Chương 1283: Nghịch tập chung chiến (tiếp 7)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Điền cùng Lục Cầm Nhi hoàn toàn có thể lấy một loại phương thức không hao tổn thắng được con Huyết Tu La trước mắt. Nhưng vì tranh thủ thời gian, Thiên Điền dứt khoát nhất định dùng một loại phương thức thảm thiết, lấy mình trọng thương làm giá cao đổi lấy Lục Cầm Nhi thành công chém chết Huyết Tu La, vì chẳng qua là tranh thủ thời gian thôi.

Thiên Điền cùng Lục Cầm Nhi chém giết xong con Huyết Tu La lập tức tung người nhào tới Huyết Tu La đang đeo bám Lưu Thiên Viễn. Mặc dù Lưu Thiên Viễn đã bị chút thương thế trong một lần giao thủ trước đó, nhưng chính là bởi vì lúc nãy loại khí thế không tiếc lấy thương đổi thương không ngờ lại khiến cho Lưu Thiên Viễn chiếm cứ thượng phong trong đại chiến với con Huyết Tu La này.

Lưu Thiên Viễn thiếu hụt bất quá chính là một món Nhất kiếp linh bảo mà thôi. Một khi có linh bảo vừa tay, lấy thực lực của hắn, thậm chí còn muốn vượt qua không ít cùng cấp đích truyền tu sĩ ra đời ở những danh môn thánh địa, mà đánh bại những thứ Huyết Ma La thì càng không nói ở đây.

Dưới ba người vây công, con Huyết Tu La hiển nhiên không thể nào kiên trì thời gian quá dài, rất nhanh sau đó liền bị Thiên Điền một kiếm kiểu thủ. Ba người không dám thở dốc chút nào, tung người nhào tới trong chiến đoàn của Thiên Sơn lão tổ.

Lúc này Thiên Sơn lão tổ đang ra sức chém giết một con Ngọc Tu La cùng với hai con Huyết Tu La, Mặc dù ông ta có Nhị kiếp linh bảo Khai Sơn Việt nơi tay, nhưng trước mặt ba con tu la liên hiệp vây công cũng rơi xuống thể hạ phong. Chẳng qua là Thiên Sơn lão tổ một thân Thổ chức tính công pháp tu vi tinh xảo, thi triển Mậu Thổ Chân Thân cũng hoàn toàn có thể kiên trì được dưới ba con tu la vây công.

Đám ba người Lưu Thiên Viễn đột nhiên cắm vào chiếm cứ. Nhưng ba người liên thủ nghênh hướng không phải là hai con Huyết Tu La phụ trợ mà rõ ràng là con Ngọc Tu La dính dấp phần lớn tinh lực với Thiên Sơn lão tổ.

Lưu Thiên Viễn, Thiên Điền, còn có một Lục Cầm Nhi mới vừa ngưng tụ pháp tướng, ba người liên thủ thủ không có lấy một món linh bảo áp trận, không ngờ lại đi khiêu chiến một con Ngọc Tu La!

Song phương mới vừa tiếp chiến, dưới Bạn Sinh Linh Bảo của Ngọc Tu La công kích, Thiên Điền chính là mặt liền biển sắc, há mồm phun ra ngoài một hợp màu đen, nhưng hắn vẫn giữ sắc mặt dữ tợn lần nữa nhào tới. Ba người liên thủ không ngờ đờ được con Ngọc Tu La đó. Chẳng qua là thế cục lộ ra dị thường khó coi, hiển nhiên mỗi một lần ba người tiếp chiến với Ngọc Tu La đều là một loại đau khổ du ly bên bờ sinh tử.

Nhưng cứ Thiên Sơn lão tổ thấy ba người nhúng tay chiến cuộc chớp mắt rút người ra mà đi, cũng không dám không để ý tình huống của ba người. Chẳng qua là Khai Sơn Việt vẫy tay bay ra, hóa thành một đạo đường vòng cung chặt đứt nửa bên bả vai một con Huyết Tu La quấy rầy chuyên cần nhất trong quá trình giao chiến cùng Ngọc Tu La. Trong khi đó một con Huyết Tu La khác thấy ánh mắt của Thiên Sơn lão tổ đã chuyển hướng sang nó, không ngờ nó lại quay người lại, chạy trốn!

Hiện nay ma la tựa hồ quả thật có rất nhiều bất đồng, ít đi một ít chống cự không sợ chết lúc trước, nhưng lại càng nhiều một ít trí khôn giảo hoạt.

Thiên Sơn lão tổ không có thời gian đuổi theo giết con Huyết Tu La chạy trốn, mà là xoay người chạy đi về phía chỗ Lục Bình đang đại chiến cùng một con A Tu La bị thương, nhưng mà ngay lúc này trên chiến trường lại xảy ra biến cố.

Lâm Vũ lão tổ cùng Lục Bình và mọi người thời điểm thấy Lục Cầm Nhi không ngờ lại lên cấp pháp tướng kỳ vào lúc này đều ánh mắt sáng lên. Mặc dù những tu sĩ của các phái làm người xem trên vách bốn phía vẫn không chịu ra tay, nhưng nếu là Lục Cầm Nhi phối hợp ăn ý, một pháp tướng sơ kỳ tu sĩ nho nhỏ như nàng chưa chắc không thể thành mấu chốt phá cục.

Ngay thời điểm Lục Cầm Nhi gia nhập chiến trường, Hoắc Vô Ngân lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Hai người trong lúc nhất thời mặc dù vẫn bị A Tu La một đường đeo bám đuổi giết không rõ lý do, nhưng thoát thân rời đi đã là chuyện sớm hay muộn.

Lúc này chính là bản thân Lâm Vũ lão tổ một thời gian cũng có chút không nén được tức giận, hướng về bốn phía cao giọng nói:

– Chư vị xem cuộc chiến đạo hữu, lúc này không ra tay còn đợi khi nào? Có Chân Linh phái chư vị đạo hữu kiềm chế ma la đại quân, chỉ cần chư vị xuất thủ tương trợ, trận chiến này tất thắng đã là chuyện bản thượng định định. Chư vị còn có thể đạt được đại lượng chiến công tính điểm, ngày sau tiến vào Thất Tổ Đạo Đàn cũng không phải là không thể được.

Từng tiếng cười lạnh thật thấp truyền tới từ trong hư không, hỏi:

– Người nào để ngăn cản A Tu La đó?

– Lúc này chúng ta xuất thủ đương nhiên có thể thắng, nhưng không bằng đợi được các ngươi lưỡng bại câu thương đây!

– Chân Linh phái chữ vị đạo hữu hãy kiên trì một chút nữa, như vậy bọn ta xuất thủ cũng có thể càng thêm ổn thỏa!

– Yên tâm! Chỉ muốn các ngươi kiên trì chiến đấu, bọn ta chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn ma la đại quân đả thông lối đi này. Nhưng nếu là các ngươi vô cớ lại thua, đây cũng các ngươi cố ý khí thủ nơi đây rồi, cái tội danh này quý phái cũng không mong đợi chứ?

– Nghe nói quý phái gần đây muốn tấn thăng đại hình tông môn, điều này nếu để cho ma la đại quân trốn đi từ dưới mắt các ngươi, ha ha…

– Ngay cả Thái Huyền tông, Hậu Thổ tông đều bị thua thiệt nhiều dưới tay các ngươi, uy phong thật to. Sao bây giờ ngay cả lối đi này đều không thủ được rồi?

– Khối trú địa đây nguyên vốn đương nhiên là của đại hình tông môn, một nhà trung hình môn phái đến từ vùng đất nghèo nàn không ngờ cũng toan tính chiếm cứ phong thủy bảo địa như thế này, đúng là tội có báo ứng!

Những thanh âm này đều với ngữ điệu quái dị, hiển nhiên đều cố ý vặn vẹo giọng điệu của mình. Hơn nữa từng đạo một thanh âm phiêu hốt dị thường, hiển nhiên không muốn để cho người ta phát hiện thân phận cùng với chỗ ẩn thân của bạn họ.
Toàn thể Chân Linh phái đều bị ngôn ngữ của những người này tức điên lên, nhưng cứ ở nơi này sống chết trước mắt cũng phát tác không ra được, chỉ có thể sanh sanh chịu nhịn.

Sắc mặt của Lâm Vũ lão tổ nhất thời tối sầm lại. Mặc dù ông ta là Thuần Dương tu sĩ, lại là một người trong mười ba vị phát động thiên hạ môn phái vây trừ ma la đại quân lần này, nhưng ông ta chung quy vẫn không được những tông môn tu sĩ kia coi vào đâu. Mặc dù ngoài mặt, họ không dám đắc tội ông ta, nhưng trong tối đều không thèm cố kỵ. Huống chi lúc này Lâm Vũ lão tổ rõ ràng thân mang thương thế, nếu không làm sao chỉ có thể giằng co cùng một con A Tu La đến hiện tại.

Lâm Vũ lão tổ cũng không nhiều lời nữa. Ông ta biết được bản thân nói nhiều hơn nữa cũng không được những người này xuất thủ tương trợ, ngược lại tăng thêm trò cười. Lúc này có thể làm cho một vị Thuần Dương tu sĩ quét sân trước mặt mũi bọn họ, không biết có thể thỏa mãn âm u trong lòng của bao nhiêu người.

Vừa lúc đó, Hàn Vô Nhai cùng với Hoắc Vô Ngân rốt cuộc tìm được cơ hội, thừa dịp A Tu La đột nhiên bị Thiên Sơn lão tổ thoát khỏi đeo bám mà hấp dẫn lực chú ý, Phong Vũ Song Tiên nhân cơ hội khuấy động mưa gió. Hai vị đại tu sĩ đã thoát khỏi A Tu La đeo bám, một đường lui ra ngoài mấy trăm trượng, nhưng cuối cùng Hoắc Vô Ngân bị hao tổn rất nhiều thực lực. Trong nháy mắt hai người rút đi vẫn bị A Tu La cảm ứng được bổ một cái. Mặc dù Hàn Vô Nhai đã hết sức bảo vệ, nhưng Hoắc Vô Ngân vân lần nữa phun một ngụm máu tươi, khí tức quanh thân xuống thấp lại càng xuống thấp, đã không gì khác biệt với một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ.

Trận chiến này kết thúc, tu vi của Hoắc Vô Ngân chẳng những bị Lục Bình làm bị thương nặng bản nguyên mà không cách nào tiến bộ, ngược lại tu vị vô cùng có thể phải bị lần nữa đánh rớt một cấp.

– Chân Linh phái Lục Thiên Bình, Lâm Vũ lão cẩu, những gì ban cho hôm nay Hoắc mỗ nhớ kỹ, chúng ta ngày sau còn dài!

Lúc này Lục Bình làm gì còn rãnh để ý những lời lẽ nói cứng của Hoắc Vô Ngân, con A Tu La thoát khỏi hai người đã giết tới mọi người của Chân Linh phái!