Chương 799: Thoát khỏi Hà nguyên

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tạ Thiên Dương thấy Lục huynh sắc mặt lúc xanh lúc hồng, biết được uy hiếp của Bích Hải linh xà nhất tộc trong lòng của hải ngoại tu sĩ hiển nhiên phải nhiều hơn xa so với Trung Thổ tu sĩ. Lục Huyền Bình này chém chết một con Bích Hải linh xà, tuy nói
chẳng qua là cử chỉ vô tình, nhưng ngày sau Bích Hải linh xà có lẽ sẽ cố kỵ thể lực của Trung Thổ, nhưng tuyệt không ngại ở Bắc Hải quậy cho long trời lở đất.

– Lục huynh, tất cả bọn ta đều thấy tận mắt, Lôi lão lục kia đơn thuần là do Lục huynh giết lầm, nếu là Lục huynh có thể lấy ra Giao huyết thạch cùng mọi người chia xẻ, chuyện hôm nay bọn ta hiển nhiên sẽ không nói lung tung. Mặc dù tương lai tin tức tiết lộ, bọn ta tự nhiên sẽ đứng ra giải thích vì Lục huynh, nói rõ con Bích Hải linh xà này chính là Lục huynh giết lầm. Lục huynh xem coi thế nào?

Kẻ nói chuyện là Lý Thông, lời này không những nói quá mức buồn cười, dụng ý cất giấu càng ác độc hơn, hiển nhiên chính là muốn bức bách Lục Bình phạm sai lầm.

Lục Bình thần niệm chợt động, đã nhận ra được có tu sĩ từ bên ngoài đã đi tới phía sau mình, hiển nhiên chủ ý là muốn quyết định vây công. Bây giờ đám người Lý Thông bất quá là đang trì hoãn thời gian thôi, chẳng qua là bọn họ không ngờ thần niệm của Lục Bình lại quỷ dị như thế. Hết thảy hành động của mọi người đều đã sớm nằm trong phạm vi thần niệm của Lục Bình.

– Nếu ban đầu các ngươi phát hiện Giao huyết thạch là bị ba con Bích Hải linh xà đoạt được, xem ra Giao huyết thạch tổng cộng có bao nhiêu khối bọn ngươi cũng đã biết được rồi đúng không?

Lục Bình không nhanh không chậm hỏi.

– Hiển nhiên biết rõ, Giao huyết thạch này tổng cộng có bảy khối. Nguyên vốn nên là Thiên Mã nhất tộc ta đoạt được, chẳng qua là bị ba người kia cướp đoạt đi thôi.

Mã Trung Sơn thấy Mã Thần Hi cho tới bây giờ vẫn không tới đây kịp, trong lòng rất nóng nảy. Nếu là Mã Thần Hi không thể chạy tới, Thiên Mã tộc không có tuyệt đỉnh cao thủ áp trục, khi cùng Cẩm Lý tộc và với Tạ Thiên Dương tranh đoạt huyết thạch, khó tránh khỏi sẽ phải rơi xuống thế hạ phong, không khéo còn thua cả đám người ô hợp do Trương Chí Minh của Tây Hoang điện tổ chức. Mã Trung Sơn thấy Lục Bình khẩu khí tựa hồ bắt đầu chùn xuống, vội vàng há mồm chen lời, chỉ sợ Thiên Mã nhất tộc làm khách xem sẽ bị người ta coi thường.

Mọi người nghe Mã Trung Sơn vừa lên tiếng liền đem bảy khối Giao huyết thạch thu về dưới cửa của mình, nhất thời đều truyền tới một loạt tiếng xì xào. Sắc mặt của Mã Trung Sơn không khỏi đỏ lên, chẳng qua là lúc này hắn cũng không kịp quan tâm những thứ này, vì chỉ cần có thể cướp một hai viên Giao huyết thạch vào trong tay, ít nhất chuyện gì xảy ra sau đó ở Hà Nguyên chi địa cũng không còn thuộc trách nhiệm của hắn nữa. Về phần Thiên Mã tộc trách tội xuống, hiển nhiên còn có lý do Mã Thần Hi không thể kịp thời chạy tới xen vào.

Lục Bình thâm ý sâu sắc quét Mã Trung Sơn một cái, rồi sau đó trong tay hồng quang chợt lóe, bốn viên đá màu đỏ còn gấp đôi trứng gà xuất hiện ở trong tay. Nhưng hắn lại nói:

– Vị Thiên Mã tộc đạo hữu này có gạt lừa tại hạ hay không vậy? Tại hạ từ trên người hai con Bích Hải linh xà cũng chỉ lấy được bốn viên Giao huyết thạch!

Bốn viên huyết thạch tản ra một đoàn quang vụng màu đỏ ở trong tay của Lục Bình, không ít tu sĩ ở tại tràng nhất thời cảm giác được buồng tim trong lồng ngực nhảy lên liên hồi. Tốc độ bồn đằng của huyết dịch trong huyết mạch nhất thời tăng nhanh, tốc độ chuyên chở chân nguyên đột nhiên tăng nhanh gấp đôi so với trong ngày thường.

Tất cả mọi người đều là kẻ hiểu biết, trong phút chốc nhìn bốn viên huyết thạch này ánh mắt nhất thời liền thay đổi, cho dù không phải là hạng người như Lý Thông hay Tạ Thiên Dương, nhưng lúc nhìn đến huyết thạch trong tay của Lục Bình đều không kìm hãm được muốn đi về phía trước hai bước.

– Chính là cái này!

Mã Trung Sơn hiển nhiên vào thời điểm Tam linh lấy được Giao huyết thạch cũng nhìn thấy hình dáng của Giao huyết thạch, vì vậy gấp giọng nói:

– Ngày đó chính là loại huyết thạch này, đáng tiếc chỉ có bốn viên, ba viên khác xem ra ở trên người con Bích Hải linh xà vừa rồi kia, đáng tiếc lại bị Lục đạo hữu một kiếm chém nát bấy, bao gồm cả Lôi lão lục ở bên trong!

Lục Bình giả vờ nhíu lông mày, nhưng trong lòng thì cười thầm Mã Trung Sơn này đem lý do mình muốn nói đã nói ra hết rồi, ngược lại so với chính miệng hắn nói còn có lực thuyết phục hơn.

Tạ Thiên Dương một bước lên trước, lần này hắn rốt cục đối với Giao huyết thạch dâng lên khát vọng vô hạn. Nguyên Tạ Thiên Dương xuất thân từ Tử Dương cung cũng không đem Giao huyết thạch này nhìn vào trong mắt, nhưng sau khi hắn tận mắt nhìn thấy Giao huyết thạch, cái loại khát vọng từ trong huyết mạch bản nguyên sinh ra khiến cho hắn cũng không cách nào giữ vững loại thần thái siêu nhiên lúc trước nữa, trầm giọng nói:

– Bốn viên Giao huyết thạch Lục huynh nghiên cứu làm sao chia đây? Nếu là Lục huynh có ý, Thiên Dương nguyện cùng Lục huynh cộng tiến thối!

Tiếng nói của Tạ Thiên Dương vừa dứt, Lý Thông bên cạnh sắc mặt lập tức biến đổi, không chỉ có hắn, hai người Mã Trung Sơn cùng Trương Chí Minh rơi phía sau cũng đổi sắc mặt. Ánh mắt mọi người lấp lánh nhìn Giao huyết thạch trong tay Lục Bình, một khi chuyện không hài hòa, hai người không ngại đưa tay cướp đoạt, ít nhất cũng phải đem tràng diện khuấy cho đục lên, không thể để cho dạng người như Tạ Thiên Dương cùng với Lý Thông dễ dàng lấy được như vậy.

Lục Bình thấy Mã Trung Sơn cùng với Trương Chí Minh đứng ở vị trí cùng với biểu lộ xuẩn xuẩn dục động của hai người, làm gì còn không đoán ra hai người muốn làm gì. Hai tay của Lục Bình rung lên, hai viên Giao huyết thạch nhất thời bị hắn phóng ra ngoài. Lục Bình cười dài một tiếng, nói:

– Nếu đã như vậy, Lục mỗ liền theo nguyên tắc kẻ có mặt phân một nửa, lưu hai viên cho chư vị, tại hạ đi đây!

Độn quang dưới chân Lục Bình tăng mạnh, độn nhanh về phía sau, không ít tu sĩ có lòng muốn ngăn chặn lại, nhưng bị hai đạo huyết quang giữa không trung xẹt qua hấp dẫn ánh mắt, không biết là tiến lên cướp hai viên này, hay là muốn đi chặn lại Lục Bình.

Trong nháy mắt do dự này, thân hình của Lục Bình đã độn trốn ra ngoài hai trăm trượng, có tu sĩ lúc trước nghiên cứu vây ráp Lục Bình do bất ngờ không kịp đề phòng đã bị Lục Bình dùng một đối phi kiếm múa thành một cái kiếm hà cuồn cuộn đánh cho thất linh bát tán.

Hai viên huyết thạch bị Lục Bình ném ra cũng không đi về phía Lý Thông cùng Tạ Thiên Dương, mà là bay đi về phía hai người Mã Trung Sơn cùng Trương Chí Minh.

Hai người Mã, Trương mừng rơn, vội vàng phi độn tiến lên chụp hai viên huyết thạch vào trong tay, ngay sau đó liền nhận ra được sau lưng gió lạnh đánh tới. Hai cổ sát ý tuyệt mạnh trực thấu vào lòng của hai người.

– Lý Thông, Tạ Thiên Dương, hai người các ngươi không đi hỏi huyết thạch trong tay Lục Huyền Bình kia, cướp của chúng ta làm cái gì, hèn hạ!

Lý Thông lạnh lùng nói:

– Cướp của hai người các ngươi dễ dàng hơn!

Tạ Thiên Dương gương mặt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng phi kiếm trong tay cũng không bất đắc dĩ chút nào, một kiếm chém về phía tay trái của Trương Chí Minh cầm Giao huyết thạch, hiển nhiên tâm tư cũng giống như Lý Thông vậy.