Chương 811: Đánh bậy đánh bạ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình mới vừa đến bên ngoài Thanh Khâu sơn, liền thấy mấy chục con tiểu ma la đột nhiên giống như bị lá cây bị thổi bay vậy, từ dưới đáy nồi tung lên, rồi lại bị nước sôi mang đẩy bay đi bốn phía.

Một cổ gió lốc linh khí to lớn này cũng khiến cho tự thân Lục Bình bị liên lụy. Hắn không để ý tới tiểu sa hồ ở trong tay đang kháng nghị, trực tiếp ném tiểu sa hồ vào trong Hoàng Kim ốc, ở đỉnh đầu đã sớm dâng lên Không Thủy kỳ, trong luống linh khí to lớn này vững vàng định ở giữa không trung, nguy nhiên bất động.

Linh khí chấn động kịch liệt khiến cho Lục Bình căn bản không cách nào thông qua thần niệm dò xét rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra trong làn sương mù màu xám tro. Ngay sau đó liền thấy một đạo thân ảnh cố gắng khống chế bản thân áp sát sau lưng mấy chục con ma la bị đánh bay từ trong hội vụ một đường lảo đảo bay tới.

– Tang Du huynh!

Lục Bình cao giọng quát một tiếng. Linh khí chấn động kịch liệt đã thoát khỏi sự chưởng khống của hắn. Hắn muốn thi triển truyền âm nhập mật thuật cũng không thể, nên chỉ có thể dùng loại phương thức kêu to này để dẫn tới sự chú ý của kẻ mới đến.

Một luồng chân nguyên màu xanh nhạt từ trong tay Lục Bình bay ra, giống như một con hải xà màu xanh vậy, ở trong linh khí không ngừng chấn động nghịch lưu tiến lên, cuối cùng bao lấy Tang Du.

Tang Du liền cảm thấy bên hông căng thẳng, lúc xoay người nhìn lại thì đột nhiên ngẩn ra, đợi sau khi thấy Lục Bình bỏ đi Man Thiên Quá Hải thần thông trên mặt ra, lúc này mới lộ ra vẻ kinh ngạc cùng mừng rỡ.

Tay Lục Bình lại rung lên, dãy chân nguyên co rụt về phía sau. Tang Du nhất thời bị Lục Bình kéo qua. Lúc này Lục Bình mới phát hiện chân nguyên trong cơ thể Tang Du nhất thời đã bị đánh tan, cho nên mới vừa rồi không cách nào khống chế thân hình trong gió lốc linh khí như vậy.

Lục Bình âm thầm kinh hãi, đây là những kẻ nào đang giao thủ, không ngờ lại chỉ dựa vào dư âm của đấu pháp là đủ chấn động khiến cho Tang Du tu không còn chút chân nguyên nào như vậy?

Lục Bình vừa nghĩ, vừa đem một viên đan dược nhét vào trong miệng Tang Du.

Tang Du cũng biết một chút về thân phận luyện đan sư của Lục Bình. Hơn nữa lúc này tay chân hắn bủn rủn, cũng chỉ có thể mặc cho Lục Bình định đoạt.

Một viên đan dược vào bụng nhất thời hóa thành noãn lưu cuồn cuộn cuốn tới tứ chi. Chân nguyên trong huyết mạch nhất thời gia tốc ngưng tụ. Tang Du chân nhân nhanh chóng phát hiện tay chân tự thân khôi phục khống chế.

– Quả nhiên, Doanh Sơn Tiên Viện Lục Huyền Bình cùng Bắc Hải Chân Linh phái Lục Huyền Bình là cùng một người, xem ra Doanh Sơn Tiên Viện kia đương nhiên là chỗ mà Bắc Hải Chân Linh phải dùng để che dấu tại mắt người!

– Kính xin Tang huynh giữ bí mật dùm!

– Ha ha, Ngự Thú Linh tông đứng bên ngoài nhân yêu hai tộc. Sự tình trong tu luyện giới chúng ta bất kể!

Hai người vài ba lời đạt thành ăn ý. Lục Bình há mồm đang muốn nói chuyện về Vũ Anh Lan, thì lại thấy trong đám xoáy linh khí đột bay lên khởi một đoàn quang đoàn màu vàng bàng bạc. Điện và từ trong quang đoàn liên tiếp vột bốn phía, tán loạn không quy luật chút nào. Vô số tiếng hét thảm từ trong hội vụ truyền tới.

Lục Bình xoay người nhìn qua thấy Tang Du cũng chỉ hơi cảm thấy kinh ngạc, hỏi:

– Người của Vũ Văn thế gia cũng ở bên trong đó sao?

Thiên mã tộc Mã Lập trưởng lão dù thế nào cũng không ngờ mình lại có thể sẽ lộng khéo thành vụng, cuối cùng ngay cả mình cũng bị cuốn vào nguy hiểm.

Tuy nhiên dường như sự xuất hiện của lão hiển nhiên đã vượt ngoài ý liệu của ma la. Lão mặc dù vừa tiến lên liền bị hai con Huyết tu la cùng một con Huyết ma vây công, nhưng ba con ma la này cũng bị lão phản kích cho luống cuống tay chân. Song phương tựa hồ đều toan tính gì đó, rồi dường như ở bước cuối cùng đều tính sai là đối phương đột nhiên xuất hiện vậy.

Chính vào lúc này, cánh đồng của hội vụ cũng truyền tới động tĩnh không kém gì bên này. Mã Lập trưởng lão trong lòng chợt động, nơi này là Thanh Khâu sơn, chẳng lẽ là Thanh Khâu sơn Đồ Khuê cùng mấy người đã đánh đi ra? Xem ra đối phương cũng đã phát hiện mình đến, có lẽ bọn họ cho là viện binh tới, nhưng mà suy đoán này ngược lại cũng không tính là sai!

Mã Lập trưởng lão cười khổ một tiếng, trong tay cũng liên tiếp thi triển thần thông pháp thuật đích truyền của Thiên Mã nhất tộc, phối hợp một cái kèn hiệu lấy từ độc giác tự thân của lão chế thành, dưới sự vây công ba con ma la không ngớt múa may bạn sinh linh bảo, lão vẫn có thể ung dung ứng đối.

Tang Du cùng Vũ Văn Phi Tường lần lượt đánh vào, khiến cho ma la đang vây công Thanh Khâu sơn sinh ra hỗn loạn, Thanh Khâu sơn hộ sơn đại trận nhớ đó hóa giải được trọng áp. Đặc biệt là Vũ Văn Phi Tường xuất hiện, một thân lôi điện thần thông siêu phàm tuyệt luân trong ma la trùng vây đơn giản có thể nói là sở hướng vô địch.

Mà sự cường thế của Vũ Văn Phi Tường cũng rất cục đưa tới sự chú ý của ma la đang vây đánh Thanh Khâu sơn. Vì vậy ba con ma la lui ra bên ngoài, chuẩn bị trước hết trừ bớt đi yếu tố bất an định Vũ Văn Phi Trường này, tránh đi sự nhiễu loạn phía sau lưng rồi hắn tính sau.

Nhưng vừa khéo trong lúc ba con ma la mới vừa từ phụ cận của hộ sơn đại trận thổi lui ra, lại phát hiện Tạ Thiên Dương bị Mã Lập lão tổ một đường xua đuổi đến phụ cận của Thanh Khâu sơn.

Tạ Thiên Dương lúc này giống như chó nhà có tang. Ba con ma la này hiển nhiên sẽ không đem Tạ Thiên Dương vốn chỉ là một đoán đan tu sĩ không coi vào đâu, nhưng Mã Lập lão tổ núp ở phía sau hắn thì lại khác.

Pháp tướng trung kỳ điên phong tu sĩ, đủ để khiến cho bất kỳ một con ma la nào cũng cảm nhận được uy hiếp. Ba con ma la từ đỉnh núi Thanh Khâu lui ra, lúc này vọt tới nơi Mã Lập lão tổ ẩn nấp. Song phương vừa giáp mặt tiếp chiến liền xuất thủ toàn lực. Mã Lập lão tổ thấy tình thế không ổn muốn rút đi, đồng thời cũng muốn toàn lực xuất thủ để chặn sự truy kích của ma la. Mà ba con ma la này mới vừa nhào tới liền muốn tốc chiến tốc thắng, không ngờ vì vậy mà ảnh hưởng đến chiến huống ở Thanh Khâu sơn. Song phương vừa tiếp chiến liền khiến cho chiến huống tiền vào giai đoạn khốc liệt.

Song phương giao thủ ở phía bên ngoài, lập tức tạo nên gió lốc linh lực mãnh liệt. Dư âm của gió lốc đánh tới, chẳng những khiến cho Tang Du mới vừa từ Thanh Khâu sơn chuẩn bị phá vòng vây bay ra, mà còn cả một đám ma la vây công hắn đều bị gió lốc cuốn phăng. Thậm chí Vũ Văn Phi Tường ở khoảng cách xa hơn một chút cũng bị gió lốc thổi ngã trái ngã phải. Cũng may hắn lập tức ý thức được đây là một lần cơ hội tuyệt hảo để phá vòng vây, vội vàng toàn lực thi triển lôi thuật thần thông, đem ma la đang vây công ở bốn phía đánh bật ra, chuẩn bị đột vậy.

Cùng lúc đó, ở sâu trong hội vụ lần nữa truyền tới những tiếng nổ cực lớn, liên tục không ngừng, tựa hồ cùng một lúc có nhiều vị pháp tướng tu sĩ đang giao thủ. Vũ Văn Phi Tường cả kinh ở trong lòng, rồi trước mắt chợt có một bóng người thoáng qua. Vũ Văn Phi Tường không chút suy nghĩ, tử điện đồng chùy trong tay gõ tới, một đạo điện quang xoắn ốc lập tức bắn tới bóng người đó.

– Vũ Văn Phi Tường, người muốn làm gì?

Một tiếng quát chói tai từ bóng người truyền tới.

Vũ Văn Phi Tường ngẩn người, nhưng tử điện đồng chùy trong tay cũng không dừng lại. Điện quang màu tím sắp sửa nện thắng trên thân của bóng người này.

– Thì ra là Thiếu Trạch kiếm Tạ huynh, hôm nay thất thủ có nhiều đắc tội, ngày sau Phi Tường nhất định đích thân lên Tử Dương cung bồi tội!

Cùng là Trung Thổ đỉnh tiêm tam đại đệ tử, cho dù không biết lẫn nhau cũng đã sớm có nghe danh. Vũ Văn Phi Tường chẳng qua là liếc mắt một cái, liền biết một đạo tử điện thần thông của mình này đánh ra lại nhằm vào người nhỏ nhất trong Tử Dương cung
Lục đại thần kiếm, Thiếu Trạch kiểm Tạ Thiên Dương.

Chẳng qua là lúc này hắn đã lọt vào thế tên rời khỏi cung không thể quay đầu lại, muốn thu tay lại cũng không còn kịp nữa, mắt thấy ma la ở bốn phía bởi vì gió lốc linh khí mới vừa rồi mà bị thổi bay không ít, chính là cơ hội tốt để thoát khốn. Vũ Văn Phi Tường cũng không kịp quan tâm tới mình sẽ đắc tội với người, dưới chân lốp bốp một tiếng trong veo, điện quang lóe lên, thân người đã vượt ra ngoài mười mấy trượng. Trong miệng hắn mặc dù nói lời xin lỗi, nhưng trong lòng lại nhủ thầm: ngươi nếu là chết dưới sự vây công của ma la, người nào sẽ biết được bản công tử đã từng ở sau lưng tặng cho ngươi một kích chứ?

Ngay tại lúc Vũ Văn Phi Tường xoay người, khóe mắt chợt nhận thấy hai đạo kiếm quang cơ hồ chẳng phân biệt trước sau xuất hiện ở trước người Tạ Thiên Dương, chém rụng tử điện mà Vũ Văn Phi Tường đánh tới.

Không ngờ lại còn có người! Kiếm thuật thần thông thật là cao minh! Chẳng qua là kiếm thuật thần thông này sao lại nhìn có vẻ quen mắt, chẳng lẽ là đệ tử của một danh môn nào của Trung Thổ cũng đi tới Tây Hoang chi địa này sao?

Xem ra Tạ Thiên Dương này không chết được rồi. Sau khi chuyện ở Tây Hoang chi địa xong, nói không chừng còn phải nói thỉnh tội với Tử Dương cung, xem ra Tử Dương cung cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà cùng gia tộc của hắn trở mặt.

Vũ Văn Phi Tường mắt thấy sắp thoát ra khỏi hôi vụ, rời khỏi chỗ thị phi này, chợt phát hiện không biết lúc nào một con Nguyên Thủy Hung Ngạc to lớn đột nhiên hiện ra ở trước mặt hắn.

Vũ Văn Phi Tường thất kinh, trong tay đã hiện ra một mặt đồng cổ lặp lòe điện quang. Nhưng lúc Vũ Văn Phi Tường mới vừa tế đồng cổ lên, thì Nguyên Thủy Hung Ngạc chợt né người sang một bên, một cái đuôi dài phảng phất như bảo tháp quật mạnh tới Vũ Văn Phi Tường.

Nguyên Thủy Hung Ngạc súc lực đánh một kích này, mặc dù trong lúc vội vàng, Vũ Văn Phi Tường vẫn đón đỡ được. Điện quang trên đồng cổ sau khi bị cự vĩ đạp tóe ra, khiến cho hung ngạc toàn thân lay động, trong lúc nhất thời không cách nào tái phát ra cú đánh thứ hai.

Nhưng cái đuôi của con hung ngạc này quét ngang cũng khiến cho Vũ Văn Phi Tường cảm thấy tức ngực, chân nguyên toàn thân trên dưới hơi chậm lại.

Cũng may Vũ Văn Phi Tường tính toán chính xác, thân thể mặc dù không tự chủ vẫn bị đập bay đi, nhưng hướng bay đi lại là tung ra một bên khác ở phía ngoài hôi vụ.

Không đợi Vũ Văn Phi Tường tự cảm thấy may mắn, thì một tiếng voi gầm truyền tới. Lúc Vũ Văn Phi Tường ngẩng đầu lên nhìn lại, một cái chân voi to lớn từ trên trời đạp xuống. Vũ Văn Phi Tường lúc này một thân tu vi vận chuyển không linh, chỉ đành phải cố hết sức đón đỡ một kích đại lực thần tượng này.

– Ngự Thú Linh tông Tang Du, sự ban cho hôm nay Vũ Văn Phi Tường đã ghi nhận, ngày sau ắt sẽ có báo đáp!

Đại lực thần tượng ra sức đạp một cái, Vũ Văn Phi Tường không ngờ lại cứng rắn chống giữ được. Chẳng qua là nhìn Vũ Văn Phi Tường tiếp đó phun ra một hớp máu tươi, liền biết một cú đạp này cũng không dễ dàng tiếp thụ gì.

Tang Du đứng trên lưng của một con phi ưng, từ trong hội vụ bay ra, nhìn Vũ Văn Phi Tường hóa thành một đạo tia chớp màu huyết biến mất ở giữa không trung, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Trong hội vụ lần nữa nổ ra vô số bóng kiếm, Lục Bình cùng Tạ Thiên Dương một trái một phải từ trong bầy ma la múa may đánh giết xông ra.

– Thế nào, Vũ Văn Phi Tường kia chạy rồi sao?

Lục Bình thuận miệng hỏi, Vũ Văn Phi Tường có thể chạy trốn tựa hồ cũng không ngoài dự liệu của hắn.

– Muốn lưu lại người này cũng không phải là một chuyện đơn giản!

Tang Du xem ra đã sớm ngờ tới Vũ Văn Phi Tường này có thể chạy trốn, nói tiếp:

– Lần này có thể làm hắn bị thương nặng cũng đã không dễ rồi!

– Hừ, ngày sau Tạ mỗ phải giết người này!

Tạ Thiên Dương trước đó suýt nữa bị tử điện của Vũ Văn Phi Tường kết liễu tánh mạng. Tuy nói Vũ Văn Phi Tường cũng không phải là cố ý, nhưng Tạ Thiên Dương vẫn hận vô cùng. Đặc biệt là Vũ Văn Phi Tường này sau khi phát hiện thân phận của Tạ Thiên Dương, hiển nhiên đã nổi lên tâm tư thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Thấy Tang Du biểu lộ nghi vấn, Lục Bình vội vàng cười nói:

– Cũng quên giới thiệu cho hai vị. Vị này là Tử Dương cung Tạ Thiên Dương, vị này là Ngự Thú Linh tông Tang Du huynh!

Hai người mặc dù không biết, nhưng đều là nhân vật phong vân mới nổi của Trung Thổ, đồng lứa với nhau, sớm đã ngưỡng mộ đại danh lẫn nhau từ lâu, thân giao đã lâu rồi.

Hai người hơi khách khi một chút, Tạ Thiên Dương liền nghiêm mặt nói:

– Nơi đây không thích hợp ở lâu, lúc trước người xông vào đánh đó cũng không phải là viện binh của Thanh Khâu sơn, mà chính là Thiên Mã tộc trưởng lão Mã Lập lão tổ!

Dứt lời, hắn đem chuyện Mã Lập đuổi giết hắn đại khái kể qua một lần, mới đối với Lục Bình nói:

– Lục huynh có được Giao huyết thạch, thực lực lại không dưới Tạ mỗ, sợ rằng bây giờ cũng là người hiềm nghi trong việc làm cho Mã Thần Hi vẫn lạc. Mã Lập trưởng lão sẽ không đánh lâu, một khi tìm được cơ hội thích hợp, tất nhiên sẽ phá vòng vây mà ra. Lấy tu vi của ba bốn con Huyết ma la đó, rất khó vây khốn lão ta, đến lúc đó tất nhiên lão sẽ đuổi giết bọn ta. Đáng tiếc Thanh Khâu sơn hồ tộc cho rằng có viện binh tới, nên đã ra khỏi hộ sơn đại trận với ý đồ trong ứng ngoài hợp. Nếu là giữa chừng Mã Lập trưởng lão kia rút lui đi, Thanh Khâu sơn coi như không bị diệt tộc cũng nguyên khí tổn thương nặng nè!

Lục Bình vừa nghe hiển nhiên thúc giục hai người đi mau. Tang Du ngừng lại một chút, trên mặt tựa hồ hiển lộ ra một chút đắn đo giằng co mãnh liệt, rồi sau đó lấy từ trong ngực ra một tờ phù nói vào đó mấy lời, giơ tay đánh vào trong hội vụ, lúc này mới cùng hai người Lục Bình rời đi.

Tạ Thiên Dương nhìn Tang Du một cái, trong miệng tùy ý hỏi:

– Tang huynh cùng Thanh Khâu Sơn có cựu thù sao?

Tang Du cười khổ một tiếng, nói:

– Ngự Thú Linh tông ta mặc dù trong mắt tất cả tu sĩ của tu luyện giới được coi là thần bí, nhưng đối với Ngũ đại thánh địa bọn người mà nói, chỉ sợ cũng biết được không ít bí mật của bọn ta!

Lục Bình nghe đầu hơi mơ hồ, Tạ Thiên Dương thấy Tang Du cũng không có ý tránh né, lúc này mới nói:

– Xem ra Tang huynh là có huyết thống hồ tộc rồi.

Tang Du im lặng không nói, tựa hồ đã cam chịu, ngược lại thần sắc Lục Bình thể hiện vẻ kinh ngạc vô cùng. Tuy nhiên hắn ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy không có gì là bất ngờ. Nếu không Tang Du cũng không cùng mấy người Thanh Hồ Cửu Đạo giao lưu thân mật như vậy. Mà bản thân của Thanh Hồ chính là hậu duệ hỗn huyết của Thanh Hồ nhất tộc cùng nhân tộc tu sĩ. Còn Thanh Lang, Thanh Hổ mấy người này, nếu là Lục Bình đoán không lầm, chỉ sợ cũng không phải là huyết thống nhân loại thuần túy.