảm hại, hiển nhiên ở bên trong ngũ hành mê vụ cũng đã trải qua một phen đại chiến.

– Là Văn tiên sinh, tiên sinh lần này đến Nam Hải là bởi vì theo lệnh của Phi Tường đường huynh sao?

Vũ Văn Kinh Lôi cười mà thịt không cười hỏi, tựa hồ đối với việc Văn tiên sinh đến đây sớm đã biết trước rồi vậy.

Văn tiên sinh đối với câu hỏi của Vũ Văn Kinh Lôi dường như cũng không cảm thấy bất ngờ, đáp:

– Kinh Lôi công tử hiểu lầm, lần này Văn mỗ tới Nam Hải là vì muốn đi Không Minh Hải một chuyến, không ngờ gặp phải lúc Ngũ hành Quy tàng khai mở, cho nên tới nơi này trước, không ngờ lại gặp được Kinh Lôi công tử. Trước đó ở trên đảo nghe công tử toàn lực thi triển Lôi Thuật Thần Thông, cho nên liền đuổi theo tới đây, không biết công tử ở nơi có cần Văn mỗ ra sức chỗ nào không?

Vũ Văn Kinh Lôi nhíu mày, nói:

– Văn tiên sinh hảo ý, bất quá Kinh Lôi nơi này có thể đối phó được như thường, tiên sinh cứ tự tiện đi.

Văn tiên sinh sửng sờ một chút, lại hỏi:

– Xin hỏi Kinh Lôi công tử, lần này tới Nam Hải chẳng lẽ chỉ có một mình công tử hay sao, Vũ tiên sinh chẳng lẽ không cùng đi tới?

Văn tiên sinh không hỏi câu này thì thôi, vừa hỏi đến Vũ tiên sinh, sắc mặt Vũ Văn Kinh Lôi nhất thời sầm xuống. Lúc trước hắn cùng với Diệp Trị Thu, Mộc Trường Sinh ba người dẫn thủ hạ tu sĩ tiêu trừ Dương thị năm nữ, không ngờ trúng mai phục của Khổng Tước vương tộc tam đại tu sĩ, hiển nhiên kẻ này đã mất mạng xuống suối vàng rồi.

Vũ Văn Kinh Lôi mặc dù may mắn từ sự đuổi giết của một vị đại tu sĩ thoát được tính mạng, nhưng thủ hạ của hắn có ba vị pháp tướng tu sĩ đều bị đại tu sĩ tiêu diệt, trong đó có trợ thủ đắc lực nhất của hắn là Vũ tiên sinh cũng mất mạng ở trong số đó.

– Tiên sinh nếu còn phải chạy tới Không Minh Hải, bây giờ còn không mau đi đi. Chuyện nơi đây tiên sinh không cần để ý tới, ma la nơi đây bổn công tử không coi vào đầu.

Văn tiên sinh đôi môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, cùng Bá quy dưới chân trao đổi mấy câu, rồi thân ảnh của Văn tiên sinh lần nữa bị bao phủ vào trong ngũ hành mê vụ.

Vũ Văn Kinh Lôi thấy Văn tiên sinh biến mất từ trong tầm mắt, lạnh lùng cười một tiếng, nói:

– Cuối cùng thì người chẳng qua là một con chó mà thôi!

Bên trong ngũ hành mê vụ lần nữa truyền tới tiếng đấu pháp. Vũ Văn Kinh Lôi từ đó phân biệt một phương hướng, lôi quang dưới chân lập lòe, cả người đã biến vào trong sương mù, tiêu thất không thấy đâu nữa.

Bên trong mê vụ, Tô Cẩm không chán không phiền hướng về phía Bá quy dưới chân dò hỏi:

– Hạng huynh, huynh nói khu vực đạo tràng của tộc Bá quy các huynh sao mất mấy vạn năm mà người khác chưa từng phát hiện qua

Hạng Tây Bình “Hắc hắc” cười đáp:

– Tô huynh, vấn đề tương tự huynh không biết vòng vo hỏi bao nhiêu lần rồi. Ta đã sớm nói với huynh rồi, Quy Đạo Nhân đúng là để lại một ít di trạch ở trong đạo tràng cho tộc Bá quy ta, nhưng tất cả những thứ đồ này lại đều rất phù phiếm, nhiều nhất là xúc tiến mau một chút trong tu luyện đối với tộc Bá quy, so với tình huống các ngươi tu luyện ở trong đạo tràng bất quá cũng chỉ tốt lắm một chút xíu mà thôi, thật đúng là không có gì đáng nói.

Tô Cẩm vẫn không buông tha:

– Nói như vậy ở trong đạo tràng quả thật có một chỗ không gian đặc biệt cho tộc Bá quy các ngươi lợi dụng?

Hạng Tây Bình bất mãn nói:

– Cái gì gọi là lợi dụng, tộc Bá quy ta nếu là có Quy Đạo Nhân đỡ đầu, chẳng phải là ngay cả Khổng Tước Vương Tộc, tộc Bích Hải linh xà đều bị chúng ta đè đầu cỡi cổ rồi hay sao? Tô huynh thật là đa tâm!

Tô Cẩm “Hắc hắc” cười nói:

– Hạng huynh nói lời này coi như không đúng rồi, tộc Bá quy thiên tính lười biếng không giỏi về tranh đấu, xưa nay ít có thù địch, vì vậy tu luyện giới mới chú ý ít đi chút đối với tộc Bá quy. Nếu là thật là đến thời khắc nguy cơ, Khổng Tước vương tộc cùng với Bích Hải linh xà chưa chắc là có thể mạnh hơn so với tộc Bá quy. Nếu không, toàn bộ Nam Hải yêu tộc chủng tộc cũng không thiếu, sao chỉ có tộc Bá quy một nhà độc quyền?

Hạng Tây Bình đang định muốn nói gì, Tô Cẩm đã nói trước:

– Đừng nói cái gì mà Khổng Tước vương tộc đối với Vô Tận Sơn Mạch, Bích Hải linh xà đối với Đông Hải… Khổng Tước vương tộc tuy được xưng là yêu tốc đệ nhất, nhưng trong Vô Tận Sơn Mạch, các đỉnh cấp yêu tộc chủng tộc có chừng bảy tám loại, tạo thành đại hình bộ lạc cũng có bốn năm nhà. Những trung tiểu hình bộ lạc khác lại càng không dưới hai ba mươi nhà. Đông Hải cũng như thế, tam đại bộ lạc, thập nhị chủng tộc, trừ Bích Hải linh xà ra, mười bốn nhà thế lực khác tất cả đều có đại trung hình thực lực. Vô luận là Vô Tận Sơn Mạch hay là Đông Hải, yêu tộc thế lực bản thân chính là ở vào thế đan xen, chế ước lẫn nhau. Tình huống như thế ở Nam Hải nào có xuất hiện?

Lục Bình ở một bên nhắm mắt tu luyện, trong lòng mặc dù đem lại đối thoại của hai người nghe không xót một chữ, nhưng trên mặt không có chút biểu lộ nào.

Chỉ nghe Hạng Tây Bình cười khổ nói:

– Tô huynh, có ít thứ huynh nhìn trong mắt là như vậy, nhưng cũng không phải là như trong tưởng tượng như vậy đầu. Tô huynh xuất thân Tử Dương Cung, Trung Thổ Ngũ Đại Thánh Địa, một trong lục đại cự hình tông môn của tu luyện giới, sự tình trong tu luyện giới có bao nhiêu việc có thể bị các ngươi bỏ sót? Tại hạ đối với lần này chỉ có thể nói, Tô huynh, ý nghĩ của huynh quá mức tâm đen rồi!

Tô Cẩm “Hắc hắc” cười nói:

– Tâm đen sao, Tô mỗ ngược lại hi vọng thứ mình suy nghĩ có chút hắc ám!

Thời điểm này Lục Bình đột nhiên giường đôi mắt, nói:

– Hai vị, các vị chẳng lẽ không cảm thấy chúng ta đi như vầy quá mức thuận lợi sao?

Hai người nhất thời trầm mặc xuống, trải qua chốc lát, Hạng Tây Bình đầu tiên nói:

– Không sai, theo lý thuyết Ngũ hành Quy tàng sau khi ẩn vào hư không, Ma La Đại Quân ở bên trong mê vụ cố hết sức hấp thu bản nguyên lúc này nên triệt để điên cuồng mới đúng. Sao hiện tại bọn ta ở bên trong mê vụ đi gần hai canh giờ, ngay cả một con Dung huyết kỳ tiêu ma la cũng chưa từng gặp phải?

Vừa dứt lời, bên trong mê vụ phía trước liền mơ hồ truyền đến dư âm đấu pháp, ngoài ra còn có tiếng ma la gầm rú.

Tô Cẩm “Ha ha” cười một tiếng, nói:

– Xem ra bọn ta vận khí không tệ rồi, đi cả nửa ngày mới gặp được Ma La Đại Quân.

Dứt lời, ánh mắt cũng nhìn về phía Lục Bình, hiển nhiên là còn muốn hỏi hắn cứ vậy đi vòng qua, hay là muốn tiến lên coi thử.

Lục Bình gật đầu nói:

– Hãy đi lên xem thử một chút!

Ba người che đậy dung mạo hành tung, hướng về phương hướng đầu pháp truyền tới lẻn đi, chỉ chốc lát sau Tô Cẩm dẫn đầu kinh ngạc nói:

– Mộc Trường Sinh, lại là hắn!

Lục Bình tự nhiên cũng đã thấy Mộc Trường Sinh ở nơi xa đang cùng ma la đại chiến. Lúc này Mộc Trường Sinh đã bị không hề che giấu dung mạo của mình nữa. Tô Cẩm mặc dù nhận biết hắn, nhưng không biết lúc trước khi tiến vào Ngũ hành Quy tàng, khi cứu Dương thị năm nữ gặp gỡ tu sĩ áo xanh che mặt chính là Mộc Trường Sinh.

Lục Bình tuy rằng thông qua Khổng tước ngũ nữ đoán được tu sĩ áo xanh che mặt có thể là Mộc hành Củ tử Mộc Trường Sinh, một trong Ngũ đại Củ tử của Ngũ Hành tông, thế nên cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Lần này nghe Tô Cẩm kết luận ngay như vậy, vậy dĩ nhiên là không còn nghi ngờ gì nữa. Bất quá Tô Cẩm cũng không biết người trước mắt chính là tu sĩ áo xanh che mặt ban đầu kia.

– Đạo hữu bên kia có thể giúp tại hạ một tay hay không, tại hạ Ngũ Hành tông Mộc Trường Sinh!

Mộc Trường Sinh thực lực quả thật không giống người thường, đang cùng ma la đại chiến mà còn có lực rỗi rãnh chú ý tình huống bốn phía. Sau khi Lục Bình cùng Tô Cẩm phát hiện ra hắn không lâu, liền bị hắn phát hiện chỗ ẩn thân của mấy người.

– Cần phải cứu một cái!

Tô Cẩm dứt lời, trường kiếm trong tay vang lên một tiếng trường ngâm, người đã từ phía bên này bay đánh tới.

– Cần phải cứu một cái!

Nói chuyện chính là Hạng Tây Bình. Lúc này Bá quy dưới chân Mộc Trường Sinh bị mấy con Huyết Ma La vây công cũng tràn ngập nguy cơ, nếu không phải Bá quy phòng ngự có chút thiên hạ vô song, bị mấy tên địch cùng cấp hành hung như vậy, ắt đã sớm bị hôi phi yến diệt rồi, làm gì còn giống như hiện tại vẫn có thể khổ khổ chống đỡ như vậy.

Mộc Trường Sinh lúc này bị ba con Ngọc Tu La cùng với một con Ngọc Ma liên thủ vây công. Ngoài ra bên cạnh còn có sáu bảy con Huyết Ma La lược trận, đồng thời cũng ngăn đánh Bá quy dưới chân Mộc Trường Sinh. Tình huống như vậy mà Mộc Trường Sinh vẫn có thể kiên trì, có thể thấy người này thực lực thật không giống người thường, đặc biệt là chân nguyên hùng hậu thật đúng là hiếm có.

Khó trách trong tu luyện giới truyền nhau rằng trong Ngũ Hành tông Ngũ đại Củ tử, Hành hỏa Củ tử Hóa Vô Lượng thực lực đứng thứ nhất, Hành thổ Củ tử Đồ Cao Sơn tu vị đứng thứ nhất, còn Mộc hành Củ tử Mộc Trường Sinh thì chân nguyên hùng hậu đứng thứ nhất, lần này gặp chứng kiến quả nhiên là danh bất hư truyền.

Trường kiếm trường ngâm, kiếm quang đã đi trước thanh âm đánh đến, hàn băng cầm kiếm trong tay Tô Cẩm xuất kỳ bất ý chém chết một con Huyết Tu La, rồi trực tiếp hướng về một con Ngọc Tu La cuốn lấy vào trong vòng phi kiếm.

Lục Bình song kiếm chém lên không, cũng đem một con Ngọc Ma đáng ghét chặn lại. Hạng Tây Bình một đường xông ngang đánh thắng, đánh cho hai con Huyết Ma La bay đi, đồng thời còn làm cho một con Ngọc Tu La không khỏi không tạm thời tránh ra. Mộc Trường Sinh nhân cơ hội xông phá vòng vây của ba con Ngọc Tu La còn dư lại, rồi cùng Tô Cẩm và Lục Bình cùng mọi người hội hợp lại một chỗ.