Chương 1211: Ma vây Cửu Huyền

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngụy Chấn không để ý đến ngôn ngữ lộn xộn của mỗi người, nói thẳng:

– Thông báo những trận pháp sư, tầm quáng sư của bản phái, cần phải tìm được động thiên di tàng trong vòng nửa tháng. Ta muốn nhìn một chút trong di tàng đó rốt cuộc có cái gì?

Nhưng mà vị Nhất Nguyên lâu chủ nhất định phải thất vọng, có sự trợ giúp của Tâm Linh Thử Đại Bảo, bảo vật bên trong di tàng sớm đã bị Lục Bình thu vét thất thất bát bát, cho dù là tìm được cũng khó mà có thu hoạch gì. Mặt khác tường đá đi thông Trường Sinh Động Thiên cùng với linh thạch quáng trên miệng của đường hầm có thể bị bọn họ phát hiện.

Tuy nhiên những thứ đồ này nguyên vốn của Cửu Huyền lâu, duy nhất phiền não chính là Cửu Huyền sơn sẽ chó bị dồn gấp quá nhảy tường, đuổi giết đám người Lục Bình khắp thiên hạ.

Cũng may hai nơi không gian thông đạo tự thân ẩn giấu cũng bí ẩn, chỉ mong Cửu Huyền lâu tu sĩ coi như tìm được di tàng, cũng không phát hiện hai đạo không gian thông đạo đi thông trong Cửu Huyền lâu hộ pháp đại trận.

Dĩ nhiên, Nhất Nguyên lâu chủ lúc này xem trọng làm sao Lục Thiên Bình đó tiến vào Đạo Thiên di tàng hơn. Chẳng qua là chính hắn cũng biết nếu Lục Thiên Bình có thể từ trong Cửu Huyền sơn phá vòng vây ra, như vậy cho dù tìm được Đạo Thiện di tàng, sợ rằng Lục Thiên Bình đó cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì cho người của Cửu Huyền lâu tra xét khi hắn tiến vào Đạo Thiên di tàng. Mà Cửu Huyền lâu sợ rằng đánh vỡ đầu cũng không nghĩ tới Không Minh chi tinh dị bảo như thế này trên người của hắn.

Ngũ Hành lâu chủ lúc này lại nói:

– Lục Thiên Bình đó bị một kích Hắc mặc châu của đại sự huynh đã trọng thương, lúc này coi như bọn ta đuổi không kịp, người này cũng không thoát được quá xa, hơn nữa hắn tất nhiên sẽ tìm đất chữa thương. Ta xem hãy phân phó những tu sĩ khác của bản phái tìm hắn khắp mọi nơi, một khi trong phạm vi thế lực của bản phái phát hiện được bọn ta sẽ dọn sạch chúng.

Thường Tam Tài trầm mặc không nói, Lưỡng Nghi lâu chủ ở lại vỗ tay cười nói:

– Chủ ý này của Lão Ngũ không tệ, mặc dù Lục Thiên Bình giữa sự vội vàng tiếp được một kích Hắc mặc châu của Ngụy lão đại mà vẫn có thể chạy trốn, bản lãnh bực này tuy nói làm người ta sợ hãi, nhưng chỉ sợ bây giờ thương thế của hắn cũng đến lúc nỏ hết đà.

Ngụy Chấn chần chờ một chút vẫn gật đầu một cái, đang muốn há mồm đồng ý, đột nhiên nghe được một đạo tiếng vang bén nhọn đâm xuyên qua không gian vang lên bên tai mọi người.

Chẳng những là Ngụy Chấn, ngay cả ba người kia cũng mặt lộ vẻ ngang trọng. Khi họ quay người nhìn về hướng đông bắc, thấy từng đạo một ánh sáng sắc thái riêng dâng lên trong bầu trời, hóa thành từng đạo một thất sắc tường vân, giữa không trung gắn nối lại thành một chữ “Huyền” cực lớn đủ cho tu sĩ trong phạm vi diện tích ngàn dặm nhìn thấy được!

Ngụy Chấn mặt trầm như nước, nói:

– Tông môn “Huyền” vân, đây là đang kỳ cảnh, bọn ta mau trở về!

Lưỡng Nghi lâu chủ kỳ quái hỏi:

– Người nào ăn gan hùm mật gấu, dám trêu chọc bản môn chứ?

Ngụy Chấn nạt nhỏ: – Ngươi câm miệng, mau trở về!

Lục Bình mượn một kích của Ngụy Chân mới vừa tăng tốc rút đi, không ngờ một kích này tích chứa uy lực hùng hồn như vậy. Trong tay của Lục Bình mặc dù cũng có Nhị kiếp linh bảo Tiễn Đao Lưỡng Đoạn, nhưng nếu là để cho hai món linh báo chính diện giao thủ, Đường Lang Lưỡng Đoạn không thể nghi ngờ sẽ tất bại.

Tuy rằng Lục Bình dưới tình huống liên tiếp cùng mọi người giao thủ vẫn thoát khỏi linh bảo cự thạch của Ngụy Chấn bao phủ đập rơi, nhưng vẫn bị khí thế của linh bảo đó tích chứa gây thương tích, nội phủ bị thương, trong lồng ngực một hớp nghịch huyết không còn cách nào át che.

Cũng may thân thể của Lục Bình mạnh mẽ, sau khi trong Đạo Thiên di tàng dùng Thất Khiếu đan, tu vị của thân thể cao hơn một nấc thang. Một kích này tuy khiến cho nội phủ của Lục Bình bị thương, nhưng thương thế cũng không đến mức nghiêm trọng như đám người Ngũ Hành lâu chủ suy đoán.

Lục Bình một đường phi độn ra khỏi Cửu Huyền sơn, sau lưng Cửu Huyền lâu đích truyền tu sĩ không còn cách nào đuổi theo. Lục Bình rẽ hướng tây bắc, chuẩn bị thông qua Doanh Thiên biệt viện trở về Bắc Hải.

Nhưng trong lúc Lục Bình khó khăn lắm mới đến được bên bờ Thanh Minh Giang, nơi xa xuất hiện cảnh tượng trước mắt cũng làm trong lòng hắn run sợ.

Vô số ma la từ bờ bên kia của Thanh Minh Giang giống như hạ giáo tử vây tiến vào trong nước sông đi tới bờ bên kia. Từng luồng đất bị rạch ra thành dấu vết chỉnh tề trên mặt đất; liên tiếp vô số Phong Tu La trong ba luồng trốt ngất trời đó nhìn ngó dáo dác chung quanh. Trong rừng rậm bên bờ dấy lên hỏa hoạn hừng hực, những cây rừng vẫn xanh mướt, hỏa hoạn liệt liệt chưa hủy diệt bao nhiêu cây rừng trong đó.

Mà vào lúc này, trên mặt của Thanh Minh Giang đã bị một tầng miếng băng mỏng ngưng tụ dần dần. Phiến mặt bằng cũng một đường dọc theo người về phía bờ sông bên kia, phảng phất trên mặt Thanh Minh Giang nhấc lên từng cái cầu. Bên bờ, vô số ma la đại quân sớm đã chờ đợi đua nhau đạp mặt bằng đi tới về phía bờ bên kia.

Ma la lớn nhỏ phô thiên cái địa, thân ảnh của Huyết Ma La tùy ý có thể thấy. Tung tích của Ngọc Ma La cũng đã bị Lục Bình phát giác, thậm chí khí tức của A Tua trong thời gian ngắn ngủi cũng bị Lục Bình phát giác hai lần.

Đây là muốn làm gì?

Phải biết nơi đây vẫn trong phạm vi thế lực của Cửu Huyền lâu, ma la đại cử quá cảnh như vậy, chẳng lẽ Cửu Huyền lâu sẽ ngồi yên không để ý đến sao?

Nhưng mà ma la đại quân nguyên vốn chính là đang đi về phía Cửu Huyền lâu đó chứ?

Trốn thôi! Ngàn vạn lần không thể khiến cho ma la đại quân cuốn lấy. Tràng diện phộ thiên cái địa như thế này, nếu đúng thật lâm vào trong trùng trùng ma la, Lục Bình sợ rằng ngay cả một đóa bọt sóng đều không kịp dâng lên sẽ bị ma la đại quân nuốt mất.

Lục Bình không dám bỏ chạy về phía nam, lúc này ma la đại quân đồng dạng là một đường về phía nam, mục tiêu nhìn qua tựa hồ hết sức xác nhận.

Nếu là một đường hướng nam không ngừng suy tính sẽ dẫn tới sự chú ý của một cường đại tồn tại trong ma la đại quân. Một thanh đem bản thân mạt sát còn không chổ nói đi, Lục Bình chỉ đành phải một đường về phía tây cố gắng thoát khỏi sự truy kích của ma la đại quân, hy vọng lần này ma la đại quân tụ họp là có mục đích mà tới. Nói như vậy, mình còn có thể nghiệm không gặp phải Ngọc Ma La cùng cấp thậm chí sự chú ý của người có tu vi cao hơn.

Lục Bình dọc theo Thanh Minh Giang một hơi trốn ra mười mấy dặm. Ma la đại quân trên mặt sông dần dần bắt đầu trở nên hiếm hoi, những Lục Bình chẳng những không chút dễ dàng, thần sắc ngược lại càng lúc càng ngưng trọng.

Lúc này trong phạm vi bao phủ thần niệm của Lục Bình, hắn có thể rõ ràng nhận ra được ngoài ba bốn dặm phía nam của Thanh Minh Giang, nơi đó đầy rẫy xuất hiện đại lượng khí tức ma la, hơn nữa trong đó không thiếu một ít sự tồn tại cấp bậc Ngọc Ma La. Mặt khác khoảng cách ra xa hơn, khí tức ma la lộ ra càng thêm xương quyết mạnh mẽ, chẳng qua là thần niệm của Lục Bình bao phủ phạm vi có hạn, dù có phát giác ở khoảng cách xa nữa nhưng cũng tỏ ra cực kỳ mơ hồ.

Phía bắc ma la đại quân đại cử quá giang phía tây ma la đại quân đại cử về đông, ý đồ của ma la đại quân đã rất rõ ràng, bọn chúng đi về phía Cửu Huyền lâu. Hơn nữa nếu là Lục Bình đoán không sai, lúc này đang có hai cỗ ma la đại quân chia ra từ phía đông cùng phía nam hợp tác cùng hai đội của chúng phát khởi hợp vây lấy Cửu Huyền lâu.

Ma la đại quân này số lượng thật lớn!

Mà vận khí của Lục Bình hiển nhiên không tệ. Lúc này hắn một đường phi độn chạy trối chết về phương hướng tây bắc, một đường chạy trốn tới cho kết hợp giữa Ma La đại quân ở phía bắc cùng Ma La đại quân ở phía tây, vốn là nơi cả hai phía ma la có thực lực chịu tổn thương quá mức.

Xông ra ngoài, nhất định phải xông ra ngoài!

Ma la đại quân hợp vây từ bốn phía, bộ kết hợp đó tất nhiên sẽ dần dần thu nhỏ cũng biến mất, đến thời điểm đó Lục Bình chỉ sợ cũng muốn thành úng trung chi miết.

Lục Bình lúc này không rãnh bận tâm thương thế bên trong cơ thể, Tế Thủy Trường Lưu kiếm giống như hai con thanh giao vào trong Thanh Minh Giang, nhất thời kinh động ma la đại quân tuần tra trên mặt sông, lúc ấy có hai con Ngọc Tu La đi tới phía Lục Bình.

Lúc này, cho dù Lục Bình đã tới thượng du của Thanh Minh Giang, con sông đã lộ ra càng lúc càng chảy xiết, nhưng thời điểm đó, toàn bộ nước của Thanh Minh Giang chảy xiết nhất thời sôi trào. Trong ánh mắt hoảng sợ của hai đầu Ngọc Tu La vọt tới, nước Thanh Minh Giang dưới chân bọn chúng đột nhiên lên cao ba thước, đến chỗ ánh mắt có thể đạt được, toàn bộ nước của Thanh Minh Giang không ngờ bắt đầu chảy lại rồi!

Đang lúc ma la đại quân mượn cơ hội ở trên mặt nước của Thanh Minh Giang chỉnh hợp, tăng cường sự kết hợp của hai hướng Ma La đại quân, không ngờ Lục Bình dựa vào lực một mình mình lại có thể rung chuyển cả nước con sông Thanh Minh. Ma la đại quân bị dọa hoảng sợ, đua nhau lui về phía sau. Toàn bộ trận pháp của ma la đại quân đột nhiên loạn lên.

Vừa lúc đó, hai con kiếm giao màu xanh vọt lên từ trong nước sông, mang theo cái uy của Thanh Minh Giang, tiến đánh hai con Ngọc Tu La đang ý đồ vây giết Lục Bình.

Hai đạo kiếm giao chưa tới gần, khí thế bén nhọn đã trước một bước đánh tới hai con Ngọc Tu La, khiến cho hai con Ngọc Tu La không chiến mà sợ khiếp trước.

Thế nhưng đòn sát thủ của Lục Bình lại há có thể đơn giản như vậy. Một con Đường Lang to lớn đột nhiên xuất hiện đỉnh đầu của hắn. Hai cái đại đao phiến lần lượt thay đổi chém một cái. Một thanh cây kéo lớn đột nhiên khép lại, hai đạo ô nhận quang đã phá vỡ sự hạn chế của không gian, kéo tới trên người của hai con Ngọc Tu La.

Cùng lúc đó, Thủy kiếm lóe ra một đạo u quang màu xanh nhạt giữa không trung xuất ra một kiếm trong ma la đại quân đã bị Lục Bình khuấy loạn. Mỗi một lần u quang lập lòe, đều sẽ có một con ma la không giải thích được vẫn lạc.

Một con lão thử nhảy ở vai trái của Lục Bình, cái đuôi thật dài cuốn một thanh tiểu đồng vụng lên trên. Chuông đồng không biết lúc nào xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn nổ ầm ầm. Trận thế nguyên vốn đã bị xốc xếch lúc này chỉ có thể dùng hỗn loạn để hình dung.

Mấy đầu Huyết Ma La ra mặt muốn lần nữa chinh túc ma la đại quân, không ngờ một tiếng thủy sinh quát lên:

– Giết!

Lục Tiểu Bình một mình đi trước, sau khi Lục Bình lên cấp pháp tướng trung kỳ, tu vi của Lục Tiểu Bình mặc dù không tấn thăng theo, nhưng thực lực của bản thân không thể nghi ngờ cũng tăng cường không ít. Ít nhất một kích bất ngờ đó cũng đánh thảm hại không chịu nổi mấy đầu Huyết Ma La…

Thời điểm một con Ngọc Ma không biết vì sao xuất hiện sau ma la đại quân, đột nhiên há mồm phun một bãi nước miếng về chỗ phương hướng của Lục Bình. Hắn nhất thời nhận ra được thần niệm dường như đồ gì đó bị một cây đinh đâm vào vậy.

Lục Bình hồn không ở ý, Bích Lân Hồn Hỏa lập lòe, phệ hồn chi định đó tức thì bị luyện hóa. Ngọc Ma hét thảm một tiếng, thấy bằng điểu màu vàng một mực lao xuống nó, một đôi móng nhọn chộp thẳng tới thiên linh của nó.

Ngọc Ma vội vàng thối lui, thấy bằng điểu màu vàng đột nhiên bạo tán giữa không trung, cũng biến thành tường vân đầy trời, bao phủ toàn bộ một mảnh bầu trời. Ngọc Ma muốn thi triển thần thông phản kích, lại đột nhiên dưới sự ngăn trở của đạo tường vân ở bầu trời, phệ hồn thần thông của nó mỗi một lần thi triển đều bị suy yếu hơn phân nửa.

Ma la đại quân lại muốn hợp vây Cửu Huyền lâu!

Vào thời điểm này, Lục Bình cũng không kịp nghĩ tới khiếp sợ, trước tiên bản thân trốn ra được từ trong sự hợp vây nơi đây rồi nói sau!

Quải Vân Phàm nhất cử suy yếu Ngọc Ma ở một bên quấy rầy đánh lén. Đám người Tam linh, Lục Cầm nhi, Lục Tiểu Hải không cố kỵ nữa, đua nhau liên thủ tuôn ra. Lúc này trên mặt Thanh Minh Giang sớm đã bị hai con kiếm giao do Tế Thủy Trường Lưu kiếm của Lục Bình biến thành quậy đến phiên thiên phúc địa, ba con Ngọc Ma La cũng liên tiếp bị hắn kiềm chế.

Lục Bình nhìn thấy thời cơ thành thục ma la đại quân đang tụ hợp trên Thanh Minh Giang bị hắn lấy mấy lực quậy đến hỗn loạn, trong miệng không khỏi phun ra một ngụm máu tươi nữa.

Lục Bình âm thầm cười khổ một tiếng, dưới sự trọng thương như vậy toàn lực thi triển thần thông thuật pháp, coi như chân nguyên của hắn chưa tới hùng hồn cũng nhịn không được tiêu hao kịch liệt như thế này, lần này thương thế cũng nặng hơn.

Nhưng lúc này nếu không thể ra khỏi trùng vậy, một khi ma la đại quân chạy tới tăng viện trên hai phương hướng, Lục Bình không còn cơ hội chạy trốn, nghênh đón hắn cũng chỉ có thể là số mạng vẫn lạc.

Hai tay của Lục Bình chụp một cách hời hợt giữa hư không, một đoàn ánh sáng màu tím lam nồng nặc đến cực hạn bắt đầu ngưng tụ. Mười hai điểm ngũ sắc tinh mang lập lòe trong một đoàn ánh sáng màu tím lam đó, rồi sau đó thấy Lục Bình đem hư ôm quang đoàn đột nhiên đè một cái trong nước sông dưới chân!

Mười hai đạo ngũ quang sắc trụ xông lên bầu trời trong nước của Thanh Minh Giang. Mười hai đạo sóng lớn cuốn lên từ phương vị bất đồng bên trong phạm vi diện tích Lục Bình cho phép khắp nơi đều một mảnh sâu rộng, căn bản phân không rõ đông nam tây bắc. Vô số ma la bị đánh áp, thôn phệ trong thế giới khắp nơi chỉ toàn là nước đó. Cùng lúc đó, dưới sóng lớn ngất trời che giấu, một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa nở rộ dần dần che chiếu vào trong nước sông cũng bắt đầu khép lại từ từ. Hơn nữa đóa hoa to lớn cũng bắt đầu dần dần thu nhỏ lại cho đến khi mẫn diệt.

Trong lúc Bạch Ngọc Liên Hoa biến mất ở Thanh Minh Giang, mười hai đạo ngũ quang sắc mang ngất trời nhất thời biến mất. Trước đó, các loại linh bảo tứ ngược trong bầy ma la cùng với đông đảo tu sĩ tiến vào trong đó cũng đột ngột biến mất không thấy đâu nữa. Mặt sông sôi trào dần dần thở bình thường lại, ma la may mắn còn sống sót vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần lại trong cảnh tượng thiên băng địa liệt như vậy.

Ba con Ngọc Ma La thảm hại không chịu nổi hội tụ chung một chỗ, vừa phòng bị không biết Lục Bình núp ở chỗ nào, vừa bắt tay thu hẹp ma la đội ngũ vốn đã không còn thành đội ngũ gì nữa. Ngay vào lúc này từ hai phương hướng bắc, tây xẹt qua mấy đạo độn quang, mấy con Ngọc Ma La cùng Huyết Ma La chạy tới tăng viện, thậm chí trong ma la chạy tới từ phía bắc còn có một con A Tu La, làm đông đảo ma la tại chỗ đua nhau quỳ lạy.

Nhìn cảnh tượng trước mắt phảng phất ngày cuối cùng vậy. Tiếng gầm gừ tức giận của A Tu La khiến cho đông đảo ma la tại chỗ yên lặng như tờ, chẳng qua là bái phục trên đất không dám có chút di động.

Theo A Tu La tiếp tục gào thét, nhiều đội ma la tức thì hành động, trong Thanh Minh Giang, dãy núi của hai bờ, bên trong rừng cây, thậm chí chỗ xa hơn, bắt đầu nhúng tay tìm kiếm tung tích của Lục Bình. Mà một con A Tu La cũng thỉnh thoảng theo nhiều đội ma la sau lưng cố gắng muốn lần nữa tìm ra Lục Bình mới vừa biến mất không thấy đâu nữa

Nhưng vô luận những ma la lên trời hay xuống đất tìm kiếm như thế nào, cũng thủy chung đều không phát hiện tung tích của Lục Bình. Trong thời gian ngắn như vậy, Lục Bình rốt cuộc ẩn trốn ở nơi đâu?