Chương 703: Lại có nhiệm vụ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình tựa hồ đã sớm lường trước tới là Trường Hà lão tổ sẽ xuất hiện. Sau khi đem Huyền Điền chân nhân kéo ra khỏi chiến đoàn, đợi đến lúc Huyền Điền chân nhân xoay người nhìn, liền thấy hai tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ trước sau từ một chỗ cửa không gian khai mở đi ra.

Huyền Điền chân nhân cũng hít một hơi khí lạnh. Hai vị pháp tướng lão tổ, coi như hai người dù có tránh khỏi khu vực lúc trước hai lão tổ xuất hiện, nhưng hai người làm như thế nào có thể ở dưới tay của hai tên pháp tướng kỳ tu sĩ chạy thoát cho được chứ?

– Nhưng Lục Bình lại tựa hồ như cũng không lo lắng điều này, mà đối diện Trường Hà lão tổ cùng một gã khác pháp tướng kỳ tu sĩ chẳng biết tại sao lại không truy kích Lục Bình cùng Huyền Điền hai người, thậm chí ngay cả nhìn đến vị trí của hai người cũng không nhìn một cái.

Trường Hà lão tổ từ không gian môn hộ xuất hiện ra, sắc mặt liền lộ ra vẻ khó coi, ánh mắt hướng địa phương không xa phía sau hai người nhìn, trầm giọng nói:

– Một mực không biết Thiên Sơn đạo hữu từ đâu mà tới, không ngờ lại ở trong dãy núi Doanh sơn vắng vẻ bần tích bực này khai mở đạo tràng?

Huyền Điền chân nhân sắc mặt vui mừng, xoay người nhìn lại, quả nhiên phát hiện chẳng biết từ lúc nào Quách Thiên Sơn lão tổ đã sớm xuất hiện ở phía sau hai người, cách đó không xa.

Chỉ nghe Quách Thiên Sơn lão tổ cười nói:

– Trường Hà đạo hữu nói đùa, dãy núi Doanh sơn này nguyên bản vô chủ, như thế nào tại hạ lại không thể ở chỗ này khai mở đạo tràng? Về phần gốc gác của tại hạ, bất quá là một tên tán tu mà thôi, cơ duyên xảo hợp được một thân tu vi này, muốn bắt tay khai mở nhất phương tinh thổ, đem một thân sở học của mình truyền thừa tiếp mà thôi, không ngờ lại có lão Trường Hà đạo hữu quan tâm.

– Hừ!

Một cổ nhiệt khí từ trong lỗ mũi của Trường Hà lão tổ phun ra, cười lạnh nói:

– Chuyện nực cười, trong tu luyện giới có người nào không biết địa vực dãy núi Doanh sơn này sớm đã là bàn của Anh Sơn, Doanh hà, Đạo Vũ ba phái ta. Các hạ thừa dịp Tu La cùng Tu Ma càn quét cháy nhà hôi của, không hiềm thủ đoạn quá mức ti tiện hay sao?

Quách Thiên Sơn lão tổ cười xì nói:

– Các hạ nói cũng không vô đạo lý, chẳng qua là khi tại hạ đến nơi đây, đạo tràng ba phái mà các hạ nói đã sớm bị Tu La cùng Tu Ma liên thủ san thành bình địa. Ba phái tu sĩ mà các hạ nói không thấy một người sống sót. Sau khi bổn viện thành lập, Vũ Thường lão tổ thừa kế Anh Sơn cùng Đạo Vũ hai phái đạo thống khai sáng Vũ Sơn tông. Tại hạ cũng khâm phục cách Vũ Thường đạo hữu làm người, liền đem địa bàn lúc trước chiếm cứ của Anh Sơn cùng Đạo Vũ hai phái giao lại. Hôm nay bốn viện mặc dù vẫn chiếm cứ phần lớn địa bàn của Doanh Hà phái lúc trước này như cũ, nhưng cũng chưa từng thấy có Doanh Hà phái đệ tử tới khôi phục bổn phái đạo thống. Tại hạ thấy khu vực thật tốt như vậy mà bị bỏ cho hoang phế thì thật đáng tiếc, vì vậy mới dẫn mấy tên môn hạ đệ tử ở chỗ này truyền xuống đạo thống của mình.

Thiên Sơn lão tổ vừa dứt lời, liền nghe một thanh âm không biết điều vang lên:

– Chuyện nực cười, có tổ phụ Trường Hà lão tổ ta ở chỗ này, chẳng lẽ còn có ai dám thừa kế Doanh Hà phái đạo thống nữa hay sao?

Người nói chuyện không phải là Uông sư đệ sau khi nhìn thấy được Trường Hà lão tổ xong rồi đảm khí liền lại mạnh lên đó hay sao? Không phải hắn thì còn là ai khác?

Quách Thiên Sơn lão tổ tựa hồ căn bản không nghe có người nói chuyện vậy, chẳng qua là cười ha hả nhìn Trường Hà lão tổ cùng một gã pháp tướng tu sĩ khác ở phía đối diện.

Tên pháp tướng tu sĩ bên cạnh Trường Hà lão tổ rất có thâm ý nhìn Trường Hà lão tổ một cái. Trường Hà lão tổ sắc mặt âm trầm thiếu chút nữa tích ra nước mưa.

Kiến Minh chân nhân mặt liền biến sắc, xoay người thấp giọng trách mắng:

– Sư đệ, không được vô lý!

Uông sư đệ do không ý thức được mình ở trước mặt chư vị lão tổ có thân phận giống như khiêu lương tiểu sửu (nhảy loi choi làm xấu) vậy, vẫn lên tiếng kháng nghị như cũ:

– Chẳng lẽ không đúng sao?

Trong lòng Kiến Minh chân nhân đã sớm đưa vị nhị thế tổ sư đệ này mắng cho máu chó phún đầy đầu, nhưng trên mặt vẫn lộ vẽ bó tay bất đắc dĩ vẻ như cũ. Khi y đang muốn nói gì, chợt nghe phía trước có một thanh âm trong trẻo vang lên:

– Vị đạo hữu này nói thật là hồ đồ, không biết Trường Hà lão tổ rốt cuộc là Cố gia khách khanh hay là chưởng môn của Doanh Hà phái?

Uông sư đệ nhất thời nhớ tới bên người Trường Hà lão tổ còn có một pháp tướng tu sĩ đến từ Cố gia, lúc này mới phản ứng được là mới vừa rồi mình nói sai, đang không biết nên đáp lại như thế nào đối với lời giễu cợt của Lục Bình, thì lại nghe Lục Bình tiếp tục nói:

– Nếu nói là Trường Hà lão tổ là Doanh Hà phái chưởng môn, nói như vậy Doanh Hà phái cũng không đầu nhập vào Cổ gia môn hạ; Nhưng nếu là Trường Hà lão tổ trở thành khách khanh của Cố gia, Doanh Hà phái tu sĩ trước kia cũng đều theo vào môn tường của Cố gia, như vậy Trường Hà lão tổ tự nhiên cũng không là truyền nhân của Doanh Hà phái đạo tràng.

Vãn bối nghĩ Trường Hà lão tổ không đến nổi làm một người khi sự diệt tổ chứ?

– Ngươi!

Uông sư đệ chỉ mặt Lục Bình đang thao thao đàm luận mà nói không ra lời. Hắn lúc trước bởi vì có chỗ dựa hai vị lão tổ của phe mình, trong lúc nhất thời đắc ý vong hình. Nhưng sau khi bị Lục Bình bắt được gót chân đau, liên tiếp châm chọc, vừa khéo trên dưới Doanh Hà phái đều là hạng người mềm xương, đầu nhập vào môn hạ của Cố gia bây giờ không thể phản bác được. Lúc này ngay cả Trường Hà lão tổ cũng khuôn mặt xấu hổ vô cùng.

– Người câm miệng cho ta!

Uông sư đệ bị Trường Hà lão tổ giận dữ dọa sợ đến múc đầu thụt vào bả vai, ú ớ câm miệng không nói gì nữa.

Đang lúc này, lại thấy một vị pháp tướng tu sĩ khác giơ tay lên đem thân thể to con của Cố Thị Tam Hùng chiêu tới, đem ba viên linh đan nhất nhất đưa vào trong miệng của tam hùng. Sau đó, y lại hướng ngực của ba người đều vỗ một cái, xương sườn bị Lục Bình đánh đứt gãy khiến cho ba người hôn mê đó nhất thời tỉnh lại. Xương sườn gãy trong cơ thể của chúng cũng bị tên lão tổ này vỗ một cái sắp xếp ngay lại.

Mặc dù thương thế không khỏi hẳn, ngực bụng vẫn như cũ đau nhức vô cùng, nhưng điểm thương thế này đối với đoán đan hậu kỳ tu sĩ mà nói đã không tính là cái gì nữa rồi. Chẳng qua là ba người nhìn về phía Lục Bình với ánh mắt tức giận nhưng cũng xen nhiêu vẻ khâm phục

Vị lão tổ này cười nói đối với ba người:

– Ba người người ở trong gia tộc từ trước đến giờ kiêu ngạo, ỷ vào một bộ hợp kích thuật bình thường đoán đan điên phong tu sĩ đều thua ở trong tay bọn ngươi, liền tự cho là ở dưới pháp tướng tu sĩ đã vô địch rồi, cũng không biết tu luyện giới đầm rồng hang hổ, xa không phải là bọn ngươi có thể đo lường. Hôm nay thua ở trong tay Thiên Sơn đạo hữu đệ tử, đối với các ngươi mà nói có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu gì.

Tam hùng nghe lão tổ mình dạy dỗ rất cẩn thận, nhìn về phía Lục Bình với ánh mắt lần nữa biến hóa, sợ hãi lúc trước đã diệt hết, chỉ còn lại có khâm phục, lại mang một cổ chiến ý hừng hực, hiển nhiên vị Cố gia lão tổ này đối với Cố Thị Tam Hùng hiểu khá sâu, chẳng qua là đơn giản dùng mấy câu nói liền đem Cố Thị Tam Hùng bởi vì lúc trước bại dưới tay một mình Lục Bình biến thành ủ rũ bây giờ toàn bộ bị xóa sạch.

Vị lão tổ này ngẩng đầu lên nhìn Lục Bình một cái, hướng Quách Thiên Sơn lão tổ chắp tay, nói:

– Các họ có thể bồi dưỡng được đệ tử như vậy, Cố Hạo rất bội phục. Tại hạ đã từng đã biết mấy tên đích truyền đệ tử của đại phái cùng với cự hình môn phái, đoán đan hậu kỳ tu vi thậm chí có thực lực có thể cùng pháp tướng sơ kỳ tu sĩ ganh đua cao thấp. Cố gia ta ba vị con em này tuy nói trong ngày thường coi trời bằng vung, nhưng dù gì thì trong tay cũng còn có mấy phần thủ đoạn, tu sĩ từ pháp tướng kỳ trở xuống ít có địch thủ, lại bị đệ tử của các hạ dễ dàng đánh bại như thế, thực lực bực này sợ rằng chính là bọn ta xuất thủ cũng không dễ dàng chiến thắng.

Quách Thiên Sơn lão tố mặt không đổi sắc, chẳng qua là khiêm tốn cười nói:

– Thì ra là đạo hữu đến từ Cố gia. Đạo hữu cũng quá khen rồi. Tên đệ tử này tuy nói có chút thủ đoạn, nhưng làm như thế nào có thể cùng đích truyền đệ tử của danh môn đại phái tương đề tịnh luận, lại không dám đem hắn sánh vai cùng pháp tướng kỳ đạo hữu, như vậy sẽ làm hắn kiêu căng!

Vào lúc này, vị Cố Hạo lão tổ cũng thoáng quay đầu nhìn về phía một chỗ đất trống cách đó không xa, khẽ cười nói:

– Xin hỏi có phải là Đạo Vũ tông Vũ Thường đạo hữu đến, sao không hiện thân nói chuyện?

Trường Hà lão tổ trong bụng cả kinh, thần niệm nhất thời quét tới về hướng mà Cố Hạo lão tổ nhìn, lúc này mới phát hiện nơi đây quả nhiên khác thường, khi quay đầu nhìn lại, thì thấy Quách Thiên Sơn lão tổ vẫn như cũ mỉm cười, trên mặt cũng không hiện chút vẻ kinh ngạc, hiển nhiên sớm đã phát hiện Vũ Thường lão tổ đến.

Nhưng tình huống này còn không phải là thứ khiến cho Trường Hà lão tổ bị đả kích mạnh nhất. Trong lúc lão kinh ngạc vì tu vi của Quách Thiên Sơn lão tổ sánh không bằng lão, nhưng thực lực hiển nhiên đã không ở dưới lão. Trong lúc vô tình, lão cũng đột nhiên phát hiện quanh người tên đoán đan tầng tám tu sĩ đứng ở trước người Quách Thiên Sơn lão tổ kia vốn là kẻ mới vừa giễu cợt cháu của mình cũng lẩn quần một cổ thần niệm không thua kém chị mình.

Trường Hà lão tổ thu liễm vẻ kinh ngạc trên mặt, nhưng trong lòng lại thật sự có một trận rung chuyển. Trường Hà lão tổ dù sao cũng là pháp tướng sơ kỳ đỉnh phong, sắp nghênh đón kiếp số, một thân tu vi ở trong cùng cấp tu sĩ cũng coi là đáng kiêu ngạo, nhưng đầu tiên là thua ở trong tay Khương Thiên Lâm lão tổ, bây giờ cũng lại không so được Quách Thiên Sơn lão tố. Vừa khéo tu vi của hai người này căn bản không như mình, bây giờ càng thêm có một đoán đan kỳ tiểu tu như một loại yêu nghiệt có thực lực không dưới pháp tướng tu sĩ, điều này làm sao không khiến cho Trường Hà lão tổ nản chí ủ rũ chứ?

Có lẽ mình bây giờ vội khai mở kiếp số cũng có chút gấp gáp rồi!

Trường Hà lão tổ không biết mình gần đây bị đã kích trong lúc vô tình đã thành toàn tâm nguyện của lão khi trong tương lai hiểm tử hoàn tỉnh thành công lên cấp pháp tướng trung kỳ.

Mọi người nhìn hướng về chỗ đất trống, Vũ Thường lão tổ đột ngột ở trong không khí bước ra, hướng về phía Trường Hà lão tổ liếc mắt nhìn, lạnh lùng hừ một tiếng, liền tự một mình tự đứng ở nơi đó, không cùng bất luận kẻ nào tại chỗ nói hơn một câu.

Trường Hà lão tổ đối với sắc mặt trầm như nước của Vũ Thường lão tổ, trong thần sắc mơ hồ lộ ra một sự xấu hổ.

Cố Hạo lão tổ vỗ tay một cái, cười nói:

– Nếu như Vũ Thường đạo hữu đã đến, đó chính là không gì tốt hơn nữa. Lần này Quách Thiên Sơn đạo hữu đã hướng bọn ta phô bày thực lực môn phái do mình xây nên, Doanh Sơn Tiền Viện đúng là có thực lực đặt chân dãy núi Doanh sơn này. Cố gia ta cũng không phải là hạng người cường hoành bá đạo, tự nhiên sẽ cấp cho Doanh Sơn Tiên Viện cùng Vũ Sơn phái hai phái đầy đủ sự tôn trọng. Như vậy, tại hạ vừa đúng cùng hai vị có chuyện muốn thương lượng, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?

Quách Thiên Sơn lão tổ cùng Vũ Thường lão tổ rất có ăn ý nhìn nhau một cái, hướng Cố Hạo lão tố gật đầu.

Cố Hạo lão tổ trên mặt không nhìn ra vẻ gì, Trường Hà lão tổ nhưng trong lòng thì chợt hiểu: khó trách Cố Hạo đạo hữu lúc trước không cùng bản thân lão liên thủ đối phó Quách Thiên Sơn kia. Thì ra là Vũ Thường đã sớm cùng Quách Thiên Sơn đi lại cùng nhau, một khi xuất thủ đổi với Quách Thiên Sơn, Vũ Thường kia tất sẽ xuất thủ tương trợ.

Cũng khó trách, lần này Cố gia nguyên bổn chính là quyết định chủ ý muốn khai mở phạm vi thế lực ở dãy núi Doanh sơn. Nếu cứ như vậy, một khi Doanh Sơn Tiên Viện bị trục xuất khỏi Doanh sơn sơn mạch, thì người kế tiếp dĩ nhiên sẽ là Vũ Sơn phái. Để tránh môi hở răng lạnh, Vũ Thường tất nhiên muốn cùng Quách Thiên Sơn liên hiệp ứng đối, mới có thể giữ được một mảnh cơ nghiệp của mỗi người.

Đáng tiếc Cố gia thực lực trong quá trình chống đỡ Tu La cùng Tu Ma xâm nhập cũng tổn thất không ít, nếu không trong chuyến đi Doanh sơn sơn mạch lần này cũng không chỉ phái ra có Cố Hạo là một vị pháp tướng tu sĩ cùng mình tới phát triển phạm vi thể lực mà thôi.

Bốn vị lão tổ liền biến mất không thấy đâu. Lục Bình cùng Huyền Điền chân nhân cũng lui về trong tiên viện, bất quá lúc này Doanh Sơn Tiên Viện cũng đã truyền ra sự tích của Lục Bình.

Ba tên đoán đan kỳ khách khanh trở về đã sớm đem tin tức tiên viện trưởng lão thần bí nhất chính là Huyền Bình đã xuất thủ, lấy một địch ba, nhất cử làm bị thương nặng đối thủ cùng cấp truyền ra. Tin tức này ở trong tiến viện phát tán cực nhanh, khiến cho không ít tiền viện đệ tử nhiệt huyết sôi trào.

Mà mấy tên từ đoán đan chân nhân cùng với mấy tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ Bắc Hải mà đến thì mặt đều lộ vẻ vui mừng, trong miệng tất cả đều nói:

– Thì ra là như vậy, khó trách khó trách!

Nhưng ngay khi những tu sĩ khác của tiền viện cùng với các khách khanh tu sĩ kỳ quái hỏi:

– Người chẳng lẽ đã sớm biết Huyền Bình trưởng lão?

Thì những tu sĩ đều chỉ mỉm cười không nói, nhưng trên mặt vẻ mặt của tất cả đều hiển lộ ra vẻ mong mỏi bắt chước cùng với vẻ khâm phục.

Nửa ngày sau, Lục Bình lần nữa nhận được phù chiếu của Quách Thiên Sơn lão tổ, xem qua nội dung trong đó, Lục Bình trầm xuống suy tư chốc lát, sau đó liền đem phù chiếu thả lại, và chính hắn cũng thân hóa một đạo nước chảy, từ trong Nham thạch động phủ trực tiếp dung nhập vào Doanh hà, theo con nước chạy chồm của dòng sông hướng hạ du mà đi.

Doanh Sơn Trong tiên viện đệ tử còn đắm chìm ở trong sự cuồng nhiệt mang đến từ thực lực mạnh mẽ của Huyền Bình trưởng lão của tiên viện, nhưng không hề biết này thần bí trưởng lão vị đã sớm âm thầm rời khỏi tiên viện rồi.

Mấy ngày sau, thế lực lớn nhỏ cùng với tán tu trong dãy núi Doanh sơn đều lưu truyền một tin tức: sau khi Trường Hà lão tổ đầu nhập Cố gia cũng như dẫn Cố gia thế lực cường thể trở về dãy núi Doanh sơn , Doanh sơn Tiên Viện mới vừa tấn cấp quật khởi cùng với thể lực còn sót lại lúc trước của Đạo Vũ tông, Anh Sơn phái hình thành nên Sơn Vũ tông không thể không liên thủ ngăn cản sự tiến công của Cố gia.