Chương 1251: Chặn đường thủy mạch

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thủy mạch chính là tinh hoa của con sông ngưng tụ. Thủy mạch thiên nhiên thành hình thường đều liên kết qua lại cùng sơn xuyên địa thế của con sông chảy qua. Đây là tạo hóa của thiên địa, tu sĩ có thể mượn dùng, thậm chí có thể chưởng khống bộ phận, nhưng cực kỳ khó khăn nếu muốn trực tiếp cắt đứt.

Thủy mạch mặc dù nhìn như nhu nhược lay động, nhưng chính là bởi vì như vậy nó mới có thể cầu liên sơn xuyên địa thế. Do đó, muốn cắt đứt thủy mạch là cực kỳ khó khăn. Thủy mạch càng khổng lồ càng khó có thể cắt đứt, giống như Thanh Minh Giang cùng Ngọc Lan Hà, trên căn bản cũng chưa có khả năng cắt đứt.

Nhưng cho dù có thể cắt đứt thủy mạch cũng rất ít có người đi làm, cắt đứt thủy mạch trên thực tế chính là kẻ địch của thiên địa. Chẳng những tu sĩ có thể phải bị thủy mạch gẫy lìa đưa tới một ít nhóm tai hại xâm nhập, mà còn tạo thành sự tổn thương cực lớn đối với tu luyện giới, cho nên thủy mạch dễ dàng không động được.

Nhưng mà trung gian thật ra thì cũng không phải là không có phương pháp thủ xảo, giống như Ngũ Hành tông thần quỷ không biết đã dẫn một cái chi mạch đi ra từ trong thủy mạch của Thanh Minh Giang vậy, cũng không làm bị thương căn bản thủy mạch của Thanh Minh Giang, vừa có thể mang đến lợi ích cực lớn cho Ngũ Hành tông.

Nhưng có thể chia ra từ trong một cái thủy mạch hoàn chỉnh cũng không phải một chuyện dễ dàng. Chính là mạnh như Ngũ Hành tông, cũng mưu đồ hết mấy trăm năm, chuẩn bị cụ thể mấy chục năm lúc này mới dám âm thầm nhúng tay tiến hành.

– Điều này cũng dễ dàng a!

Sau khi dung hợp một nửa tờ Hóa Thủy Thần Phù khác cũng vượt qua lần lôi kiếp thứ ba, Đường Lang Lưỡng Đoạn hiển nhiên linh trí tăng nhiều, không chút nghĩ ngợi đáp:

– Ban đầu, sở dĩ Ngũ Hành tông muốn âm thầm chặn lấy một đoạn thủy mạch mang về Ngũ Hành tông cũng bởi vì bọn họ có Càn Khôn Bảo Đỉnh nơi tay có thể điều khống thiên hạ linh mạch, hoàn toàn có thể chặn lấy thủy mạch bảo tồn trong Càn Khôn Bảo Đỉnh mang về. Chúng ta cũng có thể lấy Tôn Ngộ Không đại náo dị giới!

Lục Bình giật mình, hỏi:

– Ngươi nói là Linh Lung, nàng có thể không? Chẳng qua là Nhất kiếp linh bảo thôi, làm sao có thể so sánh cùng Càn Khôn Bảo Đỉnh?

Linh Lung lần này phạm sai lầm rồi lại được thiên đại lợi ích, lúc này sớm đã lập công tâm thiết, nghe Lục Bình nói, vội vàng đáp:

– Tôi có thể!

Đường Lang cũng gật đầu phụ họa nói:

– Linh Lung nàng đích xác là có thể, nhưng Linh Lung rốt cuộc không thể so với Càn Khôn Tửu Đỉnh, chỉ có thể giữ vững thủy mạch thời gian rất ngắn. Hiện tại, tôi không cần suy nghĩ phải chặn lấy cái thủy mạch, chính là có sẵn cái chi mạch do Thanh Minh Giang đưa tới, cũng coi là ngư ông đắc lợi rồi.

– Sợ rằng hiện tại Ngũ Hành tông đang nhìn chằm chằm cái chi mạch đó. Dù sao trước đây, thân phận của linh bảo Lưỡng Đoạn ngươi sợ rằng đã bị Ngũ Hành tông đoán được. Bọn họ sẽ không thể không đề phòng ngươi. Bây giờ người đã vượt qua lôi kiếp, sợ rằng hiện tại không chỉ có Ngũ Hành tông, các môn các phái khác cũng đều đang tìm ngươi.

Đường Lang khuôn mặt tươi cười, đáp:

– Lão đại, tôi là linh bảo thủ hạ của ngài, nếu đã tìm tôi thì làm sao không tìm ngài chứ? Nhưng lúc này muốn tìm được chúng ta coi như khó khăn rồi!

Lục Bình hơi hơi vui mừng, hỏi:

– Ha, có biện pháp tốt gì có thể tránh qua bọn họ sao?

Thời điểm này Lục Bình nghĩ cũng không cần nghĩ biết rằng đã có rất nhiều người đang chạy tới chỗ mà lúc trước Đường Lang Lưỡng Đoạn độ kiếp. Đặc biệt là Ngũ Hành tông, bị mình làm hỏng chuyện mấy trăm năm mưu đồ, sợ rắng sớm đã hận mình đến cắn răng nghiến lợi.

Lúc này Lục Bình đã theo Thanh Ngọc Vận Hà xuôi nam.

Nhưng mà Lục Bình đuổi kịp rút về thủy mạch chi mạch của Thanh Minh Giang, dứt khoát mượn lực của Linh Lung tiến vào trong đó, rút về theo chi mạch mà đi về phía Thanh Minh Giang. Tuy nhiên Lục Bình cũng hiểu được dạng này sẽ nguy hiểm rất lớn, rất có thể nghiệm gặp người khác phát hiện cũng hoài nghi.

Hai cái chân trước của Đường Lang múa may qua lại. Một tiếng “tranh”nổ giòn, đạo:

– Lão đại, ngài chớ quên gốc gác của tôi là cái gì?

Gốc gác của Đường Lang là cái gì? Hóa Thủy Thần Phù a, có món bảo vật này nơi tay chẳng lẽ còn rầu rỉ bị người phát hiện sao? Như vậy người lục soát tìm Lục Bình lại thành nhân vật như Khai Thiên Thất Tổ rồi.

Cách đó không xa dưới Lạc Tâm sơn, Thổ Linh Tử chắp hai tay sau lưng treo dừng trên mặt nước lúc trước lôi kiếp đến, lúc này sau khi Lục Bình trải qua lôi kiếp sớm đã rời đi.

Kim Thiền lão tổ đến bây giờ vẫn không có tin tức, hiển nhiên đã dữ nhiều lành ít. Mà linh bảo Lưỡng Đoạn hiện tại cũng mất tung ảnh, nhưng lão ta để trong mắt chính là đạo lôi kiếp trước đó. Như vậy linh bảo Lưỡng Đoạn hiện nay chỉ sợ cũng đã là thuần dương linh bảo.

Nói đến thuần dương linh bảo, Thổ Linh Tử có chút không tự chủ sờ sờ ống tay áo của mình, thầm than một tiếng. Nếu Càn Khôn Bảo Đỉnh là một tòa thuần dương linh bảo tầm thường, lần này cuộc chiến Lạc Tâm sơn sợ rằng ngược lại phần thắng sẽ nhiều hơn một chút. Chẳng qua là nói như vậy, muốn kéo động hai cái thủy mạch của sông lớn bị dẫn dắt ra coi như không dễ dàng, đây cũng là chuyện không cách nào.

Thổ Linh Tử hơi mở mắt nhìn về phía bên người, há miệng hỏi:

– Không tìm được phải không?

Trong lúc nói chuyện Thủy Linh Tử giống như một đoàn sương mù xuất hiện vậy, cười khổ gật đầu, đáp:

– Dám vào giáo cục lúc này, sợ rằng sẽ là một vị thuần dương tu sĩ vẫn ẩn giấu. Nếu không sẽ không thể dưới tình huống điều động thủy mạch của thủy viên khí linh vẫn có thể lại bên trong thủy mạch.

Thổ Linh Tử đáp:

– Nếu là đối phương có linh bảo giống như Càn Khôn Bảo Đỉnh có thể thao túng linh mạch, hơn nữa bản thân cực kỳ tinh thông Thủy chúc tinh thần thông, ngược cũng không phải là không thể dừng lại bên trong thủy mạch vào lúc dưới sự thao túng của thủy viên khí linh, không nhất định phải là thuần dương tu sĩ.

Thủy Linh Tú nói:

– Kim Thiền đây, hắn mặc dù chủ tu trận pháp, nhưng thực lực cũng không tính là quá yếu, cho dù là đại tu sĩ tầm thường muốn chém chết cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Nếu không phải thuần dương tu sĩ làm sao có thể?

Thổ Linh Tử không làm nhiều đắn đo trên vấn đề này, mà là hỏi:

– Linh bảo Lưỡng Đoạn nguyên vốn là linh bảo trấn phái của Đoạn Thủy nhất mạch, đối với món linh bảo này xem ra ngươi là người quen thuộc nhất. Ngươi nói xem nó có vượt qua thuần dương lôi kiếp lần này hay không?

Thủy Linh Tử không chút suy nghĩ, đáp:

– Dĩ nhiên là vượt qua. Linh bảo Lưỡng Đoạn gốc gác nguyên vốn chính là nửa tờ Hóa Thủy Thần Phù, sau khi cắt đứt xong thủy mạch hấp thu dung hợp nửa tờ hóa Hóa Thủy Thần Phù khác, vô luận là phẩm chất còn là những phương diện khác đều đã đạt đến ngưỡng cửa thuần dương linh bảo. Mấu chốt hơn chính là gốc gác của nó chính là Hóa Thủy Thần Phù được Thiền đạo nhân tự tay chế. Thành tựu thuần dương linh bảo có lẽ khó khăn đối với những linh bảo khác, nhưng đối với nó mà nói lại không thành vấn đề.

Thổ Linh Tử gật đầu một cái, nói:

– Hóa Thủy Thần Phù a, người đó chỉ sợ sẽ dựa vào vật này trốn khỏi sự sưu tầm của tất cả. Nếu hắn lấy Hóa Thủy Thần Phù hóa thành lưu thủy bỏ chạy chỉ sợ cho dù là chúng ta cũng không tìm được hắn sợ rằng chỉ có bản thân Thiền đạo nhân mới có thể được chứ?

Thủy Linh Tử không nói tiếp lời của Thổ Linh Tử, mà là hỏi:

– Lần này trở về tông môn làm sao bây giờ? Chuyện làm hư hại không nói, ngay cả năm đại thuần dương khí linh của Càn Khôn Bảo Đỉnh đều thiếu một người. Sự thần diệu của Càn Khôn Bảo Đỉnh tất nhiên giảm nhiều, lão tổ lão nhân gia ông ta có thể hay không…

Thổ Linh Từ liếc bà ta một cái, đáp:

– Lão tổ trách tội xuống, chuyện này tự có lão phu một mình gánh chịu. Nhưng mà bây giờ lão phu tò mò người nọ rốt cuộc dùng cái gì chém giết thủy viên khí linh có thân bất tử? Linh bảo Lưỡng Đoạn có thể làm được sao?

Thủy Linh Tử sửng sờ một chút, đáp:

– Lưỡng Đoạn lên cấp thuần dương rồi thì có lẽ có thể làm được tới như vậy.

Thổ Linh Tử ”ồ” lên một tiếng, tự nhủ:

– Người nọ sẽ dùng phương pháp gì chém giết thủy viên khí linh chứ?

Chính vào lúc này, một trận tiếng nổ to lớn dọc theo Thanh Ngọc Vận Hà từ xa đến gần truyền tới. Lưu thủy của Thanh Ngọc Vận Hà sớm đã bị liên đồng bắt đầu rung chuyển. Tốc độ chảy của lưu thủy đột nhiên tăng nhanh. Tiếng lưu thủy ầm ầm thậm chí khơi dậy từng đóa bọt sóng màu trắng.

Hai cái thủy mạch chi mạch của Ngọc Lan Hà cùng Thanh Minh Giang mặc dù đều đã bị rút về, nhưng Thanh Ngọc Vận Hà đúng là vấn khai thông, cũng coi là cung cấp tiện lợi cho sự lui tới của hai nơi nam bắc.

Thủy Linh Tử đột nhiên cả kinh, hô:

– Đây là, đây là cái thủy mạch chi mạch của Thanh Minh Giang, có người chặn lấy cái chi mạch đó!

So sánh với sự kích động của Thủy Linh Tử, Thổ Linh Tử lạnh nhạt rất nhiều, tựa hồ sớm đã đoán được sẽ như vậy, nói:

– Có Hóa Thủy Thần Phù ẩn giấu hành tung, có thuần dương Lưỡng Đoạn có thể cắt đứt thủy mạch. Nếu là đổi lại lão phu cũng không bỏ qua cái thủy mạch chi mạch đó. Nhưng hiện tại lão phu ngược lại có chút hiểu được lúc này làm sao có thể dưới tình huống thủy viên khí linh chấn động thủy mạch vẫn có thể ẩn thân trong thủy mạch rồi.

Thủy Linh Tử cũng lập tức phản ứng lại, hỏi:

– Sư huynh nói là linh bảo bắt chước chế theo Càn Khôn Tửu Đỉnh đúng không?

Thổ Linh Tủ gật đầu một cái, Thủy Linh Tử lại hỏi:

– Vậy chúng ta làm sao bây giờ, hiện tại có đuổi theo không?

Thổ Linh Tử lắc đầu một cái, đáp:

– Đã chậm rồi, có Hóa Thủy Thần Phù hộ thân, có địa phương là nước cũng không sợ bị người phát hiện. Bản phái mấy trăm năm mưu đồ cuối cùng lại làm áo cho người khác mặc. Bản phái vì thế còn bỏ ra giá cao thảm trọng như vậy, thật sự là không cam lòng, chỉ hy vọng có người có thể phát giác thân phận của hắn. Ngũ Hành tông ta tất nhiên muốn cùng người đó không chết không thôi!

Thổ Linh Tử xoay người biến mất, nhưng thanh âm của lão ta vẫn lưu ở chỗ này:

– Thông báo bản phái tất cả tu sĩ lập tức trở về tông môn, cẩn thận các môn các phái âm thầm trả thù. Thủy sư muội người dẫn người dọc đường hộ tống thủy mạch chi mạch của Ngọc Lan Hà rút về. Người đó đã đánh cắp chi mạch của Thanh Minh Giang, thủy mạch của Ngọc Lan Hà không thể xảy ra vấn đề nữa!

Mấy ngày sau, trên Thanh Ngọc Vân Hà, Lục Bình thỏa lòng nằm trên lưng Huyền Quy theo vận hà một đường lên hướng bắc. Một con Đường Lang to lớn bò tới bò lui qua lại trên lưng của Huyền Quy, tựa hồ tỏ ra cực kỳ tò mò.

Lục Bình bây giờ sau khi trở về Thanh Minh Giang mới dọc theo vận hà bắc thượng, hơn nữa cũng không sợ bị người khác hoài nghi. Ngược lại, dám vào lúc này dọc theo vận hà bắc thượng, vừa vặn chứng minh mình không liên quan với cuộc chiến Lạc Tâm sơn.

Huống chi Lục Bình pháp tướng trung kỳ tu vi càng có tính mê hoặc, sẽ không có người nghĩ rằng người chặn lấy thủy mạch, chém chết Ngũ Hành tông trận pháp tông sư, dưới sự truy đuổi chặn đường của mọi người tu sĩ ung dung rời đi sẽ là một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ.

Lục Bình chuyến này trên thực tế là đi vì Tam linh. Tam linh lúc này vẫn trong tay Ngũ Hành tông, Lục Bình tất nhiên muốn đi cứu viện.

– Đáng tiếc, nếu không phải năng lực chịu đựng của Linh Lung đã đến cực hạn, chúng ta hoàn toàn có thể bắt lấy cái thủy mạch chi mạch đó. Xem ra phải cho Linh Lung nhanh chóng độ qua lôi kiếp lần thứ hai rồi.

Đường Lang chạy lên chạy xuống, trong miệng liên tục không ngừng nói:

– Hiện tại, cho dù là cho gọi lôi kiếp lần thứ hai cũng đã chậm, còn dư lại nửa cái chi mạch sớm đã trở về rúc vào trong thủy mạch chủ mạch của Thanh Minh Giang, muốn dẫn dắt coi như khó khăn. Tuy nhiên, cho dù là cái chi mạch này cũng đủ cho lão đại ngài dùng tu luyện. Đây chính là một mình ngày độc hưởng, tu vị của lão nhân gia ngài trong thời gian ngắn lại sẽ tăng vọt.

Trận chiến ở Lạc Tâm Sơn chính là một lần đại chiến tập tụ cuốn ùa gần phân nửa tu luyện giới của Trung Thổ tu luyện giới kế sau Thanh Minh Giang đại chiến lần nữa có thuần dương tu sĩ tham dự.

Trận này bởi vì Ngũ Hành tông lấy trộm thủy mạch của Thanh Minh Giang mà khơi mào trong đại chiến, các phái cùng với tán tu thế lực tham chiến môn phái rất rộng. Số pháp tướng và thuần dương tu sĩ tham chiến nhiều, số lượng tử thương thảm trọng và lớn nhất trong vòng mấy ngàn năm qua.

Điểm sáng lớn nhất trong trận chiến này chính là Ngũ Hành tông tế lên Càn Khôn Bảo Định trong khai thiên Lục Đại Thần Khí, lấy sức một mình địch lại số đông do các môn các phái liên thủ đánh vào. Nếu không phải cuối cùng phát sinh bất ngờ, mưu đồ câu thông Ngọc Lan Thanh Minh hai đại thủy hệ thủy mạch của Ngũ Hành tông đã đạt thành.

Ngũ Hành tông trước sau bày bốn tòa Ngũ Hành trận lớn nhỏ dưới Lạc Tâm sơn thuần dương Ngũ Tử mượn Càn Khôn Bảo Đỉnh trước sau bày hai tòa thuần dương Ngũ Hành Đại Trận, ngăn được bao gồm sự vây công của mười vị thuần dương tu sĩ Tiêu Bạch Vũ, Phùng Lục, Viên Phá Không, Tây Môn Minh Vũ ở bên trong, cũng thành công chém giết bốn vị trong đó. Mà thuần dương Ngũ Tử cũng bỏ ra giá cao là Hỏa Linh Tử bị Tiêu Bạch Vũ đánh chết vẫn lạc, cùng với Càn Khôn Bảo Đỉnh mất đi một con khí linh.

Còn lại đại chiến giữa pháp tướng kỳ càng thêm là một cuộc thảm thiết. Song phương có chết, nhưng không nghi ngờ chút nào, sự chuẩn bị của Ngũ Hành tông càng thêm đầy đủ, so sánh ra, vẫn là đối phương thù địch của Ngũ Hành tông trả giá cao càng cao hơn.

Nhưng kết quả sau cùng cũng biến thành một kết cục lưỡng bại câu thương. Ngũ Hành tông nguyên vốn đã liên thông xong hai đại thủy mạch, cũng thất bại trong gang tấc vào thời khắc tối hậu. Các phái liên minh mặc dù trả giá cao lớn hơn, nhưng cuối cùng mưu đồ của Ngũ Hành tông vẫn bị ngăn cản.

Nhưng mà cuộc đại chiến đó đúng là vẫn có một người lấy được lợi lớn nhất, đó chính là thần bí tu sĩ dưới Lạc Tâm sơn lấy Linh Bảo Lưỡng Đoạn chặt đứt Ngũ Hành tông liên thông thủy mạch cũng như cướp đi Ngũ Hành tông nửa tờ Hóa Thủy Thần Phù, công hoàn thành đưa tới thuần dương linh bảo lôi kiếp, cuối cùng đắc thủ một món thuần dương linh bảo cũng từ dưới sự giám thị của các môn các phái chặn lấy nửa cái chi mạch của Thanh Minh Giang.

Mà chỉ có Ngũ Hành tông những thuần dương tu sĩ đó biết được là, vị thần bí tu sĩ này còn chém giết thủy viên khí linh của Càn Khôn Bảo Đỉnh cùng bản phái đệ nhất trận pháp tông sư Kim Thiền lão tổ.

Trận đại chiến này còn có một việc cũng dưới sự thao túng của Ngũ Hành tông phí phí dương dương truyền ở tu luyện giới. Đó chính là trong quá trình đại chiến, Cửu Huyền lâu thuần dương tu sĩ Chu Bát Tả cùng Trùng Thiên các Tây Môn Minh Vũ hai người đầu tiên là liên thủ gài bẫy Vũ Văn thế gia thuần dương tu sĩ Vũ Văn Hiểu Thiên.

Tiếp theo, sau khi Tiêu Bạch Vũ phá vỡ thuần dương Ngũ Hành Đại Trận, Chu Bát Tả lại xoay người bỏ rơi Tây Môn Minh Vũ đi trước chạy trốn. Tây Môn Minh Vũ cũng dưới sự vậy công của Ngũ Hành tông bốn vị Thuần Dương, cuối cùng bị Thổ Linh Tử sách động Càn Khôn Bảo Đỉnh luyện hóa một người sạch sẽ.

Tin tức truyền đi, toàn bộ tu luyện giới nhất thời ồn ào!