Chương 672: Quét sạch không còn gì

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình đem bộ sách lần nữa bỏ lại trong hộp gỗ, sau đó trân trọng đặt trong chiếc nhẫn trữ vật, sau đó lại quay ngược đi hướng bắc, ở một nơi phía bắc của phiến sơn khâu này, như cũ có một bộ truyền thừa công pháp tương đương cùng bộ bí kíp Lục Bình lấy được.

Doanh Thiên phái truyền thừa hơn hai vạn năm, chính thức tấn thăng làm tu luyện giới đại hình môn phái hơn một vạn hai ngàn năm, vô luận truyền thừa còn để uẩn đều phải vượt qua xa hải ngoại đồng minh Phi Linh phái.

Trong Doanh Thiên phái hơn hai vạn năm truyền thừa, tổng cộng xuất hiện qua bốn vị thành tựu Chân Linh lão tổ. Mà công pháp tu luyện của bốn vị lão tổ này được Doanh Thiên phái xưng là truyền công pháp.

Bốn bộ truyền công pháp này trước khi Doanh Thiên phái tiêu diệt, được Doanh Thiên phái tu sĩ giấu vào bốn phương hướng của sơn khâu trong mảnh động thiên này.

Lục Bình lấy được thuần dương chi hồn truyền thừa chính là một vị pháp tướng điên phong tu sĩ Phi Thiên lão tổ cuối cùng của Doanh Thiên phái lúc ấy, trước đêm Doanh Thiên phái tiêu diệt, vận dụng bí pháp cuối cùng, khởi động Doanh Thiên đạo tràng giấu vào trong không gian liệt phùng, mà cuối cùng Phi Thiên lão tổ bởi vì bị thương nặng không trị, vẫn lạc bỏ mình.

Trước đêm vẫn lạc, Phi Thiên lão tổ đem pháp tướng tinh hoa ngưng tụ mà thành thuần dương chi hồn tu luyện mấy trăm năm của mình, giấu trong bụng núi của một tòa trung ương cung điện động thiên, làm trấn áp trung ương cung điện, thậm chí toàn bộ trấn cung chi linh của Doanh Thiên đạo tràng, để đợi cho tu sĩ sau này đến truyền thừa Doanh Thiên đạo thống.

Lục Bình sau khi lấy được Phi Thiên lão tổ truyền thừa, coi trọng nhất dĩ nhiên là bốn bộ truyền công pháp này khiến cho tu sĩ thành tựu Chân Linh. Như vậy công pháp ở Chân Linh phái chỉ có một bộ, đó chính là cao thủ Thái Tham lão tổ tu luyện “Huyền Viên Khống Thủy quyết” một vị duy nhất thành tựu Chân Linh trong lịch sử của Chân Linh phái!

Lục Bình lúc tới đầu nguồn một suối nước dưới chân một tòa sơn khâu ở bắc bộ, nhìn suối nước mới vừa khô kiệt, cùng với chỗ ngọn nguồn một tòa hô to bề sâu chừng một trường, trong đầu chính là trầm xuống, Doanh Thiên phái truyền công pháp giấu ở chỗ này đã bị người nhanh chân giành trước!

Lại là một tiếng vang thật lớn truyền tới, lần này cũng không phải sơn khâu vùi lấp, mà là có người giao thủ đấu pháp!

Nơi xa truyền tới một tiếng gầm lên của Phùng Hư Đạo, nói:

– Khương Thiên Lâm, ngươi lấn hiếp người quá đáng, bảo tàng chỗ này người muốn độc thôn hay sao?

Tiếp theo tiếng cười lớn của Khương Thiên Lâm lão tổ vang lên, nói:

– Phùng Hư Đạo, chỗ bảo tàng này tuy nói ta ngươi cùng chung phát hiện, nhưng tay nhanh thì được tay chậm thì không, mới vừa nêu là bị Phùng huynh người đoạt trước, chẳng lẽ bây giờ Phùng huynh ngươi còn có thể phân tại hạ một nửa hay sao?

– Ngươi, hừ!

Trong bầu trời truyền tới một tiếng hừ muộn của Phùng Hư Đạo, ngay sau đó cũng chưa nói tiếp, tựa hồ Huyền Linh phái không thể không nuốt xuống miệng ác khí này.

Lục Bình trong lòng chợt động, từ phương hướng của thanh âm truyền tới đến xem, nơi đó thật có một chỗ Doanh Thiên phái tàng bảo chi địa. Tuy nhiên trong thuần dương chi hôn truyền thừa cũng không nói quá rõ, chỉ tỏ rõ nơi đó có giấu một ít bảo vật thôi, hiển nhiên đồ nơi đó cũng không được Phi Thiên lão tổ để trong mắt.

Lục Bình suy nghĩ một chút, bây giờ trung ương cung điện đã thuộc về lằn ranh hỏng mất, rất nhiều bảo tàng ẩn giấu lúc trước bởi vì cấm chế trận pháp từ từ băng mổ, bắt đầu dần dần hiển lộ ra. Lục Bình dựa vào Phi Thiên lão tổ truyền thừa có lẽ có thể trước người khác một bước lấy được càng nhiều hơn một chút lợi ích, nhưng các phái lão tổ xem ra bây giờ cũng đã phát hiện trung ương cung điện dị trạng, đang chung quanh điên cuồng thu vét bảo tàng trong động thiên. Nếu là Lục Bình đơn độc bị những pháp tướng tu sĩ của phái khác gặp phải, không chừng lại có pháp tướng tu sĩ nổi lên ý độc muốn sát hại hắn.

Mới vừa Khương Thiên Lâm cùng Phùng Hư Đạo giao thủ đã chứng minh, các phái lúc trước ước định, bảo tàng nơi này tự đi xuất thổ tùy thời tùy khắc tối hậu đã lộ ra càng ngày càng không có lực trói buộc rồi.

Lục Bình nhanh chóng men theo phương hướng thanh âm của Khương Thiên Lâm lão tổ mới vừa truyền tới chạy đi, thông qua truyền thừa trí nhớ, Lục Bình biết bảo vật trong một chỗ bảo tàng kia tuy nói tầng thứ không cao, nhưng số lượng cũng không ít,
xem ra nhất thời hồi lâu mà Khương Thiên Lâm lão tổ cũng không cách nào lấy hết.

Khương Thiên Lâm lão tổ đuổi chạy Phùng Hư Đạo, mới vừa dưới sự giúp đỡ của Huyền Thần chân nhân khai ích chỗ đã hỏng mất cấm chế này, từ trong một sơn động tìm được một nhóm thiên địa kỳ vật cùng cấp thấp linh vật, liên thấy Lục Bình từ đàng xa chạy như bay đến.

Khương Thiên Lâm cười nói:

– Vừa đúng, chỗ động thiên này sợ là muốn sụp đổ rồi, tốt nhất mọi người tù chung một chỗ, mới vừa cùng Phùng Hư Đạo đối xong một chiều, sợ rằng những môn phái lão tố khác cũng muốn phá hư quy củ xuất thủ lung tung, Lục Bình liếc mắt nhìn sơn động sau lưng Khương Thiên Lâm, phát hiện bên trong đã là trống trơn như dã, vì vậy nói:

– Sư bá từ phương hướng nào tới?

– Khương Thiên Lâm không biết Lục Bình vì sao hỏi như thế, nhưng thấy thần sắc hắn trịnh trọng, vì vậy nói:

– Từ phía nam tới, thế nào?

Lục Bình nói:

– Phía nam dưới một tàng cây trên đỉnh một ngọn sơn khấu chôn một bộ truyền thừa điển tịch, không biết sự bá có phát hiện không?

Khương Thiên Lâm lão tổ cùng Huyền Thần chân nhân ngạc nhiên nhìn Lục Bình một cái, chỉ thấy Khương Thiên Lâm lão tổ đưa tay vừa sờ trong tay áo bào, một bộ sách cùng Lục Bình lúc trước lấy được một bộ điên tịch bề mặt tím bấm kia giống nhau như đúc xuất hiện trong tay Khương Thiên Lâm lão tổ.

Khương Thiên Lâm lão tổ cân nhắc bí kíp trong tay, nói:

– Ngươi nói là bộ điển tịch này?

Lục Bình trong lòng vui mừng, nói:

– Chính là bộ điển tịch này đây chính là đích truyền điển tịch mà Doanh Thiên phải có chừng bốn bộ!

– Đích truyền điển tịch?

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của hai người, Lục Bình cũng không muốn tôn thêm thời gian giải thích, vì vậy cũng lấy ra một bộ kia mà mình lấy được, giao cho Khương Thiên Lâm lão tổ, nói:

– Chính là công pháp so với chân truyền công pháp còn lợi hại hơn, giống như “Huyền Viên Khống Thủy quyết của bản phái vậy!

Lục Bình vừa nói như thế, ánh mắt của Khương Thiên Lâm lão tổ lập tức liền thay đổi. Chân Linh phái tuy nói có năm đại chân truyền, nhưng Chân Linh phái cao cấp tu sĩ đều biết được địa vị của “Huyền Viên Khống Thủy quyết” trong Chân Linh phái năm đại chân truyền. Lục Bình nếu nói Doanh Thiên phái đích truyền công pháp có thể so với “Huyền Viên Khống Thủy quyết”, đây chẳng phải là nói Doanh Thiên phái đã từng có tu sĩ dựa vào hai bộ công pháp này thành tựu qua Chân Linh?

Khương Thiên Lâm thay đổi thái độ tùy ý lúc trước, cất giấu hai bộ điển tịch trân mà trọng này.

Huyền Thần chân nhân cũng đã hướng Lục Bình hỏi:

– Sao ngươi biết được nơi đó có một bộ điển tịch?

Lục Bình hiển nhiên không thể nói mình đã lấy được thuần dương chi hồn truyền thừa, nghe nói như vậy thật sự là quá mức kinh người, vì vậy chẳng qua là hàm hồ nói:

– Đệ tử mới vừa ở một chỗ tàng bảo chi địa thấy ghi lại những điều này, sau đó ở mặt tây một mảnh đá vụn sườn núi bên kia dựa theo lời ghi lại tìm được một bộ điển tịch như vậy. Xem ra là không sai rồi, đáng tiếc mới vừa lúc đệ tử đến một chỗ sơn tuyền đầu nguồn ở phía bắc tìm kiếm một bộ khác, thì phát hiện nơi đó đã bị người nhanh chân giành trước rồi.

– Là Phùng Hư Đạo!

Khương Thiên Lâm lão tổ trầm giọng nói:

– Mới vừa Phùng Hư Đạo cùng Tiến Đạo Phong bắt đầu từ phía bắc tới!

Lục Bình không còn kịp cùng bọn họ nói nhiều nữa, liền nói:

– Đệ tử còn từ nơi nào biết một ít chỗ tàng bảo, ở mặt đông sơn khâu phía sau sơn cốc tại dưới cây cầu gỗ bắc qua dòng suối nhỏ, cũng có giấu một bộ truyền điển tịch.

Lục Bình vừa dứt lời, liền nghe được mặt đông cũng truyền tới liên tiếp vọt tiếng sấm pháp thuật dày đặc, thanh âm của một tên nữ tử truyền tới:

– Đông Quách lão quỷ, Trương Hi Di, hai người ngươi giết đệ tử của Thủy Yên các ta, còn toan tính cướp đoạt công pháp chân truyền Thủy Yên các ta lấy được, đợi lão nương ra khỏi động thiên này, Thủy Yên các ta hiển nhiên không cùng bọn người làm huề!

Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm lão tổ hai người hai mặt nhìn nhau, không ngờ vận khí có thể hư như vậy, mới vừa nghĩ muốn đi tìm bộ điên tịch này, rồi lại bị Thủy Yên các đoạt trước. Hơn nữa nghe Thủy Yên các pháp tướng lão tổ mới vừa gầm lên, hiển nhiên Thương Hải tông cố gắng cướp đoạt nhưng không thành công, ngược lại đánh chết một tên đoán đan kỳ tu sĩ của Thủy Yên các, chính là không biết đánh chết có phải Thủy Yên các trận pháp tông sư hay không, nếu không Thủy Yên các cùng Thương Hải tông có thể coi là thật sự đối địch với nhau rồi.

Khương Thiên Lâm lão tổ cũng cười khan nói:

– Bốn bộ truyền điển tịch, bản phái độc chiếm hai bộ, cũng xem là không tệ rồi!

Huyền Thần chân nhân xoay người nói:

– Ngươi còn biết chỗ tàng bảo nào nữa không?

Lục Bình ngớ ra, nói:

– Bây giờ toàn bộ trận pháp cấm chế của động thiên tất cả bắt đầu tan hủy, lúc trước những chỗ ẩn giấu tàng bảo cũng đã bắt đầu bại lộ. Tuy nhiên trong trí nhớ của đệ tử đúng là có vài chỗ đất tàng bảo tương đối trọng yếu. Bọn ta trước từ đồng nam một đường đi lại, nếu là vận khí tốt, dọc đường thì có thể tìm được một chỗ bảo khố cất giữ địa cấp linh vật, một tòa tàng kinh các dưới đất, một phong linh hộp chứa đựng linh đan,…