Chương 1357: Không giống tầm thường

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ân Thiên Sở nhìn đoạn thạch một thước vuông trước mắt, gã có chút kinh nghi bất định nói:

– Một khối Khánh Âm Toái Thạch to như vậy, bên trong tồn lưu thủ hộ ý niệm của Giao đạo nhân xem ra sẽ không tăng lên theo chứ? Nếu ngươi có thể xóa sạch ý hết niệm bên trong, như vậy một khối đá vụn to này mang về môn phái, hoàn chỉnh Thượng Hải Chung đều đủ chế tạo hai ba miếng chứ?

Lục Bình lắc đầu một cái, đáp:

– Không, khối đoạn thạch này sẽ không dùng để chế tạo Thương Hải Chung, khối đá vụn này tự ta muốn lưu lại.

Ân Thiên Sở cũng lơ đễnh, nói:

– Đó tùy ngươi thôi, dù sao là do ngươi tự mình phát hiện. Nhưng mà khối đoạn thạch này nhìn qua có vẻ như một cái ghế ngồi bị rơi vỡ một cạnh. Trên mặt hai chỗ điêu khắc hàng ngang bóng loáng cũng rất có ý tứ a. Ha, người xem điêu khắc giống nhưng không giống pháp tướng của người. Tuy nhiên thật sự là rất kỳ quái a, hình tượng điêu khắc này nhìn qua phải là Chân Linh chi giao chứ, nhưng sao lộ ra quái dị như vậy?

Ân Thiên Sở đã thấy qua Lục Bình pháp tướng chân thân. Lục Bình gật đầu một cái, đáp:

– Đó không phải là Giao, mà là Long!

– Long? Long là cái gì, sao chưa từng nghe nói qua? Là một loại của Giao huyết mạch sao?

Lục Bình rất muốn nói Giao là một loại của Long huyết mạch, hơn nữa còn là một loại cấp thấp, thậm chí cũng sẽ không lấy được sự thừa nhận của Long chi nhất tộc, nhưng hắn cuối cùng vẫn giải thích:

– Hai người đồng nguyên bất đồng chủng, giống như Băng Ly cùng một dạng với Giao.

Ân Thiên Sở “chợt hiểu ra”, nói:

– Ta đã nói rồi, ngoài khai thiên bẩy đại huyết mạch nếu tồn tại Băng Ly huyết mạch chúng ta, nghĩ đến cũng chưa chắc sẽ không có những chủng tộc khác giống vậy không thuộc về khai thiên bảy đại huyết mạch.

Ân Thiên Sở xem ra, Lục Bình tỷ dụ dĩ nhiên là đem Long bỏ vào vị trí của Băng Ly. Tuy nhiên Lục Bình đã lười giải thích nữa, những chuyện này giải thích rõ ngược lại sẽ thành phiền toái.

Ân Thiên Sở nhìn thấy Lục Bình đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở một khối đá được cho là lót đế của đạo đàn, liền hỏi:

– Kế tiếp đi nơi nào?

Lục Bình đang cố gắng lấy chân nguyên rỉ ra trong hòn đá, lại phát hiện thủ hộ ý niệm tích chứa trong khối tảng đá vượt qua xa những đá vụn khác. Lục Bình suy đoán coi như là mình cho gọi ra Long chi pháp tướng sợ rằng cũng chưa chắc có thể đã trấn áp hết ý niệm trong đó. Nếu như vậy, hắn muốn mang khối đá vụn ra khỏi đạo đàn thế giới là cả một vấn đề.

Trong giây lát nghe được Ân Thiên Sở hỏi thăm, Lục Bình cũng là sững sờ, đáp:

– Dĩ nhiên là hội họp cùng Thiên Thành sư thúc và mọi người rồi!

Ân Thiên Sở đắn đo nói:

– Không tìm một chút nữa sao? Lần này chỉ là mười khối Khánh Âm Toái Thạch, cộng thêm một khối của ngươi chính là mười một khối, cộng thêm một khối của Lưu sư huynh trước đó cùng bốn khối trong tay người chỉ là mười sáu khối Khánh Âm Toái Thạch. Nếu có thể tìm thêm đến mười sáu khối, như vậy tông môn có thể một hơi luyện thành bốn cái Thương Hải Chung, tạo thành một đạo thủ hộ đại trận, uy lực tất nhiên tăng lên gấp bội, đến lúc đó còn sợ gì ma la tai ương!

Lục Bình thấy buồn cười, nói:

– Lần này chỉ là vận khí tốt, chính là tự ta cũng không biết nơi này không ngờ sẽ là chỗ chôn giấu Khánh Âm Toái Thạch của một tiền bối tu sĩ, muốn tìm được một nơi như vậy nữa cần vận khí nghịch thiên đường nào. Chẳng lẽ chúng ta thật đúng là muốn ở đạo đàn thế giới này đào đất ba thước sao?

Ân Thiên Sở cũng cảm giác mình có chút buồn cười. Hai người không nói chuyện Khánh Âm Toái Thạch nữa, một đường bắt đầu đi về phía chỗ đám người Thiên Thành lão tổ.

Hai người đi hơn mười dặm, Lục Bình đột nhiên đưa tay ngắn ngang đường đi của Ân Thiên Sở. Ân Thiên Sở vào phút chốc Lục Bình đưa tay, thân hình cả người bắt đầu trở nên hư ảo. Sự phối hợp của hai người coi như cực kỳ ăn ý.

Vào lúc mới vừa rồi thần niệm của Lục Bình quét ngang về bốn phía, một đạo thần niệm xa lạ cùng vừa mới tiếp xúc liền cấp tốc lui đi. Đồng thời một chỗ phía sau sườn núi bên ngoài mấy dặm, một đạo đến quang dâng lên mạnh mẽ. Người nọ không tiếc tiêu hao chân nguyên gấp mấy lần với bình thường, ở chỗ này phát động phi độn thuật.

– Đi thôi, người đã đi rồi, đi qua nhìn một chút!

Tốc độ dưới chân Lục Bình tăng nhanh. Ân Thiên Sở vẫn như cũ không hiển lộ thân hình, tuy nhiên có thể khẳng định là, lúc này tất nhiên gã đang ở chỗ không xa bên người Lục Bình.

Lục Bình chỉ chốc lát sau đi tới trên sườn núi, liền thấy ngoài mười mấy trượng sau sườn núi, đang có một vị tu sĩ cả người toàn máu nằm ở nơi đó. Nhưng lồng ngực của đối phương phập phồng, người nọ hiển nhiên còn sống.

– Đây là có người gặp phải cướp rồi!

Hư không bên người Lục Bình một trận rung chuyển. Ân Thiên Sở lại khôi phục vẻ lạnh lùng lúc trước, nhưng Lục Bình vẫn nghe được tâm tư thấy không có gì lạ từ trong ngữ khí của gã.

– Đã không phải là lần đầu tiên xảy ra phải không?

Ân Thiên Sở gật đầu đáp:

– Không sai, bị năm người kia dẫn dắt!

Sau khi phát sinh chuyện Ngũ Hành tông đám bốn nhà tông phái năm vị đại tu sĩ kết minh đánh lén các phái cừu địch, tu sĩ của đạo đàn thế giới bắt đầu hội tụ thành đoàn thể lẫn nhau, nhưng vẫn có không ít tu sĩ độc lai độc vãng du đãng tu luyện ở đạo đàn thế giới.

Vì vậy đối với những người đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện như cướp đoạt, trả thù. Mặc dù trong đạo đàn thế giới không thể giết người, nhưng các loại thủ đoạn bắt lại tu sĩ tiến hành trừng trị biến thành một người ngu ngốc, năm vị đại tu sĩ phát động trước hết đó đúng là cấp cho những người này một chủ ý tốt.

Lục Bình đi tới vị tu sĩ nọ, bên ngoài mấy trượng trước người hắn không hề đi tới nữa, trước mắt là một vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Mà trước đó, người hơi vừa tiếp xúc liền bay trốn đi cùng thần niệm của Lục Bình hiển nhiên là một vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, cũng khó trách người trước mắt xui xẻo như vậy..

Thanh âm của Ân Thiên Sở vang lên bên tại Lục Bình:

– Cứu hay không cứu?

Lục Bình lắc đầu một cái, đáp:

– Không cứu, người này bị người đánh lén trọng thương từ phía sau lưng, nhưng người đánh lén hạ thủ rất có phân tấc, cũng không bị thương đến tánh mạng của hắn, sau lại mạnh mẽ phá hủy thần niệm của hắn, cứu được cũng là một người ngu ngốc. Tuy nhiên người đánh lén tựa hồ lần đầu tiên làm loại chuyện như vậy, cũng có thể mới vừa bị chúng ta đúng lúc đánh vỡ, tựa hồ tỏ ra cực kỳ hốt hoảng, trữ vật pháp khí trên người này mặc dù bị lấy đi toàn bộ, nhưng mấy cái túi giấu kín nơi vạt áo không ngờ đều bị bỏ quên. Đó có thể thấy được người này thật không phù hợp để làm một tên cướp!

Ân Thiên Sở dùng thần niệm đảo qua, cũng âm thầm bật cười, nói:

– Đường đường một vị đại tu sĩ, chỗ môn phái của ông ta vô cùng có thể là sự tồn tại hô phong hoán vũ như vậy, chuyện giặc cướp này sợ rằng lần đầu tiên làm. Hơn nữa nhìn dáng vẻ người này xem ra còn ra đời với danh môn đại phái truyền thừa đã lâu. Nếu là đại tu sĩ của tiểu môn tiểu hộ ra ngoài, người nào lại không hiểu được giết người đoạt bảo chứ?

Ân Thiên Sở đấy nhẹ ra vạt áo trên người tu sĩ hôn mê, lấy ra mấy cái túi nhỏ trong đó, xoay người nhìn lại thấy Lục Bình gạt ra một bên cánh tay của người này.

Ân Thiên Sở khi đó mới chú ý tới bàn tay của người này bày ra trên mặt đất. Năm ngón tay trừ ngón trỏ cong ra còn lại đều thẳng tắp, trên lòng bàn tay khi bị Lục Bình gạt ra, mấy chữ bị che lên phía dưới cũng hiển lộ ra.

– Quảng Pháp, Tầng!

Lục Bình tự lẩm bẩm:

– Xem ra nói là Nam Hải Nghiệm Pháp tông một đại tu sĩ họ Tầng chứ, tuy nhiên không biết được người này là ai?

Ân Thiên Sở ném cho Lục Bình một cái lệnh bài, nói:

– Xem cái này một chút đi!

Lục Bình nhận lệnh bài vừa nhìn, chân mày nhất thời nhíu lại, nói:

– Trùng Thiên các đệ tử! Người của Nghiễm Pháp tông lá gan cũng quá lớn, lại dám hạ thủ với Trùng Thiên các đệ tử. Chuyện này ngược lại có chút không giống bình thường rồi.

Ân Thiên Sở nói:

– Chuyện không liên quan mấy, chúng ta nhanh chút rời đi nơi này, nếu bị người bắt gặp, vậy chúng ta cũng nói không rõ ràng.