Chương 474: Bắc Hải trở kích chiến

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sắc mặt Huyền Tượng chân nhân có chút mâu thuẫn. Hắn biết lần này đi theo Huyện Thuật chân nhân lùng bắt Ân Huyên Sở sẽ phải chịu trở lực.

Nhưng hắn không ngờ tới sẽ phải chịu rất nhiều trở ngại và bị nhiều đồng môn địch thị như vậy. Trong lúc mơ hồ, Huyền Tượng chân nhân hơi hối hận, thậm chí có chút ủy khuất. Hắn không ngờ bởi vì chuyện này mà hắn bị cô lập trong môn phái.

Huyền Thuật chân nhân vẫn lạnh nhạt như cũ. Còn tu sĩ các phái đi theo đến đây ai nấy đều im lặng không nói gì. Thật ra thì họ đều đang ngấm ngầm chờ xem trò cười của thầy trò Huyền Thuật chân nhân. Hơn nữa, không chỉ là trò cười, bọn họ càng muốn nhìn thấy bởi vì Ân Huyền Sở mà có thể đưa tới nội đấu trong Chân Linh phái. Dĩ nhiên giống như Từ Duy Hoành vậy, trực tiếp đem vẻ háo hức muốn xem trò cười của mình biểu lộ ra ở mặt. Thực tế chỉ có Huyền Linh phải là dám làm như thế.

Trên mặt biển, một nhóm mấy người Lục Bình cùng Ân Huyền Sở đang bay nhanh như điện chớp, hướng Hoàn Vũ đảo phi độn tới. Cơ Huyền Hiên thấy không khí có chút ngưng trọng, không khỏi buột miệng hỏi:

– Bây giờ đám người Huyền Thuật chân nhân sự là đã đến Hoàng Ly đảo rồi. Ta chỉ mong bọn họ sẽ không đoán được chúng ta trở về Hoàn Vũ đảo.

Sử Linh Linh suy nghĩ một chút, nói:

– Ta xem e là rất khó khăn, có thể làm chỗ núp cho Ân sư đệ vốn cũng không nhiều. Huyền Thuật chân nhân lại là kẻ khôn khéo dị thường. Chuyện này chỉ cần ông ta trầm lòng lại suy nghĩ, mười phần có thể đoán được chúng ta muốn đi đến chỗ nào.

Lục Bình sờ vào Hoàng Kim phòng đeo ở trên ngực, mở miệng nói:

– Vốn cũng không tính toán có thể giấu giếm được, bây giờ chỉ hy vọng Hồ sư tỷ có thể đem đám người Huyền Thuật chân nhân kéo dài thời gian ở Hoàng Ly đảo một chút mà thôi.

Đợi đến lúc đoàn người Huyền Thuật chân nhân chạy tới Hoàng Ly đảo, thì trên đảo chỉ còn có Hồ Lệ Lệ ở lại. Trương Huyền Thành cùng Huyền Sách chân nhân tạm thời bị bắt làm trang định được cử tới trước đón tiếp mọi người. Về phần hai người Diêu Dũng cùng Trịnh Khiết, bởi vì thương thế khá nặng nên cũng không ra đón.

Một nhóm Huyền Thuật chân nhân có mười tám người. Trừ Huyền Thuật chân nhân là đoán đan hậu kỳ tu sĩ ra, mười bảy vị khác đều là đoán đan trung kỳ các phái, hoặc là gia tộc tu sĩ.

Lúc này Hoàng Ly đảo mới vừa trải qua một đợt công kích toàn diện của yêu tộc. Cả hòn đảo mặc dù đã khôi phục lại hộ đảo đại trận, nhưng đại chiến đi qua, khắp nơi trên đảo đây cảnh tượng thê lương, tiêu điều xơ xác Từ Duy Hoành cười “Hắc hắc” một tiếng, nói:

– Đều nghe nói rằng ‘Thủy kiếm tiền’ Lục Huyền Bình kinh doanh trên Hoàng Ly đảo tốt như thế nào, phảng phất là một loại tụ bảo bồn của Chân Linh phái Hôm nay xem qua thấy bất quá cũng là như vậy.

Tất cả mọi người không ai hưởng ứng theo. Viên Chiêm đi tới Hoàng Ly đảo liền phảng phất thấy Lục Bình không ở chỗ này, nỗi phẫn hận trong lòng càng lúc càng trở nên nồng nặc, không chút suy nghĩ, liền tiếp lời nói:

– Xác thật là như vậy! Hoàng Ly đảo này bị Lục Huyền Bình kinh doanh thành đổ nát như vậy. Thật là làm người ta thất vọng!

Viên Chiêm nói xong mới đột nhiên kinh ngạc phát giác, lúc này mới phát hiện gương mặt cười khinh của Từ Duy Hoành. Hồ Lệ Lệ hướng về phía Viên Chiêm cười lạnh một tiếng, liền không nói thêm gì nữa. Huyền Sách chân nhân cùng Trương Huyền Thành nhìn Viên Chiêm kinh ngạc, trong ánh mắt đều mang vẻ nghi ngờ. Huyền Tượng chân nhân ở một bên thì cau mày, cẩn thận nhắc nhở:

– Viên sư đệ hãy thận trọng lời nói! Chư vị sư đệ sư thúc trên Hoàng Ly đảo mới vừa đánh lùi yêu tộc toàn diện công kích, cho nên mới dẫn đến tình cảnh này. Và kẻ tội khôi hỏa thủ dẫn đến lần này yêu tộc xuất thủ, mang đến tổn thất trọng đại cho Hoàng Ly đảo lại chính là Huyền Linh phái.

Viên Chiêm lúng túng cười một tiếng, khàn giọng nói:

– Huyền Tương sư huynh, tiểu đệ chẳng qua là, chẳng qua là …

Viên Chiêm “Chẳng qua là” cả nửa ngày mà cũng không nói ra được lời nào. Huyền Thuật chân nhân căn bản không để ý tới Viên Chiêm. Lão thấy chỉ có ba người này ở chỗ này, gương mặt không biểu lộ gì, nhìn Trương Huyền Thành ở một bên, xoay đầu lại hướng Huyền Sách chân nhân gật đầu một cái, sau đó hướng Hồ Lệ Lệ hỏi:

– Ân Huyền Sở có ở trên đảo không?

Trương Huyền Thành bị cái nhìn của Huyền Thuật chân nhân làm cho rúng động trong lòng, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng. Hồ Lệ Lệ thi lễ trước, nói:

– Bẩm báo Huyền Thuật sư bá, Ân sư đệ cũng không có ở trên đảo.

Lúc này Huyền Linh phái Từ Duy Hoành ở một bên âm dương quái khí nói:

– Chỉ sợ các ngươi còn chưa biết, Ấn Huyền Sở kia chính là nghiệt chủng của nhân, yêu kết hợp còn lưu lại. Ân sư đệ trong miệng các ngươi chính là kẻ người người trong tu luyện giới kêu đánh kêu giết. Lần này Huyền Thuật chân nhân cùng các vị đây tới nơi này chính là muốn thanh lý môn hộ. Các hạ nếu một mực bao che, trong mắt còn coi Huyền Thuật chân nhân là tôn trưởng của các ngươi nữa hay không?

Hồ Lệ Lệ cười lạnh một tiếng, xoay người hướng Từ Duy Hoành hỏi:

– Các hạ là ai? Có tư cách gì mà nói chuyện ở chỗ này?

Từ Duy Hoành bị ánh mắt kẻ cả cộng thêm khinh miệt của Hồ Lệ Lệ, cười lạnh và cái lòng khiêu khích lý gián trong lòng càng thịnh, lớn tiếng quát:

– Càn rỡ! Ta chính là Huyền Linh phái …

Hồ Lệ Lệ không chút khách khí cắt đứt Từ Duy Hoành chân nhân đang chuẩn bị cáo mượn oai hùm, lạnh giọng nói :

– Huyền Linh phái? Nói như vậy ngươi không phải là Chân Linh phái đệ tử? Môn hạ Chân Linh phái ta ở chỗ này thương thảo nội vụ môn quy, từ khi nào cần đệ tử phái khác chen lời lếu láo vậy, xin thỉnh Huyền Thuật sư bá chỉ dạy cho đệ tử?

Từ Duy Hoành giận dữ trong lòng, nhìn Hồ Lệ Lệ mà hàn quang lóe lên trong ánh mắt của hắn. Nhưng ngay sau đó, hắn lại đem ánh mắt nhìn về phía Huyền Thuật chân nhân, cười lạnh nhìn Huyền Thuật chân nhân xem ông ta trả lời như thế nào. Hắn tự cho là mình đã khích bác ly gián thành công, nên cố nhịn chuyện bị người coi rẻ giễu cợt, tiếp tục xem sự thái phát triển tiến thêm một bước coi như thế nào.

Huyền Thuật chân nhân nhìn Hồ Lệ Lệ, ánh mắt híp lại. Còn Huyền Sách chân nhân ở một bên thì mặt đầy vẻ cười khổ. Lần này, trong mắt Viên Chiêm lại xuất hiện một chút hả hê.

Không ngờ Huyền Thuật chân nhân cũng gật đầu một cái, nói:

– Ngươi nói không sai! Bọn ta thảo luận nội vụ môn quy của bốn phái . Đệ tử bên ngoài phái đúng là không thể tham dự.

. Đây cũng ngoài dự liệu của Từ Duy Hoành cùng Viên Chiêm.

Từ Duy Hoành lạnh lùng nói:

– Huyền Thuật chân nhân, nhưng bọn ta bị tổn phái các vị lão tổ ủy phái tới. Quý phái nói như vậy là đã không xem lão tổ của các phái vào đâu rồi?!

Huyền Thuật chân nhân không chút khách khí đáp trả:

– Chẳng qua là quý phái lão tổ khiến cho các ngươi tới đây để chứng kiến, có khi nào khiến cho các ngươi nhúng tay vào nội vụ của bổn phái? Chuyện này bản chân nhân quả thật là không biết rồi. Sau khi trở về, ta nhất định sẽ cùng bốn phái lão tổ nói qua một chút, để cho bồn phái lão tổ cùng quý phái lão tổ cố gắng câu thông một phen, tin tưởng là các phái lão tổ đều là người thân mình đại nghĩa, chuyện nhúng tay vào sự vụ của Chân Linh phát ra xem ra chính là một ít người nào đó cố ý hiểu sai lệch pháp chỉ của pháp tướng lão tổ rồi.

Từ Duy Hoành sắc mặt trắng nhợt, mặt lộ ra vẻ hãnh hãnh. Chân Linh phái nếu quả thật là dựa vào điểm này bắt chẹt chết không buông tay, đến lúc đó thì mình có thể cũng giống như vị Ân Huyền Sở này, trở thành vật hy sinh cho môn phái.

Ở một bên, Viên Chiêm lần này tựa hồ lại tìm được cơ hội, nói:

– Vị sư muội này, nếu ngươi nói Ân Huyền Sở đã không ở Hoàng Ly đảo, có thể cho bọn ta sưu tầm trên đảo một phen hay không?

Hồ Lệ Lệ đưa ngón tay ra, nói:

– Thứ nhất, người cùng Lục Huyền Bình cùng là đệ tử cùng khóa của Chân Linh Biệt Viện, cho nên hãy gọi ta là Hồ sư tỷ, chứ không phải sư muội; Thứ hai, ngươi muốn cho người nào lục soát?

Viên Chiêm đưa tay vẽ nửa vòng lớn, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, ngón tay ở giữa không trung co rụt lại, chẳng qua là chỉ chỉ Huyền Tương cùng mình, cười khan nói:

– Dĩ nhiên là, ừ, dĩ nhiên là chỉ có sư đệ ta cùng Huyền Tương sư huynh.

Hồ Lệ Lệ cười lạnh một tiếng, nói:

– Ngươi còn không có tư cách hạ mệnh lệnh này. Lục Huyền Bình chân nhân là Chân Linh phái luyện đan đại sư, là thành viên trọng yếu của bổn phái, có thể tham dự quyết sách trọng đại, địa vị ở trong môn phái không dưới Huyền Thuật sư bá ở đây. Muốn lục soát do Hoàng Ly đảo hắn trấn giữ, nhất định phải có bổn phái lão tổ hoặc là Quách Huyền Sơn chân nhân ra lệnh.

Huyền Thuật chân nhân dĩ nhiên là mang theo chỉ ý của Chân Linh phái lão tổ mà tới, nhưng những lời nói của Hồ Lệ Lệ lọt vào tai của Viện Chiêm làm cho hắn thật là khó chịu, giống như sét nổ bên tai. Ánh mắt của Viện Chiêm lộ vẻ hơi khó tin, quay đầu lại nhìn Huyền Thuật chân nhân một cái, chỉ nghe Huyền Thuật chân nhân trầm giọng nói:

– Bản chân nhân nơi này đích xác mang là có chỉ ý của bồn phái pháp tướng lão tổ muốn bắt giữ Ân Huyền Sở. Xem ra cho dù chính là Lục sư điệt ở chỗ này cũng phải tuân theo mà thôi.

Trong lỗ tai của Viện Chiêm vang lên tiếng “Ông ông”. Hắn không ngờ tới Lục Bình lại đứng ở vị trí cao như thế, đã cao đến mức mình cần ngưỡng vọng, trong lúc nhất thời lại có chút thất thần.

Hồ Lệ Lệ mặt băng bó gật đầu một cái. Huyền Thuật chân nhân hướng vào bên trong đảo mà đi . Huyền Tương cùng Viên Chiêm bước chân có chút nặng nề thì lựa chọn một hướng khác. Những tu sĩ các phái khác cũng đang muốn tìm tòi ở Hoàng Ly đảo, lại thấy Huyền Sách chân nhân đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người, lãnh đạm nói:

– Các vị không có tư cách lục soát ở trong đảo của Chân Linh phái ta. Kính xin chư vị theo ở sau lưng Huyền Thuật sư huynh chứng kiến là được.

Lần này chân nhân các phái cũng không có ý kiến gì. Chân Linh phái ở vấn đề thị phi này chẹn lại vô cùng chính xác, không cho các phái chân nhân có được cơ hội có thể thừa dịp. Mọi người các phái, trừ Huyền Linh phát ra, cũng không ai nguyện ý mạo hiểm đắc tội Chân Linh phái mà nói lên lời dị nghị.

Phần lớn người đều lựa chọn đi theo sau lưng Huyền Thuật chân nhân. Cũng có mấy vị ung dung thông thả đi theo ở sau lưng Viên Chiêm cùng Huyền Tương. Từ Duy Hoành không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo hướng mà lúc trước Viên Chiêm đã rời đi .

Hồ Lệ Lệ hướng Trương Huyền Thành ra hiệu một cái. Trương Huyền Thành hội ý, vội vàng theo trước ở sau lưng đám người Viên Chiêm.

Hồ Lệ Lệ xoay người lại, nói:

– Chuyện hôm nay phiền toái sư thúc. Kính xin sư thúc theo ở sau lưng đám người Huyền Tương sư huynh.

Huyền Sách chân nhân cười nói:

– Không sao! Dù sao ta cũng cảm thấy chuyện hôm nay rất là không ổn, vừa đúng cũng theo bọn họ ở Hoàng Ly đảo này du lãm một phen.

Dứt lời ung dung bỏ đi, Hồ Lệ Lệ đứng tại chỗ thở ra một hơi dài, sau đó liền hướng chỗ ở của Huyền Thuật chân nhân đuổi theo.

Hồ Lệ Lệ đi ở phía trước người Huyền Thuật chân nhân. Huyền Thuật chân nhân nghiêng người nhìn Hồ Lệ Lệ một chút, hỏi:

– Hồ sư điệt, bọn họ đã đi trong thời gian dài bao lâu?

Hồ Lệ Lệ đã cảm thấy kinh sợ trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, nói:

– Sự bá, nếu ngài cho rằng bọn họ đã rời đi, sao còn lục soát Hoàng Ly đảo?

Huyền Thuật chân nhân cười “A a” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Mọi người đi thẳng đến vị trí trung ương của Hoàng Ly đảo. Nơi này tu sĩ cũng đã nhiều hơn, mặc dù tu sĩ trên Hoàng Ly đảo cũng kinh ngạc vì sao đột nhiên có đoán đan kỳ tu sĩ tới như vậy, nhưng cũng không có nhiều người hiện ra vẻ kinh ngạc. Ngược lại, cũng không ít người nhìn thấy Hồ Lệ Lệ theo cũng ở trong đó, đều nhiệt tình cùng nàng chào hỏi, không ngừng gọi “Hồ chân nhân, Hồ chân nhân”.

– Có thể thấy được người rất được tôn kính ở Hoàng Ly đảo này, cũng rất được hoan nghênh nữa.

Huyền Thuật chân nhân tùy ý trò chuyện cùng Hồ Lệ Lệ ở bên cạnh. Hồ Lệ Lệ không biết Huyền Thuật chân nhân là có ý gì, trong lúc mơ hồ tựa hồ cũng hiểu dường như Huyện Thuật chân nhân cũng không muốn gắt gao lùng bắt An Huyền Sở, chẳng qua là nghe từ miệng của Lục Bình mà biết được vị Huyền Thuật chân nhân này đã từng mưu tính qua Hoàng Ly đảo. Vì vậy Hồ Lệ Lệ còn là quyết định cẩn thận mười hai phần mười.

Huyền Thuật chân nhân thấy vẻ đề phòng trong mắt Hồ Lệ Lệ vẫn nồng đậm như cũ, cũng liền không nói gì. Ngay vào lúc này, một đạo truyền âm pháp kiếm đột nhiên ngang trời bay tới, rơi vào trong tay của Hồ Lệ Lệ. Hồ Lệ Lệ thần niệm đảo qua. Ngay tức thời, gương mặt của nàng tỏ vẻ giận dữ.

Huyền Thuật chân nhận thấy vậy thần niệm vừa động, tựa hồ cũng phát giác chuyện gì đã xảy ra, vì vậy cười cười nói:

– Đi qua xem một chút đi.

Hồ Lệ Lệ trịnh trọng cám ơn Huyền Thuật chân nhân, xoay người liền vội vã phương hướng tu luyện động phủ Lục Bình chạy tới. Huyền Thuật chân nhân cũng không nhanh không chậm đi theo sau lưng Hồ Lệ Lệ.

Hồ Lệ Lệ đi tới trước động phủ của Lục Bình, thấy phòng thủ trận thế bên ngoài động phủ đã tan rả, hơn nữa còn là do sử dụng bạo lực phá giải ra, trên mặt nhất thời phủ kín sương lạnh. Huyền Thuật chân nhân theo sát phía sau, nhìn thấy tình cảnh như thế cũng cau mày.

Hồ Lệ Lệ mới vừa đi vào trong động phủ, liền nghe thanh âm của Viện Chiêm nói:

– Trương sư đệ, ngươi không phải là đối thủ của ta, hãy tránh qua một bên đi là hơn. Ta nếu không vào trong tận mắt nhìn, thì như thế nào có thể xác định Ân Huyền Sở tên yêu nghiệt kia không ở trong đó đây? Ngươi ngăn trở như vậy, chẳng lẽ nói Ân Huyền Sở kia thật là ở trong động phủ của Lục sư đệ hay sao?

– Viên sư huynh, đi vào trong nữa chỉ là phòng tu luyện của Lục Bình sư huynh rồi. Ngươi không nhận được sự đồng ý của Lục sư huynh, tự dưng dùng võ lực phá vỡ động phủ đại trận của Lục sư huynh rồi xông vào trong đó. Đây chính là kiêng kỵ của tu luyện giới. Hôm nay ngươi nếu còn muốn xông vào tu luyện thất của huynh ấy, hơn nữa còn là mang theo ngoại nhân, bộ không sợ Lục sư huynh trách tội sao?

Hồ Lệ Lệ xuyên qua hành lang động phủ, đi vào trong đại sảnh của động phủ, nhìn thấy Trương Huyền Thành đang đứng ở trước cửa phòng tu luyện của Lục Bình. Mà Viên Chiêm cùng Từ Duy Hoành cùng với một đệ tử của Phi Vũ phái đang đứng chung một chỗ, cùng Trương Huyền Thanh giằng co.

Từ Duy Hoành vốn muốn hướng Trương Huyền Thành ở đối diện la mắng cái gì đó, nhưng thấy Hồ Lệ Lệ đi vào, liền ngậm miệng chờ xem xảy ra cuộc vui gì.

Hồ Lệ Lệ sắc mặt bất thiện, vừa tiến đến liền hướng Viên Chiêm nói:

– Viên sư đệ, vị trí của người đứng sai rồi. Ta vốn tưởng rằng việc người phải làm là đứng ở một bên của Trương sư đệ, cùng nhau ngăn trở người ngoài mới đúng.