Chương 1131: Không minh di tích (hạ)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không đợi ba người kia hỏi thăm, lão giả khô gầy mở miệng nói:

– Văn Uyên con chó săn của Vũ Văn thế gia!

– Là hắn!

– Nếu là hắn, chuyện này cũng có chút khả năng, người này có thể nói là gia học sâu xa, thành tựu sâu đậm trên con đường trận pháp. Chính là bọn ta có muốn không thừa nhận cũng không được. Tiêu chuẩn của hắn không dưới bọn ta, những năm gần đây xem ra đã vượt trên bọn ta cũng chưa chắc là không có khả năng.

– Ta xem cũng không nhất định. Văn Uyên được nhìn nhận là trận pháp đệ nhất nhân trong tu sĩ đời thứ hai của tu luyện giới. Nếu đúng thật hắn ở chỗ này bày trận phục giết người khác, như vậy nhờ địa lợi, cho dù là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ hắn cũng chưa chắc không thể chu toàn một hai, sao dễ dàng bị người giết như vậy?

Bốn người lần nữa đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ lại lâm vào ngõ cụt.

Chính vào lúc này, đạo trận pháp thứ sáu do Lục Bình cùng Đặng Minh phá giải lúc trước đột nhiên lập lòe nổi lên quang hoa. Một tên tu sĩ đầu tóc rối bù hai mắt mê ly giống như say rượu lảo đảo phá vỡ đạo trận pháp hộ bích thứ sáu, nhìn một chút về phía bốn người, nói:

– Có Phá Cấm Phù, Thất Sắc Phá Cấm Phù! – Cái gì chứ, thất sắc sao?

– Dùng đến chỗ nào?

– Cái này có thể nói xuôi được rồi, khó trách trong thời gian ngắn ngủi như vậy lập tức hủy hư ba tòa trận pháp!

– Văn Uyên nghe nói cũng là pháp tướng trung kỳ tu vi. Tuy nhiên hắn tinh nghiên trận pháp, thực lực mạnh nhưng xem ra cũng có hạn. Nếu đúng thật là hắn mai phục người nào, mà vừa khéo trong tay người đó có Phá Cấm Phù, chỉ sợ là hắn không có thủ đoạn chu toàn cùng đại tu sĩ rồi, thậm chí ngay cả một pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đời thứ ba có lẽ cũng có thể đánh bại!

– Dù sao cũng có pháp tướng trung kỳ tu vi, nghe tin tức của môn hạ đệ tử trước đó vài ngày truyền đến nói, tựa hồ đã từng xuất hiện trong Ngũ hành quy tàng, xem ra muốn đi củng cố tu vi. Như vậy cho dù có người dùng Phá Cấm Phù đánh nát trận pháp, muốn đánh chết kẻ này sợ rằng năng lực của người này cũng không quá yếu.

– Ha, tin tức này lão phu cũng nghe nói, nghe nói Khổng Tước vương tộc lần này trong quy tàng bị thua thiệt nhiều, mấy tiểu bối bị người mưu hại cửu tử nhất sanh. Mấy lão chạy tới cứu giúp, sau đó bị ma la đại quân ẩn trong hư không của quy tàng đột nhiên vây chặt. Ba vị pháp tướng hậu kỳ tu sĩ không ngờ lại chết hai, chà chà, lần này Khổng Tước vương tộc cảm thấy đau rồi.

– Chuyện này lão phu cũng nghe nói, nghe nói có Vũ Văn thế gia, Lăng Vân cốc cùng với Ngũ Hành tông tu sĩ liên thủ mưu đồ bản mệnh linh vũ của Khổng Tước vương tộc. Khổng Tước vương tộc làm gì là lão gia ngầm chịu thiệt thòi, cho dù chết hai vị đại tu sĩ, nhưng lấy thực lực của Khổng Tước vương tộc, đừng nói hai vị đại tu sĩ, cho dù là hai vị Thuần Dương lão tổ cũng không phải là không có.

Khi Lục Bình cùng Đặng Minh lần nữa nhìn rõ ràng vật trước mắt, hai người đã đến một chỗ trên đảo.

– Tiền bối, nơi này chẳng lẽ chính là…

Lục Bình cười một tiếng “ha ha”, nói:

– Có lẽ lắm chứ, dù sao ta cũng lần đầu tiên tới! Tuy nhiên nếu như người đã gia nhập bản phái, như vậy xưng hô này cũng nên sửa lại một chút rồi. Ta và người bình bối luận giao, ta nhập môn người trước, người chỉ cần gọi ta Lục sư huynh là được.

Đặng Minh vẫn muốn từ chối. Lục Bình đã phán một câu cứ quyết định như vậy, cự tuyệt sự từ chối của hắn. Trong Chân Linh phái tu sĩ đời thứ ba có thêm một vị trận pháp sư sắp trở thành tông sư rồi.

Vị trí chỗ hai người là trên một tòa thạch đài của một hòn đảo vắng vẻ, lúc này trên thạch đài cũng hiện lên một tòa truyền tống đồ án năm góc.

Đặng Minh đi xuống từ trên thạch đài, thấy Lục Bình ngồi chồm hổm xuống trên truyền thống thạch đài, rồi sau đó hai tay kết một ấn quyết ấn một cái vào Truyền tống trận trên thạch đài. Liên tiếp năm đạo ánh sáng tạo khởi từ năm góc của Truyền tống trận, đợi đến sau khi ánh sáng tiêu tán, năm viên hạt châu trong suốt dịch thấu chia ra xuất hiện chỗ năm góc. Chính là Không Minh chi tinh trước đó Lục Bình dung nhập vào trong năm tòa trận pháp tiết điểm.

Khắp nơi trên đảo tự đều bởi vì pháp thuật thần thông ảnh hưởng đến mà chỉ lưu lại đoạn bích tàn viên. Bởi vì năm tháng trôi qua dần dần hoang vu, không ít địa phương bị bụi đất thật dầy che giấu, cỏ dại đồng mạn sinh trưởng chung quanh, nhưng vẫn có thể nhìn ra bố cục ban đầu trên hòn đảo này, kiến trúc cùng hùng vĩ tráng lệ ra sao.

Mục đích khác với Lục Bình khi tới chỗ này, Đặng Minh gần như ôm một loại tâm từ thăm viếng thánh địa khi đến đây vậy.

Lục Bình đưa tay rạch một cái về phía bên cạnh, một đạo cánh cửa không gian nhất thời khai mở. Trong tầm mắt kinh ngạc của Đặng Minh, một con bạch ngạch hổ yêu to lớn đi ra trước tiên.

Con cự hổ có tu vi gần đến đoán đan hậu kỳ, phút chốc xuất hiện đột nhiên nhe răng về phía Đặng Minh, một cổ khí hung sát đập vào mặt hắn.

Đặng Minh ngoại trừ trận pháp hiển nhiên cũng có chút kiến thức, giọng sợ hãi nói:

– Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc sao?

Lục Bình vỗ vỗ đầu cự hổ, bốn phía cự hổ bốc lên một đạo ánh sáng màu vàng. Một hài tử dáng dấp mười một mười hai tuổi đầu tròn trịa to lớn xuất hiện trước mặt của Đặng Minh, nghe Lục Bình giới thiệu:

– Đây là Lục Tiểu Hải, là người tùy tùng của ta, Tiểu Hải, đây là Đặng sư thúc của ngươi!

Lục Tiểu Hải liếc ánh mắt nhìn Đặng Minh một chút, nói:

– Hắn yếu quá nha, tu vi mặc dù cao hơn so với Tiểu Hải, nhưng Tiểu Hải tuyệt đối có thể đánh hắn bò tìm răng đầy đất!

Đặng Minh có chút dở khóc dở cười, thấy Lục Bình vỗ đầu của đứa bé này một cái, cười mắng:

– Ngươi là một đứa trẻ khỏe mạnh, Đặng sự thúc ngươi đường đường trận pháp đại sư, làm gì là một người bắp thịt đầy đầu như ngươi có thể hiểu chứ.

Trong lúc nói chuyện, từ trong cánh cửa không gian lần nữa đi ra mấy hài tử nữa. Đặng Minh có thể rõ ràng, trên người những người này yêu khí mênh mông, khí thế bén nhọn, không thể nghi ngờ gì đều là yêu tộc tu sĩ.

Đám người Tam Linh, Lục Cầm Nhi, Đại Bảo, Đào Hoa, Tử Tinh Phong Vương toàn bộ được Lục Bình thả ra. Lục Đại Quý bởi vì đón nhận huyết thống bí thuật của Hạng Tây Bình lúc này đang ngủ say, một khi thức tỉnh, tư chất tự thân tất nhiên lấy được sự đề thăng cực lớn.

Đặng Minh có chút khó có thể tin hỏi:

– Lục, Lục sư huynh, những người này đều là người tùy tùng của huynh sao?

Đặng Minh trong lòng thầm kinh: mấy yêu từ trước mắt đều xuất thân ghê gớm như thế nào chứ, ba hài tử lớn lớn kia càng xem càng giống như là Bích Hải linh xà, ta hoa mắt rồi!

Còn có con thử yêu kia nữa. Đó là Tầm Linh Thử sao Tầm Linh Thử mà hóa hình? Đùa giỡn đây mà! Chẳng lẽ không phải là Vô Tận Sơn Mạch Cẩm Mao Thứ nhất tộc. Nhưng Cẩm Mao Thứ nhất tộc hóa hình tu sĩ người người tướng mạo đường đường, làm gì giống như con thử yêu đây mang một dáng dấp béo mập như vậy!

Còn có con loan điểu, tiểu cô nương Lục Đào Hoa không nhìn rõ lai lịch, còn có tiểu nhân Lục Tử Lam cao khoảng một thước lại có hai cánh dài, những kẻ này đều là người nào?

Trong lúc Đặng Minh vẫn ở chỗ này âm thầm suy nghĩ, thanh âm của Lục Bình vang lên bên tại của hắn, nói:

– Đặng sư đệ, sợ là phải dừng lại một ít thời gian trên Không Minh đảo rồi. Ngươi hãy mang những thứ đứa khiến người ta không tỉnh tâm này đi thăm dò trên đảo này trước. Năm đó Không Minh phải diệt phái, lão tổ của các phái mặc dù thu vét Không Minh phái hết một lần, nhưng khó bảo sẽ không có chỗ nào đó bị bỏ sót. Nơi đây linh khí sung túc, xem ra Không Minh phái linh mạch cũng không hư hại, ngươi cũng có thể ở chỗ này tiềm tu một khoảng thời gian, dốc lòng điều nghiên lấy được trận pháp truyền thừa. Ta cần phải ở chỗ này bế quan một khoảng thời gian, cũng để vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên.