Chương 1163: Long Hòe hiện thân

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không có một nhà môn phái nào sẽ cho phép đích truyền tu sĩ nhà mình khi gặp phải A Tu La còn đi lên ngăn cản, trừ phi là diệt đính tai ương giống như Thành Linh đảo.

Dưới bốn con A Tu La đánh vào, ngũ đại môn phái đích truyền tu sĩ nhất thời rống lên một tiếng rồi tản ra. Hết lần này tới lần khác, Bắc Minh bảo thuyền cũng bị một kiếm trong vô ý của Tiêu Bạch Vũ chém bể nát trận pháp hỗ tráo, chém rách không gian bảo thương còn đặt ít nhất một cái đại hình linh mạch.

Linh khí nồng độc nhất thời tiết lộ trên mặt Thanh Minh Giang. A Tu La vốn đi về phía mấy tên đích truyền tu sĩ tức thì bị hấp dẫn chú ý. Theo sát sau còn có gần vạn con ma la lớn nhỏ, giống như thiêu thân phát hiện ra đèn vậy, một cổ não vọt tới bảo thuyền.

– Bắc Minh bảo thuyền xong rồi! Lục Bình thấp giọng thở dài một cái.

Trên thực tế, bây giờ bảo thuyền vẫn đang cố gắng ngăn cản. Mặc dù linh mạch chỗ bảo thương bị tiết lộ ra, nhưng bảo thuyền vẫn có thể lợi dụng linh mạch mà thi triển ra một bộ phận thần thông. Vô số phù triện khắc in trên bảo thuyền vẫn có thể sử dụng đều bị Bắc Minh tu sĩ kích thích, trong đó không ít thần thông uy lực lớn thậm chí có thể nhất cử đánh chết Huyết Ma La thậm chí bị thương nặng Ngọc Ma La.

Vậy mà bảo thuyền mất đi trận pháp hỗ tráo mặc dù khiến cho ma la đại quân bị thương nặng, nhưng ma la còn dư lại vẫn như cũ trước nối theo sau đánh giết lên bảo thuyền.

– Còn đứng ngay đó làm gì, đây chính là một cơ hội tiêu diệt ma la đại quân ngàn năm một thuở!

Nhàn Vân lão tổ đuổi giết theo sát sau đuôi ma la đại quân, thời điểm thấy trận thế trên Thanh Minh Giang vẫn không rõ nơi đó xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta sinh hận ma la đại quân phá hủy Tường Vân thành, lúc này cũng không kịp nhớ Ngũ Đại Thánh Địa, Bắc Minh bảo thuyền gì nữa. Chẳng qua là ông ta một mực cổ động pháp tướng tu sĩ bốn phía ngắm nhìn hợp nhau tấn công, đem một cổ ma la công phá Tường Vân thành giết chết hầu như không còn.

Nhàn Vân lão tổ xông lên trước, đuổi theo một con A Tu La chui vào bên trong bảo thương không gian của bảo thuyền. Theo sát phía sau, Khổng Tước Vương Tộc vị Dương Kiệt Hi đại tu sĩ mặc áo quần hoa lệ cũng theo sát phía sau chui vào trong không gian bảo thương, sau lưng lưu lại là một mảnh màn sáng rực rỡ. Khổng Tước nhất tộc ở nơi nào đều là hoa lệ ngông nghênh như vậy.

– Không được, Hàn Diệp đó lúc này tất nhiên đang trong không gian bảo thương, vạn không thể để cho Khổng Tước Vương Tộc cùng Nhàn Vân được giao đạo nhân thủ thư!

Trong đám người có người phát kêu lên một tiếng, nhất thời thức tỉnh tu sĩ của các phải nhìn ngó trên Thanh Minh Giang. Có một người dẫn đầu, mọi người rối rít cổ võ, đánh giết đi lên trên bảo thuyền, cùng chiến làm một đoàn. Toàn bộ bảo thuyền lập tức thành chiến trường.

Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền hai người cũng nhao nhao muốn thử, nói:

– Lục sư đệ, chúng ta không đi lên sao? Nói không chừng còn có thể từ trên bảo thuyền lấy được chút thứ gì hữu dụng. Giao Đạo Nhân thủ thư không cần cũng được, bản phái bảo thuyền kiến tạo đã tiến vào thời khắc mấu chốt. Vào lúc này bất kỳ một món vật phẩm nào trên bảo thuyền cũng có thể giúp chúng ta một cánh tay lực!

Lúc này Lục Bình đột nhiên mở miệng hỏi:

– Các ngươi phát hiện những người thánh địa đích truyền tu sĩ lúc này đi nơi nào sao?

Lưu Thiên Viễn sửng sờ một chút, hỏi lại:

– Chẳng lẽ bọn họ không gia nhập vào quát sạch ma la đại quân trên bảo thuyền sao?

Lục Bình lắc đầu một cái, đáp:

– Những tên thánh địa tu sĩ có chừng mười một mười hai người. Nếu mới vừa họ cũng bắt đầu quét sạch ma la đại quân, vạn không có đạo lý một người cũng không thấy, đương nhiên là mới vừa thừa dịp loạn rời khỏi rồi!

– Kỳ quái thật, bọn họ sẽ đi đâu?

Thiên Điền khi đó phát hiện không ổn. Trên Thanh Minh Giang quả thật không có một người thánh địa đích truyền chém giết cùng ma la, ngược lại thì vốn là thấy được không ít Bắc Minh tu sĩ trên bảo thuyền.

Thiên Điền vừa dứt lời, thấy sắc mặt của Lục Bình đột nhiên biến đổi, bất ngờ xoay người, phất tay. Một đạo kiếm khí chém tới sau lưng theo cánh tay của Lục Bình vỗ xuống.

Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền sợ hết hồn. Hai người vội vàng xoay người đề phòng, lại thấy Lục Bình kiếm quang giống như thực chất vậy không ngờ bị một trung niên tu sĩ mặt mũi đần độn dùng đơn chưởng thân thể dễ dàng nhận xuống.

Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền dưới sự kinh hãi rối rít sắp thi triển thần thông xuất thủ, bị Lục Bình một bên vươn tay ra ngăn lại. Hai người đang không hiểu, lại nghe Lục Bình ngạc nhiên hỏi:

– Long Hòe tiền bối, ngài, ngài sao có thể, sao không đi ra?

Tu sĩ đần độn trước mặt tuy rằng “tinh trí” hơn rất nhiều so với người trung niên tu sĩ diện mạo “đơn sơ” mà Lục Bình đã nhìn thấy trong Vẫn Lạc mật địa trước đó, nhưng cũng chỉ là so sánh mà nói thôi. Người bình thường xem ra, tu sĩ khuôn mặt đần độn nếu được một tước hiệu “Mộc Đầu Nhân” vậy cũng thật đúng là một chút cũng không ly kỳ.

Người này không là người nào khác, chính là cỗ Long Hòe thân ngoại hóa thân lấy chín ngàn năm thụ linh luyện hóa thành mà năm đó Lục Bình sau khi tiến vào Vẫn Lạc mật địa nhìn thấy. Lúc này tu vi của cụ hóa thân này hiển nhiên so với lúc trước đã tăng lên không ít. Trong cảm giác của Lục Bình, khí tức của hóa thân này cơ hồ phảng phất chênh lệch cùng pháp tướng đại tu sĩ.

Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền mặc dù bị Lục Bình ngăn lại, nhưng hai người liếc nhau một cái sau đó vẫn tỏ ra kinh nghi bất định. Nhân vật như vậy không ngờ lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng ba người. Nếu đúng thật là có chút ý xấu, ba người trước đó cũng không còn kịp tránh né nữa.

Tuy nhiên nhìn Lục Bình biểu lộ, hiển nhiên hai người cực kỳ quen biết, trong lòng đề phòng mới chậm lại.

Long Hòe lão tổ mặt không vẻ gì nhìn hai người Lưu Thiên Viễn, Thiên Điền sau lưng Lục Bình một cái, lúc này mới lên tiếng nói:

– Trước đó vài ngày Khai Thiên Di Vật thiên hạ hưởng ứng, bản thể cũng có cảm giác ứng. Đúng lúc cỗ thân thể có chút đột phá, có thể đi ra khỏi sự giam cầm đó xem một chút. Vì vậy ta men theo khí tức đuổi đến nơi này, chưa từng nghĩ gặp được ngươi.

Trong lòng Lục Bình thất kinh, nhưng vẫn cười nói: – Như vậy vãn bối chúc mừng tiền bối tu vi tiến nhanh.

Long Hòe mặt không vẻ gì gật đầu một cái, sau đó nhìn Lục Bình một chút, nói:

– Ngươi quả thật không để cho ta thất vọng, thời gian ngắn ngủi hơn trăm năm không gặp, không ngờ đã trưởng thành đến trình độ như vậy. Lão phu năm đó ánh mắt quả thật không nhìn lầm.

– Điều này còn phải đa tạ năm đó may mắn gặp tiền bối, cùng với tiền bối có lòng thành toàn.

Long Hòe lắc đầu một cái, nói:

– Lão phu trải qua năm tháng đã lâu, người thử thành toàn cũng không ít, nhưng đến hiện tại có lẽ cũng chỉ có người tương lai có thể giúp lão phu một cánh tay!

Trong lòng Lục Bình ngẩn ra, trong lúc nhất thời đã có suy đoán cho rất nhiều nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng tăng thêm nhiều điều không hiểu. Tuy nhiên nghĩ đến lúc trước Long Hòe vẫn như cũ nói muốn hắn giúp một tay, lúc này mới hỏi dò:

– Tiền bối nói cảm ứng được Khai Thiên Di Vật là cái gì?

Long Hòe nhìn Lục Bình một chút, đáp:

– Trên người ngươi cũng có một cái Khai Thiên Di Vật, chính là một vị tu sĩ mấy ngàn năm lão phu tặng cho người xông vào Vẫn Lạc mật địa với trận pháp một đạo rất cụ thiên phú. Ta vốn cũng muốn tương lai có lẽ có thể mượn một cánh tay lực của nó. Đáng tiếc chuyện sau đó ngược lại mang đến chút phiền toái cho lão phu, không nghĩ tới vật này cuối cùng lại bị người đoạt được, càng là cùng thần hồn pháp tướng của ngươi dung hợp với nhau, sẽ không phân biệt với nhau nữa.

Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền sớm đã bị không khỏi chấn động. Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới từ Bắc Hải lại dám đi tới cực nam của Trung Thổ. Vốn cũng chỉ muốn kiến thức một phen cảnh tượng thiên hạ chúng tu tranh đoạt Khai Thiên Di Vật, lại vạn vạn không ngờ rằng trên người sư đệ nhà mình có một cái Khai Thiên Di Vật. Và Lục Bình cũng sắc mặt cuồng biến. Hiển nhiên hắn hiểu được Long hòe nói Khai Thiên Di Vật chính là Không Minh phái bảo vật trấn phái ghi lại chín đại căn cơ trận pháp cùng với thần niệm mài dũa bí thuật. Khối màu vàng đó hiện giờ đã hóa thành vảy của pháp tướng nghịch lân, đồng thời cũng xác nhận suy đoán Không Minh phái cũng là con cờ do Long Hòe năm đó bày ra. Nhưng đồng thời càng khiến cho Lục Bình tăng thêm sự hoài nghi liên lạc giữa Long Hòe cùng Giao đạo nhân năm đó.

Tuy nhiên thấy Long Hòe dường như cũng không có ý tứ thu hồi, Lục Bình bấy giờ mới hỏi:

– Như vậy tiền bối lần này cảm ứng được Khai Thiên Di Vật chính là vật trên người của vãn bối sao?

Long Hòe lắc đầu một cái, đáp:

– Không phải là vì vật trên người ngươi, cũng không phải là vì vật trong chiếc thuyền đó, mà là vì một vật khác. Một món bảo vật khác đưa tới thiên hạ khai thiên chi vật cùng nhau hưởng ứng.

Trong lòng Lục Bình lại trầm xuống, nhưng vẫn mở miệng hói:

– Một vật khác sao?

Long Hòe đáp:

– Không sai, vật đó tựa hồ cùng ta có liên lạc khó hiểu, song ban đầu chẳng qua là xuất hiện một chớp mắt như vậy, sau đó cũng tìm không được dấu vết nữa. Đương nhiên là vật đó mới vừa thành hình liền bị người lấy tâm huyết luyện hóa, hoàn toàn thành vật của người khác, ngày sau muốn tìm được nữa trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không coi như bản thể của lão phu tự mình sợ cũng không tìm được.

Lục Bình nghe xong cả một cõi lòng lo lắng lúc này mới hơi thông xuống, hỏi:

– Tiền bối có biết cặn kẽ chân tướng của bảo vật đó không?

Long Hòe lắc đầu, đáp:

– Vật đó tất nhiên mới vừa thành hình, uy lực chưa đủ nhưng tiềm lực cực lớn. Hơn nữa cùng Khai Thiên Thất Tổ có sự liên lạc vô cùng trọng yếu, nếu không cũng sẽ không đưa đến thiên hạ hưởng ứng.

Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly mới vừa vượt qua một lần lôi kiếp lúc trong miệng Long Hòe lão tổ nói bất quá chi là mới vừa thành hình, nhưng trong tay của Lục Bình nó lại có thể một kiếm chém giết đại tu sĩ Nam Ngọc lão tổ.

Hai người Lưu Thiên Viễn sau lưng Lục Bình sớm đã bị tâm thần dao động khi từng chuyện bí tân nói ra từ trong miệng của Long Hòe lão tổ.

Lục Bình lấy lại bình tĩnh, hỏi tiếp: – Tiền bối lần này tìm kiếm vãn bối có gì phân phó chăng?

Long Hòe lão tổ ánh mắt đờ đẫn lúc này mới khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Bắc Minh bảo thuyền trong Thanh Minh Giang khi đó đã hóa thành chiến trường, đáp:

– Bảo vật trên thuyền dường như cũng cùng lão phu có chút liên lạc, có lẽ đối với tương lai ngươi có chút tác dụng. Tốt nhất ngươi hãy lấy được vật đó!

Lục Bình nhìn một chút bảo thuyền đã bị loạn thành một đoàn, lại nhìn một chút thiên tượng cực lớn lăn lộn trên bầu trời, trên mặt không khỏi lộ ra chút vẻ khổ sở.

– Ha, người nọ đi rồi, lại là không gian thần thông!

Trên mặt đần độn của Long Hòe lão tổ rốt cục lộ ra một ti vẻ kinh ngạc hiếm thấy. Lục Bình hơi ngẩn ra, như phản xạ có điều kiện há mồm hỏi:

– Người nào?

– Người cầm trong tay Khai Thiên Di Vật, lúc này đã đến ngoài mấy chục dặm. Lão phu có thể cảm ứng khí tức của món khai thiên chi vật đó, lúc này người kia đang đi về hướng bắc. Ngươi hãy theo lão phu tới đó!

Lục Bình hơi sửng sốt, thấy Long Hòe lão tổ đang muốn đi thân thể đột nhiên lại quay trở về. Một cổ sát khí bén nhọn rất nhanh sau đó bao phủ hai người sau lưng Lục Bình nói:

– Hai người kia nghe quá nhiều lời của lão phu rồi, nếu vô dụng lão phu liền liệu lý hết bọn họ!

Sát ý bén nhọn vô cùng trong nháy mắt bao phủ hai người Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền. Bọn họ có thể cảm giác đến, chỉ cần có một tia di động, người trước mắt tuyệt đối sẽ dễ dàng chém chết hai người liền, coi như Lục Bình cũng chưa chắc sẽ có thể cứu được bọn họ.

Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền hai người trong nháy mắt phảng phất bị hồng hoang mãnh thú nhìn chăm chú vào vậy, nhưng phàm có chút dị động, tất nhiên sẽ gặp một kích trí mạng của Long Hòe lão tổ.

Lục Bình vội vàng ngăn trước hai người, nói:

– Tiền bối, hai vị này chính là đồng môn sư huynh của tại hạ, chuyện hôm nay bọn họ vạn vạn sẽ không tiết lộ!

– Đồng môn sư huynh đệ sao?

Long Hòe lão tổ dường như đang trầm ngâm điều gì, sau đó nói:

– Đó cũng chưa chắc có thể đã tin tưởng. Lão phu trong mật địa đã biết nhiều chuyện bởi vì một món bảo vật mà đồng môn tương tàn, huynh đệ tương tàn, phụ tử tương tàn. Bọn họ không thể tin!

Sắc mặt của Lục Bình đại biến, hai tay đột nhiên bắn ra trái phải. Hai con rắn nhỏ màu xanh nhạt hợp một cái, hai hạt giống màu đen tức thì bị ngậm trong miệng. Thế nhưng Lục Bình tựa hồ không chịu nổi lực mạnh đó, liên tiếp lui về phía sau mấy bước. Mà hai viên hạt giống màu đen bị hai con chân nguyên tiểu xà ngậm trong miệng lại đột nhiên nổ lên, trong nháy mắt hấp thu một cái sạch sẽ một phần tinh nguyên hùng hậu của Lục Bình tích chứa trong con rắn nhỏ. Hạt giống lại trở thành hai cái độc đằng màu đen nhanh chóng sinh trưởng.

– Tiền bối…

Long Hòe lão tổ trong hai mặt thoáng qua một đạo nhạ quang, nói:

– Ngươi không ngờ lại có thể phát hiện cũng như đón lấy lão phu một kích này. Người quả thật không làm lão phu thất vọng, thậm chí còn vượt xa ra khỏi lão phu dự trù.

Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền sớm đã bị song phương đột nhiên xuất hiện giao thủ hù dọa. Lúc này mới ý thức nếu không phải lúc trước Lục Bình xuất thủ ngăn trở, hai người sợ rằng sớm đã bị người trước mắt ám toán mà không có biết.

Nhìn một chút hai con đằng điểu bãi động lung tung trên mặt đất, hiển nhiên là một loại độc vật lấy cắn nuốt linh khí mà nhanh chóng sinh trưởng. Một khi sinh không biết quỷ không hay bị gieo trồng hạt giống này, làm người ta hiện tại sợ rằng sớm đã bị hút thành người gầy guộc.

– Phệ linh độc đằng, tu luyện giới quả thật còn có độc vật như thế tồn tại!

Thiên Điền kinh hãi quát một tiếng, đã cùng Lưu Thiên Viễn cơ hồ đồng thời thả ra hộ thân pháp bảo.

Chẳng qua là hai hạt giống vào khoảng sản đậu có thể chấn đắc Lục Bình lui về phía sau, cái này vẫn chỉ là một hóa thân thôi. Lục Bình đè nén chấn động trong lòng xuống, hé mồm nói:

– Tiền bối, văn bối lấy tánh mạng bảo đảm, hai vị sư huynh đây vạn sẽ không nói ra chuyện hôm nay!

Long Hòe lão tổ dùng ánh mắt thẩm thị suy nghĩ liếc mắt nhìn ba người, đột nhiên mở miệng nói:

– Cũng được, lão phu tin người một lần. Nhưng ba người các ngươi cũng phải rõ, phàm chuyện hôm nay có nửa điểm tiết lộ, chính là môn phái sau lưng các ngươi lão phu cũng có thể lật tay mà diệt, đừng trách lão phu không nói trước!

Lưu Thiên Viễn cùng Thiên Điền hai người đều trầm mặc bất nghiêm. Long Hòe lão tổ lúc này liếc mắt nhìn mây mù giữa không trung, rồi sau đó xoay người đi vòng qua bờ bên kia của Thanh Minh Giang. Lục Bình xem ra, ông ta vừa giống như muốn vòng qua bảo thuyền, vừa tựa hồ muốn vòng qua tám vị Thuần Dương lão tổ vẫn còn tranh đấu giữa thiên không.

– Ngươi cùng lão phu tới đó!