Chương 1021: Một kiếm Hải Khiếu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sở Hải Thận cười vì một tiếng, nói:

– Nguyên vốn đây cũng là một đối thủ tiềm ẩn của Thủy Tinh cung, thực lực trong Đông Hải môn phái cũng có thể coi như là kế dưới Thủy Tinh cung.

Chẳng qua là Bắc Minh này từ ngày bắt đầu thành lập nhất định phải đi theo con đường diệt vong, cho nên Bắc Minh nội hồng nổi lên khắp nơi, nội bộ xáo trộn bất an. Lần này Đông Hải ma la bắc tiến, Bắc Minh càng bị tiến công trước tiên, gần một phần ba đảo tự chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi đã bị ma la cướp sạch không còn gì. Đây không phải là một chuyện nực cười quá lớn hay sao!?

Lục Bình thần sắc có chút quái dị, hỏi:

– Lời người nói chẳng phải là Bắc Minh e rằng chuyện này mất đi vị trí đại hình môn phái rồi sao? Không đến nỗi như vậy chứ? Nghe nói Bắc Minh cũng có ba bốn vị đại tu sĩ trấn giữ, mấy ngàn năm truyền thừa, sao nói sụp đổ là liền sụp đổ như vậy chứ?

Sở Hải Thận cười lạnh đáp:

– Nếu như là bản thân của ba bốn vị đại tu sĩ này cũng bắt đầu nội hồng thì sao?

Lục Bình từng trận sững sờ, không biết nói gì cho phải.

Sở Hải Thận thấy giữa thần sắc của Lục Bình do tự không tin, lại cũng không giải thích nhiều, nói:

– Xem đi, lần này chuyền Huyễn Linh thành, Bắc Minh gặp phải chỉ sợ sẽ là quần lang hoàn tý, đây là ngoại lực, cũng là một cây đạo thảo cuối cùng. Dù sao Bắc Minh mấy ngàn năm truyền thừa, tuy nói thủy chung bất thành thế hệ, nhưng thứ tốt tích toàn lại không thể nào ít, đến lúc đó Bắc Minh không sụp đổ thì cũng phải sụp đổ!

Lục Bình bất thình lình hỏi:

– Những thứ này đều do chính Sở huynh ngươi phân tích ra đúng không?

Sở Hải Thận nghe vậy hơi chậm lại, trên mặt thoáng qua một đạo màu đỏ, nói:

– Ừ, này, một phần là nghe tiền bối bên trong tộc nói, một phần cũng là suy đoán của chính ta, tóm lại Lục huynh hãy lau mắt mà đợi!

Thần sắc trên mặt của Sở Hải Thận không lọt qua được ánh mắt của Lục Bình, trong mắt Lục Bình lóe lên một nụ cười, nói:

– Cũng tốt, hãy để cho Lục mỗ lau mắt mà đợi!

Hai người một đường chạy vội. Sở Hải Thận bởi vì trước đó trong cơ thể tiêu hao quá mức, trong phi độn còn phải phân thần thông qua linh thạch khôi phục chân nguyên trong cơ thể, trong tốc độ vô hình của hai người chậm rất nhiều.

Ánh mắt của Lục Bình nhìn phía trước một chút, đột nhiên hỏi:

– Sở huynh đây là lần đầu tiên rời khỏi biển sâu yêu vực đúng không?

Sở Hải Thận không biết Lục Bình là ý gì, sửng sốt một chút, nói:

– Đúng vậy, thế nào?

Lục Bình giơ lên một đôi phi kiếm, cười khổ nói:

– Ngươi không phải là tự mình rời nhà ra đi chứ?

Sở Hải Thận thấy Lục Bình giữ phi kiếm lên, cho là ma la lúc trước thoát đi lần nữa theo tới, thần sắc không khỏi cũng căng thẳng, nói:

– Thế nào, chẳng lẽ là lại đụng phải đội ngũ của ma la, điều này thật là đủ xui xẻo.

Dứt lời, Sở Hải Thận giơ lên một thanh đoản thương.

Lục Bình liếc một cái về phía thanh đoản thương này. Lúc trước Sở Hải Thận cùng Ngọc tu la đại chiến, sử dụng phòng thủ pháp bảo là một món Dưỡng linh điên phong pháp bảo, mà có thể chống lại cùng Ngọc tu la cũng toàn dựa một thanh toán thương này. Hắn thấy rõ, thanh đoản thương này căn bản là một món một kiếp linh bảo.

Linh bảo đối với tổ chức to lớn như Bích Hải linh xà cùng với Thủy Tinh cung cũng là vật cực kỳ trân quý, không phải là người vô cùng trọng yếu, căn bản cũng không có tư cách chấp chưởng linh bảo. Điều này cũng có thể từ mặt bên nói rõ, địa vị của Sở Hải Thận trong Bích Hải linh xà nhất tộc sợ là cực cao. Bích Hải linh xà nhất tộc cao tầng tu sĩ không ngờ lại ban linh bảo cho hắn dùng để phòng thân.

Khí thế quanh thân của Lục Bình đã bộc phát, thiên địa linh khí mãnh liệt ở khắp mọi nơi rung chuyển không nghỉ, ngay cả Sở Hải Thận ở bên cạnh đều không tự chủ bắt đầu cách xa.

Chỉ nghe Lục Bình bất đắc dĩ thở dài một cái, nói:

– Không phải là ma la, như thế này có lẽ có ít hiểu lầm, Sở huynh còn phải giải thích nhiều nữa rồi!

– Cái gì?

Sở Hải Thận nghe không giải thích được.

Nhưng hắn vừa dứt lời, nơi xa trên mặt biển đột nhiên vang lên một tiếng xé gió sắc bén.

Sở Hải Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn nơi xa, lại phát hiện một thanh trường kiếm đã sớm trước tiếng huýt gió xuất hiện trước mặt của Lục Bình.

Sở Hải Thận nhìn thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện trước mặt Lục Bình, ánh mắt nhất thời sáng lên, ngay sau đó nghĩ tới điều gì. Hắn đang muốn há mồm la lên, trong tai lại đột nhiên truyền tới một tiếng sắt thép va chạm vào nhau mãnh liệt.

Thang lang!

Sắc mặt của Lục Bình biến đổi, Tế Thủy Trường Lưu kiếm phát lên một tiếng bị ai. Trường kiếm kia đột ngột xuất hiện đúng là vẫn còn bị Lục Bình cản lại, nhưng một cỗ chân nguyên cự lực từ trên song kiếm truyền tới, Lục Bình đưa tay đột nhiên đây về phía trước, Tế Thủy Trường Lưu kiếm bay vụt hai bên, thoát khỏi cự lực phụ trứ trên thân kiếm. Đồng thời theo chương ở tay Lục Bình lui ra, một đạo sóng biển nhất thời tạo thành trước người hắn, cùng một cỗ ám lực này ở giữa không trung chạm vào nhau, nhất thời khơi dậy linh khí biển gầm cao mấy trượng. Đám mây trong bầu trời lập tức bị thấu một lỗ thủng to lớn, ánh nắng xuyên thấu qua lỗ thủng bỏ ra một trụ ánh sáng màu vàng.

Hai tay của Lục Bình đè xuống phía dưới một cái, gió lốc linh khí bốn phía nhất thời bị trấn áp, kể cả nước biển dưới chân đều lập tức trở nên trơn nhẵn như gương không ngờ lại không một tia chấn động. Mà Lục Bình tới cuối cùng đều đứng ở chỗ cũ vẫn không nhúc nhích, chỉ có một đôi phi kiếm kia trở lại bay lượn bốn phía quanh người của Lục Bình, tiếng kiếm ngân vang nhẹ nhàng tựa hồ như ủy khuất vô hạn.

Sở Hải Thận bị một kích lúc trước chấn đắc có chút đầu óc phát mông lung nhất thời nhớ ra cái gì đó, hắn vội vàng bay đến trước người Lục Bình, hướng tới tiếng hét the thé lúc nãy, hai cánh tay không ngừng múa may, la lớn:

– Bích Tiêu kiếm, là Bích Tiêu kiếm! Hải Khiếu đại ca, là huynh sao? Lục huynh là hảo hữu của ta, không nên hiểu lầm!

Lục Bình hai mắt hấp hái một cái. Hải Khiếu, chẳng lẽ là Sở Hải Khiếu, tên Sở Hải Khiếu được xưng cường giả nhất trong đệ tử đời thứ ba của Bích Hải linh xà nhất tộc sao?

Một tu sĩ thân áo xanh, vóc người cao gầy, tuổi chừng hơn hai mươi vượt biển đi tới, trên mặt mũi lạnh lùng mang theo sát ý sâm sâm, nhưng ánh mắt lấp lánh trên người của Lục Bình lại mang từng tia vui mừng.

Lục Bình rất rõ ràng hàm nghĩa trong ánh mắt kia, đó là một loại mừng rỡ sau khi gặp phải đối thủ.

– Hải Khiếu đại ca, ngươi sao lại tới đây? Ta nguyên vốn còn muốn đi Huyễn Linh thành đi tìm ngươi!

Sở Hải Thận khi thấy người trước mắt, trong ánh mắt toát ra một vẻ vui mừng, ngay sau đó lại có một chút ái ngại, nhưng vẫn là vội vàng tiến lên đón.

Mặt mũi lạnh lùng nghiêm túc lúc nãy đột nhiên nhấc lên vẻ mỉm cười, sự lạnh lẽo nhất thời tiêu tán không còn gì. Sở Hải Khiếu liếc mắt Lục Bình một cái, nói với Sở Hải Thận đang đi tới:

– Lá gan của ngươi không nhỏ, tự mình chạy ra khỏi biển sâu yêu vực cũng đã đành, lại còn trộm đi Bích Lân thương của thúc phụ, ngươi hãy chờ trở lại bên trong tộc bị các lão tổ trừng phạt đi!

Sở Hải Thận sắc mặt một khổ, ngay sau đó cười ”ha ha” nói:

– Tiểu đệ cũng không phải là ở bên trong tộc nhàn rỗi không thú vị, nghe nói đại ca các ngươi muốn ở Huyễn Linh thành cùng ma la đại chiến, liền vội chạy tới vì đại ca trợ quyền, vì bộ tộc xuất lực sao? Tuy nhiên đến lúc đó còn phải mong Khiếu đại ca nói tốt nhiều hơn, các trưởng lão của bộ tộc nhất định nghe lời của đại ca rồi.

Sở Hải Khiếu sắc mặt lạnh lẽo, nói:

– Ta cũng không có mặt mũi đó. Ngươi biết người tự mình đi ra ngoài, tạo thành bao nhiêu hỗn loạn cho bộ tộc không? Nếu là gặp được nguy hiểm, hay hoặc giả là lòng người không thể dò được, lấy tính tình của ngươi không hiểu lòng người hiểm ác, bị người lừa cũng không biết chừng.