Chương 947: Huyền Sở chi nguy

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình không đợi Đại Bảo hỏi liền tự nói ra:

– Chính là Phi Linh đảo này, một tòa cự hình đảo tự duy nhất của toàn bộ Bắc Hải. Hơn vạn năm truyền thừa xuống, Phi Linh đảo này đã sớm được Phi Linh phái lịch đại lão tổ cải tạo gần như hoàn mỹ!

Lục Bình đưa ra hai cánh tay, tựa hồ muốn ôm toàn bộ thiên địa, nói:

– Bắc Hải chung linh đỉnh tú, đều ở Phi Linh đảo a!

Đại Bảo đối với những thứ này hiển nhiên mãn bất tại hồ, tuy nhiên nghe Lục Bình nói đến, liền một cách tự nhiên há mồm hỏi:

– Đã như vậy, Phi Linh phái sao phải còn bị người ta tiêu diệt?

Lục Bình lắc đầu một cái không trả lời, mà là xoay người nói:

– Ngươi hãy đi tìm Tử Lam trở về, chúng ta phải rời khỏi Phi Linh đảo rồi!

Bắc Hải tây bắc hải vực một chỗ đất cực kỳ vắng vẻ, Từ Duy Hoành cả người trên dưới thảm hại dị thường đang hoảng hốt chạy trối chết, trên mặt còn cất giữ vẻ kinh hãi, đồng thời còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn sau lưng, tựa hồ như hồng thủy mãnh thú gì đuổi theo phía sau vậy.

Từ Duy Hoành thế nào cũng không ngờ sẽ ở đất vắng vẻ này gặp gỡ tên sát tinh này. Bốn tên đoán đan kỳ tu sĩ theo cùng y mà đến toàn bộ bỏ mạng trong tay của người này. Nếu không phải chính y thấy cơ hội nhanh đến, sợ rằng ngay cả chính y cũng phải bỏ mạng dưới kiếm người nọ.

Kể cả Từ Duy Hoành bên trong, hai tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ, ba tên đoán đan trung kỳ tu sĩ, năm người tổ hợp chung một chỗ, vừa đúng có thể bày một tòa Huyền Linh phát truyền thừa đạo binh đại trận, cho dù là đổi thành năm đoán đan hậu kỳ tu sĩ liên thủ cũng không làm gì được bọn họ.

Ngay tại lúc năm người này dựa theo chỉ thị của tầm quáng sư từ Đông Hải tới, trong biển cạn này dò xét hướng đi của địa mạch, thời điểm tìm kiếm một cái linh tài quáng mạch, một tên đoán đan trung kỳ tu sĩ trong đó liền lặng yên không tiếng động ở đáy biển đông thành tượng đá như vậy.

Phương thức giết người quen thuộc dường nào, thi thể của sư đệ mình trước mắt Từ Duy Hoành vỡ vụn thành từng cục phù bằng, hướng trên mặt biển phù liễu đi lên. Trong mỗi một khối phù bằng đều bao hàm một phần thân thể của sư đệ, mà xuất hiện sau lưng thi thể tượng đá chính là người đó năm năm này cơ hồ trở thành người tất cả Huyền Linh phái tu sĩ mộng yểm.

Chân Linh phái khí đồ, Ân Huyền Sở!

Kể từ năm năm trước sau khi Đạo Thạch lão tổ bị Ân Huyền Sở ám sát, cũng đánh chết bốn tên Huyền Linh phái đệ tử từ trong trùng vây trọng thương chạy trốn. Ân Huyền Sở tốn một năm dưỡng thường trong bốn năm kế tiếp thường xuyên xuất thủ. Suốt năm năm qua, Huyền Linh phái tổng cộng có một vị pháp tướng lão tổ, mười một tên đoán đan kỳ tu sĩ cùng với mười mấy tên dung huyết kỳ tu sĩ bỏ mạng trong tay của hắn.

Toàn bộ Huyền Linh phái trên dưới bị Ân Huyền Sở một người làm gà chó không yên, hơn nữa mỗi một thi thể của Huyền Linh phái tu sĩ bỏ mạng trong tay hắn lại là trước hóa thành một ngôi tượng đá, rồi sau đó lại vỡ thành mảnh vụn bằng đầy đất.

Người nhiều chuyện của Bắc Hải tu luyện giới đem Ân Huyền Sở tôn xưng là “Băng ma”, ý tứ chính là nói hắn khát máu hiểu sát giống như tu ma vậy. Hơn nữa vô luận là tu vi thực lực còn là bản lĩnh ám sát đều vượt qua xa phụ thân của hắn. Một trong “Tam Chân Tứ Linh” của Chân Linh phái năm đó, bóng ma chân nhân Lý Huyền Âm.

Cũng may Ân Huyền Sở năm năm này mặc dù thích giết chóc thành tính, nhưng trừ Huyền Linh phái ra trên căn bản không chủ động đi tìm những môn phái tu sĩ khác phiền toái. Vì vậy những môn phái khác mặc dù khẩu khẩu thanh thanh thảo Ân Huyền Sở này, thậm chí ác ý suy đoán đây là âm mưu của Chân Linh phái, nhưng trừ cái đó ra cũng chỉ còn lại có chuyện tiếu nhìn Huyền Linh phái.

Huyền Linh phái tu sĩ cả kinh thất sắc vội vàng phản kích, nhưng không chờ bọn họ bắt được hành tích của Ân Huyền Sở ẩn giấu, lại là một tên đoán đan trung kỳ tu sĩ trước mắt Từ Duy Hoành lần nữa hóa thành tượng đá, vỡ thành mảnh vụn bằng.

Chạy!

Từ Duy Hoành quyết định thật nhanh, bỏ lại hai tên đoán đan trung kỳ sư đệ, một người toàn lực thi triển độn thuật từ trong nước biển phi độn ra, rồi sau đó liền nhấc lên độn quang một đường mà tới phía đông nam.

Mà trong lúc sau khi Từ Duy Hoành trốn ra mười mấy trượng, một tiếng hét thảm trên mặt biển sau lưng truyền tới rồi lại sẽ ngưng. Từ Duy Hoành thậm chí có thể tưởng tượng đến vị đoán đan trung kỳ sự đệ này hiện ra há mồm gào thảm giống như tượng đá trông rất sống động vậy.

Trong lòng của Từ Duy Hoành run một cái, trong tay một tờ hỏa tiễn phù nhất thời được vãi ra. Một đạo cột ánh sáng hỏa tiễn to lớn bay lên trời, mấy trăm trượng trời cao nổ lên một đóa ngân hoa diện tích mười mấy trượng, thậm chí xa ở mấy trăm dặm bên ngoài cũng có thể thấy rõ ràng.

Từ Duy Hoành biết được còn dư lại duy nhất một tên đoán đan trung kỳ sư đệ cũng không thể nào chống đỡ thời gian bao lâu dưới tay của Ân Huyền Sở. Vì vậy Từ Duy Hoành dứt khoát cắn bể đầu lưỡi, một ngụm máu tươi phun ra, không ngờ lại thi triển nổi lên huyết độn bí thuật.

Lần này Huyền Linh phái mời Thủy Tinh cung phái ra tầm quáng sư ở tây bắc hải vực tìm kiếm linh tài quáng. Tên tầm quáng sư này được Huyền Linh phái Lữ Hư Hằng lão tổ dẫn môn hạ hơn mười tên đoán đan kỳ tu sĩ toàn trình đi cùng bảo vệ.

Một đội nhân mã này của Từ Duy Hoành đồng dạng là được Lữ Hư Hằng lão tổ phái ra ngoài, chỉ cần Từ Duy Hoành có thể chạy trốn tới chỗ của Lữ Hư Hằng lão tổ, Ân Huyền Sở đuổi ở phía sau y hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không chừng y cũng có thể bảo toàn tính mạng dưới pháp tướng lão tổ che chở.

Trong lúc Từ Duy Hoành suy nghĩ lung tung chi tế, sau lưng đột nhiên truyền tới một trận ác hàn!

Từ Duy Hoành không chút nghĩ ngợi, trong tay tê lên bản mệnh pháp bảo ngoạn mệnh đánh về sau lưng.

Đương!

Từ Duy Hoành lảo đảo đánh tới về phía trước, đồng thời hết sức chuyển thân thể muốn nhìn về phía sau, nhưng ngay khi trong phút chốc bản mệnh pháp bảo trong tay y cùng pháp bảo của người sau lưng chạm vào nhau, một cổ rét lạnh cũng đã xuyên thấu qua bản mệnh pháp bảo của y lan tràn trong cơ thể.

Từ Duy Hoành cấm không ngừng đánh một lạnh run, nhưng y dù sao cũng là đoán đan hậu kỳ tu sĩ, Huyền Linh phái trứ trọng bồi dưỡng hậu khởi chi tú, đắc ý cao chân của Phùng Hư Đạo lão tổ. Phù Diêu quyết trong người thật nhanh vận chuyển, mặc dù không cách nào đuổi hết rét lạnh trong cơ thể, nhưng ít ra có thể làm được tạm thời trấn áp.

Khi Từ Duy Hoành giương mắt nhìn, liền thấy Ân Huyền Sở một thân áo đen đang lạnh lùng nhìn y, khí tức quanh thân không chút hiển lộ, nhưng nhìn qua cũng không giống như một người bình thường, cũng giống như là một khối hàn băng không ngã bệnh, khiến cho nhiệt độ bốn phía đều đang giảm xuống.

Từ Duy Hoành hiểu được đây cũng là khí thế của uy áp, bình thường chỉ có pháp tướng kỳ tu sĩ mới có thể có được, trừ cái đó ra thì chỉ có những thứ đỉnh cấp yêu tộc huyết mạch tinh thuần mới có huyết mạch uy áp.

Tương truyền Ân Huyền Sở này chính là nhân yêu lẫn vào máu, trong cơ thể có đỉnh cấp yêu tộc Băng Ly huyết mạch, chẳng lẽ là bởi vì duyên cớ này?

Cái ý niệm này từ trong đầu óc của Từ Duy Hoành chợt lóe lên, nhưng y lại không quên lúc này là lúc sinh tử tồn vong. Khoảng cách nơi này đã quá gần địa điểm chỗ Lữ Hư Hằng lão tổ bọn họ lúc trước, xem ra lúc này bọn họ đã thấy Từ Duy Hoành phát ra hỏa tiển phù đã chạy tới tiếp ứng, chỉ cần mình có thể chịu đựng, có lẽ là có thể thoát được tính mạng.

Nhưng mình có thể chống đỡ được sao?

Từ Duy Hoành không dám nghĩ tiếp, nhưng những ý niệm này cũng không ngừng chui trong đầu não của y. Trong đầu óc của Từ Duy Hoành đã loạn thành một mảnh, trong tay bản mệnh pháp bảo hết sức ngăn la cản Ân Huyền Sở công kích, nhưng thần sắc lại có vẻ càng lúc càng hốt hoảng.

Một đạo vẻ khinh miệt xẹt qua trong hai mắt của Ân Huyền Sở, sau đó lại khôi phục được trạng thái yên tỉnh vô ba, trong tay một đội băng sương đoàn kiếm thi triển cũng càng lúc càng bén nhọn. Mỗi một lần cùng pháp bảo trong tay Từ Duy Hoành giao kích, một cổ lực rét lạnh liền xâm nhập vào trong chân nguyên của y, khiến cho chân nguyên của Từ Duy Hoành vận chuyển không khoái, mỗi một lần ngăn cản Ân Huyền Sở công kích đều lộ ra càng lúc càng vô lực.

Mắt thấy Từ Duy Hoành sẽ phải vẫn diệt dưới kiếm Ân Huyền Sở, ngay cả bản thân Từ Duy Hoành cũng đã bắt đầu tuyệt vọng, chờ đợi tùy thời tùy khắc tối hậu đến. Nhưng bản thân Ân Huyền Sở cũng đột nhiên ngừng lại, cũng đột nhiên lui về phía sau mười mấy trượng, lúc này mới treo đứng trên mặt biển, quan sát cái gì ở bốn phía.

Từ Duy Hoành đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền ý thức được cái gì, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điện.

Không gian bên người Từ Duy Hoành đột nhiên khai ra. Lữ Hư Hằng một bước bước ra, đầu tiên là hơi mang bất mãn nhìn Từ Duy Hoành một cái, lúc này mới nhìn về phía Ân Huyền Sở nói:

– Ngươi chính là Chân Linh phái khí đồ Ân Huyền Sở đúng không?

Ân Huyền Sở không trả lời lời của Lữ Hư Hằng lão tổ, mà là hai tay vừa thu đoản kiếm lại, nói:

– Tới bao nhiêu người, đều đi ra đi!

– Được! Không hổ là con trai của Lý Huyền Âm, quả nhiên rất giống!

Lữ Hư Hằng vỗ tay một cái, thở dài nói:

– Chân Linh phái những năm này giống như gặp vận may vậy, môn hạ tinh anh đệ tử tầng xuất bất quần. Ân Huyền Sở ngươi nếu không phải bị trục xuất khỏi Chân Linh phái, sợ rằng thành tựu coi như so ra kém Lục Huyền Bình cũng không kém quá nhiều. Một tiên một ma, song kiếm song hổ, cho dù là như vậy, Bắc Hải tu luyện giới lại vẫn đem ngươi coi là Chân Linh phái môn hạ đệ tử a!

Ân Huyền Sở im lặng không lên tiếng, chẳng qua là yên lặng nhìn chăm chú vào từ trong bốn phía nước biển, hư không, các đảo, đám mây xuất hiện Huyền Linh phái tu sĩ, vừa đúng đem gã bao vây ở trung ương.

Một vị pháp tướng kỳ tu sĩ, bốn tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ, hơn nữa một đoán đan hậu kỳ tu sĩ Từ Duy Hoành mới vừa từ trong tuyệt cảnh khôi phục như cũ, ngoài ra còn có Huyền Linh phái tu sĩ đang chạy tới, Ân Huyền Sở bị bao vây vào giữa lâm vào đến trong nguy cơ trước đó chưa từng có.

Ân Huyền Sở đã từng tập sát qua pháp tướng tu sĩ, cũng dưới mấy tên đoán đan kỳ tu sĩ vây công chém chết bốn người đột xuất vòng vây, nhưng đó là khi gã trải qua kế hoạch tỉ mỉ, dưới sự bố trí kín đáo mới phát động tập kích.

Dù vậy, đợi đến sau khi Ân Huyền Sở tuôn ra trùng vây cũng đã bị thương thật nặng, nghỉ ngơi hết một năm này mới dần dần khang phục.

Lúc này Ân Huyền Sở chẳng những đã mất đi thời cơ đánh lén ám sát mà gã am hiểu nhất. Hơn nữa còn lọt vào vòng vây người khác bố trí tỉ mỉ, tình huống cùng ban đầu cũng vừa đúng ngược lại. Hiện nay gã chỉ có thể lấy phương thức cũng chọi cứng tới tỷ thí một vị pháp tướng tu sĩ cùng với mấy tên đoán đan hậu kỳ cùng cấp tu sĩ. Tình cảnh của Ân Huyền Sở lúc này cơ hồ có thể nói là hung hiểm đến chỗ vô cùng.

Ở cách nơi này ngoài mấy trăm dặm trên mặt biển, một môn hộ đột nhiên khai ra, Lục Bình mang trên mặt một tia mới lạ từ trong môn hộ đi ra.

Phía sau môn hộ dần dần khép lại. Lục Bình quan sát bốn phía trên mặt biển một phen, rồi sau đó tùy ý đưa tay rạch ra một đạo không gian môn hộ, khi thời điểm thân hình của hắn xuất hiện lần nữa đã đến hơn mười dặm bên ngoài.

– Xem ra bây giờ cũng có thể tương đối chính xác chưởng không phạm vi hơn mười dặm bên trong. Mặc dù thần niệm của ta có thể bao trùm gần ba mươi dặm, chỉ khi nào ra khỏi phạm vi hơn mười dặm này, phạm vi không gian đạt đến sẽ gặp sinh ra sai lệch cực lớn.

Lục Bình cảm thụ đã dần dần quen thuộc không gian thần thông, tự lẩm bẩm:

– Xem ra vẫn là duyên cớ tương đối sơ sinh, xem ra chỉ cần luyện tập nhiều hơn thì có thể làm được hơi chính xác địa truyền tống rồi.

Lữ Hư Hằng lão tổ một chưởng in sau lưng Ân Huyền Sở nổi lên trên một đạo tường băng, kình lực xuyên thấu qua, thân thể của Ân Huyền Sở chợt nghiêng về phía trước. Mà ngay sau đó lại bị gã cố nén, trong tay một đôi băng sương đoàn diễu thủ bay ra, đâm tới trên người Huyền Linh phái đoán đan hậu kỳ đệ tử mà trước đó cùng Lữ Hư Hằng lão tổ phối hợp chận gã lại.

Tu sĩ cũng không ngờ rằng Ân Huyền Sở sẽ dùng cách đánh liều mạng như vậy, vội vàng tế lên pháp bảo trước người vung về phía trước một cái, muốn đón đỡ một đôi đoản kiếm này.

Ân Huyền Sở không quan tâm đến bên trái, đem kiếm vít lên cao, vừa đúng tránh khỏi đòn đón đỡ của tu sĩ kia. Tuy nhiên, đoản kiếm bên tay phải cũng mất đi sự chính xác khi đánh vào nơi yếu hại trên ngực, mà đâm thẳng về phía bờ vai của hắn.

Tu sĩ cũng coi là nhanh trí, mắt thấy đón đỡ thất bại, trên người lập tức nổi lên một tầng hộ thân cương khí. Nhưng tầng cương khí này lại giống như giấy hồ vậy căn bản không cách nào ngăn trở đoản kiếm này đâm vào.

Theo một tiếng kêu đau, kiếm bên phải đâm xuyên qua bả vai ngay sau đó liền thối lui. Tu sĩ nhân cơ hội đẩy ra xa xa, cũng cảm giác được một cỗ khí trực lạnh lẽo công buồng tim, nửa bả vai đều bị công đến không tri giác.

Lữ Hư Hằng lão tổ trong lúc nhất thời có một loại cảm giác bị nhục nhã sau thẹn quá thành giận. Đây đã là lần thứ hai Ân Huyền Sở lấy loại phương thức lấy thương đổi thương này thành công rồi. Trước lần đó mặc dù bị Lữ Hư Hằng lão tổ thi triển thần thông điểm trúng, nhưng Ân Huyền Sở cũng nhân cơ hội tước mất hai ngón tay của Từ Duy Hoành.

Lúc này Ân Huyền Sở ở đám người Huyền Linh phái, đặc biệt là sau khi liên tiếp bị hai ấn của Lữ Hư Hằng lão tổ, cả người trên dưới đã sớm thảm hại không chịu nổi.

Nhưng từ trên mặt của Ân Huyền Sở lại không thấy chút nào đau đớn cùng với thần sắc lo lắng. Sắc mặt lãnh túc tựu như cùng hàn băng vạn năm không thay đổi. Một tia lãnh khốc này cơ hồ ngưng kết đến trong xương của gã vậy.

Nhưng sắc mặt đáng sợ của Ân Huyền Sở càng là loại an tĩnh này, lại càng thêm làm Lữ Hư Hằng lão tổ có một loại xung động nổi điên. Điều dự đoán này cùng trước lão ta dự liệu đến Ân Huyền Sở sẽ nóng nảy sẽ kinh hoàng biết sợ, thậm chí sẽ kỳ cầu không tương xứng rất lớn.

– Đã như vậy, vậy thì người đi chết ngay đi!

Lữ Hư Hằng lão tổ bây giờ không muốn lại đem trò chơi này tiến hành đi xuống, mặc dù đã đả thương hai người, nhưng dưới ba đoán đan hậu kỳ tu sĩ khác hiệp trợ, Lữ Hư Hằng lão tổ rốt cục bắt được cơ hội, thi triển không gian thần thông đi tới sau lưng Ân Huyền Sở. Một đạo chất lỏng màu vàng xanh từ trên cánh tay của lão ta rỉ ra cũng hội tụ tạo thành một cái bao tay chất lỏng màu vàng xanh, từ dưới mà lên đem chưởng cánh tay của Lữ Hư Hằng lão tổ bao trong đó.

Một cây châm trạng vật ốm dài từ trên ngón trỏ phải của Lữ Hư Hăng lão tổ thân súc không chừng, cuối cùng cũng theo ngón tay hơi cong của Lữ lão tổ, đã đâm tới sau lưng của Ân Huyền Sở, đồng thời in lên còn có bàn tay đã biến thành màu vàng xanh.

Ba!

Một tiếng nổ giòn truyền tới, vốn là Ân Huyền Sở tự nghĩ tránh không khỏi một chưởng này mà gã phải chết nhưng gã vội vàng xoay người lại, liền thấy cái bao tay tay phải bao lấp màu vàng xanh của Lữ Hư Hằng bị người đồ thủ gắt gao cầm trong tay nhưng thủy chung tránh thoát không ra được.

– Lục sư huynh!