Chương 1111: Cái chết của Doanh Lệ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình tận lực khống chế Không gian môn hộ, cố gắng thông qua việc làm suy yếu Ngũ hành nguyên khí tràn vào mà làm chậm đi loại phản ứng dây chuyền dẫn tới nguyên khí chấn động này. Tuy nhiên, hiệu quả cũng không quá tốt, nguyên khí ba động vẫn đang làn truyền về bốn phía, bất quá là yếu bớt đi nhiều mà thôi.

Lục Tiểu Bình di chuyển qua lại trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy được sau khi Lục Bình thi triển ra Tam Thanh Chân Đồng. Cứ như vậy, hắn cơ hồ có thể theo dõi diện tích gần trăm trượng cách với bản thân. Cũng may bây giờ hắn còn chưa phát hiện tung tích của những người khác kéo tới vì nguyên khí chấn động.

Thần niệm của Lục Bình lúc nào cũng chú ý đến Tam Linh Ngũ Hành Diệp bên trong Hoàng Kim ốc. Ngũ hành nguyên khí cuồn cuộn không dứt mặc dù chỉ có thể ngưng tụ thành một cổ khí nhỏ rót vào đến khoảng không phía trên nó, nhưng mà cổ nguyên khí này cực kỳ ngưng luyện. Mặc dù như thế, vào sát na cổ nguyên khí này phủ xuống, liền bị bảy chiếc lá toàn bộ thu nạp. Những chiếc lá nguyên bản ủ rũ cụp xuống từ từ dựng đứng lên, tốc độ rất chậm, nhưng gân lá ánh lên từng đạo ngũ sắc, rồi sau đó tiêu dung, lại lóe lên, rồi tiếp tục tiêu dung.

Lục Bình ở chỗ này dừng lại ước chừng nửa canh giờ. Tam Linh Ngũ Hành Diệp dẫn tới ba động rốt cục lan ra ngoài phạm vi mà Lục Bình có thể giám thị. Hắn bèn quả quyết phong bể không gian môn hộ, đứng dậy rồi đi chỗ khác.

Sau khi Lục Bình rời đi không lâu, vô sắc quang mang chợt cuồn cuộn, hai đạo nhân ảnh từ trong quang mang đi ra, nhìn một chút vị trí của Lục Bình lúc trước, một người trong đó nói:

– Đáng ghét, lại để cho kẻ này chạy rồi!

Một người khác nói:

– Chạy thì chạy đi, nếu người này thật sự là yểm hộ cho năm con Khổng Tước đó, bọn ta không cần để ý tới làm gì. Do đó, nên Mộc sư huynh cùng Diệp sư huynh mới có thể chỉ phái hai chúng ta tới đây tra xét xem thế nào, nếu không, kéo tới chính là một đám người để vây công rồi.

Người trước đó lại hỏi:

– Ngươi nói xem có khi nào người này có trong tay bảo vật gì đó hay không, chứ không phải là có ý che chở cho năm con Khổng Tước kia?

Người sau chần chờ một chút, đáp:

– Không thể nào đâu, trừ Ngũ Hành Khổng Tước liên thủ có thể khuấy động ngũ hành nguyên khí ra, còn có bảo vật gì có thể kích thích nguyên khí chấn động một cách quỷ dị như thé?

– Như vậy cũng không nhất định, ít nhất linh bảo phỏng chế Càn Khôn Tửu Đỉnh có lẽ sẽ có thể làm được.

– Ngươi cũng nói rồi đó, cái đó phải là linh bảo mới được. Tu luyện giới có mấy dạng bảo vật như vậy, rồi người nào lại chịu mang nó đến chỗ này, Ngũ Hành quang mang nơi này có thể nói là khắc tinh của bất kỳ một loại ngũ hành bảo vật nào. Cho dù bảo vật ấy có ở chỗ này, thời gian lâu sẽ bị tia sáng nơi này làm cho mục nát, chớ đừng nói chi là lấy chân nguyên kích thích vận dụng.

Thật vất vả lắm mới lần nữa tìm được một chỗ tĩnh lặng, Lục Bình như pháp pháo chế, ước chừng nửa canh giờ sau, nguyên khí kia rung chuyển lần nữa lan ra ngoài trăm trượng, Lục Bình không thể không thay đổi vị trí lần nữa.

Mặc dù Lục Bình vô cùng cẩn thận như vậy, nhưng sau mấy lần như vậy, hắn vẫn nhận ra đúng là mình vẫn dẫn tới sự chú ý của hữu tâm nhân. Có người đang không ngừng truy tung hắn, hơn nữa số lượng từ lúc trước có hai người sau đó dường như tăng lên năm sáu người tập trung chú ý tới sự tồn tại của hắn. Lục Bình thậm chí còn cảm nhận được trong đó còn có Pháp Tướng trung kỳ tu sĩ tồn tại.

Như vậy cứ tiếp tục đi xuống, không phải là biện pháp hay!

Lục Bình mấy lần khai mở Hoàng Kim Ốc giúp Tam Linh Ngũ Hành Diệp thu nạp Ngũ hành nguyên khí, mỗi lần ước chừng nửa canh giờ. Sau mấy lần, tích lũy bốn năm canh giờ, nhưng Tam Linh Ngũ Hành Diệp thu nạp Ngũ hành nguyên khí đến bây giờ cũng bất quá chỉ là khó khăn lắm mới đem về uể oải lúc trước của bảy cái lá làm nó dựng đứng lên lại. Còn gốc của Ngũ hành diệp nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ có một tia ngũ sắc nhàn nhạt mà thôi.

Cứ như thế này thì phải tới lúc nào mới có thể thôi sanh ra cái lá Diệp tử thứ tám?

Phải biết vùng đất Ngũ Hành Quy Tàng này tồn tại Ngũ hành nguyên khí đặc thù, ở trong tại Tu Luyện Giới e rằng chỉ có một chỗ này. Cho dù là còn có những chỗ khác, ít nhất Lục Bình hiện nay cũng không biết nó ở đâu. Nếu là bỏ lỡ cơ hội này, muốn lần nữa thôi sanh Tam Linh Ngũ Hành Diệp, còn không biết phải đợi tới khi nào. Chẳng lẽ phải tìm năm loại thiên cấp trung phẩm Ngũ Hành linh vật thật hay sao? Cho dù có tìm được, sau đó là năm món thiên cấp thượng phẩm linh vật thì nên làm như thế nào bây giờ?

Trong lúc Lục Bình bàng hoàng vô sách, nơi xa Lục Tiểu Bình đột nhiên hướng về hắn báo động. Trong lòng Lục Bình cả kinh, nhất thời đem không gian môn hộ của Hoàng Kim Ốc phong ấn, Ngũ hành nguyên khí rung chuyển bốn phía nhất thời bình thường trở lại. Thời điểm này, Lục Bình mới chú ý tới Lục Tiểu Bình có ý bảo không phải là có người đến gần, mà là xuất hiện một ít những trạng huống khác.

Lục Bình theo phương hướng mà Lục Tiểu Bình chỉ thị lặng lẽ lên đi. Một trận thanh âm do pháp bảo va đụng cùng với pháp thuật canh minh truyền tới. Điều kỳ quái là khoảng cách gần như thế không ngờ lại không có chút nguyên khí ba động sinh ra. Ngũ Hành Chi Địa này thật đúng là kỳ diệu, nguyên khí ba động cực kỳ khó khăn phát sinh, cho dù là song phương đấu pháp đưa tới nguyên khí bốn phía rung chuyển, cũng lập tức bị Ngũ Hành quang mang biến thành khí tức bình thường.

Chính là bởi vì như vậy, có thể vào lúc này và nơi này tạo thành nguyên khí rung chuyển dữ dội như Lục Bình như vậy mới có thể làm người cho khác chú ý. Vô luận là Khổng Tước Ngũ Nữ hay hoặc giả là Lục Bình dẫn dắt ngũ hành nguyên khí để quán chú vào Tam Linh Ngũ Hành Diệp, lập tức liền bị người truy tung tìm tới. Nguyên nhân bởi vì, bản thân chuyện có thể vào lúc này làm cho đạo tràng tràn ngập ngũ hành quang mang của Quy Đạo Nhân rung chuyển nguyên khí tất nhiên phải là bảo vật cực kỳ lợi hại mới có có thể làm được.

Lục Bình ỷ vào Tam Thanh Chân Đồng mới thành, có thể vào lúc người khác không nhìn thấy mình phá ra Ngũ Hành quang mang nhìn thấy đối phương. Giống như hiện tại, Lục Bình nhìn tràng đại chiến trước mắt không khỏi nhíu lông mày.

Doanh Lệ cũng không ngờ kể từ khi mình tiến vào Ngũ Hành Chi Địa, mọi chuyện đều không thuận lợi. Đầu tiên là hắn bị Lục Thiên Bình làm cho nhục nhã, tiếp theo lại bị một tu sĩ áo xanh che mặt xa lạ cố ý không thèm để ý tới. Sau đó hắn lại bị đả thương dễ dàng. Thật vất vả lắm mới theo Khổng Tước Ngũ Nữ tiến vào Ngũ Hành Chi Địa, thoát khỏi đám người Lục Thiên Bình, thì lập tức lại cùng năm nữ lọt vào trong nguy cơ mới: nơi này lại có một cổ thế lực thần bí mưu hại năm nữ.

Đây là những người nào, lại dám mưu đồ đích truyền huyết duệ của Khổng Tước Vương Tộc? Chẳng lẽ bọn họ không biết Khổng Tước Vương Tộc đó là đích truyền huyết duệ của khai thiên đệ nhất tổ Bằng đạo nhân, được xưng là yêu tộc đệ nhất tộc hay sao?

Cho dù là tộc Cô Ưng lấy thiên hạ Bằng huyết mạch làm đối tượng trả thù, nhưng cũng không dám dễ dàng hạ thủ đối với tộc Khổng Tước. Mà một khi xuất thủ thành công, tất nhiên sẽ oanh động toàn bộ tộc Cô Ưng. Coi như không thành công, điều đó cũng được xem là anh hùng ở trong tộc Cô ưng.

Cho dù là hiện tại, Doanh Lệ cũng đã ý thức được là mình chỉ sợ là lại rơi vào bẫy của người nữa rồi. Vừa rồi bản thân hắn mới vừa bị dẫn đi rời khỏi Khổng Tước Ngũ Nữ, liền ý thức được có điều không đúng. Nhưng ngay khi Doanh Lệ cố gắng thoát khỏi người trước mắt đeo bám, đối thủ của hắn lại đột nhiên bạo phát ra thực lực vượt xa y. Đồng thời, lại có hai người đột nhiên từ trong ngũ quang sắc mang phóng ra. Ba người liên thủ cơ hồ là một đường đuổi theo Doanh Lệ, buộc hắn không thể không rời xa Khổng Tước Ngũ Nữ.

Bọn họ làm như thế này là muốn đem ta bắt sống đây a!

Doanh Lệ đồng dạng là giáo giáo giả trong lớp tu sĩ đời thứ ba của tộc Cô Ưng, rất nhanh sau đó liền biết mưu đồ của đối phương mình cùng tiếp xúc với tộc Khổng Tước quả thật chính là một chuyện lạ và lý thú mà người người trong tu luyện giới đều muốn tham cứu một phen. Huống chi phía sau bọn họ có bối cảnh là Khổng Tước Vương Tộc cùng với tộc Cô Ưng, đã đủ để tất cả tu sĩ không ngại ác ý xấu nhất để suy đoán kết quả tệ hại nhất. Cho nên bọn họ nhất định phải từ trên mình của Doanh Lệ tìm hiểu cho rõ!

Nghĩ rõ điều này, khóe miệng Doanh Lệ lộ ra một tia cười khổ và giễu cợt. Mình đây là tự chuốc lấy đau khổ a. Nếu như mình nói bản thân cùng Dương Như Quân là hai người tình tình tương duyệt, tự yêu lấy nhau, chẳng lẽ sẽ có người tin tưởng rằng tình yêu giữa bọn họ là thuần khiết hay sao?

Doanh Lệ ta cùng Như Quân thật sự là hai bên cùng phải lòng vừa ý nha!

Thân thể đột nhiên chấn động cả lên, trong phút chốc Doanh Lệ suy nghĩ lung tung, ba vị tu sĩ đối chiến cùng hắn cuối cùng không thể kiên nhẫn đeo bám hắn thêm nữa.

Một vị tu sĩ đi trước sử dụng pháp bảo nhất cử đụng vỡ bảo vật che giấu trong tay Doanh Lệ, sau đó mặc dù bị vũ thuận ngăn trở, nhưng thế công của người thứ hai đã đánh đến. Vũ thuẫn lần nữa bị đánh thành linh vũ bay đầy trời. Người thứ ba thừa dịp đánh đến gần trước Doanh Lệ, một đạo quang mang trong tay xông thẳng vào trong cơ thể hắn, phong tỏa chân nguyên vận hành, Doanh Lệ nhất thời bị cấm cố tại chỗ.

– Các ngươi rốt cuộc là ai, ngay cả công chúa của tộc Khổng Tước cũng dám trêu chọc. Cho dù là người của Ngũ Đại Thánh Địa cũng không dám càn rỡ như thế!

Doanh Lệ mặc dù bị cấm cố tu vi, nhưng không bị cấm cố ngôn ngữ, trong nháy mắt bị người bắt vẫn muốn giữ một cổ khí thế, chỉ có điều dù sao nghe qua cũng có chút bên ngoài mạnh bên trong yếu.

– A hắc, Khổng Tước tộc công chúa không thể trêu chọc, ngươi có phải là muốn nói Phò mã của tộc Khổng Tước cũng không thể trêu chọc hay không a?

Một vị tu sĩ thấy Doanh Lệ nằm dưới đất nhất thời cảm thấy buồn cười, vừa động thú chuẩn bị trói và chính trị hắn một phen, không nhịn được trêu chọc một câu.

– Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, Doanh Lệ ta đường đường là đích truyền huyết mạch của tộc Cô Ưng, lại cùng Tam công chúa của Khổng Tước Vương Tộc có ước hẹn Tần Tấn. Các ngươi chẳng lẽ không sợ bị Khổng Tước Vương Tộc cùng với tộc Cô Ưng ta liên thủ trả thù sao?

Hai vị tu sĩ khác đứng chắp tay ở bên cạnh, đối với lời quát thét của Doanh Lệ hoàn toàn không để ý tới, chỉ có vị tu sĩ lúc trước mở miệng là cười nói:

– Đây chính là vấn đề chính đây. Hai tộc này nếu là liên thủ thật, quả nhiên làm cho bọn ta có chút sợ. Nhưng người trước tiên hãy nói một chút về Khổng Tước Vương Tộc cùng với tộc Cô Ưng làm như thế nào sẽ liên hiệp để trả thù cho một nhà mấy người người?

Doanh Lệ sửng sờ một chút, đột nhiên cười lạnh nói:

– Mấy người các ngươi đem ta dẫn tới đây, lại ở chỗ này đột nhiên xuất thủ bắt Doanh mổ, chỉ sợ sẽ bởi vì duyên cớ này chứ?

Tu sĩ kia cười cười, nói:

– Yêu, không dễ dàng a, vào lúc này mới hiểu ra được. Ngươi ở trong Tu Luyện Giới có danh hiệu gì ta đây cũng đã nghe nói qua, vốn cho là lời nói quá mà thôi. Bây giờ nhìn lại dù gì cũng có chút giống, như thế nào, có nói hay không, món “Âm huyết quát tường thuật” của ta đây thật lâu không có rơi vào trên người của ai cả. Có muốn thử trước một chút rồi tính sau hay không?

– Âm huyết quát tường thuật? Doanh Lệ thất thanh kêu lên:

– Ngươi là người của Lăng Vân Cốc!

– Ai nha, bị nhận ra rồi. Nếu như người đã biết, vậy cũng không cần ta nhiều lời, khỏi lãng phí nước bọt!

Tu sĩ kia cố làm vẻ bất ngờ, thực là cũng không thèm để ý vào lúc này thân phận của mình đã bạo lộ ra, cười nhẹ nhàng nhìn Doanh Lệ nói.

Sắc mặt của Doanh Lệ đã trở nên trắng nhợt, tựa hồ đối với “Âm huyết quát tường thuật” có sự sợ hãi rất khủng khiếp vậy. Chỉ chốc lát sau, sắc mặt của tu sĩ kia đột nhiên biến đổi, nói:

– Hảo tiểu tử, không ngờ lại ở trước mặt ta còn muốn tự vẫn, người làm được hay sao?

Vừa dứt lời, liền nghe Doanh Lệ lúc này hai mắt đã lồi ra bên ngoài đột nhiên đanh giọng cười nói:

– Tộc Cô Ưng ta muốn tự vẫn, các ngươi còn có thể chống đỡ được sao, cho dù đó là Âm Huyết quát tường thuật cũng không được!

– Không xong, hắn muốn tự bạo, mau tránh!

Oanh!

Ngũ hành nguyên khí trong diện tích mười mấy trượng tức thì chấn động, rồi sau đó theo chấn động này truyền bá đi, bị ngũ sắc quang mang không ngừng tước giảm hóa giải, cuối cùng ở trước người của Lục Bình hoàn toàn bình thường trở lại.