Chương 1233: Đại chiến phân khởi

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một tòa Truyền tống trận tượng kham xảo diệu trong trận bàn của Lạc Tâm phái hộ phái đại trận, đây cũng là thứ có cùng công hiệu với Không Minh phái khi sử dụng quanh những trận pháp tiết điểm khác có lồng vào một cái Truyền tống trận. Chẳng qua là Lạc Tâm phái lấy trận bàn cố định, còn Không Minh phái thì ẩn giấu trong trận pháp hộ bích tiết điểm, rõ ràng là có độ khó cao hơn.

Chỉ có điều Truyền tống trận bàn nhìn qua cực kỳ tiểu xảo, nhưng cũng là một tiểu hình Truyền tống pháp trận khoảng cách gần, một lần chỉ có thể truyền tống hai người.

Tam sư thúc lúc này đã tương khảm hết linh thạch. Hai vị đệ tử đời thứ ba mới vừa đứng ở phía trên, trên sơn động ở đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ ”giẫm”, Lạc Tâm lão tổ cùng với Tam sư thúc nhất thời đổi sắc mặt.

Lạc Tâm lão tổ đột nhiên hét lớn một tiếng, hô: – Mau khởi động Truyền tống trận pháp!

Dứt lời, Lạc Tâm lão tổ cả người trên dưới sớm đã bị Chu Bát Tả một kích đánh vỡ vụn thân thể bất ngờ nổ tung, một con phi nga pháp tướng đột nhiên phồng lớn. Mà cùng lúc đó, theo một tiếng vang nhỏ, ở sơn động chỗ Truyền tống trận đột nhiên đổ sụp, phi nga pháp tướng liều mạng kháng trụ.

Nhưng từng đạo một tiếng vỡ ra thoáng hiện từ trên phi nga pháp tướng, thân thể càng lúc càng trầm xuống. Lạc Tâm lão tổ sớm đã đến lúc nỏ hết đà căn bản không thể nào ngăn cản cơ hồ nửa tòa Lạc Tâm sơn sụp đổ, huống chi đây là thần thông pháp thuật của Thổ Linh Tử thực lực mạnh nhất trong Ngũ Hành tông Thuần Dương Ngũ Tử.

Mắt thấy Truyền tống trận pháp mới vừa khởi động, Lạc Tâm phái hai vị đệ tử đời thứ ba chưa rời đi, Tam sư thúc không nói tiếng nào, đột nhiên lấy phương thức cũng là nổ tung nhục thể của mình. Một con bạo uyên pháp tướng ngửa lên trời gầm thét một tiếng, song chưởng chống đỡ lên phía trên.

Hợp hai vị pháp tướng tu sĩ lấy thân thể huyết tế pháp tướng làm giá cao, sơn động sụp đổ rốt cục được ngăn cản.

Truyền tống trận bàn rốt cục thoáng qua một đạo ánh sáng màu trắng. Lạc Tâm phái hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ bị truyền tống rời đi, sau đó hai đạo pháp tướng cũng dùng hết một giọt khí lực cuối cùng, cả tòa sơn động vùi lấp. Mộ phần của Lạc Tâm Phái lịch đại tổ tiên phía sau núi Lạc Tâm sơn cũng bị sơn thế sụp đổ bao phủ.

Mắt thấy được mình chỉ hai lần xuất thủ, cả tòa Lạc Tâm phái hộ phái đại trận nhất thời bắt đầu nổ tung hỏng mất, chính là Chu Bát Tả đối với tu vị thực lực của mình lại thêm tự tin, một thời gian cũng có chút ngẩn ra.

Sau lưng, đại tu sĩ của bốn nhà trung hình môn phái ở thượng hạ du Lạc Nhai Thủy theo bà ta mà đến thấy Chu Bát Tả thần uy như vậy, một thời gian cũng nịnh bợ như nước thủy triều, trong lòng đối với vị Thuần Dương lão tổ trước mắt cũng càng lúc càng kiêng kỵ.

Bất kể nói thế nào, Chu Bát Tả lần này cũng muốn núp ở bốn phía, toan tính biểu hiện trước các vị đại thần thông đang nấp toan tính dùng đòn chim sẻ sau đuôi, cho dù Lạc Tâm phái hộ phái đại trận là một bẫy rập, Chu Bát Tả bà ta nói không chừng lần này cũng muốn xông lên một cái. Nếu là ngay cả chút dũng khí để mạo hiểm cũng không có, Chu Bát Tả bà ta ở tu luyện giới cũng không đến nổi đi tới bước này hôm nay.

Huống chi bẫy rập đơn sơ thô kệch như vậy nhìn thế nào đều không giống như là thủ đoạn của Ngũ Hành tông, nhìn qua càng giống như là một loại bất ngờ!

Bất ngờ, vậy thì càng tốt hơn!

Chu Bát Tả thân hóa lưu quang, thẳng hướng đánh tới Lạc Tâm điện ở đỉnh của Lạc Tâm sơn. Bà ta biết Ngũ Hành tông Thuần Dương Ngũ Tử lúc này tất nhiên đều tụ tập trong điện đó.

Ngay tại lúc Chu Bát Tả mới vừa xông vào trong Lạc Tâm phái hộ phái đại trận đang sụp đổ, liền thấy Lạc Tâm sơn trước mắt đột nhiên lay động một cái. Sau đó trong lòng của Chu Bát Tả đột nhiên giật mình, một tiếng vang trầm muộn “đùng”, cả tòa Lạc Tâm Sơn tự nhiên thấp hết ba thước!

Vùi lấp sao?

Không đúng, đây là Thổ Linh Tử thủ bút, trên Lạc Tâm sơn xuất hiện nội hồng!

Đó là phản ứng đầu tiên của Chu Bát Tả, trong lòng một trận phấn chấn tới, cơ hội tốt, vừa khéo kéo lên giết sạch!

Chu Bát Tả giương tay lên, ba mươi sáu cây phi xoa mỗi một cây hóa thành kích thước ba trượng giữa không trung, giữa không trung sắp hàng thành có lớp có lang rơi bắn xuống trong Lạc Tâm điện ở đỉnh của Lạc Tâm sơn.

Ở Thanh Minh Giang đánh một trận, phi xoa đại trận của Chu Bát Tả đã bị Tiêu Bạch Vũ dùng một kiếm phá tan, cũng bị chém bể mấy cây, hiện giờ sớm đã được bổ toàn rồi. Hơn nữa Cửu Huyền lâu bị ma la đại quân vây khốn hơn mười năm, hôm nay Chu Bát Tả sớm đã không là người tu sĩ đời thứ hai mới vào Thuần Dương cảnh giới hơn mười năm trước đó, xuất thủ càng lúc càng lão lạt, lộ vẻ uy lực hơn.

Trong Lạc Tâm điện, Thủy Linh Tử cười “hà hà” một tiếng, nói:

– Chu Bát Tả tự mình xuất thủ đại tiên phong, ở tu luyện giới đúng là thật hiếm thấy đây. Để tiểu muội đi trước gặp người thứ nhất trong Cửu Huyền lâu tu sĩ đời thứ hai đó!

Thổ Linh Tử gật đầu một cái, đáp:

– Chu Bát Tả bất quá là một người ngụy trang, chặn lại là được. Chu Bát Tả muốn dẫn dụ những người ở trên vách xem kia xuất thủ. Mà Thuần Dương Ngũ Hành trận của chúng ta muốn vây khốn đương nhiên cũng không chỉ một mình Chu Bát Tả. Tam muội chỉ cần chó rời khỏi Lạc Tâm điện ba dặm là được!

Thủy Linh Tử thân hóa một đạo hơi nước biến mất, giữa không trung chỉ lưu lại một giọng nói, đáp:

– Đại ca hãy yên tâm! Tiểu muội đương nhiên hiểu được nặng nhẹ!

Mắt thấy được ba mươi sáu cây phi xoa muốn rơi vào đỉnh của Lạc Tâm điện, chỉ cần cướp trước bày phi xoa đại trận, Chu Bát Tả tự nghĩ coi như không phải là đối thủ của Thuần Dương Ngũ Tử, nhưng trong thời gian ngắn khiến chế trụ hai ba người cũng không khó.

Chỉ cần Thuần Dương Ngũ Tử không còn kịp bày Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận nữa, đến lúc đó xuất thủ coi như không chỉ có mình bà ba.

Những người đại thần thông núp trong bốn phía hư không từng người một gian trá tựa như quỷ, bọn họ hiển nhiên biết rõ lúc nào mới có thể là thời cơ tốt nhất xuất thủ. Chỉ cần được sơ hở, tất nhiên chính là cục diện một người quần khởi mà công bỏ đá xuống giếng, không một người nguyện ý thực lực của Ngũ Hành tông cao hơn một tầng lầu!

Những Thuần Dương Ngũ Tử hiển nhiên sẽ không để cho Chu Bát Tả tính toán như ý đánh đúng dịp như vậy. Một đạo hơi nước như mây như ảo bay ra từ trong Lạc Tâm điện, dưới ánh nắng chiếu rọi tạo thành một đạo hồng quang bảy màu. Rồi sau đó đạo hồng quang bay lên, thậm chí thoát khỏi một đạo hơi nước lúc trước. Thuần Dương Chi Khí cuồn cuộn tràn ngập bốn phía, cuốn một cái giữa không trung, lập tức bao phủ mười trong ba mươi sáu cây phi xoa.

– Thủy Hành Vân!

Chu Bát Tả quát to một tiếng, mười hai cây trong hai mươi bốn cây phi xoa còn lại đột nhiên chuyển sang giữa không trung, đi về phía đạo hồng quang đó. Mười hai cây còn dư lại thì một cây tiếp theo một cây hợp chung một chỗ, tạo thành một thanh tam cổ phi xoa khổng lồ, đâm tới thắng một mảnh mây mù bay ra từ trong Lạc Tâm điện.

Chỉ nghe một tiếng cười “ha ha”, một mảnh hơi nước giống như bị thanh phong đụng chạm, một đường thổi qua hết mười mấy trượng về phía bên cạnh. Rồi sau đó hơi nước dần dần ngưng tụ, Thủy Linh Tử đi ra từ trong trước khi không, mười hai cây phi xoa một kích thất bại.

Trong khi đó mười hai cây phi xoa khác đâm về phía thất sắc hồng quang cũng xuyên thấu qua hồng quang, mặt khác cùng mười hai cây phi xoa bị vòng trong hồng quang chuẩn bị trong ứng ngoài hợp phá vòng vây ra đụng vào nhau. Phi xoa đại trận lập tức hỗn loạn!

Ngay vào lúc này, hồng quang được Chu Bát Tả gọi là ” Thủy Hành Vân” đột nhiên thu thúc, lần này lại có hình chất, nhất cử vây khốn hai mươi bốn cây phi xoa. Thủy Linh Tử cách đó không xa đưa tay một chiều, hồng quang thổi tới về phía Thủy Linh Tử, cũng muốn bắt đi hai mươi bốn cây phi xoa.

Chu Bát Tả không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bà ta đã sớm suy nghĩ làm sao để tách Thuần Dương Ngũ Tử ra. Trước đó phi xoa đại trận đánh lén bất thành, lúc này xem ra làm sao dẫn Thủy Linh Tử từ trên Lạc Tâm sơn tới, thậm chí đều cũng định bỏ da mặt một người thảm hại bại lui, lúc này Thủy Linh Tử cũng muốn thu phi xoa đại trận của bà ta!

Phi xoa đại trận chính là Chu Bát Tả bản mệnh pháp trận, há dễ dàng bị bắt đi như vậy. Chu Bát Tả cũng đưa tay trước khi không một chiêu, hai mươi bốn cây phi xoa đại trận bị vây muốn hết sức bay tới Chu Bát Tả, nhất thời cùng Thủy Linh Tử thành thế giằng co.

Cùng lúc đó, mười hai cây phi xoa còn dư lại lần nữa bay tới đâm vào Thủy Linh Tử. Thừa dịp Thủy Linh Tử tránh né, không còn kịp toàn lực thu nhiếp linh bảo Thủy Hành Vân nữa, Chu Bát Tả đột nhiên chấn động hai mươi bốn cây phi xoa, liền kéo dân Thủy Hành Vân cùng Chu Bát Tả tiến về phía trước mười mấy trượng.

Thủy Linh Tử trong lúc nhất thời lộ ra vẻ thảng thốt không kịp đề phòng, thân hình trôi giữa không trung không tự chủ được vội vã né qua, giữa không trung đại trống không mấy bước mới đứng vững thân hình.

Chu Bát Tả trong lòng vui mừng, đưa tay ngắc một cái nữa. Hai mươi bốn cây phi xoa lần nữa bay hướng về chỗ Chu Bát Tả, đồng thời mười hai cây phi xoa lúc trước đâm về phía Thủy Linh Tử cũng đổi ngược chiều, giữa không trung xẹt qua một đạo đường vòng cung rồi sau đó tản ra thành phiến hình, đâm tới sau lưng Thủy Linh Tử, cùng hướng Thủy Linh Tử thành một cái thế đuổi gấp trước sau.

Thủy Linh Tử bất đắc dĩ lần nữa phi độn về phía trước mười mấy trượng trốn ra sau lưng phi xoa vây giết. Thủy Hành Vân thu buộc hai mươi bốn cây phi xoa cũng lần nữa bị Chu Bát Tả kéo khoảng cách càng gần chút.

Mắt thấy được dẫn dắt Thủy Linh Từ ra khỏi càng ngày càng xa, Thủy Linh Tử muốn cố kỹ trọng thi, chỉ cần dẫn Thủy Linh Tử ra đến khoảng cách nhất định, đến lúc đó đương nhiên sẽ có người xuất thủ ngăn cản Thủy Linh Tử cùng bốn vị Ngũ Hành tông Thuần Dương hội hợp. Thuần Dương Ngũ Hành trận hiển nhiên không công tự phá.

Ngay tại lúc Chu Bát Tả lần nữa nổ lên Thuần Dương lực muốn lôi kéo Thủy Linh Tử đi về phía trước, hai mươi bốn cây phi xoa đột nhiên nổ bắn ra từ trong linh bảo Thủy Hành Vân thủ thúc. Mà cách đó không xa lại truyền tới tiếng cười nhạo “hà hà” của Thủy Linh Tử.

Lần này cũng đến phiên Chu Bát Tả vội vàng không kịp để phòng, sau khi thật vất vả chưởng khống hai mươi bốn cây phi xoa bay loạn đầy trời cũng như ổn định thân thể, lập tức thấy Thủy Linh Tử cũng lỏng ra linh bảo Thủy Hành Vân lúc trước thu thắt hai mươi bốn cây phi xoa.

Rồi sau đó Thủy Linh Tử đem Thủy Hành Vân lóe ra thất thải quang mang dưới ánh nắng vẫy tay về phía sau vung một cái. Mười hai cây phi xoa đâm tới sau lưng xé một cái thất linh bát lạc.

Chu Bát Tả trong nháy mắt lại có một loại cảm giác mình bị làm thành tên hề bị trêu chọc vậy. Từng tiếng cười “hà hà” của Thủy Linh Tử tựu như cùng một thanh lợi kiếm, một cái tiếp theo một cái đâm vào trong lòng của Chu Bát Tả.

Chu Bát Tả mặt mũi xanh mét, một tay đưa ra đột nhiên mở ra. Mười hai thanh phi xoa trước đó bị Thùy Linh Tử kéo loạn liền ở trên không bại vẹt ra, lần nữa ngăn trở đường lui của Thủy Linh Tử.

Thủy Linh Tử thu liễm nụ cười trên mặt, lần nữa xoay người lại, còn thừa lại hai mươi bốn thanh phi xoa cũng phô khai trước mặt bà ta, cùng mười hai thanh phi xoa trước đó luyện thành một thể. Mà lúc này Thủy Linh Tử lại đúng lúc đang ở chính giữa trong ba mươi sáu thanh phi xoa.

Ba mươi sáu thanh phi xoa đại trận thành!

Thủy Linh Tử đang đùa bỡn Chu Bát Tả. Mà Chu Bát Tả bỏ cả da mặt Thuần Dương bị người trêu chọc như vậy, làm sao lại không phải là tính toán Thủy Linh Tử!

Hô! Hô!

Gió nhẹ cuốn khí ẩm cũng quái dị chia ra truyền tới từ hai phương hướng nam bắc. Chu Bát Tả cùng Thủy Linh Tử không hẹn mà cùng chia ra nhìn lại về phương hướng nam bắc. Hai cái ngọc đái màu xanh biếc chia ra từ phương hướng nam bắc quanh co tới dọc theo dòng sông vận hà của Ngũ Hành tông khai ích.

Thanh Ngọc Vận Hà sắp tương liên cùng nhau. Mà trong lúc hai người phân thần, một cổ Thuần Dương Chi Khí cuồn cuộn tới. Một cái bàn tay khổng lồ từ trong chỗ sâu của Thuần Dương Chi Khí, một chưởng đè xuống đỉnh đầu Thủy Linh Tử!

Ngay trong lúc Thủy Linh Tử phân thần, một cái bàn tay Dương từ trên trời giáng xuống, vỗ tới đỉnh đầu của bà ta.

Thủy Linh Tử đã bị Chu Bát Tả tính toán dùng phi xoa đại trận vây quanh, lúc này rốt cục có người không nén được giận, chợt xuất thủ đánh bất ngờ Thủy Linh Tử, ý đồ liên thủ vậy công cùng Chu Bát Tả. Như vậy mặc dù vẫn không thể giải quyết Thủy Linh Tử, nhưng chỉ cần làm bà ta bị thương nặng, uy năng của Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận dĩ nhiên cũng giảm nhiều. Đến lúc đó, Thủy Linh Tử chính là tuyệt đại sơ hở trong Ngũ Hành trận.

– Tây Môn Minh Vũ!

Thủy Linh Tử thấy bàn tay Thuần Dương nhất thời hét lên một tiếng, linh bảo Thủy Hành Vân lượn quanh một cái, bảo vệ Thủy Linh Tử bên trong. Lúc này, Chu Bát Tả cũng đã phát động phi xoa đại trận. Từng cây phi xoa mang Thuần Dương Chi Khí giăng khắp nơi, nhưng thủy chung giam bà ta trong đó không đột phá.

Nhưng linh bảo của Thủy Linh Tử bảo vệ vững vàng bản thân cũng không ngừng ngăn cản phỉ xoa bay đâm mà đến, đối với bàn tay Thuần Dương giữa thiên không vẫn lạc cũng như nhìn mà không thấy.

Một kích này nếu là thật rơi vào trên người của Thủy Linh Tử, coi như không cách nào đánh chết một vị Thuần Dương lão tổ, chí ít cũng có thể làm cho chịu thua thiệt lớn, chẳng qua là điều này cũng quá mức dễ dàng một ít!

Mặc dù Chu Bát Tả có lòng tin mười phần với phi xoa đại trận của mình, cũng không tự đại đến mức chỉ dựa vào mình vừa lên tới sẽ có thể khiến một vị Thuần Dương lão tổ tu luyện thời gian trên mình xa đến phải bận tâm chống đỡ!

– Tây Môn lão nhi, thật không biết xấu hổ! Hãy ăn một chiêu của gia gia người!

Chu Bát Tả giật mình, khó trách Thủy Linh Tử không sợ hãi!

Thuần Dương Ngũ Tử thấm nhuần Ngũ Hành Đại Trận mấy trăm năm, ăn ý đương nhiên không chỉ có trong Ngũ Hành Đại Trận. Thủy Linh Tử đối với bàn tay Thuần Dương liều mạng ở đỉnh đầu, chính là đoán chừng Hỏa Linh Tử tất nhiên xuất thủ vào lúc thích hợp, để giải nguy cho mình!

Trong nửa bầu trời, sau một tiếng quát to đó nhuộm thành màu lửa đỏ, nhưng giữa thiên không lại thủy chung không thấy một đạo hỏa quang, mà trong một đoàn Thuần Dương vẫn vụ giữa không trung lại truyền tới một tiếng quái khiếu. Bàn tay Thuần Dương không đợi rơi xuống lập tức thu hồi, trọng sinh thành xúc thủ quái.

Một tiếng nổ vang theo sát đó truyền tới bên trong đám mây mù Thuận Dương, một đạo hồng quang lộ ra từ trong Thuần Dương vân vụ, rồi sau đó cả người Hỏa Linh Tử từ trong mây mù bay ra. Mà Thuần Dương Chi Khí trong mây mù lại nhanh chóng tiêu biến đi, Tây Môn Minh Vũ một mình tiến lên truy kích. Toàn bộ bầu trời đều theo các loại thần thông thuật pháp của hai người thi triển mà biến đổi màu sắc, trong lúc nhất thời Hỏa Linh Tử không ngờ lại bị Tây Môn Minh Vũ đặt ở hạ phong!

Cùng Chu Bát Tả liên thủ vây công Thủy Linh Tử bất thành, nhưng ít ra lần nữa kiềm chế một vị trong Thuần Dương Ngũ Tử, Chu Bát Tả cùng Tây Môn Minh Vũ liên tiếp xuất thủ. Hai vị Thuần Dương của hai đại thánh địa liên thủ nhằm vào Ngũ Hành tông, nhưng chẳng qua điều này đã khơi động được những vị đại thần thông núp ở bốn phía hư không.

Tựa hồ, bây giờ chính là thời cơ tốt xuất thủ!