Chương 842: Hoàng Ly đảo chủ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiến vào phòng nhỏ, Lục Bình để cho ba người tùy ý ngồi trước, rồi sau đó bắt đầu tra xét tình huống thu hoạch từ những vật phẩm trưng bày hôm nay.

Không ngoài sở liệu, Lục Bình bày ra ba món thiên địa linh vật đã bị người đổi không còn gì, vào trong tay lần nữa có thêm mấy loại độc tố, còn có một nhóm ba ngàn năm linh thảo. Ít nhất Lục Bình hao phí ba ngàn năm linh thảo luyện chế mười viên tiểu Đoán Linh đan vì lần này linh vật giao dịch hội này đã thu trở lại, hơn nữa còn có không ít dôi ra.

Phá cấm phù chánh tông dĩ nhiên là vật rất hiếm có, không ít tu sĩ cho dù là lúc này không dùng được, cũng muốn thiết pháp lấy được một hai tờ để dành dùng. Những năm này, có ai không cho và không hy vọng mình sẽ gặp gỡ một ít may mắn đâu!

Bốn tờ tam sắc cùng ba tờ tứ sắc phá cấm phù đã đổi lấy cho Lục Bình một món địa cấp trung phẩm cùng một món địa cấp thượng phẩm linh vật.

Tiểu Đoán Linh đan cũng là thứ mà Lục Bình không có chút lo lắng. Không ai sẽ bởi vì quý trọng một món thiên cấp hạ phẩm linh vật mà bỏ lỡ tiểu Đoán Linh đan. Trừ phi trên người của hắn có đan dược so với tiểu Đoán Linh đan còn trân quý hơn, có hiệu quả cao hơn trong việc đề thăng khả năng tu sĩ dung luyện phẩm chất linh vật.

Hơn nữa nếu như Lục Bình đoán không sai, thì Huyền Điền chân nhân mặc dù có thể tìm tới, sợ rằng là bởi vì duyên cớ tiểu Đoán Linh đan. Dù sao có thể luyện chế tiểu Đoán Linh đan chỉ có ba vị luyện đan tông sư của Chân Linh phái, mà lúc này ở Trung Thổ thì chỉ có một người chính là Lục Bình hắn.

Thiên cấp hạ phẩm linh vật Bà Sa Chi, không biết Lục Hoa Đào thời điểm lên cấp đoán đan hậu kỳ có thể dung luyện vật này hay không. Về phần Tử Tinh phong vương tương Lục Tử Lam, mặc dù cũng là Mộc chúc tính yêu tu, nhưng Lục Bình đã không có hy vọng gặp lại những chỗ linh thảo thiên đường giống như lần vào Vẫn Lạc mật địa đến chỗ của Long Hòe lão tổ vậy. Mà không có đại quy mô linh thảo viên chống đỡ, tu vi của Lục Tử Lam có thể lên cấp đoán đan trung kỳ hay không cũng đã thành vấn đề hóc búa rồi.

Linh Thủy Dựng Mạch đan cũng có chút vượt ngoài Lục Bình dự liệu. Hắn vốn cho là năm viên Linh Thủy Dựng Mạch đan đổi lấy một món địa cấp thượng phẩm linh vật là bắt vào tay, dù sao cũng là mấy viên linh đan có hạng trong đan dược chữa thương, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn không có người hỏi tới. Chẳng lẽ nói đòi hỏi một món địa cấp thượng phẩm linh vật là cái giá quá cao hay sao?

Ngược lại thì Định Hồn hương làm cho Lục Bình mắt sáng hẳn lên. Lúc ấy Lục Bình cũng ngoan hạ tâm lại định một giá rất cao, nghĩ rằng trừ phi là đụng phải pháp tướng tu sĩ hỉ hảo phong nhã hơn nữa xuất thủ hào phóng thì mới có hy vọng. Nếu không hai mươi khối Định Hồn hương này nếu muốn đổi một món thiên cấp hạ phẩm linh vật thật là có chút khó khăn.

Trên thực tế Lục Bình đã chuẩn bị hai mươi khối Định Hồn hương này sẽ không có người hỏi tới, nhưng cuối cùng cũng không ngờ rằng một món thiên cấp hạ phẩm Thiên Nhất Chân Thủy cứ như vậy nằm dưới thạch đài ở chỗ trưng bày Định Hồn hương.

Lục bình đem hai món thiên cấp linh vật này cùng một món địa cấp thượng phẩm linh vật thu vào, sau đó lại đem những vật phẩm khác vốn thuần túy chỉ là để xử lý và đổi lấy mấy món huyền cấp linh vật thu vào trong tay, sau đó mới thong thả đi tới chỗ ba người.

Hai người sau thấy Lục Bình đi tới, cười nói:

– Chúc mừng Lục huynh có thu hoạch lớn, Lục huynh bây giờ có rãnh không, cho bọn ta mượn một bước nói chuyện!

Dứt lời còn liếc mắt nhìn chỗ Huyền Điền chân nhân lúc trước theo Lục Bình tiến vào, hiển nhiên là muốn tránh hắn.

Huyền Điền chân nhân thấy vậy cười đứng dậy, nói:

– Ta tới phụ cận đi một vòng rồi trở lại.

Lục Bình chần chờ một chút, lúc này mới gật đầu một cái.

Thấy Huyền Điền chân nhân rời đi, hai người này mới tháo đấu bông trên đầu xuống, chính là Tạ Thiên Dương cùng Tang Du. Lục Bình cũng cởi đấu bồng của mình xuống.

Tạ Thiên Dương vẫy đấu bông này ra, nói:

– Nếu không phải sợ mang đến phiền toái cho ngươi, Tạ mỗ làm gì sẽ mang món đồ chơi này mà đi ra ngoài!

Lục Bình cười nói:

– Ngươi xuất thân Tử Dương cung, Trung Thổ thánh địa đích truyền tu sĩ, địa địa đạo đạo đích truyền tu sĩ, làm gì phải dùng tới trò giấu đầu lòi đuôi này. Bọn ta đều phải vì tánh mạng của mỗi người, dù sao sau lưng chúng ta cũng không có thánh địa làm chỗ dựa!

Tạ Thiên Dương cười “ha ha” nói:

– Nói cũng phải, ít nhất hiện nay trong cung điện dưới đất này không biết có bao nhiêu tu sĩ đều ở đây đang chú ý chờ người chủ của Tử Tinh phong vương tương xuất hiện. Những nhà thánh địa khác cùng Thiên Huyền tông đã xếp đặt cuộc cờ, chờ kẻ ấy chui
vào bên trong. Ta nguyên nghĩ định thông báo cho ngươi biết, nhưng cũng không biết như thế nào mới có thể tìm được ngươi, sau đó nghĩ lấy sự cẩn thận của ngươi, tất nhiên sẽ phát hiện trong đó không ổn. Quả nhiên, hai ngày trôi qua, Tử Tinh phong vương tương đến nay vẫn không xuất hiện, bản thân người thiết cục kia sợ rằng đã không chịu nóng lòng chờ đợi nữa rồi.

Lục Bình trong lòng cảm động, nhưng miệng thì hỏi:

– Vậy ngươi bây giờ vì sao lại tìm được ta?

Tạ Thiên Dương ánh mắt liếc nhìn Tang Du, nói:

– Tìm được người không phải là ta, mà là hắn!

Tang Du ở một bên cười nói:

– Tạ huynh không biết ngươi là luyện đan tông sư, càng không biết người hiểu linh thủy luyện đan thuật vốn thất truyền đã lâu ở tu luyện giới. Ta là hôm nay mới tiến vào, nguyên vốn đến trong Tử Dương lầu đi tìm Tạ huynh, không ngờ lại từ chỗ hắn biết được trên giao dịch hội có Linh Thủy Dựng Mạch đan xuất hiện. Lần này ta làm sao không biết là Lục huynh ngươi đã đến rồi!

Giao tình của ba người là do cùng sinh tử cộng hoạn nạn ở Tây Hoang chi địa mà có được, nghiêm chỉnh mà nói Lục Bình đối với hai người đều có ân cứu mạng, mà hai người cũng từng làm hết sức trợ giúp Lục Bình. Cho nên Tạ Thiên Dương cũng không giấu giếm tin tức Lục Bình có Tử Tinh phong vương tượng với Tang Du. Bởi vì hắn biết được giống như mình, Lục Bình, Tang Du đám nhân vật này, cho dù là muốn cầu cạnh người cũng không tự dưng đi thiếu nợ nhân tình, sau khi chuyện xảy ra tất nhiên là sẽ bồi thường đền đáp.

Lục Bình hiển nhiên cũng hiểu lý này, đối với lần này cũng không nói thêm gì.

Tạ Thiên Dương lại ở một bên hỏi:

– Mới vừa rồi người nọ là ai, xem ra tựa hồ so với chúng ta đối với người còn quen biết nhiều hơn?

Lục Bình nói:

– Là sư huynh đệ nhà mình, hiển nhiên phải quen hơn nếu so với các ngươi!

– Ngạch!

Tạ Thiên Dương có chút cười cười xin lỗi, nói:

– Thì ra chúng ta mới là người ngoài. Hoàng Ly đảo chủ, tên này nghe sao mà khí phách quá, nghe nói hải ngoại đem đảo tự dựa theo kích cỡ mà chia làm cự hình, đại hình, trung hình, tiểu hình, còn có vị hình. Hoàng Ly đảo này của ngươi là đảo gì?

Không đợi Lục Bình, trả lời, Tạ Thiên Dương tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói:

– Không đúng, không đúng, Hoàng Ly đảo này sao nghe quen tai như vậy?