Chương 1125: Một mạnh một yếu

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trận pháp ban đầu được Đặng Minh tốn thời gian mấy năm mới suy nghĩ thấu, trong tay của Văn tiên sinh không ngờ lại dễ dàng được khai mở như thế. Nếu Đặng Minh ở chỗ này sẽ hiểu kẻ này e rằng kẻ này chỉ có thể là trận pháp sư đã từng phá giải qua đạo trận pháp mới có thể dễ dàng khai mở đại trận như thế. Nếu không, cho dù là trận pháp tông sư muốn khai mở như vậy cũng tuyệt đối phải mất một ít thời gian.

Nhìn đạo trận pháp thứ tự trước mắt, trong tay Văn tiên sinh nhất thời xuất hiện một khối trận bàn, sau đó trên trăm món khí cụ bày trận được bắn ra bốn phía. Mỗi một món đều tinh chuẩn rơi xuống phương vị bất đồng, rồi y đem ba khối cực phẩm linh thạch cầm trong tay ép vào trong trận bàn. Trận pháp trước mặt nhất thời sáng lên, đạt hơn mười tám đạo quang mang, trong đó bao hàm mười hai tiết điểm Đặng Minh trước đã từng hao tốn thời gian mấy năm mới tìm được.

Sau đó trong tay Văn tiên sinh không biết lại bấm ra pháp quyết dạng gì, mấy trăm món bày trận khí cụ ở bốn phía này đều toàn bộ sáng lên bạch quang mông lung, nhưng pháp quyết trong tay y càng bấm càng nhanh hơn. Chính vào lúc này, mười tám quang mang sáng lên trên trận pháp hộ tráo, nhất thời bắt đầu di động, lần nữa xếp hàng thành một hình dáng bất quy tắc, sau đó yên tĩnh lại.

Đến khi đó, động tác trong tay Văn tiên sinh mới xem như dừng lại, nhìn trận pháp trước mắt đã bị mình sửa lại tiết điểm, y tựa hồ vẫn có chút không yên lòng, đưa tay vỗ một cái lên trận bàn trước mắt. Ba viên cực phẩm linh thạch nhất thời vỡ vụn thành phấn, mấy trăm bày trận khí cụ tung ra bốn phía lập tức cũng nổ tung hết một phần ba.

Khi đó mười tám tiết điểm yên tĩnh trên hộ tráo lúc trước lần nữa lóe lên, nhưng sau đó xuất hiện hiện tượng càng làm cho người ta tặc lưỡi lấy làm kỳ: Bên ngoài mười tám quang mang bất quy tắc đó, có một điểm sáng yếu và tối cũng dần dần bắt đầu lóe lên, sau đó càng ngày càng sáng, cho đến khi bằng kích cỡ của mười tám quang mang trước.

Tới đây cũng chưa hết, ngay sau đó quang mang thứ hai cũng bắt đầu lập lòe trên trận pháp hộ tráo. Cho đến khi quang mang thứ ba cũng xuất hiện trên hệ tráo, Văn tiên sinh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:

– Nếu như vậy thì muốn đi ra cũng không dễ dàng!

Lúc này nếu Đặng Minh ở tại chỗ này, tất nhiên sẽ xem thủ đoạn của Văn tiên sinh cả kinh đến mức coi như người trời!

Cải sửa Không Minh phái trận pháp, hơn nữa không phải là làm suy yếu đi, mà là tăng cường hiệu lực, thì trong sự hiểu biết của hắn, chỉ sợ ngay cả trận pháp tông sư đều không nhất định có thể làm được, huống chi là trong thời gian ngắn ngủi như vậy.

Phải biết Không Minh phái hộ phái đại trận là một thế hệ cực kỳ khổng lồ, giữa các trận pháp liên lạc chặt chẽ lẫn nhau, tạo thành một chính thể cực kỳ tinh vi. Năm đó hải ngoại các phái liên thủ có thể đánh nát hộ phái đại trận tinh mật này đã không biết tập hợp bao nhiêu pháp tướng tu sĩ, phế bao nhiêu khí lực rồi, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đánh vỡ mà thôi.

Không Minh phái tàn trận vẫn đứng vững vàng mấy ngàn năm, trong này hiển nhiên có duyên cớ lịch đại trận pháp sư tỉ mỉ duy trì. Nhưng càng trọng yếu hơn chính là trận pháp thế hệ này vững chắc, thậm chí có thể dùng dắt một phát mà động toàn thân để hình dung cũng không mảy may quá đáng.

Dưới tình huống này, có thể làm được việc cải tạo không Minh phái hộ phái đại trận, không một người nào không phải là cao thủ trong trận pháp tông sư. Mà trong số những trận pháp tông sư này, có thể trở thành cao thủ đều có hạn, nếu có thể lần nữa miễn cưỡng phân ra hai giai tầng, thì phải xem coi bọn họ cải tạo Không Minh phái trận pháp là làm cho nó suy yếu hay tăng cường.

Suy yếu thì dễ dàng, tăng cường mới cực kỳ khó khăn!

Không Minh phái hộ phái đại trận đều là do Không Minh phái trận pháp tông sư năm đó tỉ mỉ bố trí. Cũng chỉ có bọn họ là có thể theo sự tiến bộ không ngừng về mặt trận pháp mà không ngừng cải tiến hộ phái đại trận. Văn tiên sinh có thể giống như họ vậy, nói như thế thành tựu trận pháp của Văn tiên sinh ít nhất là đã đạt đến tiêu chuẩn của Không Minh phái trận pháp tông sư năm đó. Như vậy, ở trong toàn bộ tu luyện giới mà nói, y dĩ nhiên đứng ở đỉnh cao trên con đường tu tập trận pháp rồi.

Văn tiên sinh cũng không dừng lại ở chỗ này, sau khi chặn chết đường lui của đám người Lục Bình, lại xoay người sang mặt bên khai mở đạo trận pháp thứ ba. Nơi đó chính là một đạo trận pháp khác lân cận cùng đạo trận pháp thứ tư.

– Hả?

– Thế nào?

Nhìn Đặng Minh với mặt mũi đầy vẻ nghi ngờ liếc mắt nhìn sau lưng, Lục Bình thuận miệng hỏi.

– Không có gì, có thể là cảm giác mình tốn thời gian bốn năm năm cũng không thể phá xong trận pháp, bây giờ không ngờ lại dùng không tới hai tháng đã phá vỡ, cuối cùng có chút cảm giác không chân thật. Mới vừa rồi phảng phất trận pháp này căn bản cũng không phải là thứ mà mình phá giải lúc trước.

Lục Bình nghe vậy cười “ha ha” nói:

– Cái đó cũng bình thường, dù sao đây chính là ta và ngươi liên thủ mà phá, ít đi rất nhiều thời gian tích lũy như lúc trước của ngươi. Đợi đến sau khi ta và người đạt tới mục đích, người rất có thể quay người trở lại nghiên cứu lần nữa, tin tưởng rằng người sẽ có tiến bộ rất lớn trên con đường này.

Đặng Minh đem lực chú ý lần nữa tập trung lên trên đạo trận pháp thứ năm, nói:

– Tiến bộ thì tất nhiên, lần này có tiền bối tương trợ, văn bối trên con đường nghiên cứu trận pháp này nhận được sự tiến bộ rất lớn, tất nhiên sẽ rút ngắn thời gian tu luyện mấy năm. Huống chi còn có cổ di hài trước mặt đó, có thể đi tới đây, cho dù không phải là trận pháp tông sư, cũng là nhân vật đỉnh cấp trong tiêu chuẩn đại sư rồi.

Xuyên thấu qua trận pháp hộ tráo, cỗ di hài bên trong cũng có thể nhìn rõ ràng hơn.

Lục Bình cười cười không nói tiếp, sự chú ý của hắn lúc này không đặt trên trận pháp mà Đặng Minh đang điều tra ngược lại tùy ý đi lại trong một phiến không gian nhỏ sau khi vào đạo trận pháp thứ tự bao phủ, phảng phất như đi tản bộ vậy. Đồng thời, hắn tựa hồ đối với hết thảy những thứ trong này đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên, chứ không phải là đang hướng về bốn phía tra xét cái gì cả.

Đặng Minh có Lục Bình tự trợ về mặt trên linh tài, cuối cùng cũng thoáng thoải mái tay chân, rốt cục có thể làm một ít sự chuẩn bị đầy đủ. Nhưng mà chút linh tài này có thể trực tiếp dùng để làm bày trận khí cụ dù sao cũng có hạn, một số còn phải do Đặng Minh chế luyện ra khí cụ đơn giản hoặc là đồ thay thế rồi mới sử dụng được. Điều này khiến cho Lục Bình không thể không cảm thán, khó trách tu luyện giới nói tán tu mới thật sự là toàn tài.

Bởi vì sau lưng không có môn phái thể lực ủng hộ, tán tu trên con đường tu luyện mỗi khi tiến một bước đều vô cùng gian nan, vì để đạt mức độ lợi dụng từ nguyên trong tay lớn nhất, bọn họ không thể không có sự hiểu biết nhất định đối với các loại các phương diện khác nhau: bồi thực cùng phân biệt linh thảo, luyện đan, luyện khí, chế phù, tìm mỏ, vân vân.

Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, bọn họ phải tốn hao nhiều tinh lực hơn để học tập, thí nghiệm những thứ này, khiến cho thời gian tu luyện của bọn họ rút ngắn đi rất nhiều, cuối cùng đưa đến thực lực của tán tu phần lớn là yếu hơn một ít so với tu sĩ cùng cấp.

Nhìn thấy Lục Bình nhàn nhã như vậy, Đặng Minh mới đầu cũng không dám nói gì. Nhưng thời gian lâu dài, nhìn thấy Lục Bình vẫn buồng tuồng như vậy, rốt cục Đặng Minh có chút không nén được tức giận, mở miệng nói:

– Tiền bối, ngài xem, ngài có thể trợ giúp vãn bối một cái hay không,…

Lục Bình “oa” lên một tiếng, ngạc nhiên hỏi:

– Bây giờ có thể bắt đầu phá trận rồi sao?

Đặng Minh bị nghẹn lại một lúc không nói gì, sau đó mới đáp:

– Tiền bối cũng nên thi triển Tam Thanh Chân Đồng điều tra một phen, nhìn xem có thể tìm được một hai tiết điểm nào đó hay không chứ? Hay hoặc là ngài có thể tìm một cái, nhìn xem còn có những thứ sơ hở nào khác hay không? Chỉ cần không phải dùng sức mạnh phá trận, thủ đoạn còn lại dùng cái gì phá cũng đâu có sao, chỉ cần phá vỡ trận pháp, Đặng Minh mới có cơ hội tiến hành giải tích học tập đối với trận pháp, còn không thì mọi thứ đều miễn bàn.

– Đúng đúng đúng đúng!

Lục Bình chợt hiểu ra như vậy, vội vàng đi tới trước đạo trận pháp thứ năm tra xét cẩn thận, phảng phất lại nghĩ tới điều gì vậy, nghiêng đầu nói với Đặng Minh:

– Thật ra thì chỗ ta có Phá Cấm Phù, nếu người vội vã muốn lấy được di hài trong đạo trận pháp thứ năm, ta cũng có thể giúp ngươi!

Đặng Minh sửng sờ một chút, lắc đầu nói:

– Phá Cấm Phù cũng có thể phá vỡ trận pháp, chẳng qua là thủ đoạn đó cùng phương pháp phá trận chính thống bất đồng. Nếu dùng nó phá trận, thì hoặc là trận pháp hoàn toàn hư hại, hoặc là hoàn toàn di hợp. Khi đó muốn đoán ra các loại căn cơ, tiết điểm, linh lực dẫn dắt của trận pháp thì không thể nữa rồi, bởi vì căn bản sẽ không có chút dấu vết nào lưu lại. Cho nên, đối với việc nghiên cứu trận pháp cũng không có lợi ích gì.

Đặng Minh nói tới chỗ này, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì đó, nói tiếp:

– Huống chi, dùng Phá Cấm Phù phá trận, điều này quả là quá xa xỉ!

Lục Bình không phải là muốn tới đây để nghiên cứu trận pháp, hắn phải nhanh chóng tìm được vật mà hắn muốn, sau đó rời khỏi nơi này chuẩn bị vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên. Huống chi lúc này hắn nghĩ tới tình cảnh ban đầu ở trong Doanh Thiên đạo tràng, khi sử dụng Phá Cấm Phù khiến cho trận pháp suy yếu đi, vì vậy suy nghĩ một chút hỏi:

– Ngươi cảm thấy muốn phá vỡ trận pháp này, cần Phá Cấm Phù mấy sắc?

– Chắc là ngũ sắc?

Đặng Minh có chút không quá chắc chắn, hắn chẳng qua là đối với uy năng của của Phá Trận phù có nghe qua mấy lời hoặc hiểu biết không đầy đủ từ trong truyền thừa không trọn vẹn không hoàn toàn mà thôi. Lấy địa vị của hắn mà nói, làm gì có thể thấy đến loại phụ lục cao cấp này. Nếu không, trước đó vào thời điểm lần đầu tiên thấy Lục Bình thi triển Tam Sắc Phá Cấm Phù, sẽ không kích động thành dáng vẻ như vậy.

Tuy nhiên, Đặng Minh rốt cuộc là nhân vật ở cấp bậc trận pháp đại sư, cho dù trước đây chưa từng thấy qua Phá Cấm Phù, nhưng vẫn có thể nghiên cứu ra uy lực của nó, tiếp theo liền cung cấp cho Lục Bình một câu trả lời chắc chắn, khẳng định:

– Ừ, ngũ sắc phá vỡ một cánh cửa không gian đương nhiên không vấn đề, nếu trực tiếp dùng thất sắc, xem ra sẽ có thể phá hủy hoàn toàn trận pháp này. Nhưng nếu nói như vậy, chúng ta đừng mong còn sống nữa, cho dù không bị hiệu ứng liên hoàn của tàn trận hại chết, cũng bị các trận pháp sư nghe tin chạy tới vây đánh tới chết.

– Vậy nếu là dùng Tam Sắc Phá Cấm Phù làm suy yếu trận pháp trước, cứ như vậy ta và người liên thủ có lẽ có thể tìm được sở hở của trận pháp, rồi sau đó từ từ nghiên cứu, khai mở cánh cửa của trận pháp. Như vậy chẳng những có thể rút ngắn thời gian phá trận, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến việc người học tập trận pháp.

Đặng Minh sửng sờ một chút, suy tư chốc lát, tựa hồ phương pháp của Lục Bình đúng là có thể làm được, chẳng qua là…

– Đây chính là một phương pháp, chỉ là như vậy thứ nhất là sẽ lãng phí Phá Trận phù của tiền bối, là hành động quá mức xa xỉ.

Xa xỉ sao?

Lục Bình dùng thần niệm nhìn lướt qua ba xấp phù lục lóe ra sắc thái bất đồng bên trong trữ vật pháp khí của mình. Một xấp nhiều nhất trong đó chính là Tam Sắc Phá Cấm Phù, có chừng hơn mười bảy tờ. Tiếp theo chính là mười một tờ Phá Cấm Phù lóe ra tia sáng bốn màu. Một xấp Phá Cấm Phù có ngũ quang sắc mang cuối cùng thì ít nhất, nhưng cũng ước chừng đạt tới tám tờ. Đây là do Lục Bình luyện chế Ngũ Sắc Phá Cấm Phù có tỷ lệ thành công tăng tiến đáng kể mà ra.

Trừ cái đó ra, Lục Bình còn có hai tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù từ chỗ của Thiên Tuyết lão tổ mà có được, nhưng mà hai cái này trọng yếu hơn, được hắn đặt trong phong linh hộp phong ấn rất cẩn thận.

Lục Bình toàn lực thi triển ”Tam Thanh Chân Đồng”, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bên trên hộ bích của trận pháp một quang mang tối tăm, hiển nhiên là một tiết điểm không quá trọng yếu.

Lục Bình tiện tay phất một tờ Tam Sắc Phá Cấm Phù lên phía trên. Tam sắc quang mang quét qua trận pháp hộ bích, toàn bộ hộ bích nhất thời bùng nổ nổi lên một tầng ánh sáng, tựa hồ đang đối kháng cùng tam sắc quang mang lại tựa hồ là bị ánh sáng từ bên trên hộ bích của Phá Cấm Phù hấp thu ra.

Hai mắt của Lục Bình giống như vực sâu màu xanh, nhưng chỉ thấy trên hộ bích của trận pháp trừ một quang mang tiết điểm lúc trước tìm được đó ra, còn có một tiết điểm lờ mờ khác.

Tiết điểm thứ hai tìm được rồi, chẳng qua là có hai cái thôi sao?

– Tiền bối, uy lực của trận pháp hiển nhiên trên sự tính toán của vãn bối!

Đặng Minh sờ sờ đầu trọc của mình, đối với chuyện mình đoán tựa hồ rất xấu hổ. Sau đó hắn thấy Lục Bình không nói hai lời, trực tiếp đem một tờ Tứ Sắc Phá Cấm Phù vỗ lên trên trận pháp hộ bích.

– Tứ sắc…

Không đợi tiếng kinh hô của Đặng Minh phát ra, Lục Bình đã lập tức từ trên trận pháp hộ bích thấy bốn quang mang tiết điểm khác. Trong đó chỉ có ánh sáng của hai cái hiển nhiên là sáng hơn rất nhiều, cộng thêm hai cái lúc trước đã tìm được, bốn cái quang mang khác đều lộ ra vẻ lờ mờ dị thường.

Thừa dịp hiệu quả của Tứ Sắc Phá Cấm Phù vẫn còn, Đặng Minh bố trí thật nhanh mấy dạng bày trận khí cụ, cho chúng tương hô hô ứng cùng sáu tiết điểm trên trận pháp hộ bích, lập tức bắt đầu xuất thủ thủ động tác động lên toàn bộ trận pháp hộ bích.

Lục Bình sớm đã luyện hóa hoàn toàn Tam Thanh Chân Đồng, lúc này không ngờ lại một lần nữa bắn mạnh ra hai đạo thanh quang. Hắn lập tức đem ba cái ấn ký vỗ lên trên trận pháp hộ bích trước khi hiệu quả Tứ Sắc Phá Cấm Phù biến mất.

– Sao rồi?

Đặng Minh hưng phấn gật đầu một cái, đáp:

– Quá tuyệt vời, chẳng qua là tiêu hao một tờ Tam Sắc cùng với một tờ Tứ Sắc Phá Cấm Phù, vãn bối… cái này, này, quá lãng phí, thật sự là xấu hổ!

– Ha ha, chỉ cần có thể rút ngắn thời gian phá trận là tốt rồi.

Đặng Minh gật đầu một cái, nói:

– Hiểu rồi, nhưng mà chín tiết điểm cần thí nghiệm thật lâu, chẳng qua những tiết điểm này cũng chia ra làm hai loại là có ánh sáng cùng tối tăm. Chín tiết điểm chỉ có ba cái có ánh sáng, sáu cái khác đều hiển nhiên tối tăm, cũng không biết tình huống thế nào.

Trước sau tốn thời gian hơn một tháng, Đặng Minh sau khi lần nữa tạ tuyệt yêu cầu của Lục Bình dùng Phá Trận phù tương trợ, rốt cục nhờ Lục Bình dùng Tam Thanh Chân Đồng phối hợp lần nữa tìm ra sau trận pháp tiết điểm, cắt tách ra trên hộ bích của trận pháp được một cái môn hộ.

Hai người đi vào bên trong đạo trận pháp thứ năm, Đặng Minh hiện giờ đối với di hài gần trong gang tấc này không nóng nảy nữa, mà là chuyến thân nhìn nhìn trận pháp sau lưng, nói:

– Hiểu rồi hiểu rồi! Ta nói đạo trận pháp thứ tư, thứ năm phá giải so với tiểu trận bên ngoài Không Minh di trận trong truyền thuyết sao mà khó khăn nhiều hơn như vậy. Nguyên vốn trận pháp này đã bị cải tạo qua, hơn nữa còn là loại cải tạo tăng cường, đã đến gần cường độ của đạo trận pháp thứ sáu rồi.

Lúc này Lục Bình đối với tình huống của Không Minh di trận ít nhiều đã có hiểu biết nhất định, biết được có thể tu bổ làm mạnh lên bất kỳ một trận pháp nào trong Không Minh di trận thì sẽ ý vị ra sao, giật mình hỏi:

– Chẳng phải nói là chỉ có những trận pháp tông sư đứng đầu nhất của tu luyện giới mới có thể làm được tới mức như vậy sao?