Chương 1356: Đạo đàn cơ tọa

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đạo đàn di chỉ nơi đó có cái gì tốt để xem chứ?

Ân Thiên Sở có chút không hiểu hỏi.

Đạo đàn di chỉ ở cho trung tâm nhất của đạo đàn thế giới. Năm đó Khai Thiên Thất Tổ ở trung ương của đạo đàn thế giới này dựng lên bảy ngọn đạo đàn tổng cộng dùng bốn mươi chín khối Khánh Âm Thần Thạch to lớn chú tựu. Khai Thiên Thất Tổ khai đàn giảng pháp trên bảy ngọn đạo đàn này.

Bốn mươi chín khối Khánh Âm Thần Thạch đem nội dung thất tổ nói nhất nhất khắc ấn ký tái. Nguyên ý vốn sau khi thất tổ rời khỏi đạo đàn thế giới, sau đó tu sĩ vẫn như cũ có thể thông qua Khánh Âm Thần Thạch ghi lại mà thu hoạch được Khai Thiên Thất Tổ truyền thừa.

Cái này vốn là một cử chỉ đẹp của Khai Thiên Thất Tổ ơn cho toàn bộ tu luyện giới. Sau khi thất tổ đột ngột biến mất khỏi tu luyện giới, đạo đàn thế giới cũng đột nhiên đóng lại. Mà đợi sau khi tập trung hết Thuần Dương tu sĩ của tu luyện giới tìm được phương pháp mở ra đạo đàn thế giới, tu sĩ tiến vào bên trong phát hiện, vốn bảy tòa đạo đàn thật to cao vút với trung ương của đạo đàn thế giới đã bị sụp đổ, còn Khánh Âm Thần Thạch vỡ vụn thì tán lạc các góc ở đạo đàn thế giới.

Đạo đàn di chỉ quả thật không có gì hay để nhìn. Lục Bình cùng Ân Thiên Sở nhìn bảy ngọn hố sâu bề sâu chừng hai ba mươi trượng, dài rộng đều đạt tới hơn trăm trượng trước mắt, bên trong trừ đất vẫn là đất.

Đạo đàn mặc dù sụp đổ, đá vụn tứ tung ở các góc của đạo đàn thế giới, nhưng đạo đàn phụ cận dù sao vẫn là địa phương tán lạc đá vụn nhiều nhất.

Chân ngôn của thất tổ ghi lại trong Khánh Âm Toái Thạch cũng bị ý niệm của thất tổ giữ lại ngăn cản, nhưng tu sĩ vẫn rất nhanh phát hiện diệu dụng của những thứ Khánh Âm Toái Thạch đó, vì vậy nhằm vào Khánh Âm Toái Thạch đó. Nhân yêu hai tộc tu sĩ tiến vào đạo đàn rất nhanh sau đó bởi vì cướp lấy Khánh Âm Toái Thạch mà xảy ra một cuộc đại chiến.

Đại chiến làm nhân yêu hai tộc chết thảm trọng hơn nữa đạo đàn vốn là địa phương sở tại cũng bị đào thành bảy tòa hổ đất thật to, vì có thể tìm ra đá vụn chôn trong đó.

Song khi bọn họ ở đạo đàn thế giới đóng lại, khi chuẩn bị rời đi cũng mang những thứ đá vụn này ra khỏi đạo đàn thế giới. Tất cả đá vụn đặt trong không gian pháp khí đột nhiên nhất tề nổ bể. Vô số Khánh Âm Toái Thạch ngay cả các loại tư nguyên tu luyện, pháp bảo pháp khi bọn họ cất giấu ở trữ vật pháp khí, toàn bộ tán lạc bên trong đạo đàn thế giới. Khi bọn họ phát hiện không tốt, người đã xuất hiện bên ngoài đạo đàn thế giới.

Sự kiện tương tự cũng diễn ra vài lần trong những lần đạo đàn thế giới mở ra sau đó. Nhân yêu hai tộc tu sĩ nghĩ hết thảy biện pháp, đúng là vẫn còn không thể đem phần lớn Khánh Âm Toái Thạch mang ra khỏi đạo đàn không gian.

Sở dĩ là phần lớn, cũng bởi vì vẫn còn có chút đá vụn cho phép được mang ra ngoài. Những thứ đá vụn đó lại đều có chung một đặc điểm, đó chính là bên trong những đá vụn đó cũng không tồn tại thủ hộ ý niệm của Khai Thiên Thất Tổ. Mà không có thủ hộ ý niệm, chân ngôn của thất tổ bên trong hiển nhiên cũng sẽ từ từ tiêu tán, chỉ còn lại có giống như ngọc giản vậy bình bạch chất phác ghi lại nội dung của mấy câu chân ngôn, vậy thì chỗ dùng bao lớn?

Về phần bản thân của Khánh Âm Toái Thạch, tuy nói là linh tài cực kỳ hiếm thấy của tu luyện giới, nhưng bản thân của loại linh tài này lại thật không có chỗ dùng bao lớn, cũng chỉ chẳng qua là hiếm thấy thôi.

Dù vậy, tu sĩ tiến vào đạo đàn thế giới vẫn cố gắng mang đá vụn từ bên trong ra khỏi đó. Coi như chỉ còn ghi lại nội dung chính xác mà thất tổ giảng pháp, cũng có thể đem những thứ này góp thành một bộ truyền thừa.

Sau này, tu sĩ phát hiện có cơ duyên xảo hợp, chỉ cần trong đạo đàn không gian trấn áp cũng như xóa sạch đi thủ hộ ý niệm của thất tổ tích chứa trong đá vụn, thì có thể mang đá vụn ra khỏi không gian. Như vậy tuy nói ít đi ý cảnh của thất tổ giảng pháp, nhưng rốt cuộc có thể mang ra khỏi nội dung của hai ba câu chân ngôn.

Vậy mà rất nhanh những người đó lại lần nữa thất vọng. Tuyệt đại đa số pháp tướng hậu kỳ tu sĩ thậm chí ngay cả ý niệm của thất tổ bên trong đá vụn đều không thể trấn áp, còn nói chi tới đi xóa sạch.

Cho dù tu sĩ có vận khí cực tốt lấy được một thủ hộ ý niệm hơi yếu, thật vất vả xóa sạch đi thủ hộ ý niệm bên trong, lại bị ai phát hiện mình không ngờ không cẩn thận kể cả nội dung của chân ngôn ghi lại trong đó cũng xóa sạch đi. Nếu nói thần thạch còn có tác dụng gì, lấy ra đi làm đồ cổ hay là làm thành một cái ngọc giản.
Ngọc giản cũng như tờ giấy người phàm sử dụng, dùng Khánh Âm Thần Thạch làm ngọc giản, sung kỳ lượng chính là đem phẩm chất của giấy có gia tăng lên thành giấy tuyển, như vậy có ý nghĩa gì?

Lục Bình nhìn bảy cái hố đất thật to trước mắt, cười khổ nói:

– Đúng thật là không có gì dễ nhìn, đi thôi!

Ân Thiên Sở nhìn thấy Lục Bình nhắm mắt lại, cảm giác được từ trên người của hắn xông ra một cổ thần niệm bàn bạc phố khai về bốn phía, sau đó đột nhiên thay đổi đi tới một phương hướng, không khỏi hỏi:

– Lần này là đi nơi nào?

Lục Bình hơi hơi cười, đáp:

– Cứ đi người sẽ biết.

Rời khỏi bảy cái hố đất thật to đi về phía đông bốn năm dặm, Lục Bình tự lẩm bẩm, nói:

– Xem ra chính là ở khu vực này, nhưng rốt cuộc là ở nơi nào đây?

Ân Thiên Sở hiếu kỳ hỏi:

– Tìm cái gì chứ?

Lục Bình cũng không ngẩng đầu lên đáp:

– Khánh Âm Toái Thạch!

Vẻ hiếu kỳ trên mặt Ân Thiên Sở càng đậm, hỏi:

– Ngươi biết bọn nó ở nơi nào sao?

Lục Bình không trực tiếp trả lời, mà là đốc định một nơi, một chưởng vỗ tới mặt đất nơi đó.

Binh!

Trên mặt đất nhất thời tạo thành một hố đất vào khoảng ba thước, cỏ dại bụi đất tung bay, đồng thời còn có một hòn đá lớn chừng quả đấm bay ra từ bên trong, cô lỗ lỗ lăn xuống ở một bên.

– Ha, thật là có a?

Ân Thiên Sở không nhìn thấy vẻ quái dị trên mặt Lục Bình, tiến lên nắm trong tay khối đá vụn, không phải là Khánh Âm Toái Thạch vậy là cái gì.

Ân Thiên Sở đem đá vụn giao cho Lục Bình, lại thấy Lục Bình vẫn gương mặt hố nghi, Ân Thiên Sở hỏi:

– Thế nào, cái này chẳng lẽ không đúng là Khánh Âm Thần Thạch sao?

Lục Bình dùng một đạo chân nguyên giống như tế vụ vậy xông vào bên trong đá vụn, sau đó gật đầu một cái lại lắc đầu, đáp:

– Đúng là Khánh Âm Toái Thạch, tuy nhiên không phải là khối này.

Lần này không đợi Ân Thiên Sở hỏi nữa, Lục Bình đã một chưởng vỗ tới hố đất ba thước mới vừa mở ra. Một tiếng nổ trầm muộn, lại là một mớ đất vụn nâng lên, hố đất ba thước trước đó nhất thời biến thành năm thước, chỗ sâu cũng từ một thước biến thành ba thước.

Ân Thiên Sở hỏi:

– Dưới đất này chôn Khánh Âm Toái Thạch sao?

Lục Bình có chút không xác định đáp:

– Có thể có chứ, trước tiên đào hố xem một chút!

Lục Bình vừa nói lại vỗ xuống một chưởng, Ân Thiên Sở nhất thời nói:

– Đúng là có!

Vừa nói vừa trảo một cái trong không trung, một viên đá vụn hơi nhỏ một chút so với trước bị gã bắt đi ra từ trong vụn đất tung bay. Lần này không cần Lục Bình tra xét, Ân Thiên Sở cũng học Lục Bình đem một cỗ bằng vụ màu trắng bám trên đá vụn. Thần sắc của Ân Thiên Sở vui mừng, há mồm sắp nói gì, một đạo thanh âm Lục Bình quen thuộc đã đi trước một bước rót vào trong tại của hai người.

– Đây, đây là chân ngôn của Giao đạo nhân!

Đạo thanh âm đó nói xong, hai người đều đoạt được, liền đứng nơi đó suốt một nén nhang không nhúc nhích. Toàn bộ tâm thần đều dùng để thể ngộ một đạo chân ngôn Giao đạo nhân nói lúc trước.

Lục Bình gật đầu nói:

– Không sai, hơn nữa còn là bình luận về tu luyện công pháp liên quan Băng Ly nhất tộc. Mặc dù chỉ có ít ỏi năm ba câu, nghĩ đến người thu hoạch không nhỏ chứ?

Ân Thiên Sở nở một nụ cười khó thấy, rồi sau đó trịnh trọng đáp:

– Hoạch ích cả đời!

Tuy nhiên Lục Bình rất nhanh lại kỳ quái hỏi:

– Ngươi trấn áp thủ hộ ý niệm trong khối tảng đá này được không?

Ân Thiên Sở sửng sốt, đáp:

– Không có, chân nguyên ta mới vừa rót vào, chân ngôn của Giao đạo nhân liền vang lên!

Vừa nói, Ân Thiên Sở lần nữa đem chân nguyên xâm nhập đá vụn, cố gắng trấn áp thủ hộ ý niệm bên trong toái thạch. Nhưng lúc này đây vô luận như thế nào gã cũng không cách nào trấn áp thủ hộ ý niệm của Giao đạo nhân bên trong.

Lục Bình như có điều suy nghĩ, nói:

– Có khi quả thật vẫn phải xem cơ duyên!

Chưởng thứ tư vỗ xuống, hố đất đã sâu một trượng. Lần này chẳng những Ân Thiên Sở, chính là Lục Bình cũng nhìn ngây người. Bởi vì lần này từ trong hố đất bay ra ngoài không phải là vụn đất, mà là mưa đá vụn.

Ầm ầm, bảy tám khối Khánh Âm Toái Thạch bay ra từ bên trong. Ân Thiên Sở trợn mắt hốc mồm hỏi:

– Nhiều vậy?

Lục Bình sờ sờ càm, cũng là biểu lộ mặt mũi khó có thể tin, nói:

– Nơi này tựa hồ là một chỗ người khác chôn giấu Khánh Âm Toái Thạch, vô tình bị chúng ta tìm được.

– Người khác? Là ai chứ?

Ân Thiên Sở rất nhanh sau đó biết mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn. Đá vụn chôn phải sâu như vậy, hiển nhiên không phải là tu sĩ hiện đang ở đạo đàn thế giới chôn chỗ này, thậm chí không thể nào là mấy trăm năm đạo đàn thế giới mở ra gần đây, tu sĩ tiến vào bên trong chôn. Như vậy lại lịch của một đống đá vụn dường như cũng không đáng giá khảo lượng, dù sao không thể nghi ngờ chính là tiền bối tu sĩ vẫn lạc.

Hai người luống cuống tay chân thu vào tám khối đá vụn. Lục Bình càng nhất nhất tra xét, trên mặt vẫn lộ ra thần sắc thất vọng.

Thần sắc của Lục Bình cũng không lừa gạt được Ân Thiên Sở, gã không khỏi tò mò hỏi:

– Ngươi rốt cuộc đang tìm gì?

Lục Bình vỗ xuống chưởng thứ năm, một đống đất vụn bay ra, không có một viên Khánh Âm Toái Thạch, đáp:

– Một viên Khánh Âm Toái Thạch rất trọng yếu, ban đầu khi mới vừa tiến vào đạo đàn thế giới đã nghe được một tiếng chân ngôn của Giao đạo nhân. Khí tức của đạo chân ngôn đó cực kỳ mãnh liệt, cho ta dẫn dắt tương đối lớn, thậm chí mơ hồ chỉ ra cho ta đại khái phương hướng truyền tới chân ngôn. Vốn là ta cho rằng ở đạo đàn di chỉ, nhưng mà sau khi đến nơi đó ta mới phát hiện hơi có chút thiên cách, vì vậy tìm đến nơi này.

Đang nói chuyện, chưởng thứ sáu đã làm hổ đất nổ sâu ba trượng, nhưng vẫn như cũ không có bóng dáng của Khánh Âm Toái Thạch.

Không ngờ lại có thể thông qua chân ngôn tán phát lung tung trong đạo đàn thế giới tới xác định vị trí của Khánh Âm Toái Thạch, Ân Thiên Sở không biết nói gì cho phải. Dù sao sau khi đạo đàn sụp đổ không nghe nói có người có thể thông qua loại phương pháp này tới tìm Khánh Âm Toái Thạch.

Chưởng thứ bảy vỗ xuống, độ sâu của hố đất đạt tới bốn trượng, vẫn như cũ không có đá vụn bay ra. Chưởng thứ tám hạ xuống, độ sâu của hổ đất đạt tới năm trượng, Ân Thiên Sở nói:

– Không sai chứ, đã sâu như vậy rồi. Người nào không có chuyện làm lại đi chôn Khánh Âm Toái Thạch sâu như vậy?

Nhưng không chờ tới lúc Ân Thiên Sở nói xong, Lục Bình cũng đột nhiên mặt lộ vẻ vui mừng, tung người nhảy tới đáy hố sâu năm trượng.

Ân Thiên Sở cúi người nhìn xuống đáy hố đất, thấy Lục Bình không ngờ ngồi xổm xuống lấy tay lau lau sạch đáy hố.

Một khối đoạn thạch vào khoảng một thước, lằn ranh còn xuất hiện hoa văn điêu khắc, không phải là Khánh Âm Toái Thạch vậy là cái gì.

– Đây là cái gì?

Ân Thiên Sở hỏi hiển nhiên không phải là Khánh Âm Toái Thạch, mà là đá vụn này dùng làm gì trên đạo đàn.

Lục Bình ở đáy hố cũng không ngẩng đầu lên, trầm ngâm chốc lát mới đáp:

– Cái này tám chín phần mười là một trong cơ tọa đoạn thạch của Giao đạo nhân đạo đàn.