Chương 864: Phí phí dương dương

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong Trùng Hoa điện, Liễu Thiên Linh lão tổ đang bàn chuyện cùng Huyền Sâm chân nhân, Lục Bình chỉ đành phải chờ ở trong điện.

– Nói như thế, ma la xuất hiện trên Hàn Băng đảo tuy nói có quy mô không nhỏ, nhưng cũng không phải là đến thời khắc nguy cấp, các phải xem ra vẫn có thể đủ ứng phó đúng không?

Liễu Thiên Linh lão tổ trầm ngâm chốc lát, lúc này mới dò hỏi Huyền Sâm chân nhân.

Huyền Sâm chân nhân hiện nay đã là đoán đan điên phong tu sĩ, ngưng tụ xong thất phẩm kim đan, là Chân Linh phái Nhị đại đệ tử kế sau Thiên Thuật lão tổ có hy vọng thành tựu pháp tướng nhất.

Ở chỗ này trước đó, trong Chân Linh phái Nhị đại đệ tử nguyên vốn còn có một vị Huyền Hư chân nhân cũng có khả năng thành tựu pháp tướng rất lớn. Vị Huyền Hư chân nhân này năm đó Lục Bình cũng đã từng gặp trên Kinh Chập đảo.

Đáng tiếc vị Huyền Hư chân nhân này sau khi dung hợp thiên cấp hạ phẩm linh vật cuối cùng vẫn còn không ở tối hậu quan đầu đột phá qua được, chẳng qua là ngưng tụ một viên lục phẩm kim đan, mất tư cách lên cấp pháp tướng, khiến cho người ta bóp cổ bó tay tiếc rẻ.

Huyền Sâm chân nhân gật đầu một cái, nói:

– Thiên Tuyết sư bá đích xác là nói như thế. Bà ta nói tai ương ma la hôm nay mặc dù đã phủ xuống, nhưng tình hình trước mắt đây, tai ương ma la bộc phát trong Bắc Hải tu luyện giới cũng không có quy mô lớn như tai ương ma la từ những lần trước. Ý tứ của Thiên Tuyết sư bá là, cục diện mặc dù có chút quỷ dị, nhưng vạn không thể coi đó mà khinh thường!

Liễu Thiên Linh lão tổ nói:

– Thiên Tuyết sư thúc nói thật là đúng, như vậy đem những đệ tử đời thứ ba lên cấp đoán đan kỳ của bản phái đưa đến đó hai mươi người, ở dưới tay Thiên Tuyết sư thúc nghe chỉ dạy sử dụng, cũng là để cho bọn họ có nhiều sự lịch luyện hơn, đợi ngày sau vào thời điểm tai ương ma la toàn diện bộc phát, cũng có thể thể hiện được khả năng!

Huyền Sâm chân nhân cười nói:

– Chưởng môn sư tỷ suy nghĩ chu đáo. Chuyện này sư đệ đi xuống sẽ làm, đúng lúc Thiên Tuyết sư bá mấy ngày nay đang nghiên tập phù thuật, rất nhiều chuyện không muốn thân tự ra tay, như thế cũng làm thỏa mãn ý của lão nhân gia bà ta!

Lục Bình ở dưới nghe Thiên Tuyết lão tổ ở Hàn Băng đảo cả ngày chuyên nghiên phù thuật, nhất thời nhớ lại trước đó mình ở trong Doanh Thiên đạo tràng lấy được một bộ phù pháp truyền thừa kia, bên trong ghi lại đầy đủ truyền thừa của Thất Sắc Phá Cấm phù. Điều này đối với Chân Linh phái phù thuật đệ nhất nhân Thiên Tuyết lão tổ mà nói cũng có lực hút lớn lao, xem ra Thiên Tuyết lão tổ hiện nay chuyên nghiên chính là bộ truyền thừa này.

Xem ra sau khi hoàn thành chuyện ở Đan các, mình phải đi Hàn Băng đảo bái phỏng Thiên Tuyết sư thúc tổ một phen rồi. Lục Bình trong lòng cười thầm nói.

Đợi đến sau khi Huyền Sâm chân nhân rời đi, Lục Bình lúc này mới cười hì hì tiến lên bái kiến sư tôn.

Thiên Linh lão tổ liếc hắn một cái, nói:

– Bản phái trước giờ Đan các chủ khảo đều do Đan các Các chủ chủ trì. Bản thân Thiên Lô sư thúc không làm chủ khảo, cũng không để cho Thiên Cầm sư thúc của ngươi làm, lại điểm danh cử người làm chủ khảo, thật là mặt mũi lớn ha. Hôm nay người tới chỗ này của lão sư kiếm chút gió thu phải không?

Lục Bình bị lão sư khám phá tâm tư cũng không ngượng ngùng, cười nói:

– Đệ tử đây cũng là vì thịnh tình mà không thể chối từ, nói chung là đuổi con vịt chạy ra giàn thôi, không thể làm gì khác hơn là tới tìm lão sư để tìm một đường đi nước bước.

Liễu Thiên Linh lão tổ cười nói:

– Người đây cũng không cần tới tìm ta. Hiện nay tuy nói chưởng môn chấp chưởng môn phái nhất ứng sự vụ, nhưng trước giờ Đan các chủ khảo dù sao có lệ khả tuần, chính là người chỉ cần dựa theo lệ thường lúc trước từ trong bảo khố của Đan các lấy ra một phần thưởng tương ứng.

Lục Bình cười khổ nói:

– Công báo để lão sư biết, mấy năm này bản phái dưới sự chấp chưởng của sư tôn chung chung như mặt trời lên cao, số lượng luyện đan sư mới vừa tấn cấp trong Đan các cũng cao hơn những lần đại khảo trước. Nếu là còn dựa theo lệ thường trước đây, khó tránh khỏi sẽ đả thương tấm lòng của chúng đệ tử luyện đan, cho nên kính xin lão sư mở rộng phạm vi tưởng thưởng, đề thăng phẩm chất của phần thưởng, cũng gọi là cấp cho chúng đệ tử Đan các trong lòng có chỗ dựa, cố gắng để thăng thuật luyện đan của mỗi người.

Liễu Thiên Linh lão tổ nói thẳng:

– Ngươi chỉ muốn mở rộng phạm vi tưởng thưởng, lại quên người cuối cùng là môn hạ đệ tử của ta. Nếu là vi sư dễ dàng đáp ứng yêu cầu của ngươi, người khác sẽ nói như thế nào?

Lục Bình ngẫn người ra một chút, điểm này hắn cũng không nghĩ tới. Nguyên vốn có theo lệ mà tuần theo, Đan các đại khảo tưởng thưởng đến chỗ của Lục Bình lại được mở rộng phạm vi tưởng thưởng, vừa lại để thăng phẩm chất tưởng thưởng. Người ở bên ngoài nhìn ra, dĩ nhiên là do mặt mũi của Lục Huyền Bình chân nhân lớn, nhưng nếu là trong mắt hữu tâm nhân, điều này biến thành Thiên Linh chưởng môn thiên vị đệ tử của mình, tốn công phì tự rồi.

Liễu Thiên Linh lão tổ thấy Lục Bình gương mặt có vẻ khó coi, không khỏi cười nói:

– Ngươi có biết Đan các đại khảo trừ môn phái tưởng thưởng ra, người làm chủ khảo cùng với quan chấm thi cũng phải có phần thưởng ban thưởng cho đệ tử ưu tú trong cuộc đại khảo không?

Sắc mặt của Lục Bình trở nên đặc sắc dị thường, hối hận nói:

– Đệ tử lại bị người mưu hại rồi, thì ra là bọn họ không phải là muốn đệ tử từ chỗ lão sư đòi bảo vật, mà là nghĩ muốn từ trên người đệ tử vặt chút bảo vật ra đây mà!

Liễu Thiên Linh lão tổ thấy Lục Bình có chút hiểu quá ý của mình, nhưng Đan các đem đệ tử này của mình đẩy lên vị trí chủ khảo, cũng chưa chắc không có ý định này, vì vậy cười nói:

– Nói như vậy cũng không quá đáng, bất quá trước giờ môn phái Đan các đại khảo đều như vậy. Thiên Lô sư thúc chủ trì mấy trăm năm, bảo vật trên người mình không biết bỏ ra ngoài bao nhiêu. Đây cũng là duyên cớ vì sao Thiên Lô sư thúc ở trong bản phái đức cao vọng trọng như vậy. Bàn về việc để huê hậu bối, Thiên Lô sư thúc từ trước đến giờ là không tiếc dư lực, xem ra ngươi cũng sẽ tự thân thể nghiệm rồi!

Lục Bình gật đầu một cái, không thể phủ nhận, luyện đan thiên phú của mình sau khi được Thiên Lô lão tổ phát hiện, mặc dù Lục Bình một mực xa cách bên ngoài Đan các, nhưng Thiên Lô lão tổ lại không từng có bất kỳ thành kiến đối với Lục Bình. Lục Bình sau đó thuật luyện đan sở dĩ đề thăng nhanh chóng như vậy, điều này cũng có quan hệ lớn cùng sự tận tâm chỉ điểm cùng với ủng hộ của Thiên Lô lão tổ.

Trước giờ Đan các đại khảo, Thiên Lô lão tổ thường thường ở bên cạnh phần thưởng mà môn phái phát ra, còn tự móc tiền túi gia tăng phần thưởng cho đệ tử chiến thắng. Thiên Lô lão tổ chủ trì Đan các mấy trăm năm, đại khảo tiến hành hơn mười lần, vì môn phái bỏ ra bảo vật không biết bao nhiêu mà kể.

Liễu Thiên Linh lão tổ nói tiếp:

– Mấy vị bản phái luyện đan đại sư khác làm quan chấm thi, thường thường cũng phải chuẩn bị lấy ra phần thưởng của mỗi người theo chủ khảo, như vậy mà nói phẩm chất dĩ nhiên là phải thấp hơn chủ khảo, dĩ nhiên cũng không thấp quá mức ngoại hạng. Dù sao quan chủ khảo tưởng thưởng cho đệ nhất danh, những quan chấm thi khác tưởng thưởng cũng phải theo tốt xấu mà thưởng cho đệ tử hạng hai, ba, tư gì đó. Nếu là thấp quá mức ngoại hạng, mặt mũi này bị mất có thể là to lắm đó!

Lục Bình đã dần dần từ trong lời nói của Liễu Thiên Linh lão tổ suy nghĩ ra mùi vị của chuyện này. Lần này mình làm chủ khảo, mặc dù là Thiên Lô lão tổ bổ nhiệm, nhưng cũng chưa chắc không có ai ở sau lưng tính toán nho nhỏ gì đó. Tuy nói Lục Bình đã không tránh được phải phá tài một lần, nhưng chỉ cần mình lấy ra cấp bậc phần thưởng cao, những quan chấm thi khác cũng phải phá tài theo mình.

Lục Bình đối với tài sản của mình còn có lòng tin, người ở bên ngoài xem ra là đồ cấp bậc cao, chỗ của Lục Bình chưa chắc lại trọng yếu bao nhiêu. Nhưng người khác muốn xuất ra phần thưởng kém đồ đạc của mình không nhiều lắm, vậy chưa chắc không ai nhức nhối rồi.

Được lão sư diện thụ ky nghi, Lục Bình thần thanh khí sảng từ trong Trùng Hoa điện đi ra, một đường đi tới Đan các.

Lúc này, Lục Bình được Thiên Lô lão tổ bổ nhiệm làm bản thứ quan chủ khảo của Đan các đại khảo đã truyền khắp toàn bộ Đan các, lập tức cả Chân Linh phái cũng nghị luận ầm ĩ.

Lần này Đan các đại khảo có thể nói là Chân Linh phái đại khảo nhất trước giờ, chẳng những nhân số là nhiều nhất trước giờ, hơn nữa tiêu chuẩn của luyện đan sư cũng có thể nói cao nhất, nghe nói đã có mấy luyện đan sư nghiên cứu lúc đại khảo luyện chế đoán đan kỳ đan dược, nhất cử điện định địa vị luyện đan đại sư của mình.

Phải biết hiện nay toàn bộ Chân Linh phái cũng bất quá chỉ có ba vị luyện đan tông sư, năm vị luyện đan đại sư mà thôi. Mỗi lần nhiều hơn một vị luyện đan đại sư, đối với Chân Linh phái hôm nay đang hướng thượng quật khởi mà nói, đều là một chuyện vui đáng giá ăn mừng.

Bây giờ toàn bộ Đan các trên dưới nghị luận ầm ĩ chính là liên quan tới phần thưởng của đại khảo. Lần này đại khảo tham dự nhân số nhiều nhất, có ý nghĩa toàn bộ phạm vi tưởng thưởng của đại khảo tất nhiên cũng muốn mở rộng hay không, có nói rõ lực độ của người tưởng thưởng cũng muốn gia tăng hay không, những thứ này đều là tiêu điểm trên dưới Đan các nghị luận.

Dĩ nhiên, không ít Đan các tu sĩ đối với chuyện này là giữ thái độ lạc quan. Bọn họ nhận định được Thiên Lô lão tổ bổ nhiệm Lục Huyền Bình chân nhân làm bản thứ chủ khảo, vì bắt đầu từ chỗ của chưởng môn Liễu Thiên Linh lão tổ lấy được càng nhiều ban thưởng hơn, dù sao Lục chân nhân là chưởng môn lão tổ quan môn đệ tử, nhiều hơn một ít thiên ái cũng là đương nhiên.

Cũng có tu sĩ đối với lần này xem thường, cho là chưởng môn Liễu lão tổ hôm nay chính là thời khắc mấu chốt chưởng khống môn phái. Toàn bộ môn phái từ trên xuống dưới bao nhiêu tu sĩ đều ở đây chú ý, đối với các hạng sự vụ của môn phái Liễu lão tổ tất nhiên cũng chí công vô tư, vạn lần không có đạo lý lấy làm của riêng.

Bọn họ cho là Lục chân nhân cuối cùng sẽ chọn cách ở trên phần thưởng cố định mở rộng thêm phần thưởng của cá nhân, lấy đó để mở rộng phạm vi tưởng thưởng.

Không lâu sau, Lục Bình ở trong Đan các phát ra tin tức, tổng ngạch tưởng thưởng của đại khảo lần này sẽ bởi vì phạm vi tưởng thưởng phát triển mà có tăng lên. Nhưng tổng ngạch tưởng thưởng của mỗi người cũng không biến hóa quá lớn, duy nhất bất đồng là môn phái nguyên sẽ thưởng từ năm vị đứng đầu, sẽ phát triển thành mười người đầu, và vị trí thứ sáu đến vị trí thứ mười ngạch độ ban thưởng không có gì khác nhau.

Tin tức truyền đi, Chân Linh phái tu sĩ tuy nói có chút thất vọng, nhưng cũng cuối cùng là vẫn ở trong tình lý. Dù sao Chân Linh phái hôm nay tuy nói cố gắng hưng vượng, nhưng khắp mọi mặt đều phải chi dùng hết sức khẩn trương. Lục Huyền Bình chân nhân có thể tranh thủ đến những thứ này cũng coi là không dễ, đồng thời cũng nhìn ra chưởng môn quả nhiên vô tư, ngay cả quan môn đệ tử nhỏ nhất của mình đều đối xử như những người khác.

Tuy nhiên trong Đan các lập tức lại có tin tức truyền tới, nói là lần đại khảo này môn phái tưởng thưởng mặc dù bình thường, nhưng các vị đại sự quan chấm thi cũng muốn thông qua lần này đại khảo này khích lệ luyện đan sư của bản phái. Vì vậy, tưởng thưởng riêng của mấy vị quan chấm thi tất nhiên là dầy vô cùng.

Tin tức này một khi tiết lộ ra, lập tức truyền khắp toàn bộ Chân Linh phái, cơ hồ khiến cho trên dưới Chân Linh phải bao gồm cả các chi nhánh thế lực, gia tộc luyện đan sư đều ma quyền sát chưởng, nhao nhao muốn thử.

Ai không biết quan chủ khảo Lục Huyền Bình chân nhân năm xưa được tôn xưng là “Đa bảo đồng tử”, bảo vật trên người có thể nói là lấy ra mãi không hết.

Hôm nay Lục Huyền Bình chân nhân ngay cả pháp tướng kỳ tu sĩ đều đánh cho bò đầy đất tìm răng, là nhân vật không vừa gì, bảo vật trên người há có thể ít đi?

Lục Bình sau khi nghe những lời đồn đãi này chẳng qua là cười một tiếng cho qua. Những lời đồn đãi này hiển nhiên là do luyện đan sư trong Đan các cố ý làm như vậy, đây là muốn ép Lục Bình đại xuất huyết, phía sau cũng khó mà không có bàn tay của mấy vị luyện đan đại sư kia.

Lục Bình lười so đo cùng bọn họ, thầm nói không phải là cùng cắt thịt ra sao, đến ngày đại khảo đã định đó các ngươi cũng phải từng người một đi theo tiểu gia cùng cắt thịt, đến lúc đó xem coi ai đau hơn!

Lục Bình độn quang lóe lên, người đã đến hậu sơn của Đan các, đến trước động phủ của Thiên Lô lão tổ.

Mặc dù Lục Bình phải chủ trì Đan các, nhưng Thiên Lô lão tổ dù sao cũng chủ của Đan các, bất quá có một số việc còn phải hỏi ý kiến lão nhân gia ông ta. Dĩ nhiên, Lục Bình lần này cũng tới đánh giá thu, mặc dù Thiên Lô lão tổ đối với Đan các có thể nói là ẩu tâm lịch huyết, nhưng Lục Bình cũng không tự dưng lọt vào vòng tính toán của ông ta.

Thời điểm Lục Bình nhìn thấy Thiên Lô lão tổ, lão nhân gia đang tĩnh tọa trong động phủ, trong tay đang nâng một quyển thư tịch dầy không biết nghiên cứu cái gì.

Lục Bình thấy Thiên Lô lão tổ đối với hắn như không thấy, hắn cũng không tiện tiến lên quấy rầy, thấy một cái lư hương nhỏ cách đó không xa bên cạnh Thiên Lô lão tổ, Lục Bình không khỏi linh cơ chợt động.

Một cổ hinh hương đạm nhã du trường từ trong luyện đan lô bay ra.

– Hử?

Thiên Lô lão tổ kinh ngạc để quyển sách trên tay xuống, hướng Lục Bình hỏi:

– Định Hồn hương?

Lục Bình vội vàng đem một cái hộp nhỏ đưa lên trước, nói:

– Sư thúc tổ minh giám, chính là Định Hồn hương đứng hàng chót nhất trong tam đại kỳ hương của tu luyện giới. Đệ tử ở Trung Thổ may mắn được mấy khối, hiến tặng cho sự thúc ngài để biểu thị hiếu tâm!

Trong cái hộp nhỏ là ba khối Định Hồn hương, Thiên Lô lão tổ nhận lấy để qua một bên, liếc Lục Bình một cái, nói:

– Hừ, nghe nói ngươi hiếu kính lão sư nhà ngươi là ba khối Dưỡng Hồn hương, sao đến chỗ của lão phu liền giảm một cấp bậc?

Lục Bình hơi lúng túng, không biết chuyện này sao lại để cho vị trước mắt này biết được, vội vàng nói:

– Đệ tử ở Trung Thổ tổng cộng chỉ được mấy khối hồn hương như vậy. Dưỡng Hồn hương kia nguyên vốn so với Định Hồn hương còn ít hơn. Ba khối kia, đệ tử cũng không cách nào, dù sao cũng không thể chỉ hiếu kính một khối thối!

Ông ta không biết Lục Bình sau khi đưa tặng cho Liễu Thiên Linh lão tổ ba khối Dưỡng Hồn hương, ba khối Tĩnh Hồn hương, đã dẫn tới một cuộc phong ba không lớn không nhỏ trong mấy vị lão tổ Chân Linh phái như thế nào.